۶Vào ngục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Dung nhan của hoàng gia đều rất xuất chúng, trong đó nổi bật nhất chính là vị tứ hoàng tử này.

 Dung mạo như thần, khí chất phi phàm.

 Tứ hoàng tử Vương Nhất Thiên Yết cười với ta, như gặp một người bạn cũ quen biết: "Cuối cùng ngươi cũng đến."

 Ta cúi người hành lễ: "Tham kiến tứ hoàng tử."

 Hắn cũng không ngạc nhiên khi ta biết thân phận của hắn, tiện tay hái một bông hoa, đặt trong tay như nhẹ nhàng vuốt ve, một tay khác chống lên mở bàn cờ trước mặt: "Nghe nói Tần phu nhân có kỹ thuật chơi cờ tuyệt vời, không biết bản hoàng tử có vinh hạnh được xin chỉ giáo không?"

 Ta gật đầu: "Xin tứ hoàng tử chỉ giáo."

 Một ván cờ trôi qua, ta thua.

 Vương Nhất Thiên Yết đưa bông hoa lên mũi, màu đỏ của hoa và màu môi của hắn sáng tối đan xen, tôn nhau lên: "Tần phu nhân là coi thường ta sao?"

 Người am hiểu cờ, tự nhiên có thể nhận ra thực lực thực sự của đối thủ.

 Ta chỉ cụp mắt: "Tiểu nữ không dám, chỉ là vừa rồi có chút suy nghĩ, khó có thể tập trung vào ván cờ."

 "Ồ?" Vương Nhất Thiên Yết hít nhẹ: "Nói nghe xem."

 Ta nhìn Vương Nhất Thiên Yết, giọng nói trong trẻo: "Không biết người phụ nhân kia sẽ có kết cục thế nào?"

 Nàng ta tống tiền, Vương Nhất Thiên Yết bày mưu, chuyện không có mà có.

 Cái tội phản quốc, cũng là Vương Nhất Thiên Yết một tay đổ lên đầu nhà họ Giang ta.

 Bà ta, cũng như nhà họ Giang ta.

 Vương Nhất Thiên Yết hứng thú nhìn ta: "Tự nhiên là xử theo luật tống tiền."

 Nghe vậy, ta có chút không hiểu ý đồ của người trước mặt.

 Ta vốn tưởng, hôm nay Vương Nhất Thiên Yết gặp ta, cũng như nhị hoàng tử, muốn ta đứng về phía hắn.

 Nhưng giờ hắn lại thẳng thắn nói với ta, chuyện nhà họ Giang cũng sẽ như bà lão bị oan kia, gánh tội danh không có thật.

 Vậy còn gì để nói? Hắn giờ múa may trước mặt ta, chỉ là muốn trêu chọc ta, muốn nhìn ta sụp đổ mất kiểm soát sao?

 Hắn cũng thực sự thành công.

 Ta dùng hết sức lực toàn thân, đè nén cơn tức giận khắp người, hành lễ: "Tứ hoàng tử anh minh, vậy tiểu nữ xin cáo lui trước."

 Nhưng Vương Nhất Thiên Yết lại chậm rãi nói: "Vội gì?"

 Hắn tiếp tục nói: "Người phụ nhân đó giỏi lừa đảo, nhiều lần đắc thủ, vậy mà lần này lại thất bại trong tay ngươi."

 Ta ngầng đầu, cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời hắn.

 Chỉ thấy đầu ngón tay thon dài của hắn nhấc một quân cờ trắng, quân cờ đen bị vây quanh đột nhiên có lối thoát.

 Hắn cười nói:

 "Trắng đen rõ ràng, bản hoàng tử thích nhất."

 "Tần phu nhân thông minh như vậy, không bằng tra xem, người muốn đuổi tận giết tuyệt quân cờ đen này, rốt cuộc là ai."

 Ta suy nghĩ một lúc: "Tiểu nữ có một việc muốn cầu xin."

 Vương Nhất Thiên Yết nhướng mày nhìn ta.

 Ta bình tĩnh kiên định nói: "Tiểu nữ muốn vào ngục, gặp cha mẹ một lần."

 Chỉ ta, chỉ Tần Bảo Bình, chút quyền lực ít ỏi trong tay chúng ta, nếu không cẩn thận sẽ bị quý nhân huyết thống chính thống nghiền nát.

 Kết minh, vốn là một mắt xích trong kế hoạch của chúng ta.

 Còn đối tượng là ai, phải xem đối phương thành ý bao nhiêu.

 Đã có mưu đồ thì đừng giấu đuôi giả làm thỏ ngây thơ. Dù địa vị chênh lệch nhưng chỉ cần ta có chỗ dựa có thể lợi dụng, ta sẽ có con bài mặc cả.

 Người thông minh nên mở cửa sổ, nói rõ ràng.

 -----

 Theo sự sắp xếp của tứ hoàng tử, ta nhanh chóng gặp được cha mẹ.

 Những ngày trong ngục tự nhiên không thể coi là tốt, cha mẹ nhìn tiều tụy hơn mấy phần, chỉ có thân thể nhìn còn khỏe mạnh, hẳn là không bị hành hạ quá nhiều.

 Cha mẹ vừa nhìn thấy ta, đầu tiên là lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó sắc mặt cha bỗng thay đổi, nổi giận: "Con đến đây làm gì! Đây đâu phải là nơi con gái nhà lành có thể đến!"

 Ta chỉ thong thả đặt hộp cơm xuống, bày từng món ăn ngon ra: "Cha đừng lo, nếu lần này con tính toán không ổn, nửa đời sau cũng sẽ đến đây bầu bạn với cha mẹ."

 Cha mẹ đều sợ hãi kinh hoàng, giọng cha ta run rẩy không ra tiếng: "Con thật không nghe lời! Con muốn làm gì!"

 Ta nhét đôi đũa vào tay cha mẹ: "Tự nhiên là cứu cha mẹ ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro