۶Chọn một trong hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hừ, hẳn là kẻ chủ mưu vụ bắt cóc lần này chính là Vương Nhất Song Tử.

 Để ta hiểu lầm Trưởng công chúa trở mặt vô tình, mà Trưởng công chúa vốn thân thiết với Tứ hoàng tử, từ đó cắt đứt ý định đầu quân cho Tứ hoàng tử của ta.

 Còn bản thân hắn, như thần linh giáng thế, cứu vớt thiếu nữ sa cơ. Ân tình như vậy, sao không khiến cho một kẻ xấu xí như ta thầm thương trộm nhớ, nguyện sống chết vì hắn?

 Hắn quả thật tính toán rất hay.

 Chỉ là, tính toán của hắn, từ đêm hôm đó ta gặp cha mẹ, đã không còn tác dụng gì nữa.

 Sau khi nhà họ Giang bị bắt giam, Vương Nhất Song Tử đã bí mật tâu với thánh thượng rằng hãy lập tức hành hình nhà họ Giang, để chứng minh sự trong sạch của mình.

 Cha ta lăn lộn trên quan trường nhiều năm, trên đời này vốn không có bức tường nào không lọt gió, quan hệ chẳng chịt, lời này liền lọt vào tai cha ta ở trong ngục.

 Chỉ là cha ta không tin.

 Ông không tin chủ nhân mà ông đã theo hầu nhiều năm như vậy, lại là một tên khốn nạn như thế.

 Cho đến tận đêm khuya trong ngục bị ám sát, cha ta mới nhận ra người bịt mặt kia là ám vệ của Nhị hoàng tử.

 Đến lúc này, ông mới bừng tỉnh.

 Ta bị sự nguy hiểm này làm cho toát mồ hôi lạnh.

 Ta hỏi cha: "Đêm đó các người trốn thoát như thế nào?"

 Cha ta nói: "Người có thể chống lại Nhị hoàng tử, tất nhiên chỉ có Tứ hoàng tử."

 Lúc chia tay, cha ta thở dài nói với ta: "Ngưu Nhi, người hoàng tộc đều mưu mô, không thể tin được."

 Ta đương nhiên biết.

 Cửa sổ xe bị gõ.

 Ta vén rèm nhìn ra ngoài thấy Vương Nhất Song Tử đưa tay đưa một ít đồ ăn qua.

 Hắn cười dịu dàng như gió xuân: "Đừng sợ, bản hoàng tử nhất định sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn."

 Ta cũng cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt.

 "Tạ ơn Nhị hoàng tử."

 Cảm ơn ngươi, đã giúp ta chọn một trong hai.

 ***

 Tần Bảo Bình bước chân lộn xộn, quan phục nhăn nhúm nhưng không có thời gian để ý. Hắn nhìn thấy ta và La Bạch Dương, toàn thân căng thẳng mới hơi thả lỏng.

 Hắn khôi phục lại chút dáng vẻ, chắp tay cúi người với Vương Nhất Song Tử: "Đa tạ Nhị hoàng tử."

 Vương Nhất Song Tử cười nói:

 "Tần đại nhân, đều là duyên phận. Đây là duyên phận của bản hoàng tử với nhà họ Giang và nhà họ Tần."

 Tần Bảo Bình gật đầu, bảo nha hoàn đưa ta và La Bạch Dương về phòng.

 Ta biết Vương Nhất Song Tử chắc chắn có điều gì muốn nói với Tần Bảo Bình nên cũng dẫn La Bạch Dương cúi người hành lễ, rồi quay người rời đi.

 Đi được một đoạn, La Bạch Dương đột nhiên nhìn ta: "Tỷ, Nhị hoàng tử, không thể tin."

 Ta có chút kinh ngạc.

 Ta vẫn luôn cho rằng La Bạch Dương là người thuần khiết, sự giả dối và ác ý trước mắt nàng như không tồn tại.

 Nhưng giờ đây, nàng lại sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc.

 Ta nhất thời thấy hơi buồn cười, hơi thở căng thẳng suốt ngày cuối cùng cũng buông xuống, cố ý trêu chọc nàng: "A Dương sao lại nói như vậy? Nhị hoàng tử hôm nay còn cứu mạng chúng ta."

 La Bạch Dương gần như nhăn nhó, dường như đang cố gắng suy nghĩ, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Ta nói không nên lời nhưng cảm giác hắn mang lại cho ta rất không tốt, hắn tuy luôn cười nhưng vô tình lại có ý tn nhẫn, ta cảm thấy rất khó chịu."

 Nàng lại cho ta một bất ngờ lớn.

 Ta cười nói: "Vậy lúc nãy ở trên xe ngựa, chẳng phải A Dương còn nói Nhị hoàng tử là người tốt sao?"

 "Tiếng vó ngựa của hắn luôn ở bên cạnh chúng ta, hẳn là lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của chúng ta, ta liền thuận theo ý hắn, nói vài lời hay."

 Ánh mắt nàng nghiêm túc chưa từng có: "Tỷ, tỷ đừng coi là thật."

 Ta như vừa mới quen biết La Bạch Dương vậy.

 Lâu lắm ta mới nói:

 "Ta không coi là thật."

 "A Dương, ta muốn nói với ngươi một số chuyện."

 Vì La Bạch Dương đã nhìn thấu, vậy thì có thể nói hết mọi chuyện, cũng tránh cho nàng không biết sự thật mà lo lắng bất an.

 Dù sao thì những việc làm sau này, nhẹ thì tổn hại đến một mình ta, nặng thì nguy hiểm đến cả nhà họ Tần.

 Ta tuy không muốn để họ mạo hiểm nhưng bản thân ta cũng như con kiến dưới chân thiên tử.

 Ta, không còn lựa chọn nào khác.

 Chỉ có thể trước khi nguy hiểm ập đến, khiến cho quân cờ trong tay mình càng nhiều càng tốt. Chỉ có như vậy, cơ hội chiến thắng của ta mới càng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro