36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng trở về trạng thái im lặng, không ai nói lời nào chỉ còn nghe tiếng lép bép nho nhỏ từ cây nến đã cháy sắp hết, ánh đèn leo lét như sắp tắt luôn.

"Phải rồi! Có điều này ta luôn thắc mắc." Ông Quân chợt lên tiếng.

"Có gì thầy cứ nói."

"Miếng ngọc con luôn đeo trên cổ là từ đâu vậy?"

"A, là từ một vị đại sư già tặng khi con lên núi Yên Tử với Vy. Ông ấy nói vật này sẽ giúp con thoát khỏi kiếp nạn nhưng con chỉ toàn thấy gặp xui thôi à." Hắn cười nhạt.

"Ra là vậy. Vật đó thật sự rất đặc biệt, vị đại sư ấy nói không sai đâu."

Ông Quân hiểu ra vấn đề, cũng cảm thấy thoải mái hơn. Việt chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lên tiếng:

"Thầy, thầy có biết Liễu Tư là nữ phải không?"

"Liễu Tư?" Ông Quân ngạc nhiên một chút, có lẽ người học trò của mình đã biết thân phận thật của công chúa. Đã vậy ông cũng không muốn giấu. "Ừ! Thật ra phải là Vĩnh Linh, công chúa Vĩnh Linh."

"Công chúa?" Việt hỏi lại cho rõ, thật không ngờ con người đó lại có thân phận đặc biệt như vậy. Thảo nào đám sát thủ đó lại muốn ám sát Liễu Tư, có lẽ bọn chúng có mối thâm thù gì đó với triều đình chăng? "Không ngờ người đó lại có thân phận cao quý như vậy."

"Tuy công chúa là người hoàng tộc nhưng tính tình cởi mở, hòa nhã lại thân thiện với người dân không giống bọn quý tộc khác kiêu ngạo, khinh người nên hầu như được người dân rất quý mến. Chỉ tiếc là... " Ông Quân bỏ lửng câu, thay vào đó là ánh mắt u buồn khiến Việt khó hiểu.

"Chỉ tiếc là gì vậy thầy?"

Ông Quân suy tư rất lâu nhưng cũng không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại ông hỏi hắn một câu khiến hắn phải băn khoăn mãi.

"Con có tình cảm gì với công chúa, phải không?"

Việt thấy lạ, sao tự nhiên thầy lại hỏi vậy? Phải chăng có điều gì uẩn khúc ở đây? Hắn lặng im, suy nghĩ hồi lâu về câu hỏi. Rốt cục hắn có tình cảm với người ấy không? Hắn không biết nữa, hắn không rõ nữa. Chỉ là hắn cảm thấy Vĩnh Linh là một cô gái tốt, rất tốt với hắn và hắn cũng từng cảm nhận được sự ấm áp, sự vui mừng mỗi khi gặp nàng. Liệu đó có được gọi là có tình cảm không hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Hắn thật sự không biết, hắn cần thời gian để suy nghĩ. Việt liếc nhìn thầy vẫn đang chờ câu trả lời, hắn do dự rồi lắc đầu.

"Tốt nhất con không nên có tình cảm với công chúa." Ông Quân nói.

"Tại sao vậy thầy?"

"Vì ta không mong con sau này sẽ phải đau khổ."

Ông Quân không nói rõ mà chỉ lấp lửng khiến Việt rất tò mò. Hắn đã băn khoăn, băn khoăn rất nhiều về điều ấy, hắn định hỏi nhưng rồi lại thôi bởi hắn nghĩ dù biết cũng chẳng để làm gì cả. Hắn đâu cần quan tâm nhiều thế.

Ngoài trời bắt đầu rạng sáng, quả cầu lửa đỏ rực đang nhô lên sau ngọn núi đằng Đông đem theo chút ánh sáng mỏng manh dải xuống nhân gian sau một đêm đông lạnh giá. Con gà trống nhà bà Sen bên cạnh vỗ cánh bành bạch bay lên ngọn cây, vươn cao cổ mà cất tiếng gáy như một báo hiệu cho ngày mới bắt đầu.

...

Sáng hôm đó, vua Thiên Bảo ngồi trong điện Bát Giác phê duyệt tấu chương và giải quyết các công việc quốc gia vừa xong cũng là lúc tầm trưa. Ngài ngả người tựa vào thành chiếc long kỷ, mệt mỏi dùng tay bóp bóp vầng trán. Chợt nhớ tới lời hoàng hậu nói tối hôm trước về người tráng sĩ cứu hoàng cô dạo trước đã tỉnh lại mấy hôm nay, cũng nên ban thưởng cho người đó vì có công hộ giá. Hậu còn nói hoàng cô rất có cảm tình với người này nhưng không biết hắn nghĩ thế nào nên muốn nhờ ngài dò hỏi trước, khi ấy ngài cũng chỉ ậm ờ cho qua rồi lại vùi đầu vào đống tấu chương đến sáng nay mới xong. Bây giờ đến lúc tính tới chuyện đó kẻo để lâu lại không hay. Nghĩ vậy, nhà vua liền gọi viên thái giám tổng quản vào hỏi chuyện.

"Nghe nói người tráng sĩ cứu hoàng cô dạo trước đã tỉnh lại. Ngươi hãy truyền anh ta vào cung."

"Dạ! Nô tài xin vâng mệnh."

Tô tổng quản cúi người kính cẩn đáp rồi từ từ lui ra.

...

Khi ấy, Việt cùng thầy đi khám bệnh cho ông chủ Chu ở phường Cơ Xá trở về thì đã thấy Tô tổng quản ngồi chờ trong y quán vẻ sốt sắng. Thấy họ vừa bước vào, Tô tổng quản liền đứng dậy tiến lại gần hắn rồi nói:

"Tráng sĩ! Quan gia có lệnh mời cậu vào cung một chuyến."

Việt hơi ngạc nhiên, tại sao tự dưng được mời vào cung? Hắn liếc nhìn thầy do dự. Ông Quân biết học trò đang băn khoăn nên lên tiếng dò hỏi:

"Chẳng hay Quan gia gọi nó vào cung có việc gì vậy, Tô tổng quản?"

Tô tổng quản cười cười, đáp lại:

"À! Lần trước tráng sĩ ra tay hộ giá công nương thoát khỏi đám sát thủ nên Quan gia mới gọi cung để ban thưởng. Không có gì nghiêm trọng cả."

Nghe Tô tổng quản giải thích rõ vậy, Việt thấy nhẹ nhõm hơn. Hắn không ngờ lại có dịp được vào cung, nơi mà hắn đã từng rất muốn khám phá khi đến đây.

Sau khi trở vào phòng thay bộ đồ khác chỉnh tề hơn, hắn đi theo Tô tổng quản vào cung. Từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên hắn có dịp vào cung vua nên không tránh khỏi hồi hộp, tò mò về cung điện nguy nga, tráng lệ như trong trí tưởng tượng của hắn.

Đi mãi thì tới cửa chính nam gọi là Dương Minh môn dành cho vua và thượng hoàng đi, phía trên là gác Triều Thiên Các luôn có lính canh cẩn mật. Hai bên là hai cửa nách. Bên trái là Nhật Tân môn, bên phải là Vân Hội môn dành cho các quan ra vào triều. Việt và Tô tổng quản đi qua cửa Vân Hội môn mới tới chính điện của hoàng cung, phía trước là tòa điện chín gian Thiên An Ngự Điện sừng sững, trang nghiêm.

Xa xa, bên trái là cung Thánh Từ bị che khuất bởi hàng cây xanh mát với khuôn viên tuyệt đẹp là nơi ở của Thượng hoàng. Phía bên phải lại có cung Quan Triều được quy hoạch nhiều vườn hoa và hòn non bộ đồ sộ trong hoa viên. Đi thêm đoạn nữa lại thấy điện Diên Hồng, nơi sẽ diễn ra hội nghị mang tính lịch sử lớn sau này. Chuyến vào cung lần này đối với Việt quả thực là được mở rộng tầm mắt, người ta nói trăm nghe không bằng một thấy huống hồ những điều hắn biết về hoàng cung chỉ giới hạn trong những trang chữ không hoàn chỉnh. Ngay lúc này hắn bỗng khao khát có một chiếc máy ảnh để chụp lại những gì đã thấy, điều ấy còn tốt hơn là được ban thưởng.

Hoàng cung rộng lớn, trồng nhiều cây ăn quả, được tô điểm bởi nhiều vườn hoa, ao, hồ, hòn non bộ và mái lương đình để vua và phi tần đi dạo giải khuây. Cả một khu kiến trúc hoàng thành cổ kính, xa hoa như vậy đã tốn biết bao công sức của nhân dân để gây dựng nên mà đến ngàn năm sau lại chỉ còn đống đổ nát ngổn ngang gạch đá. Nghĩ tới việc giặc Pháp làm lại cảm thấy hận, càng hận hơn người đàn bà tên Hồng vì hám lợi mà nhận thầu phá thành. Thật quá đáng tiếc.

Tô tồng quản chợt dừng lại, ngay trước mắt hắn là ngôi điện đề ba chữ mạ vàng phía trước cửa: "Điện Bát Giác". Tô tổng quản quay người lại nói với hắn:

"Cậu chờ ở ngoài này một lát để ta vào bẩm báo."

"Vâng."

Việt đứng ngoài vừa chờ vừa có thời gian nhìn ngắm kỹ ngôi điện độc đáo này. Lát sau, Tô tổng quản đi ra gọi hắn vào. Hắn quay người, gật đầu rồi theo sau ông ta vào trong điện. Việt ngơ ngác nhìn xung quanh, bên trong được bài trí các đồ vật như bình hoa, tranh vẽ, lư hương ngào ngạt thơm và cả kệ sách sắp xếp ngăn nắp, sang trọng. Ở giữa, sau chiếc long án là một chàng thanh niên mặc long bào thêu hình rồng trước ngực, gương mặt tuấn tú nhưng có phần nghiêm nghị và già dặn hơn so với tuổi. Cũng đúng, bởi nhà Trương có chế độ truyền ngôi cho con từ rất sớm, Đông cung phải gánh vác cả giang sơn to lớn thường tiếp xúc với những việc quốc gia trọng đại từ bé, lo cho dân, cho nước mỗi ngày thì sao mà không già đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro