Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Sau khi tỉnh lại, ta đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Mở mắt ra, phát hiện chính mình đang đứng ngoài cửa sổ.

Mà ý chỉ của Thánh Thượng vừa mới được ban xuống.

Ở gian nhà chính, phụ thân và đích mẫu khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

Phụ thân trầm giọng nói: "Hoàng thượng chỉ rõ, muốn phủ Tướng quân ta đưa nhi nữ vào cung."

Đích mẫu che mặt rơi lệ: "Có người nào mà không biết Hoàng Thượng bệnh tật ốm yếu, trong tay cũng không có thực quyền, nói khó nghe một chút, chính là có thể quy tiên bất cứ lúc nào!”

"Nếu Y Y vào cung, chẳng phải là muốn nàng tuẫn táng cùng Hoàng Thượng hay sao?”

"Nhi nữ nhà chúng ta từ nhỏ đã không cần lo cơm ăn áo mặc, được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, ta không muốn để cho nàng vào cung, huỷ hoại tiền đồ của nàng!"

Phụ thân than thở: "Nhưng Hoàng Thượng đã hạ ý chỉ, cho dù hắn không có thực quyền, cả triều văn võ đều nhìn chằm chằm vào ta, không cho phép ta có bất cứ sai lầm nào."

Đột nhiên, đích mẫu đảo tròng mắt một vòng.

"Lão gia, người quên rồi sao, trong phủ cũng không phải chỉ có mình Y Y là nhi nữ!"

Y Y chính là đích tỷ của ta.

Ta tên Thôi Niệm, ở trong phủ không khác với nha hoàn là bao.

Phụ thân ban đầu say rượu, vô tình gặp được mẫu thân rồi sủng hạnh bà.

Sau đó mẫu thân bị chèn ép khắp nơi. Sinh hạ một nhi nữ sau nhiều năm nhưng phụ thân chưa từng đến biệt viện hỏi thăm qua sức khỏe của bà.

Cũng là lúc này, ta rốt cuộc nhận ra. Ta trọng sinh rồi.

Trở lại thời điểm phụ thân muốn để đích tỷ vào cung, trở thành phi tần của hoàng đế bù nhìn.

Khi đó cũng như vậy. Đích mẫu nhớ tới biệt viện còn có một người là ta.

Trong thánh chỉ cũng không nói rõ muốn đích tỷ, chỉ nói phải đưa vào nhi nữ của phủ Tướng quân.

Mà ta thay thế đích tỷ, bị đưa vào hoàng cung.

Không đợi ta ngẫm nghĩ, đột nhiên một thân ảnh vọt vào trong phòng, đùng một cái quỳ trên mặt đất.

Khóc như hoa lê dính mưa.

“Phụ thân, nhi nữ tình nguyện vào cung."

Ta nghe ra là giọng của đích tỷ thì có hơi giật mình.

Đời trước, nàng cũng khóc hoa lê đái vũ khẩn cầu phụ thân. Nhưng lúc ấy, rõ ràng là nàng mong cầu phụ thân đưa ta vào cung.

Thiên hạ có ai mà không biết, Hoàng Thượng thân thể suy nhược, là một cái ấm sắc thuốc chính hiệu. Nói không chừng ngày nào đó liền quy tiên.

Huống hồ, hiện tại quyền lực nằm ở trong tay Phiên Vương cùng với triều thần cấu kết, hắn là một Hoàng đế bù nhìn danh xứng với thực.

Đích tỷ giống như ta, cũng trọng sinh rồi.

02.

Phụ thân hiểu rõ lúc này vào cung sẽ có kết quả gì, lập tức nổi giận nói: "Càn quấy! Ngày sau con đi theo ta vào quân doanh rèn luyện cho tốt, tự khắc sẽ để cho con lãnh đạo mười vạn đại quân!"

Mười vạn đại quân.

Phải biết rằng, lúc này Hoàng Thượng không thu nạp binh quyền. Thủ hạ của hắn chỉ có một vạn binh kia.

Đời trước, sau khi đích tỷ nghe được điều này, không chút nghĩ ngợi mà đồng ý.

Đích mẫu cũng không ủng hộ: "Y Y con đừng càn quấy nữa, biệt viện còn có một Thôi Niệm kia, để cho nàng ta thay thế con vào cung."

Nhưng đích tỷ lại vô cùng quyết tâm, quỳ lạy ở trước mặt phụ thân.

"Phụ thân, nhi nữ trong lòng ngưỡng mộ Hoàng Thượng, tự muốn vào cung.”

"Nhi nữ tuyệt đối sẽ không hối hận!"

Thoáng nhìn thấy ánh mắt đắc ý cùng chờ đợi của nàng.

Ta biết, đích tỷ cũng trọng sinh.

Đời trước, ta làm theo ý bọn họ mong muốn. Đơn giản theo công công vào cung, trở thành tân sủng của Hoàng Thượng.

Sau đó, phụ thân ch/ết trên chiến trường.
Hoàng đế giăng một tấm lưới lớn, thu hồi toàn bộ binh quyền.

Ta cũng trở thành Hoàng Hậu nhận được trăm ngàn sủng ái, được người đời kính ngưỡng.

Đích tỷ mượn cớ vào cung vấn an ta. Nhưng lúc nhìn thấy ta thì lập tức rút cây trâm trên đầu, đâm vào cổ ta.
Trong mắt nàng ta dâng lên oán niệm như rắn độc chui khắp toàn thân ta: "Nếu không phải vì ngươi, vị trí Hoàng Hậu vốn nên là của ta!

“Vì cái gì ta chỉ có thể mỗi ngày luyện võ, chỉ có thể cùng với đám binh lính thô bỉ, bất kham kia lăn lộn chung một chỗ? Hôm nay binh quyền cũng bị Hoàng Thượng thu hồi, ngươi lại có thể ngồi không hưởng lộc.”

Nàng ta giết ta.

Sau đó ở trước mặt ta tự vẫn.

Ta cũng hiểu ra, đích tỷ một mực hận ta đã đoạt đi vinh hoa phú quý của nàng.

03.

Phụ thân và đích mẫu liếc mắt nhìn nhau.

Bởi vì Y Y đang than thở, khóc lóc cực lực cầu xin, dĩ nhiên khiến cho họ mềm lòng.

Phụ thân buông tiếng thở dài: "Con có thể nghĩ được như vậy, nếu đã quyết định rồi, sau này không thể hối hận."

Trong mắt đích tỷ tràn đầy kích động.

“Phụ thân hãy yên tâm, trong lòng nhi nữ có Hoàng thượng, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành Hoàng Hậu chí cao vô thượng!"

Phụ thân khuyên nàng ta không được, đành để cho nàng ta được toại nguyện.

Đích tỷ vừa mới bước ra cửa đã gặp phải ta, liền lộ ra vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hướng phía ta cười nói:

“Muội muội, nếu ngươi không muốn xuất giá sớm, cũng có thể cùng với phụ thân đi đến đại mạc.”

"Lần này tới hoàng cung, ta nên làm Hoàng Hậu chí cao vô thượng!”

"Có ta ở đây, Hoàng Thượng sao có thể để ý đến ngươi?"

Nàng ta đang thử thăm dò, xem liệu có phải ta cũng trọng sinh giống như nàng ta hay không.

Ta giả bộ ngu muội.

Nàng ta rốt cuộc cười: "Quả nhiên, ông trời rủ lòng thương xót, mới có thể chỉ để cho một mình ta…"

Âm thanh chợt ngừng, không để cho ta nghe thêm điều gì nữa.

Nàng ta cho rằng chỉ có nàng ta sống lại.

Ta véo thật mạnh vào lòng bàn tay mới không để niềm vui mừng trong lòng lộ rõ, vẻ mặt lại rất phù hợp mà nói:

"A tỷ nói phải, Hoàng Thượng nhất định thấy ta chướng mắt."

Dù sao thì ta cũng chưa bao giờ tình nguyện vào hoàng cung, nơi suốt đời không thấy ánh sáng mặt trời kia.

Nàng ta nâng môi cười một tiếng, ánh mắt vênh váo hung hăng.

"Muội muội nếu cầu xin ta, có lẽ ta sẽ đồng ý để cho ngươi cùng vào cung với thân phận tỳ nữ bên cạnh ta."

Ta cúi đầu thấp giọng nói: "Đa tạ a tỷ có lòng tốt."

Nàng ta giễu cợt: "Muội muội suy nghĩ nhiều rồi, dù cho ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, với phẩm hạnh này của ngươi cũng không thể nhập cung được!"

Nàng ta cười nhạo một phen rồi rời đi. Lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi, ánh mắt ta không một gợn sóng, nhẹ nhàng rũ mi, sau đó xoay người bước vào gian nhà chính.

Ta hướng về phía phụ thân đang ngồi đó cau mày, quỳ gối xuống sau đó chậm rãi dập đầu, nói rõ từng câu từng chữ: "Phụ thân, nhi nữ nguyện đi theo phụ thân chinh phạt phía Tây, muôn lần chết không chối từ!"

Ta chưa bao giờ muốn vào một nơi ăn thịt người không nhả xương như hoàng cung cả.

Đời này, ta cũng muốn nhìn một chút quang cảnh đại mạc.

04.

Phụ thân nhận ra ta chính là người mà bọn họ vừa mới nhắc đến, nữ nhi ở nơi biệt viện kia.

Nghe thấy ngữ khí kiên định của ta, phụ thân vẫn cho rằng ta đang muốn quấy rối, liền nhíu chặt mi, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?"

Ta mặt không đổi sắc, gật đầu một cái.

Phụ thân cũng không cho rằng nữ tử có thể làm tướng lĩnh.

Nhưng dưới gối hắn không có lấy một mụn nhi tử, lại không nghĩ đem mười vạn đại quân đưa vào tay kẻ khác. Nên muốn để cho nhi nữ của hắn nữ giả nam trang nhập quân doanh, trở thành phụ tá đắc lực cho hắn.

Ngày sau đem binh quyền giao lại cho người nhà cũng tốt.

Đích mẫu ở bên cạnh âm dương quái khí: “Y Y không cần, ngươi đã vội vã muốn nhặt lấy cơ hội này rồi?”

"Đừng tưởng rằng đi tập luyện hai ngày là có thể tiếp quản quân doanh, ngươi không giống Y Y được đâu!"

Ta yếu ớt nói: "Mẫu thân, Thôi Niệm không dám mơ ước những gì thuộc về tỷ tỷ."

Ở hoàng cung hồi lâu, ta sớm quen với những lời nói lạnh nhạt, quen việc người khác âm dương quái khí, cũng quen với sự nhẫn nại.

Những lời này, căn bản không thể nào tổn thương ta được.

Phụ thân suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc: "Cũng được, Y Y muốn nhập cung, ngươi muốn tòng quân, đều tuỳ các ngươi.”

"Sau này nếu ngươi than khổ than mệt, không cần người khác chỉ trích, chính ta sẽ tự tay xử lý thỏa đáng, tuyệt đối không để cho phủ Tướng quân phải hổ thẹn!"

Ta dập đầu thật mạnh: "Đa tạ phụ thân thành toàn."

Đích tỷ từng nói, nàng ta mỗi ngày tập võ luyện kiếm, suốt ngày cùng đồng bọn là những nam tử thô tục làm bằng hữu, trên người lúc nào cũng là mùi mồ hôi nồng đậm khó chịu, treo trên miệng cũng toàn lời tục tĩu.

Mỗi lần kêu khổ kêu mệt mỏi, lại bị phụ thân trách mắng.

Sau đó, nàng ta không chịu đựng được nữa, khóc lóc cầu xin phụ thân để nàng ta được hồi phủ.

Phụ thân cũng giống như lúc này, thiếu chút nữa động thủ ch/ém r/ớt đầu nàng ta.

Thẳng đến khi bị Hung Nô xâm phạm, phụ thân ra trận gi/ết địch, ch/ết trên chiến trường.

Dưới tình huống lòng quân nhiễu loạn, đích tỷ chạy thoát hồi kinh. Lại phát hiện, không lâu sau khi nàng ta rời đi, viện quân đuổi kịp tới, đại thắng Hung Nô.

Hoàng Thượng mượn sự kiện này thu thập lại binh quyền, uy chấn thiên hạ.

Ta lắc mình một cái, trở thành Hoàng Hậu được sủng ái nhất.

Đích tỷ hận ta thấu xương, vì đã cướp đi cuộc sống vốn dĩ phải là của nàng ta.

05.

Ngày đích tỷ xuất giá liền ngay ngày phụ thân xuất chinh.

Trước khi nàng ta xuất giá, được hay tin ta cùng phụ thân xuất chinh thì cười nghiêng cười ngả.

Đôi môi nàng ta đỏ mọng quyến rũ: "Muội muội nếu thích tòng quân như vậy, thân làm tỷ tỷ như ta luôn hết sức ủng hộ!"

Nàng ta từ trong tay nha hoàn lấy ra một lọ thuốc mỡ, ban thưởng mà ném vào trong ngực ta:

"Đây là lọ thuốc chính tay Hoàng Thượng ban cho, thấy ngươi sắp sửa xuất chinh, tỷ tỷ liền thưởng cho ngươi."

Ta làm bộ như không thấy ánh mắt trào phúng của nàng ta, thấp giọng nói: "Đa tạ a tỷ, nhưng a tỷ cũng cần dự trữ nhiều thuốc mỡ, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào."

Nàng ta cười nhạt một tiếng, không chút để ý, vỗ về chơi đùa búi tóc, cao cao tại thượng liếc ta một cái.

"Ngày sau ta sống trong nhung lụa, không giống muội muội, căn bản không cần dùng đến thứ này!"

Ta cúi đầu đáp.

Nhưng trong lòng lại phản bác: [Không, ngươi sẽ cần đến.]

Hoàng Thượng bệnh lâu không khỏi, cả ngày phải dùng thuốc.

Hắn không muốn nhìn thấy người khác khoẻ mạnh tráng kiện, nên đã thường xuyên dùng dụng cụ tra tấn ta.

Thấy ta khắp người tụ máu bầm, hắn mới làm bộ làm tịch đau lòng ảo não, nâng người ta dậy.

"Niệm Niệm đừng sợ, trẫm là bị bệnh, không phải cố ý làm vậy với nàng, nàng sẽ tha thứ cho trẫm mà phải không?"

Ta đành phải chết lặng gật đầu.

Về sau nữa, hắn đem ta đưa cho trọng thần triều đình, chỉ vì nhất thời đối phương có thể giúp hắn.

Nghĩ đến người nọ ban ngày nói cười nhàn nhã. Khi đêm xuống, hắn nâng lên mí mắt, vẻ mặt không cảm xúc. Ngoài cười nhưng trong không cười, ngày ngày so đo cùng với tên Hoàng Thượng ốm yếu kia.

"Nương Nương, thần cùng với Hoàng Thượng, ai đẹp hơn?

"Nương Nương, thần cùng với Hoàng Thượng, ai tốt hơn?

"Nương Nương, thần cùng với Hoàng Thượng, ai càng chạm đến tâm của Nương nương?

"Nương Nương ước chừng phải suy nghĩ trả lời như thế nào cho tốt, nếu không ——"

Hắn thường không đợi ta trả lời, đã xoay người cắn lên xương quai xanh của ta. Toàn bộ quá trình hắn luôn khi dễ khiến ta khóc lóc xin tha, nhưng hắn không có ý định ngừng lại.

Hắn hung ác, tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác, hết lần này tới lần khác thích cùng người so đấu.

Ta từng chính mắt nhìn thấy hắn hỏi một tên thái giám, rằng nếu hắn cùng với Hoàng Thượng đồng thời ra mệnh lệnh thì tên thái giám sẽ nghe theo lệnh của ai.

Thái giám run run rẩy rẩy trả lời theo hắn.

Đầu cũng đã dập xuống nền đất đến chảy máu, nhưng vẫn phải nhận lấy cái ch/ết từ lưỡi kiếm của hắn.

M/áu bắn tung toé lên khuôn mặt hắn. Hắn lại nhàn nhã quay đầu nhìn về phía ta.

"Nương Nương còn muốn nhìn bao lâu? Đi xuống bồi hắn có được không?"

Một màn kia, là đoạn thời gian ta gặp ác mông.

Hoàng Thượng đều chưa từng khiến ta sợ sãi đến thế.

Thoát khỏi ác mộng hoàng cung, ta gấp đến mức không chờ nổi nữa rồi.

06.

Ngày hôm ấy đích tỷ xuất giá, trên mặt từ đầu đến cuối đều treo nụ cười. Mấy ngày qua, nàng ta vẫn luôn vui vẻ như vậy. Ảo tưởng về tương lai không xa, khắp thiên hạ chỉ có nàng ta là nữ tử tôn quý nhất.

Ta chỉ cười mà không nói.

Chờ sau khi nàng xuất giá, phụ thân liền dẫn theo ta vội vã xuất chinh.

Những ngày qua, ta mỗi ngày đều không dám lười biếng. Luyện kiếm ngàn lần, luyện mâu ngàn lần. Vung kiếm, chặn đao, chọn thời đ/âm kiếm tới, các loại chiêu thức áp dụng, từng cái một đều học được.

Mỗi ngày mồ hôi nhễ nhại, trở về phòng ngã người xuống giường đã có thể ngủ.
Hai cánh tay ê ẩm tê dại, bắp đùi đau đến không đứng nổi.

Nhưng ta không dám từ bỏ.

Cũng vào giây phút này, rốt cuộc phụ thân cũng tin ta có lòng quyết tâm, chịu hướng về phía ta mà gật đầu hài lòng.

Ta nữ giả nam trang, trên mặt bôi đến vừa đen vừa vàng. Lông mày cũng tô thật đậm, lông mi đem cắt bỏ .

Ngay cả phụ thân cũng nói rằng không thể nhìn ra ta là một nữ nhi.

Hắn chợt cảm khái: "Trước đây chưa từng phát hiện, trong phủ lại có một cô nương ý chí kiên định như con, là phụ thân đã xem nhẹ con."

Ta từ chối cho ý kiến.

Về điểm áy náy kia, ta đã sớm không lạ lẫm gì nữa rồi.

Đi đường hai ngày, giữa ban ngày ta phóng ngựa đi trước. Ban đêm, ta mặc nguyên quân phục mà ngủ, muỗi có đốt cũng không kêu rên lấy một tiếng.

Phụ thân trầm giọng hỏi: "Có hối hận không? Nếu giờ phút này con còn ở trong phủ, ít nhất không phải lo cái ăn cái mặc."

Ta lắc đầu.

"Không hối hận."

Hành quân hơn một tháng, giọng nói của ta cũng đã trở nên khô khốc.

Cát vàng thổi vào mặt đau rát, bàn tay vốn mảnh khảnh giờ đây cũng đã hình thành nên những vết chai.

Cho đến khi rời khỏi kinh thành càng ngày càng xa, ta phảng phất cảm giác mình đã thoát khỏi ám ảnh của đời trước, rốt cuộc cũng có thể nở một nụ cười xen lẫn sự chờ mong.

Phụ thân nhìn về phía trước, cũng lộ ra ý cười.

"Phía trước chính là thành Vô Song."

Thành Vô Song chính là biên quan, đời trước phụ thân đã ch/ết trận tại nơi này.

Ta thuận theo ánh mắt nhìn sang.

Đột nhiên, trên dải cát vàng một đội quân đang thong thả đi tới.

Phụ thân vui mừng nói: "Hôm qua ta đã phái người thông báo trong thành, có lẽ là sứ giả tới đón tiếp."

Ta nheo mắt lại, bất chợt có một dự cảm xấu.

Đám người kia đi tới, mặt mũi bại lộ ở dưới tầm mắt của mọi người.

Ta bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt âm u lãnh đạm, giờ phút này đang nhìn ta chăm chú.

Chỉ thấy người cầm đầu kia khoác lên mình bộ y phục trắng như tuyết, miệng ngậm ý cười, không nhanh không chậm nói:

"Nương nương chạy trốn xa như vậy, để cho vi thần tìm kiếm thật tốt đấy."

Hắn, hắn cũng trọng sinh?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro