Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tần ngần ngồi trong phòng khách nhà Thiên Ân. Quá nhiều thông tin mà tôi cần phải tiêu hóa. Khoan, dừng khoảng chừng 2 giây...để cho tôi sắp xếp lại đầu óc chút xíu.
Thứ nhất, một tuổi thơ hùng hồn mà tôi tự hào như thế, té ra tất cả chỉ là.... sự lầm tưởng à? Làm thế nào mà một câu chuyện lãng mạn như vậy lại có thể trở nên kinh dị chỉ bằng một câu nói? 
Thứ hai, thằng nhóc mập như cái bánh ú cam chịu sự đe dọa của tôi đây hả? Nhìn cậu ta xem, chân dài ơi là dài, lưng dài vai rộng, eo thon và cân đối. Nói qua nói lại có mỗi cái mũi cao và con mắt là vẫn y nguyên. Hỏi cái, ăn gì mà dậy thì hoàn hảo dữ vậy?  Chứ tôi là tôi không thấy người trước mắt tôi đây cùng bé bự lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo tôi có chỗ nào giống nhau hả? Chỗ nào giống? Nếu không nhờ cái mũi và con mắt, chắc còn khướt tôi mới nhận ra.
Mà quan trọng hơn hết thì rốt cuộc cái cảm giác thất bại không tên cứ lởn vởn trong đầu này là gì vậy?
Ông bác hôm bữa mang bánh cho nhà tôi lấy cacao cho hai đứa. Bác ấy nhìn tôi hơi ngạc nhiên.
"Đây là bạn cháu ạ, cậu ấy bị nhốt ở ngoài nên cậu ấy xin nghỉ ké ở đây ạ. Bác sắp xếp cho bạn ấy ở phòng trên giúp cháu nhé."
"Được, bác hiểu rồi."
Cậu ta cầm cốc cacao bỏ đi một mạch luôn, giờ còn tôi và bác ngẩn ngơ nhìn nhau. Tôi chỉ biết bối rối gãi tai cười trừ coi như lời chào.
Bác ấy dẫn tôi lên tầng 2 một căn phòng gần cuối hành lang. Trời ơi, căn phòng này tiện nghi ngang ngửa cái phòng khách sạn rồi còn đâu. Có cửa sổ sát đất, phòng tắm riêng đầy đủ tiện nghi và cả một chiếc giường to chà bá lửa ở giữa phòng . Cơ mà, càng rộng lại trông càng sợ phát khiếp, nhỡ nửa đêm tôi đang ngủ tự nhiên có con gì nhảy ra hù tôi đứng tim thì sao? Hoặc có con ma nào đó đang chờ trong gầm giường...
Tôi lắc lắc đầu, tự nhủ bản thân ngừng ngay việc suy nghĩ lung tung lại nếu không đêm nay lại thức trắng đêm mất.
"Phòng của bác ở dưới tầng 1, nếu có vấn đề gì cháu cứ tìm bác, hãy tự nhiên như ở nhà nhé. Cháu nghỉ ngơi tắm rửa đi, khoảng sáu giờ đúng thì xuống ăn tối nhé."
"Vâng ạ, cảm ơn bác ạ. Thật ngại quá làm phiền bác rồi."
Bác ấy quay người đi xuống nhà và giờ thì nỗi sợ lại bắt đầu dâng lên trong lòng tôi. Không thể tin là có một ngày tôi qua đêm ở cái nhà hoang tôi từng sợ chết khiếp đấy.
Dù biết rằng đây là nhà của bạn tôi và không có con quỷ nào trú ngụ nhưng thực sự thì bây giờ tôi vẫn còn sợ lắm.
Tôi ngồi xuống giường, rồi nằm, rồi lại đứng dậy loanh quanh trong căn phòng rộng lớn. Bởi vì không mang quần áo nên tôi chẳng thể tắm rửa, máy điện thoại hết pin, đồ đạc duy nhất còn sử dụng được là cái balo đựng toàn sách vở kia. Mà đời nào tôi chịu mang vở ra làm bài tập?
Thế là một đứa không bao giờ chịu ngồi yên như tôi, cứ như thế ngẩn người gần 1 tiếng đồng hồ.
Bữa tối chỉ có tôi và Thiên Ân, bác quản gia cũng không ngồi ăn cùng chúng tôi, thành ra tôi cứ thấy kỳ quặc. Cả một cái bàn lớn như vầy, lại chỉ có tôi và hắn, mỗi người một góc, ăn trong im lặng rồi im lặng ăn. Không có sự giao tiếp nào với nhau hết.
Cứ thế này thì làm sao mà nuốt trôi được. Tôi ngập ngừng tìm chủ đề nói chuyện.
"Nhà cậu rộng thật đấy. Còn đẹp nữa."
"Mới vài tiếng trước cậu còn sợ đến nỗi hét toáng lên cơ mà? Không sợ nữa à?"
Không, vẫn sợ chứ. Nhưng tôi không dám nói có được chưa? Thiên  n, cậu nể tình là bạn của cậu một xíu thì cậu lăn đùng ra ngỏm củ tẻo hay gì?
Tuy thằng nhãi kia thiếu muối nhưng tôi không bỏ cuộc.
"Lúc cậu chuyển đi là năm lớp mấy nhỉ? Lâu quá rồi..."
"Không nhớ."
Một cơn gió lạnh buốt óc thổi ngang qua. Thôi tôi vẫn cứ là tập trung ăn đi vậy.
Nhưng mà khoan, vẫn còn một chuyện quan trọng nữa. Tôi dè dặt hỏi lần nữa.
"Thiên Ân này..."
Hắn nhướng mày nhìn tôi. Ý bảo là tôi cứ hỏi đi.
"Tôi có thể mượn sạc điện thoại được không?"
Điện thoại tôi ngỏm cù đeo rồi, giờ đã không nói chuyện được với ai mà còn không có cái để giải trí thì tôi thành tự kỷ mất.
"Được."
"..."
Thật ra tôi còn muốn hỏi một câu quan trọng nữa, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo nữa được không?
"Còn gì sao?"
Tất nhiên kia chỉ là tiếng lòng mà thôi, ai lại đi than vãn với một đứa con trai mà lại còn không thân lắm về chuyện con gái được.
" Không có, hết rồi."
Tôi ủ dột về phòng. Thôi ở bẩn một hôm cũng không sao, lại còn tiết kiệm nước, bột giặt. Đấy bao nhiêu lợi ích còn gì, tôi sẽ ổn thôi.
Thế nhưng ba mươi phút sau đột nhiên có người gõ cửa. Là một bác gái người làm, bác ấy cười hiền.
"Chắc hôm nay cháu không mang đồ theo nên thay tạm cái này nhé."
Bác ấy đưa tôi một bộ đồ của con trai và còn cả đồ lót nữa. Tôi nhìn bác ấy đầy cảm động, may có bác cứu cháu.
"Nhà chỉ có mỗi Thiên Ân thôi nên là toàn đồ con trai, cháu đừng chê nhé."
"Không không, có đồ mặc là tốt rồi bác ơi, cháu cảm ơn ạ."
"Vậy bác đi đây, cháu nghỉ ngơi đi nhé."
Tôi hí hí hửng hửng chạy vào nhà tắm. Trời ạ, cái bồn tắm to tổ bố thế này mà không tắm thì đúng là phí hoài.
Tắm một cái thật thoải mái, tôi liền mở điện thoại ra viết viết, tiện tay cũng đưa lên tình tiết tôi mới tham khảo hôm nay vào luôn. Nữ chính quên chìa khóa nhà thế là sang nhà nam chính ở nhờ một đêm, ahihi, lãng mạn biết bao nhiêu.
Nhưng nam chính của tôi thì ngọt ngào và dịu dàng chứ không có như thằng nhãi kia nhé. Cứ làm cái mặt lạnh rồi ai cũng chê cho chừa đi.
Khi tôi ngẩng lên đã là 11h đêm rồi, tôi cũng không muốn viết thêm nữa, đành leo lên giường đi ngủ. Gió rít ầm ĩ bên ngoài làm cánh cửa sổ kêu kẽo kẹt, tôi vội vàng trùm chăn kín đầu. Nỗi sợ lại ập tới rồi, cứ thế này thì sao mà ngủ được hả trời.
Tôi vội vàng ôm gối chạy sang phòng đối diện – là phòng Thiên Ân.
Vừa gõ cửa là tiếng hắn vọng ra.
"Vào đi."
Tôi đẩy cửa, ôm cái gối nhìn hắn trân trân.
"Sao thế?"
"À... ừ... Tớ không ngủ được."
"Vì sao?" Thiên Ân gấp cuốn sách lại bỏ lên bàn. Mô phật, đó là một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị.
"Sợ ma quá không ngủ được."
Hắn ta bật cười. Đồ vô lại, sao tôi lại có loại thanh mai trúc mã như cậu chứ?
"Vậy cậu muốn làm sao?"
"Cho tớ ngủ chung đi."
Tôi nhanh nhẹn trèo lên chiếm một chỗ trên giường. Từ lúc biết hắn là bạn hồi nhỏ của tôi thì dây thần kinh ngại của tôi đã đứt đánh phựt rồi .
"Cậu chắc chứ?"
Thấy Thiên Ân khó hiểu nhìn, tôi liền phẩy tay.
"Ôi dào, hồi bé tớ với cậu chung chăn chung gối suốt còn gì. Yên tâm đi, giờ tớ lớn rồi, không thích chơi mấy trò tụt quần nữa đâu. Ngủ đi ngủ đi, mai còn đến trường."
Thế rồi tôi ôm gối, nhắm mắt lại và lạ cái là rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thậm chí là còn mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, quay về những ngày chúng tôi nắm tay nhau trên đường về.  Sau đó tôi cảm thấy ai đó siết chặt lấy tôi một cái, rồi khẽ khàng chạm vào môi tôi, lướt qua như cánh chuồn chuồn, mềm mại mà ngọt ngào như kẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro