Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Tống Chiết Ý bị chuông điện thoại đánh thức.

Là ông cụ Cung gọi đến.

Cô mơ màng màng nghe máy, nghe thấy giọng cô, ông sửng sốt một chút, nhẹ nhàng nói: "Ý Ý, còn chưa dậy à, vậy đợi lát nữa ông gọi lại."

Tống Chiết Ý dụi mắt, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ sáng rồi.

Đối với ngườι già bắt đầu tập Ngũ cầm hí vào 6 giờ thì bây giờ đã muộn

"Không cần ạ."

Tống Chiết Ý vội gọi ông cụ Cung lại, sau khi dụi mắt, cô đứng dậy kéo rèm cửa.

Ánh nắng ban mai ấm áp nhưng quá gay gắt chiếu vào, khi rơi xuống người cô, cảm giác như con sâu ngủ trong người mình cũng biến mất tiêu.

"Ông ngoại, ông có thấy hôm qua cháu chuyển khoản cho ông không?"

Tống Chiết Ý vừa nói vừa đi vào phòng khách.

"Chính vì thấy nên mới gọi hỏi cháu này."

Giọng ông cụ Cung nghe rất vang và mạnh mẽ, dường như tinh thần rất tốt.

Tống Chiết Ý: "Cái này xem như là..."

Nghĩ một lúc, cô nói với vẻ không chắc chắn: "Quà?"

"Quà gì?"

Nói xong, ông cụ Cung ở đầu dây bên kia im lặng, Tống Chiết Ý có chút lo lắng: "Ông ngoại, lúc trước cháu quay chương trình Hán phục, không phải ông cũng nói là rất mong đợi chương trình này sao."

"Bây giờ cháu có thể dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình để giới thiệu nguồn gốc và lịch sử của đồ sứ đến gần hơn với công chúng, để tất cả mọi ngườι đều tự hào về văn hóa lâu đời của chúng ta, đây không phải là một việc có rất có ý nghĩa sao?"

Ông cụ Cung thở dài một tiếng, giọng điệu có chút nghiêm túc.

"Ý Ý, lời nói của cháu quả thực khiến ông rất cảm độn̴g, cũng là mục tiêu mà cả đời ông luôn muốn phấn đấu."

"Ông biết việc truyền bá qua đài truyền sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với việc ông lặng lẽ làm đồ sứ."

"Nhưng lần trước người đó nói rằng cậu ta là nhà đầu tư của chương trình văn hóa quốc gia này, cậu ta nói toàn những lời coi thường nền văn hóa truyền thống, loại ngườι chỉ có tiền không có văn hóa này, ông không tin nếu loại người này nắm quyền tuyệt đối trong e-kip chương trình thì có thể tạo ra một chương trình hay không."

Tống Chiết Ý im lặng.

Cô biết ông cụ Cung nói đúng.

Đây cũng là cuộc khủng hoảng và lựa chọn to lớn nhất mà nhóm chương trình đang phải đối mặt vào lúc này.

"Ý Ý, không phải ông quá lạnh lùng, nếu làm chương trình mà bị tư bản vây hãm, sản phẩm làm ra ngay cả bản thân cũng không thuyết phục được, ông thà thiếu còn hơn dư."

"Văn hóa truyền thống vốn đã bất ổn, không thể để những người ngoài nghề đến bôi nhọ."

Đây là lần đầu tiên ông cụ Cung từ chối cô.

Sau cúp điện thoại, tâm trạng của Tống Chiết Ý rất nặng̝ nề.

Không phải vì sự từ chối của ông cụ Cung, mà vì cô cảm thấy buồn phiền.

Bởi vì tên Trương này, một lần nữa khiến cô nhậ̵n thức rõ ràng rằng, văn hóa thực sự đang suy tàn.

Tên Trương chỉ là một biểu tượng, đại diện cho một bộ phận lớn người trong thời đại ngày nay.

Mà những nền văn hóa đã trôi theo dòng chảy lịch sử nhiều năm, cuối cùng sẽ mãi mãi chìm xuống dưới dòng nước sâu, hay sẽ bị cuốn đi theo hướng nào.

Không ai biết được.

Buổi chiều còn một cuộc họp, Tống Chiết Ý đến đài truyền hình sớm hơn một tiếng.

Gặp mặt nhau trên hành lang, cô thấy đạo diễn đang mặc đồ thể thao rộng rãi, đội mũ lưỡi trai gọi điện thoại tìm nhà tài trợ.

Cô dừng lại, không làm phiền bà ấy.

Sau cúp điện thoại, biểu cảm của đạo diễn ngày càng trầm lắng.

Mặc dù bà ấy không lên tiếng, nhưng Tống Chiết Ý biết chắc chắn là đã bị từ chối.

Đạo diễn hít một hơi thật sâu, xoa mặt, trong mắt là sự thất vọng không thể che giấu. Nhìn thấy Tống Chiết Ý, bà ấy cố gắng gượng dậy một chút tinh thần, chào hỏi cô.

"Chào Tiểu Tống, sao đến sớm vậy?"

Tống Chiết Ý bước tới, đưa cho bà ấy một chai nước vừa mua: "Đạo diễn, có phải nếu không tìm được nhà tài trợ phù hợp thì chương trình này sẽ không thể tiếp tục được?"

Đạo diễn im lặng chốc lát, trán nhíu lại, vặn nắp chai nước uống một ngụm rồi gật đầu.

"Đài truyền hình không quan tâm sao?"

Nghe Tống Chiết Ý nói vậy, đạo diễn bật cười, dường đang cười cô còn quá non trẻ.

"Tiểu Tống, chị nói thật cho em biết nhé, chương trình này lúc chị đăng ký, ban đầu bên truyền hình không đồng ý, cuối cùng chị đã viết giấy đảm bảo, nếu quay không ra trò thì chị sẽ quay về làm những chương trình giải trí thương mại. Đồng thời phải tự tìm nhà đầu tư, đoàn đội cũng do chị tự sắp xếp, mọi lỗ hổng đều tự chịu, truyền hình mới đồng ý cho quay."

"Vậy em nghĩ họ sẽ quan tâm sao?"

Tống Chiết Ý không ngờ quá trình quay chương trình này lại có nhiều chông gai như vậy.

Cô chợt hiểu ra tại sao đài truyền hình có nhiều nhân tài như vậy mà lại phải đi tìm một thợ quay phim ở bên ngoài.

Và lần trước khi đi quay ở phim trường, tại sao lại phải nhờ đến nhân viên của Cẩm Tâm Tú giúp đỡ.

Bởi vì họ chính là một đội bóng tạm bợ được xây dựng nên.

Bất kể là kinh phí hay nhân sự đều thiếu thốn.

"À đúng rồi, Tiểu Tống, em đi thăm ông cụ Cung chưa?"

Nghe vậy, Tiểu Tống thở dài: "Em xin lỗi đạo diễn, em đã thăm rồi, nhưng ông cụ Cung vẫn không chịu."

Tiểu Tống kể cho đạo diễn nghe những gì ông nói sáng nay.

Đạo diễn không hề thất vọng, như thể đã sớm đoán được, rồi bỗng nhiên cười.

Bà ấy dựa vào tường, nghĩ đến cảnh ông cụ Cung nói với bà ấy rằng " mình sẽ không đồng lõa với tư bản", càng thấy ông cụ này rất đáng được tôn trọng.

"Ông cụ Cung như thế mới là người bảo vệ văn hóa."

"Chị thấy ông ấy giống một chiến sĩ."

Thời đại này, không phải ai cũng có thể trở thành chiến sĩ.

Nhưng Tống Chiết Ý cảm thấy, cả ông ngoại cô lẫn đạo diễn đều là chiến sĩ.

Rõ ràng bà ấy có nhiều con đường bằng phẳng để đi, nhưng lại chọn một con đường gập ghềnh nhất.

Không chỉ là họ.

Trên thế giới này vẫn còn một nhóm người âm thầm kiên trì, mặc dù ít ỏi, nhưng nhờ nỗ lực, từng chút một cũng có thể tích tụ thành đại dương bao la.

Họ đều là những người đáng được tôn trọng.

Tống Chiết Ý: "Đạo diễn Lâm, em biết chị đang lo lắng gì, nhưng trên đời đôi khi không có cách nào vẹn cả đôi đường. Nếu không tìm được nhà đầu tư có quan điểm phù hợp, có lẽ chúng ta có thể hy sinh một số thứ, tạm thời không cần hoàn chỉnh, nhưng sẽ làm tốt nhất có thể."

Nghe vậy, đạo diễn sững sờ.

Đột nhiên như được khai sáng.

Bà ấy lại uống một ngụm nước, vỗ vai Tống Chiết Ý,

Đột nhiên giống như cây khô gặp mùa xuân, đôi mắt u tối bỗng có ánh s̴áng.

"Tiểu Tống, em nói đúng, có năng lực thì làm việc lớn. Trước đây chị cứ muốn nắm bắt tất cả, rồi lại trở nên do dự."

"Có lẽ chị cũng nên giống ông cụ Cung, từ bỏ một số "chuyên mục", dùng số tiền có hạn để khiến tiết mục mà hiện tại quay được tuyệt nhất có thể."

Căn phòng họp chật ních hai mươi mấy người, giống như một con quái vật há to miệng, nuốt chửng tất cả âm thanh.

Sau khi đạo diễn nói xong kế hoạch định vị lại trình của mình, căn phòng lập tức trở nên im lặng.

Đạo diễn chờ một lúc, không thấy ai lên tiếng.

Bà ấy uống một ngụm nước, nhìn quanh một vòng các nhân viên có mặt, nhẹ nhàng gõ nhẹ xuống bàn: "Sao vậy, mọi ngườι không có gì nói hết à?"

Ngay khi bà ấy nói xong, tất cả những âm thanh ồn ào đều trở lại.

Mọi ngườι đều bắt đầu thì thầm với

Căn phòng họp tràn những âm thanh thì thầm nhỏ bé.

Tống Chiết Ý nắm chặt cây bút, mắt chớp chớp, có chút lo lắng.

Cô biết đạo diễn đã phải quyết tâm như thế nào để đưa ra lựa chọn này, hơn nữa trong đó còn có sự "châm ngòi" của chính mình, không biết liệu có thể thuyết phục được những người khác hay không.

Một lúc sau, một nhân viên nam có vẻ ngoài ôn hòa, đẩy mắt kính xuống, hắng giọng nói: "Đạo diễn, đúng là như cô nói, nếu không có đủ kinh phí thì nên làm chương trình theo hình thức phim ngắn, mỗi tập kể về một nét văn hóa truyền thống."

"Nhưng cô có nghĩ đến việc, nếu như làm như vậy thì chương trình gần như rất khó lên sóng."

Nghe vậy, Tống Chiết Ý nhìn sang người nhân viên đó.

Người này cùng tuổi với đạo diễn, trước đây họ còn là bạn học, đạo diễn đến làm việc ở đài truyền hình cũng là do người này giới thiệu.

Người đàn ông đeo kính là một nhân viên lâu năm của đài truyền hình, ông ấy nắm rõ tất cả các quy trình sản xuất chương trình của đài.

Đúng như ông ấy nói, các chương trình tạp kỹ lên sóng đài truyền hình hầu hết đều có số lượng tập cố định, thời gian phát sóng hàng tuần và yêu cầu về quy mô nhất định. Nhưng rõ ràng, quy mô của một bộ phim ngắn là không đủ để đáp ứng tiêu chuẩn lên sóng.

Mục đích ban đầu của họ khi làm chương trình này cũng là để lên sóng.

Như vậy mới có thể tối đa hóa tầm ảnh hưởng và phạm vi phát sóng của chương trình.

"Tôi đã nghĩ đến vấn đề này rồi." Đạo diễn mỉm cười, ánh mắt kiên định quét qua từng người một: "Nếu không lên sóng được, chúng ta sẽ phát sóng trên nền tảng mạng."

Người đàn ông đeo kính nhíu mày: "Nhưng tầm ảnh hưởng của nền tảng mạng thì sao có thể so sánh được với chương trình được lên sóng truyền hình!"

"Lão Triệu, anh không thi vào được Thanh Hoa thì sẽ nghỉ thi đại học ư?"

Đạo mỉm cười nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Những người khác cũng không ngờ rằng trong lúc này, đạo diễn có thể đùa giỡn, tất cả đều không nhịn được cười.

Người đàn ông đeo kính tên lão Triệu sửng sốt một lúc, sau khi hiểu ra, ông ấy bất lực cười lắc đầu: "Cái miệng của cô, sao vẫn còn độc thế?"

Cuộc trò chuyện này cuối cùng cũng khiến bầu không khí trở thoải mái hơn.

Đạo diễn: "Tôi biết mọi ngườι đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào chương trình văn hóa dân tộc này, không chỉ mọi người muốn, mà tôi cũng muốn nó thành công hơn ai hết, mong có thể được nhiều người nhìn thấy."

"Nhưng khả năng của chúng ta đến đâu, chúng ta chỉ có thể làm được đến đó."

Đạo diễn tạm dừng một chút: "Thế này nhé, mọi người bỏ phiếu biểu quyết."

Không ngoài dự đoán, toàn thể thông qua.

Thực ra, so với việc bị các nhà đầu tư chẳng biết gì chỉ trỏ sửa đi sửa lại, chương trình bị cắt giảm một phần, dường như dễ được nhóm người này chấp nhận hơn.

"Về phía trường quay, tôi đã liên hệ xong, tuần sau sẽ quay phần nội dung trong nhà của chuyên mục trang phục Hán phục, đợi phần nội dung trong nhà quay xong, chúng ta cũng coi như đã hoàn thành chuyên mục đầu tiên. Chúng ta cứ cố gắng làm hết sức có thể, hiệu quả phát sóng sau đó..."

Đạo diễn ngừng lại: "thì tùy duyên vậy."

"Trời cao có mắt, đạo diễn cứ yên tâm!!"

Một chàng trai trẻ mặc đồ hip hop vỗ ngực nói.

Lại một trận cười ầm ĩ.

Tống Chiết Ý cũng không nhịn được mím môi cười.

Cô ngước mắt nhìn đạo diễn, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt hai người chạm nhau, đạo diễn cảm kích gật đầu với Tống Chiết Ý, sau đó vặn đóng lại chai nước khoáng chưa uống hết, đứng dậy.

"Hôm nay họp đến đây thôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi, dưỡng sức đi, sau này còn có trận chiến khó khăn nữa."

Đã giao nhiệm vụ xong, đạo diễn muốn rời đi.

"Đi gì mà đi! Vẫn chưa nói rõ ràng."

Lão Triệu ném tập hồ sơ trên tay xuống bàn họp, phát ra một tiếng động nhẹ.

Ngay lập tức, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào lão Triệu.

Mọi ngườι đều nghĩ rằng lão Triệu lại muốn đối đầu với đạo diễn.

Ngay cả Tống Chiết Ý mới đến chưa lâu cũng nhận ra rằng đạo diễn và lão Triệu có chút "yêu hận tình thù".

Chàng trai trẻ mặc đồ hip hop càng thấy náo nhiệt, nheo mắt, nói một cách không nghiêm túc: "Anh Triệu, tinh thần bới móc vào lúc tan họp của anh đáng bị phê bình đấy."

"Mặc cậu phê bình, nhưng có vài chuyện vẫn phải nói rõ ràng." Lão Triệu nhìn chằm chằm vào đạo diễn: "Đạo diễn, cô chỉ nói sẽ loại bỏ nhà đầu tư Trương ra khỏi cuộc chơi, nhưng không nói sẽ xử lý đống hỗn độn sau khi loại bỏ ra sao? Chuyện này cũng là một phần công việc mà."

Nhờ lão Triệu nhắc nhở, mọi ngườι mới bừng tỉnh.

Đúng vậy.

Hợp đồng đã ký rồi, giờ lại đuổi người ta đi, không phải là vi phạm hợp đồng sao?

Vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường.

Điều này thật sự là một gánh nặng cho gia đình vốn đã không mấy dư dả.

"Bồi thường tính ra cũng phải hơn bốn trăm nghìn, đoàn làm phim chúng ta không có tiền, hay là..." Lão Triệu nhìn chằm chằm đạo diễn, trong mắt lóe lên một tia sáng, giọng điệu hơi cao: "Cô muốn một mình gánh vác?"

"..."

Đạo diễn lườm lão Triệu một cái, gã này sao lúc nào cũng thích chọc ghẹo bà ấy. .

"Chúng ta là một tập thể, có phúc cùng hưởng có họa cùng gánh!" Chàng trai trẻ mặc đồ hip hop là người đầu tiên phản ứng, lại hô khẩu hiệu.

Hô xong, cậu ta ngừng lại, nhìn các đồng nghiệp xung quanh, đề xuất nhỏ dần: "Tôi có một đề xuất nhỏ có phần non nớt, hay là chúng ta... quyên góp đi?"

"Dĩ nhiên chuyện này, mọi người cứ tùy sức mà cho thôi."

"Được, chúng ta hơn hai mươi người, mỗi người kiểu gì cũng được hai mươi nghìn."

"Được, tôi thắt lưng buộc bụng vẫn có thể lấy ra được."

"Tôi cũng được, tôi còn chút tiền tiết kiệm."

...

Không có một ai phản đối.

Tống Chiết Ý đột nhiên cảm động vô cùng.

Những năm này cô cũng tiết kiệm được ít tiền, cô có thể giúp đỡ nhiều hơn.

Đạo diễn nhìn những người cộng sự đáng yêu này, mắt hơi đỏ.

Bà ấy nâng tay vỗ nhẹ lên đầu chàng trai trẻ mặc đồ hip hop: "Cậu còn chưa tốt nghiệp đại học đâu, có bao nhiêu tiền chứ, cần gì phải làm vậy."

"Đạo diễn, chị đang tấn công cá nhân đấy hả!! Tôi có nhiều tiền hơn chị tưởng tượng đó."

Chàng trai trẻ hip hop che đầu phản đối.

Đạo diễn không thèm để ý, nói: "Tôi tấn công cá nhân cậu đấy thì sao, cậu cứ thích ra oai thôi, quyên góp 400 nghìn tiền bồi thường, vậy sao không lấy ra 400 nghìn để đầu tư cho chương trình của chúng ta đi."

"..."

Chàng trai trẻ mặc đồ hip hop vòng tay lại: "Thôi thì coi như em chưa nói gì."

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tuy tôi không phải là dạng siêu giàu, nhưng 400 nghìn thì vẫn có."

Đạo diễn cười cười: "Tôi chỉ tạm ứng trước khoản tiền bồi thường, đợi chương trình của chúng ta nổi tiếng thì tính vào chi phí, rồi trả lại cho tôi."

Thực ra mọi người đều biết, chương trình này quay xong, có lỗ hay không còn là một ẩn số.

Chứ đừng nói là nổi tiếng, rồi có lãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro