35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay, Việt ngủ không được, hắn trằn trọc mãi không yên giấc nên bèn ngồi dậy, đi ra ngoài dạo. Mưa phùn đã dứt nhưng cái giá lạnh còn vương vất trong không khí vài ngày, cơn gió lùa qua da ớn lạnh, Việt khẽ co rúm người. Hắn quay trở vào khoác thêm chiếc áo cho đỡ lạnh rồi lại trở ra. Màn đêm bao trùm vạn vật, cảnh đêm tĩnh lặng đến nỗi hắn chỉ nghe tiếng côn trùng kêu khe khẽ. Bây giờ mọi người đã ngủ hết, còn mình hắn cô đơn ngồi trước hiên nhà nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra tựa một giấc mơ, một giấc mơ thật đến nỗi hắn không tin đó là mơ nữa. Thật thật ảo ảo lẫn lộn trong cái suy nghĩ của hắn mãi thôi.

Chợt, có tiếng động nhỏ phát ra từ gian phòng bên phải khiến Việt phải chú ý. Nhìn xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ, hắn nhận ra có ánh đèn bên trong lờ mờ. Giờ này mà ai còn thức? Việt tò mò nhưng cũng lại lo lắng, chẳng hiểu sao hắn cảm giác không bình thường. Nghĩ vậy, hắn không ngần ngại mà tiến lại căn phòng đó. Đây là thư phòng, chứa nhiều sách y của thầy. Chẳng lẽ thầy còn chưa ngủ?

Đứng trước cửa phòng chần chừ vài giây, hắn quyết định đẩy cửa bước vào. Tiếng két nhỏ phát ra từ bản lề cửa gỗ khi cánh cửa được mở ra. Bên trong là gian phòng khá nhỏ với nhiều kệ sách đặt sát bức tường giống ở thư viện, trên mỗi kệ chứa nhiều sách thuốc, y học dày mỏng khác nhau. Việt bước hẳn vào trong, trong này gió không lùa được vào nên cảm giác ấm hơn bên ngoài nhưng trong không khí lại phảng phất mùi sách khiến căn phòng trở nên ngột ngạt.

Đi vào nữa là một gian buồng, ở đó bên cây đèn cầy leo lét ông Quân đang gục đầu xuống án thư. Chắc thầy lại thức khuya, Việt nghĩ vậy. Hắn đến gần cởi chiếc áo ngoài, khoác lên người ông cho ấm. Hắn định gọi thầy dậy nhắc đi nghỉ thì chợt thấy cuốn sách trên bàn thầy đang viết dở. Tuy bị che đi phân nửa bởi đầu ông Quân nhưng hắn vẫn nhìn ra từng con chữ trên cuốn sách ấy hoàn toàn... không bình thường. Việt gần như chết lặng, cứ đứng trân trân nhìn cuốn sách rồi lại nhìn ông Quân vẻ nghi hoặc. Thầy... thật ra là ai?

Dù là người không hiểu rõ về lịch sử nhưng Việt cũng biết loại chữ này xuất hiện ở thế kỷ XVI nhưng đến tận thế kỷ XIX mới thật sự phổ biến. Như vậy, ở thế kỷ XIII này chắc chắn không thể có. Trừ phi... nghĩ tới điều đó thôi hắn lại tự phủ định. Liệu có thể như vậy không?

"Chắc con đang thắc mắc tại sao ta lại biết loại chữ Quốc ngữ này, đúng không?"

Ông Quân chợt lên tiếng khiến Việt hơi giật mình rồi bình tĩnh lại nhìn ông khẽ gật đầu. Hắn chưa kịp mở miệng hỏi lại thì ông đã lại cất lời:

"Ta đoán hai chúng ta đều từ một nơi rất rất xa đến. Con cũng giống ta, phải không?" Ông Quân hỏi, mắt kiên định nhìn thẳng vào hắn, trong đáy mắt lấp lánh ánh đèn.

"Chúng... ta?" Hắn ngập ngừng hỏi lại.

"Phải. Chúng ta đều không phải người của thời đại này."

Câu cuối cùng của ông nhấn mạnh vang vào tai Việt như một tiếng sét. Vậy là thật, vậy ra người đàn ông này cũng giống ta. Vậy ra, ta không phải là trường hợp duy nhất như đã từng nghĩ.

"Nhưng sao thầy lại biết?"

"Những ngày con nằm hôn mê, ta vẫn luôn bên cạnh và có những lúc trong cơn mê sảng con đã nói tới những thứ mà chỉ ta mới hiểu được."

"Thì ra là vậy. Khoan, khi nãy thầy nói "Chúng ta" nghĩa là... "

"Con ngồi xuống đi, ta sẽ kể cho con nghe mọi chuyện."

Việt nghe lời thầy ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hắn vẫn nhìn thầy tò mò. Ông Quân nhìn hắn trìu mến, môi cười nhạt. Căn phòng chìm vào sự trầm lặng, ông lặng im vài giây, mắt lơ đãng nhìn vào góc tối, hồn trôi về một miền ký ức xa xôi.

"Ta thật ra tên là Nguyễn Quốc Huy, khi ấy đang là sinh viên năm ba của Học viện y học cổ truyền. Năm đó... "

Ngày 20 tháng 8 năm 2008, Hà Nội, Việt Nam.

Màn đêm đen kịt ôm trọn lấy không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, vang vọng đâu đây tiếng gọi nhau của đám côn trùng rúc mình trong cây cỏ bên lề đường.

Cơn mưa vẫn rả rích không ngớt suốt từ mấy tiếng đồng hồ trên địa bàn Hà Nội và các vùng lân cận đem lại không khí mát mẻ của những ngày hè đổ nắng nóng. Từng hạt mưa rơi xuống tắm mát cho cỏ cây, giải cơn khát cho mặt đất khô cằn, và gột sạch mặt đường loang lổ máu tanh. Cách đó vài phút, một vụ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra trên đoạn đường này, chiếc ô tô con mất kiểm soát lao vào một chàng thanh niên đi xe đạp trên đường đi làm thêm về. Cả hai đều trong cơn nguy kịch. Nếu được đưa tới bệnh viện sớm thì có lẽ hai sinh mệnh kia còn có cơ may tồn tại tiếp trong thế giới này, chỉ tiếc rằng vào thời điểm đó đoạn đường này vô cùng vắng người. Thế nên đến khi có người phát hiện ra thì đã là quá muộn màng, cả hai người đó đều ra đi để lại niềm tiếc thương vô hạn trong lòng người thân và bạn bè.

Sáng ngày 21 tháng 8 năm 2008. Hàng loạt các bài báo đưa tin về vụ tai nạn nghiêm trọng đó, người ta cho rằng nguyên nhân chính là do người đàn ông lái xe ô tô con kia uống rượu say trong khi lái xe với tốc độ nhanh. Nhưng còn một điều uẩn khúc trong đó thì không ai biết hoặc không muốn biết. Một thời gian sau đó sự việc lắng xuống và cho tới tận bây giờ hai con người kia đã trở thành quá khứ, trở thành nỗi đau của người thân mỗi khi nhắc lại chuyện xưa.

...

Quốc Huy dần dần hổi phục thần chí, anh chậm dãi mở mắt nhưng lại cảm thấy thứ ánh sáng trước mắt quá chói lóa nên vội nhắm nghiền lại ngay. Lát sau, khi đã cảm thấy thích ứng được, anh mới dám mở mắt lần thứ hai, mọi thứ trước mắt hiện ra càng rõ nét. Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt khi anh nhìn xung quanh. Gian phòng u uất với lối kiến trúc cổ xưa, cách bài trí đơn sơ, mộc mạc nhưng tạo cảm giác thân quen lạ thường. Đây là bệnh viện y học cổ truyền ư?

Huy ngồi dậy một cách khó nhọc, anh chợt nhận ra thứ quần áo mình đang mặc không phải là áo viện mà là áo tứ thân cổ tròn bằng lụa thâm, đôi dép dưới đất lại là guốc gỗ kiểu xưa. Kỳ lạ! Thật kỳ lạ. Trong đầu Huy tự hỏi rằng, có nhất thiết phải bài trí giống cổ truyền như vậy không? Mà bệnh viện này ở đâu trước nay chưa từng nghe qua. Anh đang băn khoăn với một mớ câu hỏi mà bất kỳ người nào trong trường hợp này đều sẽ hỏi thì bị đánh động bởi tiếng cửa gỗ mở ra, ngay sau đó là một người phụ nữ mặc áo tứ thân nâu, đi guốc loạch quạch, tóc vấn trên đầu thật gọn gàng. Người đó vừa bước vào thấy anh đã tỉnh lại, trên gương mặt trầm buồn bỗng trở nên tươi tỉnh, môi nở nụ cười vui sướng. Huy ngây ngô nhìn người đó, miệng cười gượng gạo đáp lại, anh nhận ra trên khóe mắt người kia trực trào một giọt nước mắt.

Người đó chợt chạy đến ôm chặt lấy anh khiến anh hơi sững sờ nhưng điều làm anh kinh ngạc hơn cả là cách người đó gọi mình.

"Mình ơi! Mình tỉnh lại rồi, may quá, thật may quá. Mình có biết đã làm em sợ tới mức nào không?" Giọng nói nghẹn ngào, hơi thở ấm áp phả vào tai Huy càng khiến anh điếng người.

Mình ư? Sao người này lại xưng hô thân mật vậy, ta nhớ rõ ràng là chưa kết hôn mà. Người này tự dưng từ đâu ra nhận vơ vậy? Huy khẽ lắc đầu, đẩy nhẹ người phụ nữ kia ra. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hoe đỏ đẫm lệ kia mà hỏi:

"Cô... cô là ai?"

Người phụ nữ bàng hoàng, đôi mắt mở to nhìn chồng mình. Trong lòng vạn phần lo lắng vội hỏi lại:

"Mình! Mình không nhận ra em sao? Em là Huyền, là Huyền đây mà. Em là vợ mình đây." Ngữ điệu nhỏ dần, đôi mắt kia vẫn nhìn thẳng vào anh như mong chờ một tia hy vọng nào đó rằng anh sẽ nhớ ra. Nhưng không, anh không nhớ bởi sự thực thì người này đâu phải chồng cô.

Huyền? Cái tên ấy chẳng gợi lại trong đầu ta một chút ký ức nào về người này. Huyền, ngay cả bạn bè ta cũng không ai có tên như thế, vậy thì làm sao lại có thể là vợ ta được? Thật ra mọi chuyện là như thế nào?

Huyền thấy đôi mắt của chồng nhìn mình ngơ ngác, miệng lẩm bẩm gì đó rồi đầu lại lắc lắc khiến cô càng thêm nóng ruột, lo lắng vô cùng. Cô định đứng lên chạy đi tìm cha thì kịp lúc ông ấy bước vào. Sau một hồi nghe con dâu kể lại tình hình, ông khẽ lắc đầu ngán ngẩm rồi phán rằng:

"Có lẽ là chứng mất trí nhớ." Ông nhìn con trai âu yếm chứa nhiều phần âu lo của người cha.

"Vậy có cách nào... ?" Huyền vội hỏi.

"Theo như kinh nghiệm cứu người lâu năm của ta thì chẳng có cách nào cả, chỉ còn cách giúp nó nhớ lại thôi. Ngày tháng sau này phải phiền đến con nhiều."

"Cha yên tâm. Con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, sẽ giúp anh ấy nhớ ra con."

Huyền nói, đôi mắt sáng rực kiên cường. Cô tin rằng trong tận đáy lòng người chồng đã từng chung hoạn nạn với cô vẫn còn nhớ tới mình, và cô tin một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ lại.

...

"Sau đó ta mới biết thì ra trên đời này thật sự có thể tá thi hoàn hồn về lại quá khứ." Ông Quân khẽ thở dài.

"Vậy sau đó thầy có tìm cách để trở về không?"

Ông Quân nhìn hắn vài giây rồi lắc đầu, nói:

"Linh hồn ta đã thoát khỏi xác ở hiện đại sau đó lại nhập vào xác của người này, muốn trở về trừ phi ta thoát khỏi xác người này. Nếu vậy thì chỉ có cách là chết đi, mặt khác ta cũng không chắc có thể trở về hiện đại được không nữa, vì vậy chi bằng ta chấp nhận cuộc sống thực tại. Làm quen với nó rồi dần dần biến nó thành cuộc sống của mình."

"Thì ra là thế."

"Vậy còn con?"

"Con khi ấy bị rơi xuống sông Hồng, ai ngờ đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây. Nghe cha nuôi nói là ông ấy đã vớt con từ dưới sông lên. Sự việc kì lạ xảy đến như vậy thật sự đã làm con rất sốc."

"Vậy... không phải là nhập xác?" Ông Quân hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.

"Vâng!"

"Sau đó thì sao?"

"Con ở đấy vài tháng được cha nuôi dạy chữ và y thuật. Sau đó, nghe cha nuôi nói có ông Đào phu tử Đào Khoan tinh thông mọi việc trong vũ trụ, bảo con đi tìm ông ta may ra còn có thể giúp." Nói đến đây thì hắn ngưng lại vài giây. "Không ngờ khi đến thì ông ta đã chết rồi."

"Thật là số đã định vậy thì nên chấp nhận thôi."

"Vâng, cũng chẳng còn cách khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro