Chap 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để dành cho em trai một bất ngờ siêu to khổng lồ thì người tự hào tự xưng là bà chị của năm này – là tôi – đã dành nguyên cả một ngày trời, kéo mấy đứa bạn thân ra cửa hàng, tỉ mỉ mày mò chọn từng món quà một, đến nỗi mà chủ cửa hàng lặng thầm cầm cái chổi lên, muốn quét chúng tôi đi cho rồi. Thiết nghĩ lần sau thấy bóng tôi chắc là chủ cửa hàng đóng cửa luôn quá.

Cơ mà đây chưa phải tất cả đâu nhé, tôi còn để dành một bất ngờ bự hơn ở phía sau cơ. Trộm nghĩ, một chiếc bánh "hen mết" bà chị thân thương này tự tay làm kiểu gì cũng sẽ khiến nhóc em trai xúc động đậy chảy nước mắt đầy mặt thế nên tôi đã đi ra hàng làm bánh mua đủ thứ nguyên liệu, diếm hết trong ngăn tủ lạnh bí mật và ngăn tủ rửa bát mà tôi biết là chẳng bao giờ thằng Bảo An nó ngó ngàng tới.

Mới hôm trước, tôi chôm được một công thức siêu hay ho từ mấy cuốn sách nấu ăn trong phòng em trai. Yên tâm, yên tâm, có công thức thì lần này chắc chắn sẽ thành công thôi.

Tôi xoa xoa tay, quá thông minh, Bảo An sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu.

Em trai tôi học giỏi, chơi bóng rổ hay và tuy là tôi không đồng ý nhưng đứng trên góc độ của mấy cô em gái trong trường thì cũng được gọi là đẹp trai... thế nhưng lại sợ gián và nó từ chối đụng vào cái tủ chỉ vì nó luôn nghĩ có cả một đại gia phả nhà gián đang cư trú tại đó.

"Thấy ghê lắm, Bảo Bình giúp em." Nó bảo vậy và đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nó xưng em với tôi. Tôi cũng thấy ghê chả kém.

Cuối cùng, ngày sinh nhật của em trai tới, tôi nằm vắt chân trên sopha xem TV trong khi nó bận rộn từ sáng lau lau dọn dọn nhà cửa.

"Bảo An, Bảo An..." Tôi vẫy vẫy nó bằng chân. Không sai đâu, bằng chân đấy.

Em trai điên tiết khi thấy cái chân của tôi đang vẫy loạn trong không trung trông rất đắc ý, mắt tóe lửa. Như thế tôi nói nhiều hơn một câu nữa thôi thì nó nhét cái giẻ lau vào mồm tôi liền cho biết.

"Cái gì? Cả ngày cứ nằm ườn ra là sao? Kiểu gì cũng có ngày bà biến thành con bò bây giờ ấy mà."

Đấy, em mới cả út, cất công nghĩ kế làm "sập prai pạc ty" cho nó mà nó đối xử với mình như này đây các bạn ạ. Thôi, nể hôm nay là sinh nhật nó nên tôi tha à nghen.

"Chị thèm gà sốt cay quá đi thôi... Cả cơm trứng omurice lúc lắc giống trong phim nữa."

Bảo An nhắm mắt để cố gắng hạ hỏa. Nó vứt cái chổi và cái pin hốt rác vào góc nhà, sau đó ném cái giẻ lau vào chậu làm bắn tung toé nước cả lên. Tôi vội vàng lồm cồm ngồi dậy nhìn nó đầy khủng hoảng, nhờ xíu làm gì căng dữ vậy ba?

Thằng em trai tôi tức tối xỏ dép đi mua nguyên liệu, trước khi ra khỏi nhà còn lườm tôi đang rúm ró trên sofa cái cho bõ ghét.

Tôi chỉ chờ nó đi khuất lối là lôi hết các nguyên liệu và sách nấu ăn ra bắt đầu pha pha chế chế. Đổ cái kia một ít, cái này một ít, cảm giác cứ như phù thuỷ đang ếm cái bánh kem vậy.

Trải qua một công đoạn dài dòng và vất vả thì cuối cùng tôi cũng tống được cái khuôn bánh vào lò. Trong lúc chờ bánh chín thì tôi mang quà đi dấu khắp nhà, trải dài từ phòng khách tới nhà bếp.

Tất nhiên là một mình tôi thì làm không xuể rồi nên tôi đã gọi thêm ba siêu nhân tới hỗ trợ tôi trang trí nhà cửa.

Đâu vào đấy, bốn đứa ngồi bẹp dí một chỗ trên sopha. Tổ chức "sập rai pạc ty" thật là tốn sức lực quá đi, cơ mà cứ nghĩ đến khuôn mặt chú em Bảo An sẽ ngạc nhiên như nào là tôi lại thấy bồn chồn hào hứng.

Đột nhiên, Cà Chua ngước mũi lên ngửi ngửi. Tôi chả để ý lắm, cái con nhỏ này có bao giờ để cái mũi nó yên đâu, ngang ngửa chó nghiệp vụ.

"Ê, có mùi gì khét khét. Đúng không?" Cà Chua vỗ Củ Cải

Củ Cải cũng ngước mặt lên hít hít mấy cái rồi vỗ vai Thiên Ân. "Ừ, mùi khét lắm luôn."

Thiên Ân bàng hoàng vỗ tôi. "Cái bánh..."

Cả bốn đứa vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào bếp, nhưng đã quá muộn, cái lò đã nghi ngút khói.

Cái bánh... đã đi đời. Mới lúc nãy nó còn là hỗn hợp màu vàng xinh đẹp, tuy vướng vài cái vỏ trứng nhưng vẫn xinh đẹp, còn giờ đây nó chỉ còn là một cục than đen thôi.

"Chắc... chỉ cháy phần trên thôi, ở dưới vẫn ăn được ấy nhỉ?"

Tôi cố đập cái khuôn cho cái phần cháy văng ra và giờ cái bánh biến thành những mảnh đen to nhỏ, vung vãi đầy trên bàn. Bốn đứa chúng tôi chết trân nhìn vào cục than tổ ong trên bàn.

Đúng lúc ấy, Bảo An và em dâu vừa về đến nhà. Nhìn thấy đống hỗn độn trên bàn, thằng em trai nghiến răng nở một nụ cười thật tươi nhưng lại nồng nặc mùi thuốc súng, lịch sự lễ phép bảo bốn người kia có thể ra cửa chờ một chút không. Sau khi chúng nó đi khỏi, em trai cầm cái chổi lên, nghiến chặt hàm răng mà rít lên.

"BẢO BÌNHHH....."

Đám kia ở ngoài nghe lỏm được vài tiếng kêu loảng xoảng leng keng, rồi tiếng la oai oái của tôi một hồi thì nhìn nhau quan ngại, đang nghĩ có nên bất chấp việc ăn đòn oan để mở cửa vào cứu tôi hay không thì cửa tự bật mở. Em trai cười như một bông hướng dương đứng ở cửa, còn bên trong nhà tôi thì vừa mếu vừa dọn bãi chiến trường do mình gây ra.

Còn dư một ít nguyên liệu nên Bảo An rủ em dâu xuống làm bánh sinh nhật cho bản thân, còn bọn tôi thì ngồi chơi ngoài phòng khách.

"Đáng lắm, cho chừa cái tội bày trò." Cà Chua ôm trán thở than.

Ô, thứ bạn thân ai nấy lo, nhìn thấy bạn thân lâm nạn thì chỉ biết cười với than thơ là thế nào? Đồ bạn tồi này?

"Tao thề, kiếp sau tao mà còn làm bạn mày thì cái bóng đèn này tắt ngúm luôn cho xem."

Tôi trịnh trọng chỉ tay lên trời, thề thốt. Thế mà vừa nói xong thì... đèn tắt ngúm thật, không chỉ nhà tôi, mà cả nhà hàng xóm luôn, mất điện tối đen cả khu phố rồi. Ơ thế là tôi còn bị Cà Chua đày cả kiếp sau nữa à? Huhu, không chịu đâu.

May mắn làm sao Bảo An vừa lấy bánh socola trứ danh ra khỏi lò thì mới mất điện. Mấy đứa xách bánh ra ngoài hiên ngồi ăn cho mát mẻ, mất điện đâm ra khu phố lại rộn ràng hẳn. Trẻ con không cắm mặt vào smartphone nữa, hò hét nhau chạy nhảy ngoài đường, các cụ già cũng bắc ghế ra ngoài hiên nhà, cầm cái quạt phe phẩy tám chuyện.

Ăn hết bánh, chúng tôi bắt đầu tìm trò khác để giết thời gian.

"Trăng thanh gió mát, vừa lúc tối đen... Hay là thắp nến kể chuyện ma đi?" Cà Chua gợi ý.

Tôi biết ngay thể nào đứa mê đắm các thể loại kinh khủng kinh dị như nó cũng gợi ý như này mà, nhưng bất ngờ hơn là đám còn lại cũng gật gù đầu hưởng ứng nhiệt tình. Hu hu, cái đám dở hơi ăn cám lợn này, ban ngày ban mặt không kể, cứ phải chờ đêm đen thế này để mà kể chuyện ma, mất nhận thức hết rồi, ai cứu tôi với!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro