38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân, Nhâm Ngọ, niên hiệu Thiên Bảo thứ tư.

Tiết tháng hai, trời se lạnh.

Hoa nở rộ khắp phố phường, điểm xuyết vào bức tranh kinh đô sầm uất thêm màu sắc sặc sỡ, xa hoa. Cái dư âm của ngày tết vẫn còn vương vất trong mọi ngóc ngách đâu đây, cả kinh thành như được thay một lớp áo mới căng đầy nhựa sống.

Việt đứng trước cổng thành, mắt nhắm hờ, mũi hít hà không khí trong lành của buổi sớm, hương hoa phảng phất lẫn vào không khí dịu nhẹ, khoan khoái. Cảnh sắc kinh thành khiến lòng hắn bỗng vui vui lạ thường.

Đi được một đoạn đường, phía trước bỗng trở nên huyên náo, dòng người trên đường dạt ra hai bên tránh cái gì đó. Xa xa có bóng người cưỡi hồng mã đang phi nước đại lao về hướng này, con ngựa chạy nhanh như điên trên đường chính, không gì có thể cản trở được đường đi của nó. Kẻ trên lưng ngựa là một gã mập mặc quan phục nhà Nguyên, vẻ mặt thích thú cười ha hả cứ thẳng tiến phóng ngựa không kiêng dè một ai. Dân chúng hai bên đường khổ sở chạy tán loạn, con ngựa kia vẫn lao đi vun vút.

Việt nép sang bên đường tránh gã, hắn ghé sát tai bác bán hàng rau gần đó mà hỏi:

"Người này là ai vậy bác?"

"Cậu không biết hả? Gã là sứ nhà Nguyên mới sang nước ta được mấy ngày nay, gã nổi tiếng kiêu ngạo, hung hăng không coi dân nam ta ra gì." Bác hàng rau đáp, trong lời nói thể hiện rõ sự phẫn nộ.

Việt đưa mắt nhìn người và ngựa mỗi lúc một gần. Con ngựa vẫn lao với tốc lực chóng mặt, ngay phía bên kia đường hắn trông ra có bà lão đang lò dò gánh hàng rong sang đường. Ngựa vẫn lao nhanh chưa có dấu hiệu dừng lại, chỉ cách bà lão vài bước chân. Thật nguy hiểm, mọi người hai bên đường dửng dưng, không ai dám lao ra kéo bà lão vào. Việt không kịp suy nghĩ nhiều vội phóng người ra ôm lấy bà lão đẩy vào bên vệ đường. Mất đà, cả hai người ngã xuống đất kịp lúc con ngựa vừa hay tới, ngựa dừng lại đột ngột, mất đà rồi lồng lên kêu một tiếng hí kéo dài. Kẻ trên yên ngựa vì thế mà suýt té, còn may gã nắm chắc dây cương, lại là người có kinh nghiệm cưỡi ngựa nhiều năm nên vẫn yên vị trên lưng ngựa. Mặt gã hằm hằm như bốc hỏa nhìn hai kẻ cản đường mà chửi rủa bằng tiếng Hán. Một hổi sau lại quất ngựa đi tiếp.

Bà lão và Việt khi ấy bị một phen thất hồn bạt vía. Gã nhà Nguyên đã đi từ lâu mà tim bà lão vẫn đập thình thịch sợ hãi, vài người lại gần hỏi thăm, đỡ họ dậy. Việt định thần lại, hắn ân cần hỏi:

"Bà Thìn! Bà không sao chứ."

Bà Thìn vẫn còn trong cơn kinh hãi, cả người run bần bật chỉ khẽ lắc đầu. Việt chợt thấy chân bà rớm máu do trầy xước, hắn lo lắng nói:

"Chân bà bị chảy máu rồi để tôi đưa bà về y quán."

Bà Thìn nhìn hắn cảm kích, khẽ gật đầu. Mọi người lúc đó thấy không nghiêm trọng lắm nên cũng tản ra, ai làm việc nấy không màng tới họ nữa. Việt đỡ bà Thìn về lại y quán. Lúc này ông Quân đang gói thuốc và đưa cho bệnh nhân thì thấy bà Thìn đi khập khiễng lại phải nhờ Việt đỡ đi vào thì liền hỏi:

"Có chuyện gì vậy bà Thìn?"

"Khi nãy bà Thìn suýt bị ngựa đụng, may mà con ngăn kịp. Chân bà vì thế mà bị thương."

"Ngựa đụng? Chắc lại do gã đó hả?"

Việt đoán chắc gã nhà Nguyên kia vẫn thường làm vậy nên thầy mới đoán được. Trong sách viết quả không sai. Kẻ này, thực là coi trời bằng vung mà.

"Vâng! Là do gã sứ nhà Nguyên."

Dứt lời, một giọng nói khác mang theo đầy vẻ tức giận vang lên từ ngoài bước vào:

"Tên Sài Xuân khốn kiếp. Thật đáng ghét, tốt nhất đừng để ta thấy nếu không coi chừng bị ta đánh cho một trận tơi bời."

Chủ nhân của lời nói ấy có thể là ai khác ngoài Vĩnh Linh đâu, nàng vừa bước vào cửa thì nghe được cuộc nói chuyện khi nãy liền không kìm nổi bức xúc mà nói cho hả dạ. Việt ngoảnh đầu lại nhìn người vừa bước vào. Vĩnh Linh hôm nay không mặc đồ nam nhân mà thay vào đó là một bộ đồ trắng có phần nữ tính hơn, nàng đã trở lại với thân phận thật của mình. Tại sao vậy? Hắn không biết nữa. Nàng vẫn là nàng nhưng sao hắn cảm giác nàng xa lạ quá. Cái ánh mắt nàng nhìn hắn như dửng dưng lại như ẩn giấu nhiều điều phức tạp khiến hắn không đoán ra được rốt cục nàng đang nghĩ gì. Nàng còn giận ta ư?

Vĩnh Linh chủ động đưa mắt đi chỗ khác, nàng không dám đối diện với đôi mắt ẩn chứa nhiều xúc cảm ấy, nàng không muốn đối diện nhưng thật ra trong tâm lại rất muốn. Nàng muốn lại gần trêu chọc hắn, than thở với hắn, chia sẻ với hắn giống như hắn là một cái hố để nàng chút những muộn phiền vào đó để rồi lại phải nghe một tiếng thở dài não nề của hắn. Điều quan trọng hơn cả là nàng muốn hỏi tại sao hắn lại làm vậy? Trong tim hắn đã có người khác rồi chăng? Nhưng sao bây giờ nàng lại không thể, nàng thấy hắn xa lạ quá. Giống như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa nàng và hắn khiến nàng không thể lại gần hắn như ngày nào.

Nàng ngồi phịch xuống ghế, rót chén trà rồi uống ực. Nàng lên tiếng ra chiều không để ý đến ánh mắt hắn đang nhìn nàng, nàng không hỏi han hắn đã khỏe hẳn chưa, nàng không trò chuyện với hắn, nàng coi như hắn không có ở đây bởi nàng vẫn còn giận. Giận hắn nhiều rất nhiều và sẽ rất lâu.

"Dạo trước gã ngang nhiên cưỡi ngựa xông vào cửa Dương Minh, quân Thánh Dực ngăn lại thì gã dùng roi quất bọn họ đến chảy máu. May có anh Đình Khải khuyên can mềm dẻo thì gã mới chịu quay về lại còn ra vẻ giận dữ đòi xây cầu vồng rước gã. Thật tức đến nỗi chỉ muốn lột da gã."

"Công tử chớ nên tức giận quá lại làm hỏng việc, nhà vua cũng đã ban chiếu cho dân chúng kinh kỳ phải nén tâm chịu đựng không nên đụng tới gã bởi đằng sau gã là cả một đạo quân hùng mạnh. Nếu để bọn nhà Nguyên có cớ cất quân sang mà nước ta lại chưa có chuẩn bị kỹ càng thì chỉ e... " Ông bỏ lửng câu sau nhưng cả Tư và Việt đều hiểu ý của câu sau đó là gì.

Vĩnh Linh gật gù cho rằng ông Quân nói có lý, nàng lại tự trách bản thân quá nóng nảy. Nhấp thêm một ngụm trà, nàng ngó nghiêng một hồi thì lái sang chuyện khác:

"Tiểu Thúy có nhà không?"

"Bữa nay quán nghỉ hàng nên nó với thằng Bân rủ nhau sang nhà ngoại chơi rồi."

"Vậy à! Chán thế." Vĩnh Linh ngán ngẩm. "Thôi ta về đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro