[H+++] Em là người phụ nữ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ừ....m..." Trịnh Bối thỏa mãn rên rỉ yêu kiều, thân thể mềm nhũn như thạch.

" Mạc...Em ...yêu anh mà...."

" Bối nhi ?" Anh cả kinh ngẩng đầu lên nhìn cô, bởi vì một câu nói này mà tỉnh hẳn. Cô...cô nói gì cơ ? Tuy cô không gọi được toàn bộ tên anh, nhưng người họ Mạc mà cô quen, chỉ có một! Cô yêu anh? Ba năm qua cô vẫn đóng chặt cửa trái tim, giữ mình chờ anh về ? 

Một cỗ xúc động cùng hạnh phúc cuộn trào trong lồng ngực anh. Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang vặn vẹo dưới thân mình. Làn da Trịnh Bối trắng noãn như được tạo nên từ loại sứ cao cấp nhất. Trên người cô tỏa ra mùi hương ngọt ngào thanh thuần của một thiếu nữ chưa từng nếm qua mùi vị nhục dục.
Giờ phút này, đại não anh bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường. Anh chắc chắn cô đã bị hai gã xấu xa kia hạ xuân dược.
Đột nhiên cánh mũi anh cay cay, không khí trong lồng ngực như bị người ta dần dần rút cạn, nghẹn ngào đến không thở nổi. Tất cả... Tất cả đều là lỗi của anh. Nếu như anh chỉ đến chậm một chút nữa thôi thì không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra nữa...

" Mạc..."  Trịnh Bối không còn được an ủi bởi những nụ hôn, thân thể ngày càng khô nóng, đôi mày thanh tú nhíu lại. Cô vươn tay, một lần nữa ôm lấy cổ anh, kéo xuống. Lần này anh đã tự chủ hơn, mạnh mẽ chống hai tay xuống giường để tránh đụng chạm với cô. Anh không muốn cô phải chịu thiệt thòi nữa, anh muốn cô tự nguyện trở thành của anh, chứ không phải lợi dụng lúc cô không làm chủ được bản thân mà xúc phạm đến cô.

" Bối nhi, tỉnh táo lại đi em !" Anh yêu thương ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lay gọi. Quần áo trên người anh đã xộc xệch nhăn nhúm vì một màn vừa rồi, nhưng anh không hề bận tâm.
" Huhu...anh ...là đồ xấu xa..."  Xuân dược càng ngấm lâu vào cơ thể, Trịnh Bối càng ấm ức, bật khóc nức nở. Nếu không được giải ngay e là sẽ ảnh hưởng lớn tới cơ thể.
Anh hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy ,một tay luồn xuống dưới lưng,một tay đỡ chân bế xốc Trịnh Bối lên, sải bước vào nhà tắm...

--------

" Thuần Uy, cậu có tìm thấy Bối nhi của mình không? " Trịnh Liệt và Lâm Vĩnh Túc sau một hồi đi tìm kiếm vẫn không thấy Trịnh Bối đâu, tập chung ở nhà Mạc Thuần Uy.
Mạc Thuần Uy cũng phái rất nhiều người đi tìm, nhưng cũng đành bất lực lắc đầu.

" Thay mặt con trai mình xin lỗi cậu."

Mạc Thuần Uy trầm giọng nói, không ngờ lại chọc đúng cơn nóng giận của Trịnh Liệt. Trịnh Liệt nắm tay đấm thật mạnh vào tường " rầm " một cái, bạo phát tức giận.

" Mẹ kiếp Mạc Thuần Uy, con gái tôi đợi con trai cậu ba năm, là ba năm đấy! Vậy mà nó đã làm cái quái gì chứ hả ?!? "

" Liệt !" Lâm Vĩnh Túc vội vã gỡ tay chồng xuống, rút khăn cuốn lại mu bàn tay đã trầy xước của Trịnh Liệt.

" Đúng rồi, không biết chừng nó đã tìm thấy Bối nhi rồi. " Mạc Thuần Uy vừa nói vừa gọi số của anh. Nhưng không có ai nghe máy. Mạc Thuần Uy chán nản khẽ lắc đầu.

" Thưa ông chủ, có cô Helena một mực đòi vào." Quản gia vừa vào thông báo với Mạc Thuần Uy, Helena đã chen vào.

" Cháu chào mọi người. "

" Cô...cô tới đây làm gì !" Lý Hiểu Thiên tỏ rõ vẻ chán ghét.

" Cháu tới để giải thích với mọi người. " Helena đi thẳng vào vấn đề, " Thực ra cháu và anh ấy chỉ là bạn tốt, cháu không phải bạn gái anh ấy !"

" Cô nói cái gì ??!"  Lâm Vĩnh Túc sửng sốt, " Vậy...tại sao cô lại làm thế ? Làm Bối nhi của tôi bỏ nhà đi còn chưa thấy đâu..." Nói đến đây, Lâm Vĩnh Túc không kìm nén được nước mắt, đưa tay che miệng và ngả đầu úp vào vai Trịnh Liệt.

Helena không hề bất ngờ, cô bình thản nói.
" Mọi người không cần lo lắng, cháu chắc chắn anh ấy đã tìm thấy Trịnh Bối rồi. Cháu trịnh trọng xin lỗi mọi người vì sự hồ đồ của mình. Không sai, cháu có cảm tình với anh ấy, nhưng cháu ở bên anh ấy ba năm mà trong lòng anh luôn có hình bóng một người, không chấp nhận đoạn tình cảm này của cháu. Người đó chính là Trịnh Bối! Nhưng hai người họ là thanh mai trúc mã, anh ấy vẫn luôn ép mình rằng tình cảm ấy chỉ là tình anh em mà thôi. Tuy nhiên cháu dám khẳng định, anh ấy đã yêu Trịnh Bối từ lâu rồi! Bởi vậy nên cháu mới dùng cách này để giúp anh ấy nhận ra người mình yêu thật sự, cũng là chặt đứt hi vọng của bản thân mình...."
Helena nói xong, một giọt nước mắt bi thương không kìm nén được trượt xuống gò má.

" Cô ...nói thật sao ?" Lý Hiểu Thiên ngập ngừng hỏi.

Helena quả quyết gật đầu.

" Chắc chắn ạ ! Ngày mai anh ấy sẽ đưa Trịnh Bối về xin phép mọi người thôi. Một khi đã xác định tình cảm, anh ấy nhất định không để người mình yêu chịu ấm ức! "

Ngập ngừng một lát, cô tiếp : " Còn cháu, có lẽ sẽ quay về Mỹ... Một lần nữa xin lỗi mọi người. Thật sự xin lỗi. Cháu xin phép ạ. !" Helena cúi đầu nhận lỗi, rồi quay bước đi.

" Cảm ơn cô !" Tiếng Trịnh Liệt không ngờ lại vang lên, Helena quay lại lễ phép gật đầu rồi quay đi.

Trịnh Liệt hắng giọng một cái, nói với ba người còn lại.

" Chúng ta trước hãy đợi hai đứa trở về! " Trịnh Liệt biết đã hiểu lầm anh, anh không phải không yêu Trịnh Bối, mà là ngốc nghếch không thừa nhận mà thôi.

--------

Gạch men màu đen trong nhà tắm tôn lên làn da trắng ngọc ngà của Trịnh Bối. Cô được anh đặt trong bồn tắm, nước xả ngập đến đôi vai gầy mảnh khảnh. Xương quai xanh lấp ló ẩn hiện dưới làn nước.

Trịnh Bối mê man nhắm mắt, khuôn mặt thỏa mãn vì cái nóng được giảm bớt. Anh nhìn thân thể trần trụi của cô, yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng, cậu nhỏ phía dưới dường như đã căng cứng. Anh hít sâu một hơi bắt mình phải bình tĩnh. Chần chừ một lúc, anh vươn tay chạm vào người cô, vớt nước giải thuốc cho cô. Bàn tay to lớn của anh lướt qua từng centimet  trên da thịt non mềm của Trịnh Bối, tạo nên một dòng điện lạ lẫm. Mỗi khi anh chạm đến nơi mẫn cảm, Trịnh Bối lại rên lên khe khẽ, làm anh thiếu chút nữa không khống chế được.

Không biết tắm qua bao lâu, riits cuộc xuân dược trong cơ thể Trịnh Bối cũng rút hết, cô mệt mỏi dựa trên thành bồn tắm ngủ thiếp đi. Anh nhanh chóng xả hết nước trong bồn ,lấy khăn tắm bọc người Trịnh Bối lại, bế lên đặt ở trên giường.
Nhìn dáng vẻ ngủ say đáng yêu đã ba năm không được thấy, anh kìm lòng không được đặt lên trán cô một nụ hôn sâu, rồi đôi môi lướt nhẹ từng chỗ trên khuôn mặt xinh đẹp, cuối cùng áp xuống hau cánh môi hồng thắm như cánh anh đào. Lưu luyến thật lâu, anh mới quyến luyến đứng dậy, đắp chăn che đi cơ thể cô, sửa sang lại quần áo chính mình rồi ra ngoài.

.......

Khi Trịnh Bối tỉnh dậy đã là buổi chiều, cô khẽ nhấc mình nhưng cảm thấy xương cốt rã rời, đầu óc choáng váng. Nhìn xung quanh phòng, hình như đây là một khách sạn.  Đột nhiên nhớ đến hình ảnh đêm hôm qua, Trịnh Bối cả kinh, vội vàng bật dậy, xốc chăn nhìn xuống cơ thể chính mình. Quần áo của cô đã bị thay bằng một bộ khác. Chẳng lẽ...cô đã uống say đến thất thân sao ?

Trịnh Bối lấy tay che miệng, muốn bước vào nhà tắm kiểm tra cơ thể chính mình, nhưng cô nhận ra bản thân đang run rẩy không ngừng. Cuối cùng, cô lại kéo chăn bọc lấy thân thể. Nếu là sự thật... Thì cô phải đối mặt với anh làm sao đây?

Cạch một tiếng, cửa phòng được mở ra. Trịnh Bối theo tiếng động ngẩng lên, nhưng không dám tin vào mắt mình.

" Tỉnh rồi? " Là anh. Anh đang cầm một bát cháo trên ray, tiến lại gần giường cô. Trịnh Bối chăm chú theo dõi từng cử chỉ của anh,xác định mình không nhìn lầm. Thật sự là anh. Vậy chẳng lẽ giữa hai người....

Trịnh Bối vội gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cười khẩy một cái. Anh đã có bạn gái rồi cơ mà. Đây là làm nhục cô sao?

" Bối nhi, nghĩ gì mà thất thần vậy ? Ăn cháo đi cho khỏe nào ." Anh vừa nói bằng giọng yêu chiều, vừa đưa bát cháo đến bên miệng Trịnh Bối, mùa một thìa bón cho cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng rất thành thật nhìn cô.

Choang !

Bát cháo bị hất bay xuống sàn nhà, vỡ tan tành.

" Bối nhi ?" Anh cúi đầu nhìn bát cháo, lại quay đầu nhìn Trịnh Bối.

Bốp !

Trịnh Bối dang thẳng tay cho anh một cái tát trời giáng vào mặt, làm anh quay hẳn về một bên. Nhưng sau khi tát xong, lòng bàn tay cô đau rát, mà lòng cô cũng chua xót vô cùng. Nước mắt trong suốt như trân trâu đứt quãng thi nhau rơi xuống. Trịnh Bối nghẹn ngào.

" Đồ khốn, anh có bạn gái rồi, còn dám làm nhục tôi ! Tôi đợi anh ba năm, cuối cùng anh trở về và cho tôi thấy cái gì ? Hả ? "

" Bối nhi... " Anh không hề quan tâm đến sự đau đớn trên mặt, mà chỉ đau lòng khi nghe lời buộc tội của cô.

" Không ngờ tôi đã nhìn lầm người rồi... Ai bảo thế giới của tôi chỉ có anh chứ, ai bảo tôi đã ...đã ngu ngốc mà yêu anh..."

" Ưm !" Trịnh Bối nói ra tình cảm của mình mà làm anh đau đến tê tâm liệt phế, anh không kìm được nữa vội vàng chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn.

Trịnh Bối không ngờ anh lại hôn cô, bàn tay dùng sức chống trả, dùng sức vùng ra, nhưng rất nhanh bị anh khống chế, giữ chặt đưa lên đỉnh đầu.

Hai chân anh ngồi nửa quỳ trên giường, ép cô vào không gian giữa anh và đầu giường.
Ban đầu, nụ hôn của anh mang tính xâm lược mãnh liệt, ngấu nghiến gặm cắn môi Trịnh Bối. Cô cũng há miệng cắn lại anh, nhưng anh không hề mảy may để ý. Dần dần, Trịnh Bối cảm thấy môi bị cắn đến phát đau, nức nở ' ưm ' một tiếng, hàng mi run run nhắm mắt lại.
Anh nhận thấy biểu tình chấp nhận của cô, hơi tách môi ra, nhưng ngay lập tức lại áo vào, nhưng không mạnh bạo nữa mà rất dịu dàng, nghiêm cẩn từng chút một vỗ về đôi môi Trịnh Bối. Anh nhẹ nhàng mút lấy đôi môi cô, đầu lưỡi thăm dò cạy mở hàm răng trắng ngọc.

Xúc cảm quen thuộc, độ ấm quen thuộc khiến Trịnh Bối bị đắm chìm trong đó, cô hé miệng để đầu lưỡi anh tiến vào. Hai đầu lưỡi ướt át không ngừng quấn quýt, truy đuổi, hòa quyện với nhau. Anh say mê khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng Trịnh Bối, hút hết mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô.

Nụ hôn dài đằng đẵng kết thúc, anh buông đôi môi sưng đỏ của Trịnh Bối ra, hai người đều thở dốc.

" Bối nhi." Bình ổn lại nhịp thở , anh nâng khuôn mặt của Trịnh Bối lên, dùng ánh mắt say mê nhìn cô. Trịnh Bối mở to đôi mắt mông lung nhìn anh.
Anh bắt đầu nhẹ giọng bày tỏ.

" Thực ra giữa anh và Helena chỉ là quan hệ bạn bè, cô ấy đã nói dối!  Helena chỉ muốn anh nhận ra tình yêu thật sự của mình thôi, vì trong ba năm qua, trong lòng anh đã sớm yêu một người, nên anh không chấp nhận tình cảm của cô ấy."

" Cái gì ? " Trịnh Bối u mê hỏi lại.

Anh hơi nhích người ra, chậm rãi nói từng chữ một như tuyên cáo.

" Anh nói, ba năm qua ,trong lòng anh đã sớm yêu một người. Người đó không ai khác, chính là em, Trịnh Bối."
Trịnh Bối nghe được những lời này, có chút không tiếp nhận được,
" Anh...nói bậy ! Chỉ vì tối qua anh đã cướp đi sự trong trắng của tôi, nên muốn chịu trách nhiệm thôi..."

" Anh không hề ! Bối nhi, hôm qua em bị bỏ thuốc , anh đến kịp lúc, nhưng anh không hề vượt quá giới hạn. Anh muốn em, nhưng anh cũng tôn trọng em. Chỉ khi nào em tự nguyện cho anh, anh mới cứ thế mà yêu em. "

" Anh. .." Trịnh Bối không biết nói gì rồi.

" Anh, yêu em, Trịnh Bối. Đó không phải là tình cảm của một người anh trai, mà là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ. "
Anh nhùn sâu vào mắt cô, say mê nói ra những lời giấu kín trong đáy lòng.

" Vậy tại sao...ba năm, anh nói yêu, nhưng không hề cho em nghe giọng nói của anh..."

" Anh đã rất sợ, Bối nhi ! " Anh vội vàng giải thích, " Khi anh đi, anh phát hiện mình rất nhớ em, nhớ đến điên lên ! Anh sợ, sau khi nghe được giọng em, anh sẽ không kìm được mà bay ngay về gặp em mất ! Vậy nên..."

" Không cần nói nữa! " Trịnh Bối rưng rưng nước mắt ngẩng lên dùng tay che miệng anh, môi nở một nụ cười hạnh phúc.

" Em cũng nhớ anh , em cũng yêu anh!"

Hai người nhìn nhau thật lâu, và một lần nữa môi lưỡi lại quấn lấy nhau. Nước mắt lại rơi, nhưng không còn là nước mắt đau khổ nữa, mà là nước mắt của sự hạnh phúc.

" Bối nhi, anh yêu em !"

" Em cũng vậy! "

" Anh đưa em về xin người lớn tác thành cho chúng ta !"

Trịnh Bối rúc trong ngực anh vui vẻ gật gật đầu.

----

Khi anh và Trịnh Bối nắm tay nhau đi vào biệt thự nhà họ Trịnh, Mạc Thuần Uy, Lý Hiểu Thiên, Lâm Vĩnh Túc, Trịnh Liệt đã ngồi sẵn trong phòng khách.

" Bố, mẹ, chú, dì." Hai người cùng đồng thanh chào.

" Chú Trịnh ." Anh kính cẩn thưa, " Cháu đã làm Bối nhi buồn, là lỗi của cháu. Nhưng cháu thật lòng yêu cô ấy, mong chú tác thành cho chúng cháu!"

Trịnh Liệt nghe nhưng im lặng không nói một lời nào.

" Bố..." Trịnh Bối nhỏ giọng gọi.

" Chú Trịnh, xin chú hãy gả con gái cho cậu, cháu hứa sẽ yêu thương cô ấy cả đời! " Anh vừa nói vừa khuỵu xuống, quỳ gối trước mặt Trịnh Liệt.

" Anh !" Trịnh Bối bị dọa, hô lên một tiếng, vội vàng muốn kéo anh dậy.

" Hai đứa yêu nhau thật lòng  chứ?" Lúc này Trịnh Liệt mới lên tiếng.

" Thật ạ !" Cô và anh đồng thanh trả lời.

Lúc này cả bốn người lớn mới tươi cười nói.

" Yêu thì cưới thôi !"

--------------

Mọi người trong nhà đều gấp rút chuẩn bị cho đám cưới của Trịnh Bối và anh sẽ diễn ra vào nửa tháng nữa.

Hôm nay, Trịnh Bối dẫn anh vào quán cà phê mà cô vẫn ngồi trong ba năm qua. Phục vụ nhìn thấy cô, tươi cười đón tiếp.

" Một ly capuchino viết chữ đúng không ạ ?"

" Hai ly, chữ Love, cảm ơn !" Trịnh Bối mỉm cười nói.

" Em hay ngồi ở đây? " anh hỏi.Cô vừa uống cà phê vừa gật đầu.

" Anh đi vệ sinh một lát, đợi anh nhé !"  nói rồi anh đi vòng ra phía sau, nhưng đến quầy phục vụ, anh hỏi nhỏ.

" Xin hỏi, cô gái kia thường viết chữ gì lên cà phê? "

" Anh thật là người may mắn đấy! Hẳn là anh mới quay về đúng không? Mấy năm nay, cô ấy đều gọi cà phê viết chữ Wait đợi anh về đấy !"

Anh nghe xong vô cùng xúc động, càng thấy rất rất yêu cô.

"Sao anh lại đưa em tới đây ? "
Buổi tôitối, anh đưa Trịnh Bối đến khách sạn hoàng gia thuộc tập đoàn Mạc thị.

Hai người cùng ngồi ăn tối dưới ánh nến huyền ảo, còn có cả người chơi dương cầm bên cạnh. Sau khi ăn xong, phục vụ thu dọn bàn ăn, anh dẫn Trịnh Bối vào một căn phòng đặc biệt lớn.

Bước vào đến nơi, cô hoàn toàn bị choáng ngợp. Cả một căn phòng đèn nến lung linh, hoa hồng nhung rải đầy trên sàn gỗ, trên giường xếp thành hình trái tim. Xung quanh phòng là những bức ảnh của cô và anh từ nỏ đến lớn. Trịnh Bối không tin nổi đưa tay lên che miệng, quay lại thì đã thấy anh quỳ một gối dưới đất.

" Bối nhi, cảm ơn em đã đợi anh, tha thứ cho anh, và yêu anh. Anh rất rất yêu em. Bối nhi, làm vợ anh đi !"

Trịnh Bối kinh ngạc đưa tay lên che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, gật mạnh đầu. Anh nở một nụ cười thật tươi, đứng lên đeo nhẫn cho cô. Hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm, cho đến khi cô bị đẩy ngã trên giường. Những cánh hồng mỏng manh bay lả tả xuống sàn.

Trịnh Bối mở to đôi mắt nhìn vào anh, mắt anh giờ đây như mờ đi, nhiễm một tầng dục vọng khổng lồ.

" Có thể chứ? " Anh cất giọng khàn khàn hỏi cô.
Trịnh Bối không dám nhìn vào mắt anh, e lệ gật đầu. Anh khẽ cười ngâm trong cổ họng, cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào của cô. Trịnh Bối há miệng, để mặc anh đốt lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể. Bàn tay anh lưu loát cởi bỏ quần áo của hai người.

Đến khi chướng ngại vật cuối cùng được cởi bỏ, hai thân thể trần trụi đang lồng ghép lên nhau. Môi anh trượt xuống, mút mát cần cổ trắng trẻo của cô.

" Ưm..." Trịnh Bối nghiêng đầu sang một bên, bàn tay luồn vào mái tóc đen của anh như cổ vũ. Anh lại trượt xuống đến bầu ngực đầy đặn của cô, liếm láp từ chân đồi theo vòng tròn lên đến nụ hồng mai ở giữa. Đầu lưỡi anh đảo qua đảo lại, trằn trọc nhay cắn khiến nó dựng đứng lên, cứng rắn như một viên hồng ngọc .

" Ư ! " Đột nhiên, anh há miệng ngậm chặt lấy núm hồng, kéo mạnh, khiến cho Trịnh Bối động tình mà rên lên. Bàn tay anh chu du trên từng tấc da thịt của cô, mỗi một nơi đều đốt lên hương vị dục vọng.

Phân thân của anh đã sớm cương cứng ,nổi chằng chịt những được gân xanh tím. Quy đầu vĩ đại đã bắt đầu rỉ nước. Anh dùng đầu gối tách hai chân Trịnh Bối ra, tạo thành hình chữ M. Dưới ánh đèn, nơi tư mật nhất của cô phơi bày trước mắt anh.

" Đừng nhìn...." Trịnh Bối thấy ánh nhìn say mê thưởng thức của anh, xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng anh kìm chặt lại.

" Thật đẹp !" Nói rồi anh cúi xuống, yêu thương hôn lên cánh hoa màu hồng nhuận kia.

" A...ưm !" Khoái cảm đánh úp lại khiến Trịnh Bối không khỏi vặn vẹo người. Đầu lưỡi ướt át không ngừng trêu đùa âm hạch của cô, khiến nó rất nhanh trở nên cứng rắn. Một dòng dâm thủy từ bụng dưới trào ra ngoài, anh há miệng nhấm nháp hết sạch, không chừa một giọt nào.

" Aaaaaaaaaaaaaa " Trịnh Bối thét lên một tiếng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh biết cô đã sẵn sàng tiếp nhận anh, rướn người hôn lên môi cô. Côn thịt cọ xát với miệng huyệt ẩm ướt, từ từ trượt vào...

Được một chút, anh thấy có một tấm màng ngăn cản, yêu thương hôn môi cô, thắt lưng vận sức một cái, nhiệt thiết nóng bỏng như lưỡi dao xỏ xuyên qua thân thể cô.

" Đau !" Trịnh Bối đau đớn kêu lên. Anh đau lòng hôn lên giọt nước mắt bên khóe mắt của cô, thì thầm :

" Bối nhi, ngoan, một lát sẽ hết thôi. Anh yêu em."

Trịnh Bối gật nhẹ đầu, bàn tay sờ soạng tấm lưng tráng kiện của anh.  Một lúc sau, khi đau đớn qua đi thay vào đó là khoái cảm tuyệt vời, tiểu huyệt Trịnh Bối bắt đầu co dãn hơn, hút lấy côn thịt của anh. Anh bắt đầu va chạm mãnh liệt , rút ra, cắm vào. Đâm vào, lại rút ra...Lần sau lại sâu hơn lần trước . Trịnh Bối cong lưng lên, tưởng như đang ở trên một con thuyền chòng chành giữa đại dương, chỉ có thể quấn chặt lấy thắt lưng anh. Những tiếng nước dâm mỹ và âm thanh va chạm vang lên, cùng với tiếng rên rỉ quyến rũ. Một lần lại một lần , hai người cùng nhau lên đỉnh cao nhất. Cuối cùng, anh gầm nhẹ một tiếng, quy đầu đâm sâu vào cổ tử cung cô, phun ra một dòng tinh hoa nóng rẫy.

Kết thúc cuộc mây mưa, Trịnh Bối nằm úp sấp trên ngực anh thở dốc. Trong lúc mơ màng đi vào giấc ngủ, cô nghe anh yêu chiều nói :
" Em đã là người phụ nữ của anh rồi! "

Đám cưới hoành tráng nhất của hai người được tổchức, sau đó anh đưa cô đi vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật .

Sau đám cưới của Trịnh Bối không lâu, Trịnh Liệt cũng giao công ty cho Trịnh Thế Phong, đưa Lâm Vĩnh Túc đến những nơi yên bình vui vẻ nghỉ dưỡng.

Hạnh phúc, chỉ đơn giản như thế mà thôi !


***** 03:05 - 21/9/2017*******

✔✔✔ Đà HOÀN ! ✔✔✔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro