Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, trời vừa sáng bảnh mắt, Cà Chua đã xông vào phòng dựng ngược tôi dậy. Nó kéo tôi dựng thẳng dậy theo nghĩa đen luôn ấy, vừa kéo nó vừa hét vào mặt tôi.
"Dậy đi, nướng cháy hết cả mùng mền rồi."
Cà Chua đúng là cái chuông báo thức chạy bằng cơm mà, tôi không biết là nên cảm thấy hạnh phúc vì có đứa bạn tốt hay nên cảm thấy bất hạnh vì bạn tôi là đứa bạo lực nhất nhì thế gian nữa.
Tôi mắt nhắm mắt mở hết ngồi rồi lại nằm. Thật sự giây phút này chăn và gối là thứ tồn tại duy nhất, những cái khác có hay không không còn quan trọng nữa rồi.
"Ứ... năm phút nữa thôi...."
"Năm phút nữa là muộn học rồi bà nội." Cà Chua mất kiên nhẫn giật phắt cái chăn bông yêu dấu của tôi vứt sang một bên.
"Ô hay, dậy ngay cho nhờ..."
Cơn lạnh đột ngột khiến tôi bừng tỉnh. Ôi mẹ ơi, sao tôi lại có đứa bạn thích dùng bạo lực hơn lời nói thế nhỉ? Bạn nhà người ta thì âu yếm thùy mị nết na, bạn nhà mình nói chuyện hai ba câu đã mất kiên nhẫn thiếu điều muốn đục luôn vào mặt mình.
" Đây, đây, tao dậy là được chứ gì?"
Giờ mà không dậy là nó thiếu điều táng tới tấp vào mặt tôi liền chứ chả chơi đâu.
Trừ Chủ Nhật, sáng nào nhà tôi cũng bắt đầu bằng tiếng hò hét của Cà Chua. Trường tôi vào học lúc bảy giờ thì ban mai nó đã có mặt ở nhà tôi, giằng co mười lăm phút để gọi tôi tỉnh hoàn toàn, chờ tôi xử lí việc cá nhân xong thì thêm hai mươi phút có lẻ nữa, đi nhà tôi đến trường là đúng bảy giờ. Từ lúc nó có mặt ở nhà tôi cho đến lúc hai đứa bước chân vào cổng trường, nó sẽ cằn nhằn rằng tôi lề mề rồi chuyện ngủ trễ rồi tác phong không nghiêm túc.
Nói cách khác, nó cứ như người mẹ thứ hai của tôi vậy, trừ bỏ việc nó nấu ăn dở ẹc và chuyên đầu têu làm mấy trò con bò.
Đừng hỏi vì sao tôi không phản kháng. Tôi đã từng thử rồi đấy, nhưng thế lực địch quá mạnh, ý chí phản động chỉ cần nhen nhóm một xíu đã bị dập tắt không thấy tăm hơi nữa luôn rồi.
"Má ơi, mày thức tới mấy giờ thế?"
Nó ngó qua đống giấy vụn tôi vứt loạn xì ngầu trên bàn và không khỏi chép miệng khi thấy tôi lờ đờ ra khỏi phòng tắm.
"Cũng sớm. Hình như hơn hai giờ sáng xíu."
"Đấy là sớm với mày đấy hả? Có biết là hại sức khỏe lắm không? Quầng thâm mắt của mày sắp dài tới khóe miệng rồi đấy." Cà Chua sắp xếp đống giấy nháo nhào trên bàn, khua hết đống vỏ sữa tôi chưa kịp vứt vào thùng rác, vừa xếp nó vừa cằn nhằn. "Tao biết viết lách quan trọng với mày thế nhưng chuyện sức khỏe không có đùa được đâu."
Eo ôi, cảm động ghê gớm. Đây mới đúng là bạn thân chí cốt của tôi này, lúc nào cũng độc mồm độc miệng nhưng cũng luôn chu đáo nhất luôn á. Tôi sụt sịt, chấm chấm nước mắt định ôm lấy đứa bạn.
"Cứ thức khuya đi, rồi có ngày mắt mày tụt vào trong luôn cho mà biết." Nó lầm bầm, trông thấy tôi tần ngần ra một đống là nó lại hét. "Mày còn đứng đờ ra đó à? Thay đồ đi chứ?"
Tôi còn chưa cảm động được một phút mà nó đã lại trở về với bản chất ác quỷ của nó rồi các bạn ạ, tụt hết cả cảm xúc.
Vừa chân ướt chân ráo vào trường đã thấy ngay phòng giáo viên đang bị một tốp nữ sinh đang vây quanh chen chúc, hết ngó nhìn rồi lại xôn xao bàn tán. Tôi loáng thoáng thấy Củ Cải gầy nhom đang trôi nổi bấp bênh trong đám đông để dẹp lọan.
Cần thêm ba ông nam sinh nữa lao vào thì mới ổn định được trật tự, lúc này đầu tóc Củ Cải đã thành một cái tổ quạ và quần áo thì nhăn nhúm hết biết. Chao ôi, làm cán sự đúng là khó khăn mà.
"Củ Cải, có chuyện gì xảy ra thế?"
Cậu ấy vuốt vuốt quần áo, xoa xoa mái tóc rối khiến nó càng rối hơn rồi lại nhíu nhíu mày sửa ống tay áo, ấy thế mà trông đẹp trai đến lạ. Tôi liếc nhẹ sang bên cạnh liền thấy tim hồng bắn chíu chíu trên đầu Cà Chua.
" Có nam sinh mới chuyển tới."
"Đâu?" Cà Chua vừa hỏi vừa chỉnh lại kính cho cậu ấy. Loạn lạc thế nào làm méo cả kính của bạn tôi thế này không biết.
Củ Cải cười cười nói cảm ơn rồi chỉ vào bên trong. "Đang nhập học ý, tớ chưa thấy nhưng nghe xôn xao là ngầu lắm."
Và đúng thế thật, một quả BOM HẠT NH N vừa mới được chuyển tới và nó sẵn sàng làm một cú BIG BANG với trái tim của mọi nữ sinh từ lớn tới bé trong trường. "Quả bom" này ấy vậy mà lại được thuyên chuyển vào lớp tôi.
Tôi ngáp một cái thật to, ối giời trai đẹp thì sao kia chứ, có ăn được không? Có đổi thành tiền được không? Không chứ gì? Thế thì không phải đối tượng đáng quan tâm rồi.
Trong đời Bảo Bình chỉ có bốn cái khiến cô ta phải quan tâm đến nỗi xốn xang xao xuyến rụng rời mà thôi. Một là gia đình, hai là bạn bè, ba là thức ăn ngon và bốn là deadline. Còn những cái không nằm trong phạm trù nói trên thì chỉ là phù du đi ngang qua đời ta thôi.
"Bom hạt nhân" đứng bên cạnh thầy Doraemon, cao hơn thầy hẳn một cái đầu. Tôi đoán chừng hắn phải 1m8 gì đấy, mái tóc màu nâu hạt dẻ rủ xuống trán, mũi cao da trắng môi hồng, quần áo phẳng phiu nghiêm chỉnh. Đúng chuẩn soái ca đấy.
Thế này lại ối cô mê tít thò lò.
" Em có thể giới thiệu một chút về bản thân em với các bạn không?"
" Vâng, thưa thầy. Tôi tên là Hoàng Thiên n, chuyển đến lớp 11B ngày hôm nay. Mong các bạn giúp đỡ."
Tụi Nấm xấu tính xôn xao hẳn lên, mắt bắn trái tim như mưa. Mới có một ngày trước không biết đứa nào còn thề thốt "Tao chỉ có mình Khả Ngân thôi." rồi dụi phấn dụi son vào áo bạn tôi cơ đấy.
"Lớp trật tự. Thiên n, lớp còn hai chỗ trống, em tự chọn chỗ nhé."
Chỗ trống duy nhất là bàn của tôi và Nấm. Tôi khá chắc mẩm thằng nhóc này sẽ tới chỗ Nấm yên vị thôi, có điên mới đánh đổi cơ hội ngồi cạnh bạn nữ dễ thương như Nấm để ngồi cùng con nhóc với cái quầng thâm của Vô Diện như tôi đâu. Và cái giang sơn rộng lớn này vẫn sẽ mình tôi độc chiếm haha.
Ấy thế mà thằng nhóc này không bình thường thật.
Khi tôi đang tranh thủ ngáp thêm cái nữa để chuẩn bị tinh thần vào tiết Toán, thì thằng nhóc này đã nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi. Tụi Nấm ồ lên, còn tôi thì tí nữa trật khớp hàm dưới ánh mắt cáu kỉnh khó chịu của Nấm.
Ô, Nấm cáu kỉnh? Nấm khó chịu? Thế thì tôi lại rất là vui vẻ chia sẻ phần giang sơn này với người bạn mới. Tôi nở một nụ cười công nghiệp đầy lịch sự và thiện chí.
"Xin chào, Thiên n, tớ là..."
"Xin chào, Bảo Bình."
Khoan, dừng khoảng chừng 2 giây,....sao thằng nhãi này biết tên tôi khi mà tôi còn chưa cả kịp giới thiệu chứ?
"Sao cậu biết tên tớ?"
Thằng nhóc này còn ngạc nhiên hơn cả tôi.
"Cậu...không nhớ ra tôi sao?"
Mắc cái gì ngạc nhiên cha nội, tôi đã gặp cậu ta bao giờ đâu mà nhớ? Kể cả cho dù tôi có không quan tâm trai đẹp đi chăng nữa thì nếu mà gặp cái ngữ đẹp nghiêng thùng đổ máng như cậu ta ít ra tôi cũng phải có tí ti ấn tượng chứ?
Đằng này,...không một tí trí nhớ nào luôn. Đến nỗi trong một giây cuộc đời tôi hơi nghi ngờ bản thân có phải bị lãnh cảm với cuộc sống hay không nữa.
"Không nhớ cũng tốt, nhớ ra thì xấu hổ lắm."
Xấu hổ? Mới gặp nhau mà đã kêu xấu hổ? Cái này kinh dị à nha.
"Cậu... chắc cậu nhầm người rồi chứ tớ đã gặp cậu bao giờ đâu?"
Cậu ta nhếch mép với tôi và tôi thề đó là một nụ cười cực kỳ đểu. "Không, không nhầm đâu. Chính cậu đấy."
Tôi vò đầu bứt tai ráng sám hối xem rốt cuộc bản thân đã làm ra chuyện gì, nhưng không thể nào nhớ ra được.
Nhưng mà tôi xin thề, từ bé tới giờ Bảo Bình tôi luôn sống thiện lành, yêu trẻ kính già, lao động hăng say, chỉ có thi thoảng nghịch dại xíu xíu thôi. Vậy nên chắc chắn thằng nhãi này nhận nhầm người, hoặc bị dở hơi nặng. Tôi gật gù, vế sau có vẻ hợp lí nhất đấy.
"Khổ thân ghê, đẹp trai mà bị khùng." Tôi chép miệng lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro