40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt dạo bước trên phố. Lúc này ngoài đường vắng tanh, cơn gió xuân lành lạnh lướt qua da ớn người, hắn co rúm người lại. Chết tiệt! Hắn không đem theo áo khoác, thật không ngờ ngoài đường lạnh thế. Việt toan quay về, hắn sẽ cố gắng làm một giấc ngon lành thì nghe có tiếng hô hào ở phía xa.

"Đứng lại! Mau đứng lại."

Trước mắt hắn là một đám quân lính cầm gươm giáo đang đuổi theo một người mặc đồ đen có thân hình loắt choắt lao nhanh về hướng này. Người đó cứ chạy, chạy mãi rồi va vào Việt với một lực khá mạnh khiến cả hai đều ngã xuống. Hắn chưa kịp định thần lại thì người kia đã lồm cồm bò dậy, nhanh chóng mất hút vào con hẻm tối phía bên kia đường. Lúc đám lính kia chạy tới, họ dừng lại nhìn không thấy ai thì hỏi kẻ đang nằm dưới đường:

"Ngươi có thấy ai chạy qua đây không?"

Việt đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn rồi đáp:

"Có! Hắn vừa va vào tôi rồi chạy vào con hẻm rồi."

Tên lính nhìn hắn có phần ngờ vực rồi như nhận ra điều gì đó, y đảo mắt sang đám thuộc hạ, ra lệnh:

"Đi."

Đám lính tiếp tục đuổi theo, bỏ mặc Việt vẫn đứng đó chả hiểu chuyện gì mà thật ra hắn cũng không quan tâm lắm. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến hắn là được. Việt toan bước đi tiếp thì bắt gặp có vật đó lấp lánh dưới chân, hắn cúi xuống nhặt, phủi phủi rồi đưa lại gần mắt nhìn cho rõ. Một miếng ngọc bội. Sao lại có ngọc bội ở đây? Chả lẽ là của kẻ áo đen? Chắc rồi, ở đây ngoài tên đó ra thì làm gì còn ai chứ? Việt hơi hiếu kỳ về người đó, hắn tiện tay nhét miếng ngọc vào túi. Biết đâu sẽ có dịp trả lại.

Sáng hôm sau, trong kinh thành rộ lên một tin đồn rằng đêm qua có người đột nhập vào Công quán muốn ám sát sứ Nguyên nhưng bất thành.

***

Kinh thành Thăng Long về đêm, trời trở lạnh phủ màn sương là là trên mặt đất mờ ảo, chốc chốc một đợt gió nhẹ lướt qua làm hàng cây khẽ đung đưa, xào xạc lá.

Trong khu phố vắng lặng có tiếng bước chân người lại gần, tiếng bước chân dừng lại vài giây rồi lại đi tiếp nhưng lần này có vẻ nhanh hơn, gấp gáp hơn giống như người đó đang chạy, đang cố thoát khỏi một thứ gì đó phía sau. Đột nhiên, tiếng bước chân không còn mà thay vào đấy là một tiếng kêu rất khẽ rồi sau đó khu phố bỗng trở nên im bặt giống như chưa hề có ai ở đó hoặc giả như người kia đã biến mất.

Mấy ngày trước, khi từ An Sinh ấp trở về, Uất Lâm vương Trương Quốc Tuấn có nghe các quan trong triều bàn nhiều về tên sứ nhà Nguyên mới sang rất hống hách, ngang ngược, khó ưa. Ông lấy làm tò mò lắm, rất muốn gặp gã một lần xem thế nào nhưng việc còn nhiều nên đến hôm nay mới có thời gian rỗi. Ông định bụng sẽ tới công quán một chuyến xem sao.

Chiều đến, Vương vận một bộ đồ vải nâu, đầu để trần giống một vị sư phương Bắc rồi đi tới công quán. Uất Lâm không dè dặt gì mà xông thẳng vào buồng trong. Khi ấy Xuân đang nằm đọc sách thấy có khách tới liền ngồi dậy tiếp đón. Gã vái chào, mời ông ngồi xuống và sai bọn người hầu pha loại trà ngon tiếp đãi. Trong lúc ngồi uống nước chuyện trò, tên người hầu của Xuân dùng một vật nhọn chọc vào đầu Vương đến tóe máu nhưng sắc mặt ông vẫn bình đạm, cương nghị không hề biểu hiện sự đau đớn nào khiến tên người hầu kia một phen khiếp đảm, vội vã lui ra ngoài.

Sài Xuân vẫn ngồi im một hồi ngắm nhìn người đối diện. Gã là một tay ưa thích khoa nhân tướng nên khi gặp Uất Lâm, gã luôn có cảm giác con người này cả cơ thể toát ra một thần khí bất phàm, có uy nghi của bậc đế vương thần thánh. Vì vậy, trong từng lời nói, cử chỉ của gã đều tỏ ra lễ độ và có khuôn phép.

Qua vài ba tuần trà chủ yếu nói vài lời xã giao, đôi ba câu chuyện đời thường. Vương đứng lên và nói:

"Thấy có đại nhân từ thượng quốc sang, ta đến ghé thăm sức khỏe. Giờ cũng không còn sớm nữa, ta xin phép."

Nói đoạn, Vương quay lưng bước đi. Sài Xuân cũng đứng dậy, để thể hiện lòng kính trọng y bèn tiễn ông ra tận cửa mới thôi.

...

Việt cùng thầy vừa từ nhà ông Bình ở phường Hòe Nhai trở về chưa kịp nghỉ ngơi một lúc thì lại có người chạy vào y quán. Người đó gặp ông Quân liền mừng rỡ nói luôn:

"Hà đại phu, Đức ông nhà tôi bị thương, phiền ông qua phủ một chuyến."

Nhìn người này, ông Quân không lạ gì bởi đã từng gặp vài lần ở Quốc phủ nên vẫn nhớ y là quản gia của phủ Uất Lâm. Nghe y nói thế chắc Vương gia đã xảy ra điều chẳng lành, không thể chậm trễ. Sẵn luôn đồ nghề ông Quân giục Việt cùng đi luôn.

Bước vào vương phủ, hắn mới có dịp ngắm nhìn bên trong. Đường đường là nơi ở của một vị đại vương mà lại giản dị, không khoa trương như hắn thường nghĩ. Phủ rộng khoảng trăm mẫu, có nhiều khu nhà tách biệt xen kỹ lẫn vườn hoa, cây ăn quả um tùm. Phòng của Uất Lâm là khu nhà phía Tây. Theo chân quản gia, hắn và ông Quân được dẫn tới một căn phòng khá lớn. Bước vào trong thì thấy có hai người đang ngồi. Một người đàn ông đứng tuổi, vòm râu đã sợi trắng sợi đen xen kẽ nhau trải dài xuống đến ngực. Người này tuy đã lớn tuổi nhưng thân hình cường tráng, khỏe khoắn hơn những người bình thường. Không cần giới thiệu, Việt cũng đoán được đây hẳn là người anh hùng lớn của dân tộc, người mà hắn đã từng rất ngưỡng mộ và sùng bái. Uất Lâm vương Trương Quốc Tuấn. Đời hắn dù có mơ cũng không thể ngờ rằng lại có cơ may gặp được vị danh nhân là người thật đang hiện hữu ngay trước mắt, thực chẳng còn gì vinh hạnh hơn.

Hắn chăm chú đánh giá ông. Uất Lâm vương có nước da nâu rám nắng khỏe khoắn, nét mặt uy nghiêm, cặp mày lưỡi mác xanh đen và cặp mắt sáng long lanh tựa vì sao trên trời toát ra một sung khí mãnh liệt khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào ngài. Việt vội cúi gằm mặt xuống khi ánh nhìn ấy, vài giây sau mới dám ngẩng mặt lên. Trong phòng còn một người nữa là phụ nữ cũng trạc tuổi ngũ tuần ngồi cạnh, vẻ mặt không giấu nổi nét âu lo. Bà mặc chiếc áo dài màu xám thêu vài họa tiết hoa văn đơn giản, mái tóc hoa râm vấn gọn điểm trang thêm vài cây trâm bạc lấp lánh, tinh xảo. Tuy không còn trẻ trung gì nhưng nhìn bà vẫn có nhiều phần xinh đẹp, dịu dàng. Đây chắc là Nguyên Từ quốc mẫu.

"Hạ dân xin diện kiến Đại vương và vương phi."

Tiếng ông Quân vang lên bên tai làm Việt tỉnh người, hắn vội khom người, tay ôm quyền hành lễ.

"Miễn lễ. Hà đại phu mau tới xem vết thương cho đại vương đi." Nguyên Từ quốc mẫu nói, tâm trạng chưa hết lo âu.

Ông Quân "Dạ" một tiếng rồi theo lời bà, lật đật lại gần gỡ miếng vải quấn tạm ra. Phía sau miếng vải là vết đâm khá sâu của vật nhọn, máu đã tụ lại thành vết thâm đen sẫm quanh miệng. Nhìn vết thương, ông Quân không khỏi kinh ngạc. Nếu là người bình thường hẳn sẽ phải nằm dưỡng thương đến vài tháng còn chưa kể đến việc để lại di chứng. Vậy mà, vị đại vương này vẫn ung dung ngồi đây, sắc mặt tươi tỉnh như không việc gì khiến ngài đau đớn giống như vết đâm kia chỉ là một vết trầy xước nhỏ không khiến ngài bận tâm. Kỳ thực, ông Quân đã kính phục lại càng kính phục hơn vạn phần người này.

Dùng rượu sát trùng, đắp thuốc và băng bó vết thương cẩn thận. Mọi việc đều ổn thỏa, hy vọng không bị nhiễm trùng, vẫn cần nghỉ ngơi để theo dõi vài ngày. Ông Quân e sợ vật đâm vào đầu ngài ấy là kim loại dễ gây ra bệnh uốn ván, mà điều đó lại vô cùng nguy hiểm nhất là y học cổ đại càng khó có thể cứu chữa.

Ông Quân im lặng vài giây mới quay ra nói với Uất Lâm và phu nhân:

"Bẩm! Vết thương của Đại vương tuy không sâu lắm nhưng vẫn phải nghỉ ngơi vài ngày để theo dõi."

Uất Lâm hơi nhíu mày nhìn sang phu nhân, ngài nói:

"Ngày mai ta phải về thái ấp chăm lo việc quân, vết thương này có đáng là gì."

"Đại vương, ngài nên nghỉ ngơi ở nhà vài ngày đã." Phu nhân khuyên.

"Không được! Việc nước không thể chậm trễ." Ngài vẫn kiên quyết.

"Đại vương, xin hãy nghe tôi nói vài lời. Việc nước tất phải đặt lên hàng đầu nhưng sức khỏe của ngài cũng rất quan trọng. Ngài nói xem, nếu ngài có mệnh hệ gì thì quân và dân sẽ rất lo lắng, tinh thần sẽ giảm sút. Với lại, ngài cũng không thể coi sóc việc quân được. Vậy chi bằng ngài hãy nghỉ ngơi vài ngày nếu không có biến chứng gì thì ngài có thể an tâm lo việc quốc gia." Ông Quân ngừng lại nhìn vẻ mặt Quốc Tuấn biết là đã thuyết phục được vài phần. "Thật ra vết thương thì không ảnh hưởng gì bên trong nhưng tôi lo là vật đâm vào đầu ngài không sạch sẽ, dễ bị nhiễm trùng."

Uất Lâm trầm ngâm suy nghĩ những lời vừa rồi của Hà đại phu là rất đúng. Ngài gật gật đầu đồng ý ở phủ nghỉ ngơi vài ngày.

"Vậy, giờ tôi xin phép được cáo lui."

Nguyên Từ quốc mẫu gật đầu cho lui, vẻ mặt âu lo khi nãy giờ đã rạng rỡ hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro