Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10

Tôi không biết chuyên gia nào đã nhìn thấy một số manh mối.

Ngoài ra, bữa tiệc có rất nhiều người giàu đã chứng kiến tất cả vào thời điểm đó, trong số họ luôn có người biết gì đó về những thứ này.

Vì vậy, khi Lâm Phương Phương ném tấm bùa hộ mệnh trước mặt tôi, tôi chỉ khẽ liếc nhìn bà ta.

"Sở Nhiên, tao đã đánh giá thấp mày. Mày là con khốn độc ác."

Tôi giả vờ sợ hãi:

"Dì ơi, dì đang nói gì vậy?"

Sau đó tôi lại đổi thành nét mặt hả hê, nhướng mày nhìn bà ta, tay che miệng giả tạo nói:

"Ôi c.h.ế.t, bộ dạng hôm nay của Sở Uyển nhất định là bị phản kích rồi."

Tôi tỏ vẻ ngây thơ nói tiếp:

"Nhưng mà khi mẹ con bà hung hăng cướp lấy nó thì tôi đã cảnh báo trước rồi."

Tôi đứng dậy ghé sát vào tai bà, nhìn vẻ mặt ngày càng hoang mang ấy, tôi chậm rãi nói:

"Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, tôi đã đặc biệt thỉnh thứ này từ Thái Lan đem về đây chỉ có thể tự mình sử dụng, nếu không sẽ có phản kích dữ dội!

"Bà thích chiếm đoạt đồ vật như vậy, hiện tại chẳng phải rất vui vẻ sao?"

Lâm Phương Phương sắc mặt trở nên đỏ bừng rồi tái nhợt, đột nhiên hung hăng nắm chặt lấy tay tôi.

"Vật mà mày thỉnh về thì mày nhất định phải có biện pháp gì đó để cứu Sở Uyển! Mau cứu con bé đi, nó là em gái ruột của mày, mày phải cứu nó! Không lẽ mày có thể khoanh tay nhìn em gái c.h.ế.t được hay sao?"

"C.h.ế.t sao?"- Tôi cười khẽ.

"Con gái bà sẽ không c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu."

Tiểu quỷ muốn dùng người sở hữu để tu luyện, nó sẽ không để cho người đó c.h.ế.t ngay lập tức.

Hơn nữa, nếu chỉ một mình Sở Uyển c.h.ế.t có lẽ là không đủ.

Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Phương Phương, bà ta chợt hiểu ra ý tôi, liền quỳ rạp xuống đất tạo ra âm thanh "phịch".

"Được, được! Xem như dì van xin con có được không? Dì biết con rất hận dì, tất cả đều là lỗi của dì, nó không liên quan gì đến Sở Uyển, con bé vô tội."

Bà ta mạnh mẽ tự tát vào mặt chính mình:

"Con muốn gì cứ nói dì sẽ làm hết, chỉ cần có thể cứu được Uyển Uyển."

"Thật ngại quá, đừng nói là tôi không thể cứu cô ta, cho dù tôi thật sự có thể cứu được con gái bà thì tôi chẳng cần gì phải cứu người như vậy."- Tôi lắc đầu.

"Bà đã biến tuổi thơ của tôi thành bóng tối đầy ác mộng, không gì có thể bù đắp được nữa."

Tôi đẩy Lâm Phương Phương ra và bước đến trước cửa, bố kinh ngạc nhìn tôi, như thể tôi là ác quỷ đang g.i.ế.t người vậy.

Tôi lạnh lùng quay đầu nhìn ông.

"Mấy năm nay ông kiếm được nhiều thứ như vậy, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ từ đâu mà mình có được những thứ đấy."

"Có phải là năng lực của ông không? Hay là tài năng của ông?"

"KHÔNG!"

"Tất cả những gì ông có đều được đổi từ mạng sống của người mẹ đã mất của tôi mà ra.

"Và ông đã dùng những thứ này để đưa cho người đàn bà và đứa con gái khác, thậm chí ông còn không quan tâm đến con gái của bà ấy. Thế đoán xem bà ấy sẽ trả ơn cho ông như thế nào?"

Bố tôi sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế sô pha, chắc chắn đêm nay ông sẽ không ngủ được.

11

Tôi rời khỏi nhà họ Sở.

Mặc dù Lâm Phương Phương đã khuyên bảo bố ép tôi đưa tất cả tiền lương trong những năm này, nhưng tôi vẫn tiết kiệm được kha khá bằng cách bí mật làm thêm một công việc phụ.

Với số tiền ít ỏi này, tôi đã mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố.

Nơi đây từ giờ trở đi sẽ là nhà của tôi.

Tin tức về nhà họ Sở và nhà họ Tống vẫn tiếp tục đến tai tôi thông qua những lời đàm tiếu của những người mình biết.

Trước hết, tình trạng của Sở Uyển đã ổn định nhưng cô ta ngày càng gầy đi rất nhiều.

Nhà họ Tống vốn dĩ vì sự việc vừa qua tại tiệc đính hôn mà muốn cắt đứt hôn ước với cô. May mắn cô ta lại mang thai, nhìn dáng bụng nhọn nhiều người bảo là con trai.

Mẹ Tống chỉ có thể thuyết phục Tống Tử Du kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi đứa trẻ chào đời.

Lâm Phương Phương đã dành tất cả số tiền hiện có để chữa trị cho Sở Uyển, nhưng bà ta cũng bắt đầu xuất hiện một số triệu chứng.

Đầu tiên, sau một đêm tóc bà đã bạc trắng, người khác cho rằng bà lo lắng chuyện của Sở Uyển nên như vậy.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của bà ta đột nhiên đầy nếp nhăn, bà đột nhiên như già đi hai mươi tuổi trông như một bà lão.

Sau đó, tinh thần của bà ta như bị ai đó lấy đi, ngày nào cũng lờ đờ còn sức khỏe thì dần kém đi.

Về phần bố tôi, sau những gì đã nói với ông vào thời điểm đó, tôi nghe nói rằng ông đã không thể ngủ được trong nhiều ngày.

Bố tôi ở nhà ngày nào cũng nghi ngờ, nói rằng đã nhìn thấy người vợ quá cố đến gặp ông để đòi lại mạng sống.

Sau đó, ông chạy lên chùa làm lễ cho mẹ tôi, thắp đèn cho mẹ rồi dấn thân vào con đường cầu Trời, lễ Phật.

Đối với các vấn đề của gia đình thời điểm này, bố tôi hoàn toàn buông bỏ chúng.

Nhưng dù vậy, ông vẫn không thể ngủ ngon, cả người trở nên điên cuồng và sinh ra ảo giác.

12

Tôi nghe nói rằng Lâm Phương Phương đã tìm kiếm tôi, kể từ khi tôi nghỉ việc và chuyển đến đây thì về cơ bản không một ai biết tôi ở đâu ngoại trừ những người tôi rất tin tưởng.

Cứ như vậy, lại ba tháng nữa trôi qua, theo như tính toán thì Sở Uyển sắp sinh.

Tôi mặc quần áo và đi đến bệnh viện.

Rốt cuộc, tôi phải tận mắt nhìn thấy số phận cuối cùng của họ để không còn gặp ác mộng trong cuộc sống tương lai của mình.

Tôi đi ngang qua cửa phòng bệnh mỗi ngày, sau khi chờ đợi một tuần, Sở Uyển cuối cùng đã đến lúc sinh.

Vì quá gầy nên bụng bầu của cô to hơn rất nhiều so với những bà bầu bình thường khác.

Cô quằn quại trên giường và hét lên một tiếng chói tai.

Vừa vặn vẹo cô ta vừa vén áo lên, có thể nhìn thấy cả những đường đen trên bụng.

Các bác sĩ và y tá vội vàng đẩy cô ta vào phòng phẫu thuật, Tống Tử Du và mẹ Tống đã đến muộn.

Họ kinh ngạc nhìn Lâm Phương Phương đã thay đổi nhưng không ai nói gì.

Tống Tử Du và mẹ của hắn không thèm nói về chuyện đó, Lân Phương Phương thì không còn sức để nói về bất cứ chuyện gì.

Bà ta ngồi trên ghế, khom lưng thở hổn hển.

Tôi giả làm người nhà của những bệnh nhân khác và ngồi cách xa họ.

Trong hành lang có tiếng vang nên lời nói của mẹ con Tống Tử Du đã lọt vào tai tôi không sót chữ nào.

"Nếu là con trai thì bắt về, là con gái thì ném cho nhà họ Sở tự nuôi."

Tống Tử Du gật đầu đồng ý.

"Thật may là chưa nhận giấy chứng hôn với nó, nếu không con sẽ bị mấy người kinh khủng này làm hại. Con nói xem, có đứa con gái nhà lành nào lại làm chuyện ác như vậy chứ?"

Mẹ Tống đi tới bên cạnh Tống Tử Du:

"Con đột nhiên bị cô ta mê hoặc mà bỏ rơi Sở Nhiên, chẳng rõ cô ta có yếm bùa ngải gì con không nữa?"

Tống Tử Du nghe mẹ nói thế thì giật mình, lập tức bật dậy kiểm tra toàn thân.

"Đến lúc đó nhất định phải hỏi mấy người am hiểu để kiểm tra, mẹ còn tự hỏi rằng, sao đột nhiên con mê muội rồi đi đổi nhẫn cưới cho nó. Nó mà đáng sao?"

Hai người lại thì thầm với nhau, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra.

Y tá kinh hãi chạy ra ngoài, hai tay bê bết máu.

"Sản phụ sắp sinh đang chảy máu rất nhiều!"

Mẹ Tống chỉ vào vết máu trên tay y tá:

"Sao...tại sao lại là máu đen?"

Sắc mặt của Tống Tử Du cũng thay đổi rõ rệt, Lâm Phương Phương thậm chí đã ngất đi sau khi nhìn thấy.

Tôi nhìn màu đỏ tươi trên tay y tá, lặng lẽ cúi đầu.

Có thể nào chỉ những người bị tiểu quỷ nhắm đến mới có thể nhìn thấy sự thật?

Cô y tá lén liếc nhìn bọn họ, lẩm bẩm "không thể hiểu được" rồi bỏ chạy.

Chẳng mấy chốc, phòng phẫu thuật bắt đầu có nhiều bác sĩ và y tá ra vào, họ đều trông rất nghiêm túc.

Sau bốn tiếng đồng hồ, một bác sĩ bước ra với khuôn mặt mệt mỏi.

Anh đến tìm Lâm Phương Phương trước, nhưng vừa rồi không ai quan tâm đến bà ta nên cũng không ai để ý rằng bà đã bất tỉnh.

Sau khi bác sĩ chạm vào thì bà ta ngã thẳng xuống ghế.

Đôi mắt của bà cụp xuống và miệng thì nhếch lên trông giống như bị đột quỵ.

Bác sĩ lập tức gọi người tới, Lâm Phương Phương sau khi được kéo đi cấp cứu, anh ta liền đi đến bên cạnh Tống Tử Du.

"Cậu là chồng của sản phụ sao?"

Tống Tử Du gật đầu, sốt sắng hỏi:

"Con trai tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ nhíu mày:

"Người mẹ vì mất máu quá nhiều nên đã qua đời, về phần đứa bé, nó có chút kỳ quái."

Tống Tử Du không phản ứng gì trước cái chết của Sở Uyển nhưng khi nghe tin đứa con vừa sinh có vấn đề, khuôn mặt hắn ta đột nhiên trở nên căng thẳng.

Mẹ Tống nắm lấy tay bác sĩ:

"Là con trai sao? Sao lại lạ như vậy, vết máu đen vừa rồi có liên quan gì không?"

"Con quỷ cái đó, chẳng biết cô ta lấy can đảm ở đâu để làm ra những chuyện khủng khiếp này, bây giờ cô ta đã mang đến tai họa cho cháu trai nhà họ Tống quý giá của chúng ta."

Bác sĩ bị bà làm cho không nói nên lời, giơ tay ngắt ngang:

"Người nhà này xin hãy lịch sự hơn một chút, đây là nơi công cộng!"

"Còn nữa, bà đang nói máu đen gì vậy? Trong quá trình phẫu thuật, do xương của người mẹ quá nhỏ nên thời gian lấy thai nhi ra rất lâu, khiến bé hít phải nước ối quá nhiều và bị ngạt thở một lúc. Vì vậy, rất có thể não đứa bé đã bị khiếm khuyết."

Tống Tử Du không khỏi hoang mang, lui về phía sau nửa bước:

"Anh nói con trai của tôi đã biến thành một đứa trẻ ngu xuẩn sao?"

Mặc dù bác sĩ không nói rõ nhưng vẻ mặt của anh ta đã nói lên tất cả.

"Không! Không! Nó không phải là con tôi. Chúng tôi chưa đăng ký kết hôn."

Tống Tử Du đột nhiên phủ nhận, mẹ Tống cũng phụ họa:

"Đúng vậy, đứa trẻ nhà họ Tống của chúng ta làm sao có thể là kẻ ngốc, hãy gửi đứa trẻ này về cho nhà họ Sở đi."

Bác sĩ đã phải trở lại phòng phẫu thuật bởi những rắc rối vô lý của họ.

Tôi nhìn lại lần cuối vẻ ngoài tàn tạ của bọn họ rồi rời đi với một tâm trạng đặc biệt hạnh phúc.

Có vẻ như con quỷ nhỏ đã chuyển mục tiêu của người sở hữu sang đứa bé này.

Thật là một đứa trẻ thông minh.

Đứa con trai này nhất định sẽ được gửi đến bên cạnh Tống Tử Du bởi vì mẹ nó khó sinh mà c.h.ế.t, cho dù Tống Tử Du có ngụy biện thế nào thì cũng không thể lừa gạt được mối quan hệ huyết thống ấy.

Ngay cả khi hắn ta không nhận được giấy chứng nhận kết hôn với Sở Uyển thì vẫn phải chịu trách nhiệm nuôi dạy đứa trẻ.

Và khi đứa trẻ ở bên cạnh, có nghĩa là con quỷ nhỏ đang ở bên cạnh hắn ta.

Một tiểu quỷ chẳng thể hấp thụ được bao nhiêu dinh dưỡng từ đứa bé thì việc cung cấp liên tục từ những người có cùng dòng máu mới là mục tiêu cuối cùng của nó.

Đó là một ngày nắng đẹp ở bên ngoài bệnh viện.

Tôi dang rộng vòng tay chào đón những thứ mới mẻ.

Mọi người ơi, may mắn trong cuộc sống này thực sự đã được phân định. Nếu bạn muốn yêu cầu thêm, bạn sẽ phải trả một cái gì đó để đổi lấy nó.

Vì vậy, điều cuối cùng bạn nên làm trong cuộc sống là đừng quá tham lam!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro