۶Khoảnh khắc rung động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đêm xuống, Tần Bảo Bình gõ cửa phòng ta.

 Hắn nói: "Hôm nay Nhị hoàng tử nói ... "

 Ta giơ tay, ngăn lời hắn.

 Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Bảo Bình, ta gọi nha hoàn: "Đi gọi A Dương đến đây."

 Tần Bảo Bình lộ vẻ kinh ngạc, giọng điệu có chút không thể tin được: "Ngươi ... "

 Ta khẽ nhấp trà: "Trước đây không nói với nàng, là sợ nàng ở trước mặt những hoàng thân quốc thích kia lộ ra vẻ sợ hãi, chiêu đến họa sát thân. Bây giờ xem ra, A Dương không như ta nghĩ."

 Tần Bảo Bình nghe vậy thì cười, trong mắt ẩn ẩn vẻ tự hào: "A Dương vẫn luôn như vậy, đại trí nhược ngu."

 "Ai nói ta ngu?"

  Người chưa đến, tiếng đã đến.

  La Bạch Dương giả vờ tức giận nhìn Tần Bảo Bình.

 Tần Bảo Bình cúi người, vô cùng tự nhiên hôn nhẹ lên mũi nàng: "Là đại trí nhược ngu mà, A Dương ngốc của ta."

 Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một chút tình cảm.

 Chỉ là ta biết, không liên quan đến ghen ghét, toàn là ngưỡng mộ.

 Thiếu nữ thì thích mơ mộng, ta cũng hướng đến việc bạc đầu giai lão, phu thê hòa thuận.

 Chỉ là hiện thực quá nặng nề, cái gọi là mộng đẹp thời thiếu nữ, chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

 Ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

 Dưới ánh nến, ba chúng ta ngồi vây quanh.

 Tần Bảo Bình kể lại lời của Vương Nhất Song Tử.

 Vẫn là những lời cũ rích.

 Dụ dỗ bằng lợi ích, vẽ ra viễn cảnh lớn lao, hứa hẹn tương lai.

 Điều khiến ta không ngờ là, Vương Nhất Song Tử lại còn mặt mũi nhắc đến nhà họ Giang của chúng ta.

 Hắn vỗ vai Tần Bảo Bình nói: "Tình cảm của nhà họ Giang với bản hoàng tử không thể nói là không sâu, Tần phu nhân với bản hoàng tử đương nhiên đều muốn bảo vệ nhà họ Giang."

 Vương Nhất Song Tử không nắm chắc chúng ta biết được bao nhiêu, vì vậy lời này vừa mơ hồ vừa uyển chuyển.

 Hắn muốn biến nhà họ Tần thành nhà họ Giang thứ hai.

 Nhưng ta, tuyệt đối không cho phép.

 ***

 Tứ hoàng tử bí mật mời ta gặp mặt.

 Đêm xuống, ta cùng Tần Bảo Bình đi theo cửa phụ vào tửu lâu Tụy Hương.

 Tửu lâu Tụy Hương là lầu xanh nổi tiếng nhất kinh thành.

 Đêm khuya tĩnh lặng, lại là lúc náo nhiệt nhất.

 Nhưng khác với sự xa hoa bên ngoài, Vương Nhất Thiên Yết lại ngồi tĩnh lặng trong một gian phòng đơn sơ.

 Hắn nhìn thấy Tần Bảo Bình, cũng không hề bất ngờ, chỉ lười biếng giơ tay rót ba chén trà, giọng điệu lười biếng: "Ngồi."

 Ta và Tần Bảo Bình nhìn nhau, rồi ngồi xuống.

 Vương Nhất Thiên Yết dường như đã say một lần, toàn thân tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt.

 Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ta, nói thẳng thắn: "Vì ngươi đã chọn bản hoàng tử, vậy thì để đáp lại, bản hoàng tử sẽ tìm ra bằng chứng để trả lại sự trong sạch cho nhà họ Giang."

 Ta sắc mặt bình tĩnh: "Tạ ơn Tứ hoàng tử."

 "Lúc này nói lời cảm ơn thì còn quá sớm." Vương Nhất Thiên Yết cúi mắt uống trà: "Đợi đến khi bản hoàng tử bá nghiệp đã thành, ngươi sẽ có thể được toại nguyện."

 Dã tâm bộc lộ rõ ràng, ta im lặng một lúc.

 Vương Nhất Thiên Yết bưng chén trà đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ta, không để ý đến người chồng trên danh nghĩa của ta đang ở ngay bên cạnh.

 Hắn hành động vô lễ, đưa tay định nâng cằm ta.

 Ta nghiêng đầu né tránh, Tần Bảo Bình cũng lập tức đứng dậy chắn trước mặt ta: "Tứ hoàng tử xin tự trọng."

 Vương Nhất Thiên Yết chỉ nhìn chằm chằm ta, rất lâu sau mới cười khẩy một tiếng: "Phu thê trên danh nghĩa, không có thực, cần gì phải giả vờ đàn sắt hòa ca trước mặt bản hoàng tử."

 Hắn dường như không để ý đến đoạn nhạc đệm này, quay người ngồi lại chỗ cũ, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ta.

 "Bản hoàng tử rất thưởng thức ngươi." Hắn nói với ta như vậy, trông có vẻ như đã hoàn toàn say rồi: "Ngươi và những nữ tử khác ở kinh thành, đều không giống nhau."

 Sau đó, hắn chuyển ánh mắt sang Tần Bảo Bình: "Mới thành thân chưa được một tháng đã đưa thiếp vào, Tần trạng nguyên có thể tùy ý tiêu dao nhưng chớ nên lỡ mất thời kỳ đẹp nhất của tiểu nương tử."

 Ta chỉ cúi đầu, che giấu mọi cảm xúc.

 Phải nói là không có một khoảnh khắc rung động nào thì đó là giả dối.

 Chỉ cần được một người anh tuấn quyền quý để mắt đến, cũng đủ khiến người ta loạn tâm mất trí.

 Con người không thể lúc nào cũng lý trí, ta cũng vậy.

 Có những người mất kiểm soát, sẽ chìm đắm mãi mãi không ngừng.

 Nhưng có những người mất kiểm soát chỉ trong chốc lát, sẽ bị sự tỉnh táo ập đến cuốn trôi.

 Ta chính là người sau.

 Nhưng ta vẫn cúi đầu, thậm chí còn tỏ ra e thẹn.

 Ta nghe thấy Vương Nhất Thiên Yết cười, hắn như đang tự chế giễu, cũng như đang giải thích: "Bản hoàng tử say rượu thất thố."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro