39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Linh đứng lên bước ra khỏi y quán, trong lòng hơi buồn buồn. Việt nhìn theo nàng mãi tới khi bóng nàng khuất sau lối ngoặt hắn mới tỉnh người đứng lên giúp ông Quân sắp lại thuốc.

Vĩnh Linh lang thang trên phố chẳng biết đi đâu, chả nhẽ lại hồi cung? Nàng đã định rủ Thúy đi chơi hội và mua sắm ở phường An Hòa, ai ngờ nàng ấy lại đi với Phạm Bân. Vậy bây giờ còn mình nàng đi thì thật chẳng có hứng thú. Nàng vừa đi vừa nghĩ xem nên làm gì bây giờ thì đụng phải một bà lão gánh hàng hoa, nàng vội vã xin lỗi rối rít, bà lão cười hiền từ nói "không có gì" rồi đi tiếp. Vĩnh Linh khi ngẩng mặt lên thấy phía trước đã là cửa phủ của Chiêu Quốc vương, nàng thầm nghĩ cũng lâu rồi không đến thăm anh và cháu. Nhân dịp này cũng nên vào đó chơi một buổi.

Phủ Chiêu Quốc không phải là phủ lớn nhất nhưng có thể nói là phủ đẹp nhất kinh thành, nằm trên một doi đất vuông vức, rộng hơn trăm mẫu cách phía tây thành gần một dặm. Trong phủ có hoa viên tuyệt đẹp trồng nhiều loại cây hoa quý hiếm, bốn mùa khoe sắc ngào ngạt hương thơm lại có thêm hòn non bộ đồ sộ như một quả núi thật đặt giữa vườn hoa. Loáng thoáng phía xa xa lại thấy những mái phương đình là nơi nghỉ chân, hóng mát những ngày hè oi bức. Nói nơi này là đệ nhất phủ thì quả không ngoa.

Vĩnh Linh vừa đi vừa tham thú ngắm những kỳ hoa dị thảo nàng chưa thấy bao giờ thì vô cùng thích thú, lại có con chim kỳ lạ màu sặc sỡ cất tiếng nói: "Có khách! Có khách!" nghe như tiếng người khi nàng vừa bước tới khiến nàng còn lầm tưởng là bọn gia nhân. Nàng dừng lại trước lồng chim ngắm nghía, trên gương mặt trong sáng của nàng, đôi môi cánh đào chợt mỉm cười thích thú, đôi mắt ngời ngợi, lóng lánh như hai viên ngọc trai tuyệt đẹp. Cả cơ thể nàng toát lên một vẻ thanh cao khiến người khác nhìn vào cảm tưởng như đang ngắm nhìn một thiên tiên trong bộ y phục trắng nổi bật giữa một vườn hoa đủ sắc màu.

Chiêu Quốc vương khi ấy đang ngồi trong phòng ngắm lại bức tranh sơn thủy vừa vẽ thì nghe tên gia nhân vào báo có hoàng cô tới, ngài liền gấp bức tranh lại, vội ra ngoài đón tiếp. Khi tới vườn hoa viên thấy cảnh tượng em gái đứng nổi bật giữa vườn hoa, miệng mỉm cười thật đẹp thì ngài bỗng nổi hứng nghệ sĩ liền sai tên gia nô chuẩn bị căng lụa để vẽ.

Chiêu Quốc vương Trương Ích Tắc nức tiếng kinh kỳ là một người tài hoa, nho nhã. Các môn cầm, kỳ, thi, họa đều giỏi. Nếu đem so với tứ đại tài tử Giang Nam ở phương Bắc thì hẳn là sẽ chẳng chịu thua. Vương dùng bút chấm vào nghiên mực rồi bắt đầu vẽ từng đường nét thanh thoát, mềm mại, cánh tay và mắt phối hợp uyển chuyển để tạo nên một bức hình đẹp. Vĩnh Linh khi ấy vẫn ngẩn ngơ không hay biết anh trai đang vẽ mình, lát sau khi cảm thấy chán nàng định quay lưng đi tiếp thì nghe anh Chiêu Quốc nói phía trước:

"Khoan! Em đứng yên đó, đừng cử động để anh vẽ. Sắp xong rồi."

Vĩnh Linh hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng hỏi thêm gì, cứ theo lời anh mà đứng im ở đó đến tê cả chân. Cái "sắp xong rồi" của vương gia thật là lâu. Mãi lâu sau, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống chiếc ghế đá khi bức họa đã hoàn thành và nàng cũng chẳng buồn nhìn lại. Phần vì nàng biết tài hội họa của vương gia là nức tiếng kinh kỳ không ai sánh bằng, phần lại vì đang mệt mỏi nên không có hứng thú.

Cả ngày hôm đó, Vĩnh Linh ở lại trong phủ chơi với cháu nhỏ và chị dâu đến tận chạng vạng tối mới cáo từ ra về. Lúc ngang qua công quán nàng nghe có tiếng quát tháo, mắng chửi bên trong. Vĩnh Linh tò mò ngó vào thấy các quan tiếp sứ đứng ủ rũ ngoài sân đang nhìn nhau ánh mắt chán nản, lắc đầu. Ai cũng ngán ngẩm, than phán gã nhà Nguyên hạch sách người quá đáng, ỷ có chỗ dựa hùng mạnh đằng sau mà hiế.p đáp dân ta, chẳng coi An Nam ta ra gì. Họ thở dài một tiếng rồi cùng rủ nhau ra về.

Vĩnh Linh đứng nép sát vào bờ tường tránh đường cho các quan đi, trong lòng nàng đang sôi sục căm phẫn, hai tay nàng nắm chặt, giận đến run người. Chẳng lâu sau lại có tiếng bước chân đi ra, là anh Đình Khải. Chiêu Minh vương chán nản xen lẫn bực bội vì đã hết lời ngon ngọt với Xuân mà gã còn làm bộ làm tịch không chịu vào diện kiến nhà vua, ngài đâm ra mặc kệ gã xem gã còn làm nũng đến bao giờ. Vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Vĩnh Linh đang lóng ngóng đứng bên ngoài làm gì đó, nhìn điệu bộ của cô gái khiến ngài không khỏi bật cười, ngài nói:

"Em làm gì ngoài này vậy?"

"À! Anh Chiêu Minh, em vừa nghe có tiếng quát tháo của gã nhà Nguyên nên đứng ngoài này xem. Có chuyện gì vậy anh?"

"Lại chuyện gã không chịu vào diện kiến Quan gia. Em cũng biết tính tình gã khó chiều rồi đấy, anh hết lời nhún nhường với gã mà cũng không được. Hết cách đành kệ vậy." Vương gia ngao ngán liền thở dài một tiếng.

"Thật đáng ghét. Bữa nào em phải cho gã một bài học mới được."

"Ấy chết! Ghét thì ghét thôi chớ có đụng tới gã nghe chưa?"

Nghe anh khuyên can vậy Vĩnh Linh cũng kiềm lòng.

"Vâng! Em biết rồi."

"Giờ em có hồi cung không, anh em mình cùng đi."

Vĩnh Linh vâng nhẹ một tiếng rồi cùng Vương gia hồi cung. Trời lúc này đang xẩm tối, phố đã lên đèn, ánh đèn lồng lung linh huyền diệu chiếu sáng một khoảng ngoài đường soi sáng cho người dân qua lại. Không khí lạnh mơn man trên da thịt, Vĩnh Linh khẽ rùng mình, hai tay nàng ôm lấy bờ vai xoa xoa cho ấm. Chiêu Minh vương đi bên cạnh thấy vậy thì liền cởi áo choàng khoác lên người cô em gái. Trong mắt Vương, công chúa vẫn là một cô em gái bé bỏng ngày nào, Vương chợt thấy lo âu.

...

Trời về đêm, gió lướt qua cành lá xao động ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt của cuối tháng in bóng cây cỏ hắt lên bờ tường thành những hình thù kỳ dị, tiếng rục rịch khe khẽ của lũ chuột trong lùm cây càng khiến không gian thêm tĩnh lặng. Thúy ngồi trước hiên nhà thơ thẩn, tay nàng nắm hờ đấm nhẹ vào chân cho bớt đau. Chẳng biết nghĩ gì nhưng nhìn đôi mắt có phần u uất của nàng thì cũng đoán được nàng đang có điều phiền lòng.

"Có chuyện buồn sao mà khuya rồi còn ngồi đây?" Tiếng Việt chợt vang lên phía sau, Thúy ngoảnh lại nhìn hắn vài giây để xác định lại rồi nàng đáp.

"Không! Tại hôm nay đi bộ nhiều quá nên chân em hơi bị đau, không ngủ được nên ra đây ngồi."

"Vậy hả? Hay để anh bấm huyệt ở bàn chân là sẽ đỡ."

"Thôi không cần đâu anh." Thúy e ngại từ chối.

"Nào! Tháo giày ra đi."

Thúy biết Việt có lòng muốn giúp đỡ, nàng cũng không nỡ từ chối đành tháo giày ra cho hắn bấm huyệt. Tay khẽ nâng bàn chân trắng trẻo, ngọc ngà của Thúy, hắn bắt đầu dùng ngón cái ấn nhẹ vào các huyệt đạo trong lòng bàn chân. Tuy có hơi đau một chút nhưng huyệt đạo lưu thông tạo cảm giác rất dễ chịu và sảng khoái. Hình ảnh này chợt làm Việt nhớ tới dạo trước khi nắn lại khớp chân cho Vĩnh Linh, khi ấy nàng ta mặt nhăn nhó, miệng thét rất to tưởng chừng như muốn thủng màng nhĩ của hắn. Thực sự giờ nghĩ lại chuyện đó hắn không khỏi bật cười. Thúy chợt thấy hắn cười lạ lùng, nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó xấu hổ, bèn ngượng ngùng hỏi:

"Anh cười gì vậy? Mặt em có gì sao?"

"À không, tại tự dưng anh nhớ lại lúc bị lạc trong rừng chân Vĩnh Linh bị chật nên anh phải nắn lại. Nhớ tới vẻ mặt của y lúc đó đúng là rất buồn cười."

"Ra là thế." Nghe hắn giải đáp vậy, Thúy thấy đỡ ngượng hơn. Nàng để ý trong lời nói của Việt khi nhắc tới công chúa rất hào hứng, rồi lại nhận ra đôi mắt hắn thấp thoáng một nét ưu tư.

Bỗng thấy Việt im bặt, chẳng cười cũng chẳng nói nữa, Thúy đoán hắn đang nhớ tới người đó. Nàng lên tiếng hỏi:

"Anh Việt này! Anh thấy công chúa là người như thế nào?"

"Sao em lại hỏi vậy?" Hắn thắc mắc.

"À..tại em muốn biết suy nghĩ của anh thôi."

"Công chúa... là một người luôn vui vẻ, lạc quan, đôi khi lại nghịch ngợm trẻ con khiến người khác phải bực mình. Đặc biệt, cô ấy là một người rất tốt." Việt nói, trong đôi mắt hiện lên ý cười.

"Công chúa luôn dành một tình cảm đặc biệt cho anh."

"Anh biết."

"Vậy còn anh?" Thúy tiếp tục thăm dò.

"Anh không rõ nữa." Hắn nhớ lại cảm giác khi bên nàng ấy, nhớ đến những ngày dài dằng dặc trống vắng khi không gặp nàng ấy, lại nhớ những khoảnh khắc vui buồn bên nhau và còn nhiều điều hơn thế. "Có lẽ là bạn hoặc... hơn thế một chút."

"Là bạn." Thúy gật nhẹ đầu hiểu. "Vậy cũng tốt. Công chúa sẽ không còn gì phải nuối tiếc nữa."

"Ý em là gì?"

"Công chúa đã được định hôn với Quảng Vũ vương rồi."

Định hôn ư? Hai người đó chẳng phải là chị em họ hay sao? Phải rồi, nhà Trương có chính sách hôn nhân nội tộc. Vậy ra Vĩnh Linh sẽ kết hôn với Trương Thông, như thế cũng tốt anh ta là người tốt, có thể bảo vệ được nàng, có thể cho nàng một chỗ dựa vững chắc sau này. Lẽ ra ta phải mừng cho họ mới đúng nhưng mà... bây giờ đây sao ta lại thế này? Giống như có hòn đá lớn đè nặng trong lòng, cảm giác buồn bực rồi lại thấy khó thở lạ thường.

"Cũng muộn rồi, em đi nghỉ trước đây. Anh cũng đi nghỉ đi."

Tiếng nói của Thúy vang lên bên tai nhưng dường như hắn không để ý hoặc không nghe thấy, cứ ngồi đó ngẩn người hồi lâu. Mãi lâu sau mới chịu đứng lên đi về phòng, trong tâm vẫn luôn tự hỏi một câu mà chính hắn cũng khó trả lời được: "Sao ta lại thấy buồn thế này?"

Nơi phía góc hành lang, có bóng một chàng trai đứng lặng từ nãy nhìn hai người kia cho tới khi người con gái bước vào phòng anh mới chịu đi. Trong lòng Bân cảm thấy không vui, lại có chút ganh tỵ với người con trai kia. Anh luôn thế mỗi khi thấy Thúy ngồi cùng Việt, dù họ chỉ trò chuyện thôi nhưng thật sự anh vẫn không thoải mái, anh đang ghen. Một thứ xúc cảm của bất kỳ người nào đang yêu.

Đêm ấy, Việt thật sự không thể chợp mắt được, trong tâm hắn vẫn luôn tự hỏi rằng Vĩnh Linh đối với hắn là gì? Hắn nghĩ rồi lại thở dài, vục dậy đi ra ngoài. Hắn không muốn nghĩ nữa, chuyện tình cảm rất khó nói thôi thì tới đâu hay tới đó, hắn cũng không quan tâm gì nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro