۶Cuộc chiến vương quyền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nếu muốn sống một cuộc sống rực rỡ và tuyệt vời trên thế gian này, cuối cùng cũng phải đợi được cơn gió đông đó, mới có thể thuận thế bay cao.

 Cơn gió đông của Vương Nhất Thiên Yết, sau hai năm, cuối cùng cũng đến.

 Đương kim thánh thượng long thể có bệnh, thái y nhiều lần ra vào tẩm cung nhưng vẫn bó tay, không có cách nào.

 Kể từ khi Thái tử trước bị phế, ngôi Thái tử vẫn luôn bỏ trống. Việc kế vị vẫn chưa được quyết định, triều đình trong ngoài đều hoang mang. Còn những kẻ có lòng thì xắn tay áo, chuẩn bị làm một trận lớn.

 Hai năm nay, ta và Tần Bảo Bình đã dốc hết sức vì Vương Nhất Thiên Yết, nhờ vào việc giả vờ giao thiệp với Nhị hoàng tử để moi được một số thông tin nên được hắn coi trọng, dần dần trở thành thân tín bí mật của hắn.

 Thực ra nói là thân tín thì hơi quá, tay sai thì đúng hơn.

 Vương Nhất Thiên Yết bí mật triệu tập những binh lính thân cận đã nuôi dưỡng nhiều năm.

Không lâu sau, ta cũng nhận được tin tức từ Vương Nhất Song Tử, hắn cũng đang triệu tập quân mã.

 Chỉ cần một chút mùi tanh, hai đội quân này sẽ như chó điên, cắn xé tàn sát lẫn nhau.

 Còn lão hoàng đế đã ở vào tình trạng nguy kịch, nếu muốn trở thành tân đế chính thống, thời gian dành cho họ cũng không còn nhiều.

 Khi bên ngoài sóng ngầm cuộn trào, ta và La Bạch Dương vẫn bình thản uống trà trong phủ.

 Tần Bảo Bình đương nhiên không thể cùng hưởng chén trà ngon này.

 Hắn chạy đôn chạy đáo giữa hai hoàng tử, bận đến nỗi không có thời gian để phân thân.

 La Bạch Dương uống liền ba chén trà, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa, liền nắm lấy cổ tay ta: "Tỷ, tỷ nói chúng ta có thể thành công không?"

 Nàng đã hoàn toàn tiếp quản mọi việc trong phủ, bây giờ bày ra dáng vẻ của một chủ mẫu cũng có mô có dạng. Chỉ có ta biết, bên trong nàng vẫn là cô gái nhỏ đó, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ, yêu ghét phân minh.

 Ta đặt chén trà xuống: "Ngươi muốn nói đến ai?"

 Lòng bàn tay La Bạch Dương hơi nóng: "Chúng ta."

 Ta nắm tay nàng vỗ về: "A Dương, chuyện tương lai đều là không thể xác định. Chúng ta đã làm hết sức, tiếp theo, chỉ còn nghe theo mệnh trời."

 Thành bại ở một lần này nhưng ta lại bình tĩnh đến lạ.

 Mặc dù nếu thua trận này, chính là lấy mạng sống của cha mẹ ta làm lễ vật.

 Và đây đương nhiên là kết quả mà ta không muốn nhìn thấy.

 Nhưng ta chỉ là phàm nhân, tự nhiên không dám chắc chắn liệu có biến số nào xảy ra không. Cái gì nên chịu, ta cũng không thể trốn tránh.

 Đã như vậy, còn không bằng học cách buông bỏ và dũng cảm hơn.

 Tần Bảo Bình đến tận đêm khuya mới về phủ.

 Hắn toàn thân đầy hơi lạnh, tuy mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn: "Ngày mai chính là lúc quyết chiến."

 La Bạch Dương vội hỏi: "Chàng có mấy phần nắm chắc?"

 Tần Bảo Bình nhìn La Bạch Dương, lại nhìn ta, đột nhiên cười: "Mười phần."

 La Tri Đường "Oa" một tiếng, trên mặt vô cùng kinh ngạc.

 Nhưng ta lại ngần ra, nhớ đến yến tiệc mùa xuân của Trưởng công chúa, ta đã nói "Mười phần nắm chắc."

 Ta cũng cười.

 Trên đời này làm gì có chuyện mười phần nắm chắc, chỉ là lời nói an ủi lẫn nhau của những người bình thường để sống tốt hơn mà thôi.

 ***

 Ngày hôm sau, một ngày bình thường không có gì nổi bật.

 Trên phố vẫn là những người bán hàng rong rao, vô cùng náo nhiệt.

 Ta và Tần Bảo Bình đã sớm bị Vương Nhất Thiên Yết gọi đi.

 Vương Nhất Thiên Yết dường như đã thức trắng đêm, dưới mắt thâm quầng, chỉ có đôi mắt sáng đến đáng sợ, lộ ra vẻ gần như điên cuồng.

 Cũng phải.

 Theo hắn thấy, đại nghiệp sắp thành. Sau đêm nay, ngôi vị chí tôn sẽ nằm trong tay, sao có thể không khiến người ta phấn khích vui sướng.

 Hắn một lần nữa nhắc lại sự bố trí của đêm nay.

 Tần Bảo Bình xuất thân hàn môn, được đương kim thánh thượng rất sủng ái nên Vương Nhất Thiên Yết chỉ định Tần Bảo Bình canh giữ bên cạnh lão hoàng đế, đợi hắn tấn công vào tẩm cung, liền cùng nhau ép lão hoàng đế hạ chiếu kế vị.

 Còn ta, sẽ đi theo bên cạnh Vương Nhất Thiên Yết.

 Trong miệng hắn, đây là hành động bảo vệ ta.

 Nhưng những người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, đều biết đây chỉ là cách lấy ta làm con tin để đề phòng Tần Bảo Bình phản bội.

 Ta và Tần Bảo Bình cùng nhau quỳ xuống, ngoan ngoãn đáp ứng.

 Vương Nhất Thiên Yết đỡ hai chúng ta dậy:

 "Các ngươi đã theo bản hoàng được hai năm rồi."

 "Nếu lần này thành công, chắc chắn sẽ không thiếu phần thưởng cho các ngươi."

 Ta và Tần Bảo Bình lại hành lễ: "Tạ Tứ hoàng tử."

 Nhưng lời của hắn, sao có thể tin hoàn toàn.

 Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Chim trời hết, cung tên tốt bị cất.

 Nếu chúng ta có được kết cục tốt đẹp thì thật sự không xứng với bản tính bạc tình bạc nghĩa của hắn.

 Đêm nay, là thời cơ của Vương Nhất Thiên Yết, là thời cơ của Vương Nhất Song Tử.

 Cũng là thời cơ của chúng ta.

 Thậm chí là thời cơ của một người khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro