۶Rực rỡ như sao trời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Để trái tim thiếu nữ rung động, rồi lại nói những lời nửa thật nửa giả, khiến thiếu nữ mơ tưởng, là chiêu trò thường dùng của những kẻ lão luyện trong tình trường.

 Ta đột nhiên nghĩ đến màn anh hùng cứu mỹ nhân vụng về của Vương Nhất Song Tử.

 Dường như mọi người đều biết, ta không được Tần Bảo Bình yêu thương, bằng chứng là La Bạch Dương được đưa vào sau khi ta vừa thành hôn chưa đầy một tháng.

 Và dường như mọi người đều mặc định, chỉ cần nam nhân bọn họ tỏ ra có chút hứng thú với ta, ta sẽ lao vào như thiêu thân, dốc hết tâm can.

 Chỉ vì ta xấu nên họ cho rằng ta không có lựa chọn nào khác, cho rằng ta sẽ cảm kích đến rơi nước mắt, đói không kén ăn.

 Hóa ra trong tưởng tượng của họ, ta lại tầm thường, hèn mọn, thấp kém, không ra gì đến vậy.

 Thật vô vị.

 Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu ta.

 Thứ đang chảy trong cơ thể ta, dường như dừng lại trong khoảnh khắc này.

 Ta nghe thấy thứ đó phát ra một âm thanh yếu ớt nhưng kiên định:

 "Ta không phải loại người như vậy."

 "Người đó không phải là ta."

 Những người sống trong chúng sinh, sẽ vô tình nhiễm phải ác ý của người khác, biến thành sự công kích nội tại. Sẽ coi "Cái tôi giả" do người khác bịa đặt thành "Cái tôi thật", cho đến khi hoàn toàn chìm đắm, không còn phân biệt được cái tôi thật giả, sau đó trôi nổi trong đám đông, trông có vẻ như cá gặp nước, khéo léo ứng xử nhưng thực ra đã trở thành một con rối rỗng tuếch.

 Ta có vết bớt nhưng ta không xấu.

 Cái xấu của ta, là do ánh mắt thế tục áp đặt lên ta, họ dùng tiêu chuẩn không công bằng, vứt bỏ mọi điểm sáng khác của ta, muốn dùng một điểm này để giam cầm ta vào địa ngục vô gián, mãi mãi chìm trong bóng tối.

 Nhưng sự nhu nhược tự ti của ta, chính là vì ta đã dựa theo sự méo mó của thế tục, đứng ở phía đối lập với chính mình, trở thành đao phủ của chính mình, dùng tội danh không có để trừng phạt chính mình.

 Thứ đó lặng lẽ chuyển động, chảy trong lòng ta, dường như có hơi ấm hòa vào.

 Hóa ra thứ đó, chính là ta, là cái tôi thật.

 Không liên quan đến trăm ngàn sự méo mó trong mắt người khác, là cái tôi mà ta hiểu rõ nhất.

 ***

 Trên đường về phủ, Tần Bảo Bình vẫn luôn xin lỗi ta.

 Hắn không ngờ, Vương Nhất Thiên Yết sẽ lấy chuyện này làm đề tài.

 Tần Bảo Bình giải thích với ta: "Ta và A Dương đã định hôn từ rất sớm ở quê, nếu ta không thể cưới nàng đúng hẹn, nàng sẽ bị người trong làng cười chê, lời nói của người đời đáng sợ ... "

 Ta quay đầu nhìn hắn, cắt ngang lời hắn, hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay của ta: "Ngươi yêu nàng như vậy, sao lại đồng ý để cha mẹ ta cắt đứt đường con cái của nàng?"

 Tần Bảo Bình ngẫn ra một lúc, rồi bất lực xoa xoa mi tâm: "Hôm đó, thái độ của Giang lão gia rất cứng rắn, chỉ đưa ra điều kiện này, nói nếu ta không đồng ý, hôn sự của ta và nàng sẽ thôi."

 Ánh mắt hắn chân thành: "Giang gia có ơn với ta, ta thực sự muốn bảo vệ nàng."

 Ta vẫn ngoan cố lắc đầu: "Mặc dù vậy, ngươi làm như thế thì đặt A Dương ở đâu? Nàng không phải đồ vật của ngươi, ngươi không nên thay nàng quyết định."

 Tần Bảo Bình nói:

 "Ta biết nàng sẽ ngăn cản."

 "Cho dù hôm đó nàng không đến phòng A Dương thì gã sai vặt trong phủ cũng sẽ báo chuyện này cho nàng."

 "Nàng chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm."

 Ta hơi nhíu mày: "Ngươi chắc chắn như vậy sao?"

 Nhưng Tần Bảo Bình lại cười: "Nếu nói trên đời này chỉ có một người đáng để ta ngưỡng mộ thì người đó chính là nàng."

 Hắn kể lại những chuyện nhỏ mà ta gần như đã quên:

 "Nàng khuyến khích nha hoàn Giang phủ tích cóp tiền mua nhà định cư."

 "Nàng sẽ dạy các nha hoàn biết đọc và viết vào lúc rảnh rỗi."

 "Nàng ngăn cản Giang phu nhân bán nha hoàn phạm lỗi lớn vào lầu xanh."

 "Nàng nói, mạng sống của nữ nhân rực rỡ như sao trời, không nên bị coi thường như vậy."

 Ta vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

 Hóa ra trong quá khứ khi ta đau khổ tột cùng, ta cũng từng là ánh sáng và sự cứu rỗi trong mắt người khác.

 Hóa ra khi không tự biết, ta đã trưởng thành thành một người đầy đặn.

 Ta vùng vẫy trong sự méo mó, phá vỡ vỏ bọc trong sự ác ý, rồi lớn lên theo hình dáng của chính mình.

 Ta chỉ là ta.

 Ta chính là ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro