Chương 1 Khúc dạo đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Á!!! Hoàng tử trốn mất rồi!!!
Tiếng la thất thanh của 1 cô gái phát ra từ phía phòng của Hoàng tử Eriol. Mọi người trong cung ai cũng hoảng hốt chạy đến. Hoàng tử đã không còn ở trong phòng nữa. Anh biến mất, chỉ để lại 1 lá thư như sau:
"Con xin lỗi Phụ hoàng và Mẫu hậu!!!
Con biết việc con làm hôm nay rất sai lầm nhưng con không thể tiếp tục sống ở cái Thiên cung này nữa. Nó khó chịu, như bị cầm tù. Vì thế, con quyết định ra đi!!!
Vì vậy con mong Phụ hoàng và Mẫu hậu hãy tha lỗi cho con và đừng tìm kiếm con làm gì!!!
Con nhất định sẽ không trở về đâu!!!!"
Thì ra, Eriol là Hoàng tử của Thiên cung...
Lại nói về Hoàng tử. Sau khi trốn được ra khỏi Thiên cung, anh lập tức hạ phàm. Eriol biết nếu bị bắt về, anh sẽ lại bị cầm tù và chịu phạt một lần nữa... (Óe!!! Có nghĩa là trốn đi nhiều lần rồi ấy hả???)
Chân vừa chạm đất, anh lập tức phóng như bay, cứ như thể có ai đó đang đuổi theo sau lưng mình. Anh chạy mãi cho đến khi thấm mệt. Eriol dừng lại nghỉ, và anh nhìn thấy một khung cảnh rất đẹp. Chiều hoàng hôn, ánh nắng màu hồng cam len lỏi vào mọi ngõ ngách. Biển phản chiếu ánh nắng, bầu trời không một gợn mây, nhưng bây giờ nó không phải là màu xanh lam nữa mà nó mang màu hồng - màu hạnh phúc. Tiếng sóng rì rào vỗ nhẹ vào bờ cát,... và tiếng hát của ai đó rất ngọt ngào, làm cho khung cảnh đã đẹp lại càng lãng mạn hơn. Eriol chăm chú lắng nghe giọng hát đó. Tiếng hát hay đến nỗi anh như không còn là chính mình nữa. Anh đi về phía bờ biển. Càng đi xa, tiếng hát nghe càng rõ. Và Eriol đã hoàn toàn sững lại khi thấy chủ nhân của tiếng hát đó, một nàng tiên cá có mái tóc màu tím dài xõa và đôi mắt tím dịu dàng. Cô thấy anh, mỉm cười rất dịu dàng.
Eriol mạnh dạn hỏi:
_ Tiểu thư đây là...???
Nàng tiên cá mỉm cười dịu dàng, đáp:
_ Tôi là con gái út của Long vương, tên là Tomoyo. Còn anh là...???
_ Àk! Thực ra thì... chuyện này khó nói lắm...
Thấy Eriol tỏ vẻ ngập ngừng, Tomoyo cười hiền hòa, hỏi:
_ Anh là người trên Thiên cung xuống có phải không?
Eriol giật mình, đôi mắt như hỏi rằng sao em biết. Tomoyo lại cười, cô nhìn lướt qua anh và đáp trước khi Eriol chưa kịp hỏi:
_ Tôi biết chứ! Nếu như anh để ý một chút anh sẽ thấy. Đa số người trần gian không có ai lại ăn mặc như vậy. Vả lại, bộ quần áo này chỉ có trên Thiên cung, mà chính xác hơn, nó là quần áo của Hoàng tử trên ấy. Qua đó, tôi biết anh chính là Hoàng tử Thiên cung Eriol, có đúng không?
Quả đúng như Tomoyo phân tích, bộ quần áo mà Eriol đang mặc là của Hoàng tử Thiên cung hay đúng hơn, anh chính là người đó. Eriol lúc này mới cười. Anh cảm thấy rất dễ chịu khi nói chuyện với Tomoyo, như cô là người đồng cảm với anh vậy, và anh đã kể tất cả những gì mà anh phải chịu đựng cho Tomoyo nghe. Tomoyo liền bơi lên bờ cát. Bây giờ thì Eriol mới có thể thấy hết vẻ đẹp của Tomoyo. Mái tóc tím xõa dài, bồng bềnh như làn mây mỏng. Làn da trắng mịn màng. Đôi mắt màu tím trong veo, và hàng mi dài khẽ lay động. Đó là đôi mắt buồn. Nó làm cho trông Tomoyo hiền dịu hơn. Nhưng cái đẹp nhất của cô chính là chiếc đuôi cá màu bạch kim. Dưới ánh mặt trời của buổi chiều, nó tỏa sáng lấp lánh như kim sa. Nhưng khi vừa lên đến bờ cát, có một chuyện lạ đã xảy ra. Chiếc đuôi cá của Tomoyo biến mất, thay vào đó là một đôi chân trắng mịn. Còn lớp vảy cá thì tạo thành một chiếc áo đầm màu bach kim bó sát người của cô. Eriol rất ngạc nhiên về chuyện này, bởi theo anh biết người ở Thủy cung không bao giờ có thể có đôi chân để lên bờ được. Thấy Eriol ngạc nhiên đến thế, Tomoyo giải thích về chuyện này:
_ Tôi biết đây là chuyện rất khó có thể xảy ra. Nhưng tôi là người đặc biệt. Từ khi còn nhỏ thì tôi đã có khả năng này rồi. Nó giống như báo trước là tôi sẽ kết hôn với ai đó là con người vậy. Nghe xong, Eriol như hiểu ra điều gì đó. Anh liền rủ Tomoyo lên phố chơi. Cô gật đầu đồng ý.
~ ooOoo ~ ooOoo ~
_ Á á á á á á á!!!!!!!!!!! Cứu tôi với!!!!!!!!!!! Có ai không??????? Cứu tôi với!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng kêu cứu thất thanh của một cô gái (Lại tiếng thất thanh nữa!!!)
Đó là một cô gái khoảng 16, 17 tuổi. Mái tóc nâu cắt ngắn và đôi mắt màu xanh ngọc là điểm nổi bật của cô. Cô đi kiếm ít củi để nấu ăn nhưng chẳng may lại gặp phải một bầy sói giữa rừng sâu. Tiếng kêu của cô mỗi lúc một nhỏ hơn... Cô đã kiệt sức và đã bị lũ sói dồn vào một gốc cây. Lúc này cô hoảng sợ vô cùng... Lũ sói tiến gần hơn, gần hơn, gần hơn,... và vồ tới định câu xé cô ra. Cô nhắm mắt lại như chuẩn bị sẵn tinh thần chờ chết... Nhưng ít phút trôi qua, không có gì xảy ra, cô hé mở đôi mắt ra nhìn. Và cô thật sự ngạc nhiên. Một chàng trai tuấn tú đã ngăn bầy sói lại, và chúng tỏ ra rất nghe lời cứ như anh là chủ của chúng. Sau đó chúng bỏ đi. Người đó tiến lại gần cô hơn. Cô có thể nhìn kĩ gương mặt của anh ta. Mái tóc anh giống màu tóc của cô nhưng đôi mắt thì đỏ rực màu máu. Tự nhiên cô thấy sợ, cảm giác lạnh cả xương sống. Anh ta mở lời trước:
_ Cô không bị gì chứ?
Cô gật đầu. Anh ta lại hỏi tiếp:
_ Cô ở đâu? Tên là gì?
L úc này, cô mới mở miệng trả lời:
_ Tôi ở phía bìa rừng, trong một căn nhà nhỏ với anh trai và bạn của anh ấy. Tôi là Sakura. Cám ơn anh đã cứu sống tôi!!!
Sakura ngước nhìn anh ta lần nữa. Nhưng lần này cô thấy rõ, mắt anh ta đã chuyển sang màu hổ phách. Anh ta nói:
_ Cô đang ngạc nhiên vì màu mắt của tôi chứ gì!!! Cô thấy đó, lũ sói sợ tôi vì tôi không phải là con người như cô. Tôi là Syaoran, vua của Vampire và cả Địa giới.
Sakura hốt hoảng. Cô lo sợ bởi những gì cô đọc trong sách. Nó nói rằng Vampire là loài khát máu nhất, chúng sẽ hút máu con mồi cho đến khi con mồi hết máu, và chết. Cô sợ hãi vô cùng...... Syaoran nhìn Sakura lạnh lùng, buông một câu:
_ Loài người yếu đuối!!!
Rồi anh bỏ đi. Sakura ngồi thụp xuống, tim cô vẫn còn đập thình thịch. Cô lấy tay quệt mồ hôi trên trán, thở phù nhẹ nhõm. Rồi Sakura đứng lên, nhưng hình như là chân của cô đã bị trặc. "Chắc ban nãy do mình vấp phải cái rễ cây to tướng ở đằng kia đây mà!!" - Sakura thầm nghĩ. Cô cố đứng dậy để vác đống củi kia về, nhưng cái chân nhất định không chịu nhúc nhích mà nó còn phát đau hơn nữa. Sakura mồ hôi chảy ròng ròng, không phải vì đau mà là vì trời bắt đầu sập tối. Cô sợ nhất ở một mình trong đêm, nhưng chắc có lẽ đêm nay Sakura phải ở một mình rồi (vì cái chân lết còn không được thì làm sao mà về nhà!!) Đang ngồi sợ đến run, Sakura nghe có tiếng sột soạt ở đâu đó. Cô quay tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu thì thấy có một cặp mắt màu đỏ đang nhìn cô chằm chằm. Sakura sợ quá, líu cả lưỡi, không thể nào la lên được. Cô đành lùi dần về gốc cây sau lưng của mình. Và có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô. Bàn tay ấy rất lạnh, lạnh như băng. Sakura sợ quá, la lên (Ah! La được òy kìa!!)
V à người đó lên tiếng:
_ Lại là cô àk?????????
Sakura mở mắt ra nhìn. Thì ra đó là Syaoran, người hồi chiều đã cứu cô khỏi bầy sói. Sakura sực nhớ tới chuyện Syaoran là Vampire, cô vội rụt tay lại. Rồi cô dè dặt nhìn anh. Mắt Syaoran lại có màu đỏ, nghĩa là anh đang đi săn mồi. Sakura nuốt nước miếng cái ực, rồi nói với Syaoran:
_ Nếu anh cần máu, tôi sẽ cho anh máu của tôi. Coi như là trả ơn anh đã cứu tôi lúc chiều!!!
_ Cô không sợ tôi sẽ hút hết máu của cô sao? - Syaoran hỏi vặn
_ Nếu như anh muốn vậy, anh đã làm thế ngay lúc anh cứu tôi khỏi bầy sói hoang, chứ không phải đợi đến bây giờ!!! - Sakura mạnh miệng nói
Anh im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh hỏi lại:
_ Cô chắc chứ? Không hối hận sao???
Sakura kiên quyết nói:
_A nh cứ uống đi!!! Tôi không sao đâu!!!
Syaoran nghe nói thế đã tiến lại gần Sakura và ngồi xuống, kề sát miệng vào cổ của cô. Nanh của anh xuất hiện... Mùi máu của Sakura rất thơm. Nó làm cho anh mất kiểm soát... Và anh ôm chầm lấy Sakura, cắn thật mạnh vào cổ cô để uống máu... Cô cảm thấy đau nhưng cảm giác đó chỉ vụt qua rồi hết. Dù vậy, Sakura yếu dần đi... Cô ngất lịm, không biết gì nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro