Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Nhà họ Tống tổ chức bữa tiệc đính hôn này vô cùng long trọng, bao trọn một tầng của khách sạn năm sao, khách khứa ra vào đều là người giàu có hoặc người có tiếng tăm thứ thiệt.

Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt của Tống Tử Du chợt tối sầm lại, hắn ta quay đầu đi để tránh ánh nhìn của tôi.

Trên thực tế, theo lẽ thông thường khi so điều kiện gia đình của nhà họ Sở, chúng tôi hoàn toàn không thể leo lên cùng bậc với nhà họ Tống.

Hợp đồng hôn nhân này được mẹ tôi thoả thuận ngay từ đầu bằng chính mạng sống của bà.

Mẹ đã cứu một ông lão ở trên đường nhưng lại bị một chiếc ô tô đâm vào khiến bà văng đi.

Ông lão đó chính là ông nội của Tống Tử Du, tên Tống Minh Phi. Ông là trưởng dòng tộc họ Tống.

Hôm đó là ngày giỗ của người vợ, ông ấy đã tránh mặt những người xung quanh và đi đến thăm ngôi mộ của bà. Đang bước đi một mình thì gặp phải một người lái xe trong tình trạng say xỉn.

Sau ngày đó, ông ấy đặt một chuỗi hạt cầu nguyện vào tay tôi, từ lúc đó đã thiết lập thoả thuận hôn nhân của tôi với cháu trai Tống Tử Du.

Thời điểm đầu, Lâm Phương Phương và những người khác không hề biết gì về nó.

Nhưng với sự quan tâm của nhà họ Tống đối với nhà họ Sở, thỉnh thoảng có vài người đặc biệt đến thăm tôi, mang theo quà, họ cũng biết câu chuyện này.

Vì vậy, mẹ con họ đã thèm muốn cái mối quan hệ này giữa tôi với nhà họ Tống.

Khi lớn lên, tôi gặp Tống Tử Du, hắn ta dịu dàng, tinh tế và rất hiểu chuyện nên tôi không còn phản kháng gì với bản thoả thuận này nữa.

Tôi không ngờ rằng, hắn ở bên cạnh tôi chỉ để thừa kế di sản mà ông nội để lại.

Mãi cho đến khi ông nội Tống mắc chứng mất trí nhớ, sau khi được nắm toàn quyền vào tay thì hắn ta mới thôi giả vờ và móc nối với Sở Uyển ngay lập tức.

Một doanh nhân muốn được tín nhiệm, đồng thời mọi người đều biết chuyện đã xảy ra hồi đó, vì vậy người mà hắn kết hôn nhất định phải là một cô gái nhà họ Sở.

Nhưng người ngoài làm sao có thể đi sâu vào ngọn nguồn của câu chuyện, cô gái nhà họ Sở này có thật sự là con gái của người mẹ đã khuất hay không?

Tôi đưa món quà trong tay cho Sở Uyển, ghé vào tai cô ta thì thầm:

"Tôi muốn cô và tên cặn bã kia phải sống dính với nhau cả đời!"

Cô ta hằn học lườm tôi một cái tay muốn ném quà đi nhưng tôi nhắc nhở:

"Có nhiều người đang nhìn như vậy, cô muốn người khác biết chị em chúng ta bất hòa sao? Muốn bị phát hiện cô đã cướp người đàn ông của chị gái mình à?"

Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ta vài cái.

"Cười thì phải cười thật tươi!"

Nói xong một mình đi về phía sảnh tiệc.

Khi đến trước cửa, tôi quay lại và nhìn thấy Sở Uyển đang ném quà của tôi vào đống quà tặng.

Nhưng không sao cả, lẽ ra hương thơm đó phải dính vào trong bùa hộ mệnh rồi.

Đây là một loại hương liệu do thầy pháp hạ xuống đưa cho tôi khi mua bùa hộ mệnh, người phiên dịch giải thích:

"Loại hương liệu này sẽ tăng may mắn cho tiểu quỷ, có thể dùng trước khi làm việc lớn nào đó."

Sau khi bước ra khỏi nhà thầy pháp, người phiên dịch ân cần nhắc nhở tôi:

"Loại này tốt nhất không nên dùng quá nhiều. Trên đời này không có gì gọi là miễn phí, tiêu hao bao nhiêu thì phải trả lại bấy nhiêu."

Cậu ấy chỉ vào một số loại hương liệu đó, nhấn mạnh:

"Đặc biệt là loại này, trừ lúc thật cần thiết thì tốt nhất không nên sử dụng làm gì. Nếu đòi hỏi quá nhiều sẽ bị phản tác dụng vô cùng dữ dội."

Món quà tôi tặng cho Sở Uyển lần này là một hộp quà là nước hoa, tôi đã đốt hương liệu trước rồi mới rắc vào.

Trộn lẫn với hương thơm của nước hoa.

Có như thế mới không bị phát hiện ra.

8

Chỗ ngồi của chúng tôi được sắp xếp ở khu vực bàn chính.

Tôi vừa ngồi xuống, mẹ của Tống Tử Du đã trừng mắt với tôi:

"Cô thật là mặt dày, vẫn còn có mặt mũi đến đây đấy."

Tôi nhìn bố và Lâm Phương Phương, hai người trông có vẻ xấu hổ với nét mặt thật buồn cười, tự bắn chuyện vào bọn họ.

Mẹ Tống ngay từ đầu đã hoàn toàn không đồng ý với việc tôi đính hôn cùng Tống Tử Du con bà, tôi nghe nói rằng bà ấy đã từng dọa sẽ tự t.ử.

Nếu ông nội Tống không dùng biện pháp trấn áp thì bà ấy sẽ không bao giờ để một cô gái xuất thân từ gia đình như chúng tôi, lấy lý do thừa kế di sản để chấp nhận.

Bây giờ con trai đã bị ép gả cho con gái nhà họ Sở, chắc hẳn bà ấy vẫn còn rất tức giận.

"Tôi không biết Tống Tử Du đã giải thích như thế nào với bà, không phải tôi làm gì sai, tại sao phải xấu hổ?"

"Nếu như ở tại chỗ này bà vẫn tiếp tục kêu gào, tôi liền để cho tất cả mọi người biết con trai của bà đã không giữ lời hứa, thậm chí còn kết hôn với cô dâu giả để chiếm đoạt gia sản..."

Tôi liếc nhìn nơi nhà họ Tống đang tụ tập nói thêm:

"Tôi nghĩ họ sẽ rất biết ơn bà đấy."

Nét mặt bà ấy cứng đờ, cả khuôn mặt đỏ bừng, rồi chuyển sang tím tái, cuối cùng lại tái nhợt. Bà ấy chỉ thẳng vào mặt tôi như muốn chửi rủa nhưng sau khi run rẩy một lúc lâu, vẫn không thể thốt ra được lời nào.

"Nếu chúng ta đã đạt được nhất trí như thế, vậy tại sao không yên ổn kết thúc bữa ăn này."

Mẹ Tống tức giận trừng mắt, bà như sắp ngất đi vậy.

May mắn thay Lâm Phương Phương đã chạy tới, xoa ngực và véo vài cái khiến bà ấy bình tĩnh trở lại.

Hai người ngồi xuống cùng nhau tiếp tục đóng kịch chị em tốt. Chị bảo em vâng như thể bọn họ vẫn luôn là sui gia tốt của nhau.

Tôi nhìn Lâm Phương Phương tặng chiếc vòng ngọc bích được lựa chọn rất kỹ lưỡng, nó tràn ngập màu xanh lục. Mẹ Tống ngay lập tức đeo nó vào cổ tay và không ngớt lời khen ngợi về tầm nhìn của bà ta.

Tôi từ từ nhìn đi chỗ khác.

Lâm Phương Phương và Sở Uyển sẵn sàng chi số tiền hơn bảy chữ số cho một chiếc vòng tay như vậy, bọn họ thậm chí chẳng nghĩ gì về con số khủng của nó.

Mẹ Tống rất ưng loại ngọc này, hai người bọn họ đã tặng đúng quà đúng người rồi.

Nhưng số tiền đó cũng đã khóa mối quan hệ của bọn họ vào với nhau.

9

Bữa tiệc cuối cùng đã bắt đầu.

Sở Uyển cười ngọt ngào và nhìn Tống Tử Du một cách trìu mến.

Ánh mắt Tống Tử Du có chút lạnh lùng, nét mặt không chút cảm xúc nào đeo chiếc nhẫn vào tay Sở Uyển.

Hắn ta chỉ muốn cưới bừa một cô gái nhà họ Sở nhưng Sở Uyển lại nghĩ rằng hắn thực sự yêu cô, đúng thật là nực cười.

Hai người đang định ôm hôn thì Sở Uyển đột nhiên co giật một cái.

Tống Tử Du khẽ cau mày như đang trách cô ta vô lễ.

Sở Uyển cười dịu dàng, ngả người vào trong vòng tay hắn mà nịnh nọt, nhưng Tống Tử Du lại nhìn chằm chằm vào mặt cô, hai mắt mở to với vẻ mặt kinh hãi.

"Đừng tới đây! Cô đừng tới đây!"

Sở Uyển nhìn hắn một cách kỳ lạ.

Ở phía bên dưới sân khấu mà cô đang nhìn, một đứa trẻ đột nhiên bật khóc.

Sau đó là những tiếng la hét nối tiếp nhau.

Mẹ Tống đứng dậy, lo lắng hỏi:

"Sao vậy, có chuyện gì?"

Ngay khi Sở Uyển chuẩn bị chạy tới để giúp bà, đột nhiên bà ấy hét lên một tiếng chói tai.

"Ma quỷ!"

Lâm Phương Phương cũng bị Sở Uyển quay mặt làm cho giật mình.

Toàn bộ khuôn mặt của Sở Uyển đều sưng phù như đầu lợn nên cũng không phải là vấn đề gì lớn. Làn da của cô ta đã dần chuyển sang màu đen, thậm chí còn có một vết thương ở khóe mắt, mủ lẫn máu chảy xuống nhỏ từng giọt.

Cô ta kinh hoàng đưa tay lên sờ mặt, tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương to đùng trên tay cô chỉ khẽ cười.

Nghe nói vừa rồi là do Tống Tử Du đột ngột đến cửa hàng trang sức đưa chiếc nhẫn kim cương vốn đặt mua đã lâu không còn dùng đến, hắn muốn thay thế bằng chiếc nhẫn này của cửa hàng.

Mọi người đều nghĩ rằng Tống Tử Du đã yêu Sở Uyển nhưng tôi biết đó là do con quỷ nhỏ trong bùa hộ mệnh điều khiển.

Vì vậy, khi chiếc nhẫn kim cương này thực sự được đeo vào tay Sở Uyển và thuộc về cô ấy, phản kích dữ dội thực sự của đứa trẻ đã bắt đầu.

Vết máu dính trên tay của Sở Uyển khiến cô sợ hãi hét lên, cả khán phòng lúc này vô cùng nhốn nháo.

Lâm Phương Phương ngay lập tức lao lên sân khấu và muốn ôm Sở Uyển, nhưng không thể làm gì được, bà ta bối rối chạy tới chạy lui.

Tôi nhìn bố đang ngồi đó, bàng hoàng chứng kiến ​​tất cả những điều đang xảy ra và nhếch môi giễu cợt ông.

Lâm Phương Phương ít nhất cũng là một người mẹ tốt của cô ta, nhưng người đàn ông này thì không bao giờ làm chỗ dựa được vào những thời điểm quan trọng thế này.

Lâm Phương Phương cuối cùng cũng tìm được một chiếc khăn trải bàn và trùm lên đầu con gái. Nhưng khi bà ta định đỡ Sở Uyển xuống sân khấu, cô ta lại bắt đầu co giật.

Bà ta thất kinh hồn vía vén tấm vải ra, nhìn thấy Sở Uyển đang tuyệt vọng cào cấu cơ thể chính mình, để lại những vệt máu trên cánh tay trần của cô ta.

"Ngứa quá! Ngứa quá!"

Ánh mắt của mọi người lại tập trung nhìn vào cô ta.

Càng nhìn càng thấy cô ta co giật nhiều hơn, mạch máu của Sở Uyển phồng lên, thứ đang chảy bên trong không phải máu đỏ tươi mà là thứ gì đó đen như mực và trông giống như con bọ!

Tôi thản nhiên đứng dậy bước ra khỏi cửa cùng với những vị khách đang khiếp sợ.

Đó là một bữa tiệc rất thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro