Ngoại truyện: Áng Mây Trên Trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Astute Nguyễn

Ngày đến cưới Ước Tố, chính là ngày tôi vui sướng nhất trong suốt mười bảy năm ra đời.

Hôm ấy tôi uống rất nhiều rượu, những năm tháng sớm ngày lưu lạc đã làm tôi có thói quen không để lộ vui buồn ra mặt, nhưng hôm đó tôi lại không hề cự tuyệt bất kỳ người nào kính rượu, tôi thật sự rất vui.

Khoảnh khắc tôi nắm tay cô ấy đi qua tấm thảm đỏ thật dài, cô ấy mặc chiếc váy cưới trắng không tì vết, xuyên qua tấm mạng che mặt có thể nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh xảo. Ước Tố trước kia chưa bao giờ trang điểm, luôn giữ khuôn mặt thanh thuần nhất, thoạt nhìn giống như nữ sinh mới vào đời, nhưng hôm nay cô ấy trang nhã, thành thục hơn ngày thường rất nhiều.

Tưởng tượng đến đây đều là vì mình mà chuẩn bị, tôi liền không nhịn được mà kích động.

Đây là lần đầu tiên tôi dắt tay cô ấy, cách lớp găng tay ren trắng, tôi cảm thấy rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay ấy truyền sang. Tôi quay đầu lại nhìn, cô ấy từ đầu đến cuối vẫn không thèm để mắt đến, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn thẳng phía trước, bình thản như thần nữ xinh đẹp.

Đây là ngày tôi hạnh phúc nhất, nhưng sắc mặt vẫn đông lạnh như cũ, cho dù uống rất nhiều rượu, ngón tay vẫn không run rẩy chút nào, sau đó bọn họ đều đồn rằng tôi không vui khi cưới Cách cách, cả hôm tân hôn đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng.

Thật ra tôi chỉ là không dám để bọn họ biết bản thân đang vui sướng, không dám để người ta hay rằng tôi để ý cô đến nhường nào.

Phát hiện Triệu Dũ ngồi ở trên đầu nhìn tôi chăm chú, tôi đành cố ý xáp vào một vũ nữ, thấy ánh mắt của Triệu Dũ đa mưu túc trí đã trượt qua, tôi mới thẳng người lại như phản xạ có điều kiện, tôi đột nhiên cảm thấy sống như vậy thật là mệt mỏi.

Có điều hiện tại, tôi đã có nhà của chính mình.

Màn đêm buông xuống, sau khi quay lưng với tiệc tùng vui vẻ hư ảo, tôi rốt cuộc cũng dám buông thả bản thân, khóe miệng lộ ra nụ cười thật tươi, dưới chân bước vẫn vững vàng, nhưng mỗi bước bồng bềnh như đạp lên trên mây.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cô ấy không hề nghe thấy, tôi không biết mình muốn làm gì, có thể ra vẻ không thèm để ý mà chào hỏi một cái cũng ổn. Bên ngoài pháo hoa đinh tai nhức óc, cô ấy không nghe thấy tiếng tôi vào, vẫn an tĩnh ngồi đưa lưng về phía tôi.

Tôi nghe thấy tim mình đập như nổi trống, pháo hoa nổ vang bên tai vẫn chói cả tai, tôi đi một bước đến gần cô ấy, nhìn cô ấy rốt cuộc cũng nhẹ nhàng cử động, tôi cho rằng cô ấy sẽ quay lại, tay chân luống cuống giống trẻ con rồi sững sờ tại chỗ.

Nhưng Ước Tố vẫn không quay đầu.

Giọng cô ấy mềm mại, chậm rãi, nhưng trong ngữ điệu bình tĩnh lại mang theo một cảm giác đau thương nhàn nhạt.

"Bây giờ nước Anh đã sáng rồi nhỉ?"

Cả một bụng kích động nhất thời bị dội một gáo nước lạnh, tôi cố gắng kiềm chế bản thân, lấy lại chút bình tĩnh cuối cùng rồi lẳng lặng xoay người đi ra ngoài.

Lúc đó đã là cuối xuân, hoa hạnh từ cây rơi không dứt, khách khứa đã về hết, không khí náo nhiệt cũng biến mất, tôi im lặng vào trong viện, dựa vào thân cây hạnh, yên lặng châm một điếu xì gà.

Xuyên qua sương khói lập lờ, tôi thấy cửa sổ trên lầu vẫn đang sáng đèn, lầu trên lầu dưới, hai linh hồn cô liêu giống nhau đang nhớ nhung một kẻ khác biệt.

Sau đó lời đồn rối rít nổi lên, nói tôi đêm tân hôn không ở cùng cô dâu, lại chạy đi quấn lấy một đám vũ nữ, ngôi sao ca nhạc đến tận bình minh.

Chắc là Ước Tố cũng tin, cô ấy không biết, tôi ở dưới ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng cô ấy đến tận hừng đông.

Hết nhìn tàn thuốc rơi đầy dưới chân, rồi lại nhìn tảng sáng mặt trời từ xa, bình minh cuối cùng cũng đến.

Tôi động đậy mấy ngón tay đã cứng đờ vì lạnh, nhìn ánh đèn xuyên qua cửa sổ lầu hai rốt cuộc cũng mờ đi.

Tôi đột nhiên nghĩ đến, nước Anh bây giờ chắc là đêm đã xuống rồi.

Cô ấy giống như áng mây trên trăng, còn tôi chỉ là khách dưới vầng trăng đó.

Tôi không ngừng nhìn lên ánh trăng, không phải hy vọng xa vời là có được cô ấy, mà là mong đợi, ánh trăng có thể bố thí đến người như tôi.

Thậm chí dù chỉ một chút.

Một chút cũng được rồi.

[KẾT THÚC PHẦN MỘT]

 Phần 2 (Một Thành Tơ Liễu): https://www.wattpad.com/story/374537336-edit-một-thành-tơ-liễu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro