Chương 3 Bản nhạc tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói về Eriol và Tomoyo...
Sau khi dạo quanh đường phố trong kinh thành, Eriol cùng Tomoyo trở về bãi biển. Lúc này, trăng đã lên cao, tròn trĩnh và sáng huyền ảo. Đứng dưới ánh trăng, vẻ đẹp của Tomoyo càng hiện rõ hơn. Eriol ngắm cô say sưa, mà anh không hề nhận ra Tomoyo đang đỏ mặt. Cô vội vàng nói:
_ Xin lỗi! Đến lúc tôi phải về lại Thủy cung rồi. Cám ơn anh!! Hôm nay thực sự tôi rất vui!!!!
Sau đó cô quay đi. Gió nhẹ thổi, làm cho mái tóc của Tomoyo bay bồng bềnh. Cô liền lấy tay vuốt tóc. Khi ấy, tim Eriol đập liên hồi. Anh thầm nói khẽ: "Cô ấy quả thật rất đẹp. Đẹp hơn trong lời đồn nhiều lắm!!" Rồi chiếc đuôi cá của Tomoyo xuất hiện, thay thế chỗ đôi chân. Cô trườn xuống mép nước và bơi đi. Trước khi lặn xuống biển, cô vẫy tay chào Eriol và nói lớn:
_ Cám ơn anh nhiều lắm, Hoàng tử. Tôi hi vọng chúng ta có thể sớm gặp lại nhau!!!
Mãi đến khi Tomoyo đã lặn xuống nước, tim của Eriol vẫn còn đập thình thịch. Anh quả thực đã bị vẻ đẹp của Tomoyo hút mất hồn phách rồi. Đứng lặng hồi lâu, anh chợt nhớ đến một chuyện. "Thôi chết rồi. Mình vẫn chưa tìm được chỗ để qua đêm!!! Làm sao giờ? Ở quanh đây có nhà nào không nhỉ?? Mình sẽ xin họ ở lại một đêm!! Hi vọng họ cho phép!!" - Eriol lo lắng. Anh đi vòng quanh khu vực đó thì thấy 1 ngôi nhà nhỏ, trông đơn sơ nhưng có vẻ tơm tất, lịch sự. Eriol nhanh chân bước tới căn nhà,... Cộc... cộc... cộc... Anh gõ nhẹ vào cửa. Cánh cửa bật mở. Người mở cửa là một thanh niên tuấn tú, đôi mắt và mái tóc đều có màu đen. Anh ta lên tiếng:
_ Cậu tìm ai ở đây??
_ Thực sự xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc nửa đêm thế này nhưng anh có thể cho tôi ở lại nhà anh qua đêm nay không? - Eriol e dè hỏi.
Chàng trai đó nhướn mày, lướt mắt nhìn một lượt qua Eriol, rồi bảo:
_ Cũng được, nếu cậu muốn. Mời vào!!
Vừa nói, anh ta vừa lui về phía sau cánh cửa, nhường lối cho Eriol vào. Eriol chầm chậm bước vào và anh nhìn quanh căn nhà. "Quả là một căn nhà dễ thương!!" Đó là ý nghĩ đầu tiên của anh về căn nhà. Sau đó như sực nhớ ra, anh quay sang người thanh niên đó:
_ Thực sự rất cám ơn anh đã cho phép tôi ở lại đêm nay. Tên của tôi là Eriol. Còn anh?
_ Touya... Kinomoto Touya. - Anh ta đáp lại câu hỏi của Eriol với một thái độ nghi ngờ.
_ Anh cho phép tôi gọi tên anh chứ? - Eriol hỏi.
_ Cứ gọi nếu cậu thích. Chẳng sao cả!! - Touya tỏ ra dễ dãi trong việc này.
Eriol lại nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó, rồi anh lại hỏi Touya:
_ Thế anh ở đây một mình àh??
_ Không. Tôi ở với em gái và một người bạn của tôi. - Anh ta lạnh lùng đáp, chẳng thèm nhìn mặt Eriol. Touya đang tỏ ra lo lắng...
_ Vậy em gái và bạn của anh đâu?? Tôi muốn chào họ!!
_ Bạn tôi thì có việc đi rồi. Mai cậu ấy mới về. Còn em tôi thì... Nó bảo đi lượm củi. Thế mà từ chiều đến giờ vẫn chưa về......
Eriol gật gù:
_ Thế tối nay tôi ngủ ở đâu?
Touya chỉ tay về phía vách tường, nơi có kê một cái giường nhỏ, nói:
_ Cậu cứ ngủ chỗ bạn của tôi. Cậu ấy không khó khăn gì đâu. Đừng lo!
_ Vâng. Cám ơn anh nhiều! - Eriol tỏ vẻ biết ơn, nở một nụ cười thân thiện.
Touya phớt lờ Eriol. Anh quay đi ra ngoài:
_ Thôi được rồi. Cậu đi ngủ đi. Tôi có chút chuyện phải làm...
Nói rồi Touya đi ra, cố ý như để Eriol đừng hỏi gì nữa. Eriol cũng hiểu rằng không nên xen vào chuyện của người khác, nhất là khi người này chỉ mới quen chưa đầy 1 giờ đồng hồ. Nhưng lương tâm của anh không cho phép anh làm như vậy. Thân là Hoàng tử Thiên đình, anh có trách nhiệm phải xem xét mọi việc đàng hoàng. Chính vì thế mà anh quyết định sẽ tìm giúp Touya em gái của anh ấy. Tất tả chạy ra ngoài, cậu nhìn lên bầu trời.
_ Trăng hôm nay sáng và tròn quá... - Anh thầm nói.
Anh lại nhìn cảnh vật xung quanh, và anh cảm thấy nó rất quen thuộc. Ngẫm nghĩ một hồi, anh giật mình sực nhớ.
_ Thôi! Không ổn rồi!!! Khu rừng này vốn là khu tiếp giáp với Địa giới, nơi ở của Vampire và tất cả các loại quái vật. Có lẽ cô em gái của anh ta gặp vấn đề gì rồi... Mình phải đi xem thử mới được!!! - Eriol quyết tâm.
Nói xong, Eriol tức tốc chạy vào khu rừng đó. Quả đúng là nơi tiếp giáp với Địa giới, từ khu vực ngoài thì còn chút ánh sáng, nhưng càng vào sâu, mọi thứ dần tối đen. Cây cối rậm rạp, cành to vươn dài che khuất cả bầu trời, như thể không để bất kì tia sáng nào có thể lọt qua. Chạy vào sâu hơn, Eriol bắt đầu cảm thấy mệt và đuối sức dần đi. "Âm khí ở đây nhiều quá. Mình không chịu nổi nữa rồi." Eriol nghĩ thầm. Nhưng tự nhiên anh không còn chút lo lắng nào nữa. Anh có cảm giác như có ai đó đã bảo vệ cô em gái của Touya rồi.

~ ooOoo ~ ooOoo ~

Quay lại với Sakura. Cô lúc này đang ngất đi bởi lượng máu mà Syaoran đã hút nhiều hơn mức độ cho phép của cơ thể cô. Mặc dù đã ngất, nhưng trong vô thức, cô cảm nhận được có ai đó đang bế mình chạy rất nhanh. Và cô không còn biết gì nữa...
Mãi đến khi tỉnh dậy, cô thấy mình đã ở trong căn nhà thân thuộc... Và người ngồi cạnh cô lúc này không ai khác chính là Touya. Thấy Sakura đã tỉnh lại, Touya nhăn mặt nói:
_ Ngốc ơi là ngốc!!! Đã bảo là không được đi sâu vào khu rừng này mà sao không nghe lời anh hả? Để giờ xảy ra chuyện này!!! Thiệt tình... Không biết nghe lời gì hết!!
Sakura cười trừ, lí nhí đáp lại:
_ Em xin lỗi... Nhưng sao em lại trong nhà thế này???
Touya xoay người chỉ về phía Eriol đang đứng, nói:
_Nhờ cậu ta phát hiện ra em đấy!! Nếu không thì chắc anh lo chết mất!
Sakura nhìn về phía Eriol. Anh liền cúi chào, giới thiệu:
_ Tôi là Eriol. Rất vui được làm quen.
Cô bối rối đáp lại:
_ A... Tôi là Sakura. Chào cậu, và cám ơn cậu đã giúp tôi.
Thấy Sakura vui vẻ như thế, Eriol cảm thấy vui vì anh đã làm được một việc tốt. Lúc này, Touya nói nhỏ với Sakura là anh sẽ đi làm chút gì đó cho Sakura ăn, rồi anh đi xuống bếp. Chỉ còn lại Sakura và Eriol với nhau. Lúc này thì Eriol mới mở lời:
_ Tôi xin lỗi nếu như tôi có tò mò quá hay hỏi những câu mà không nên hỏi. Nhưng cô... đã bị một Vampire hút máu, đúng chứ???
Sakura giật mình, đưa tay lên sờ vào chỗ mà Syaoran đã cắn. Không dấu vết. Cô ngờ vực hỏi:
_ Làm sao anh biết??? Chẳng lẽ anh cũng là...?????
Eriol vội xua tay:
_ Không phải đâu. Nhưng người cắn cô để hút máu hôm qua tên là gì???
Sakura e dè nhìn Eriol như có ý dò xét anh. Sau đó cô cũng hé môi tiết lộ:
_ Anh ta tên là Syaoran... Anh đừng hỏi nữa, tôi chỉ biết có thế.
Nhưng Eriol vẫn chưa dừng lại. Anh hỏi dồn:
_ Vậy tại sao cô lại để cho anh ta hút máu như thế? Cô không thấy sợ sao???
Sakura liền thuật lại chuyện đã xảy ra. Nghe hết, Eriol nói:
_ Vậy thì kể từ hôm nay cô nên ăn uống đàng hoàng đi. Tôi thật lòng khuyên cô đấy!!!
_ Tại sao tôi phải nghe theo lời cậu, ăn uống đàng hoàng chứ???? - Sakura thắc mắc.
_ Bởi vì... khi một Vampire là nam hút máu của một cô gái nào đó thì họ chỉ có thể hút máu của duy nhất người đó mà thôi. Họ gọi những cô gái như thế là "Bride". Và ngược lại nếu Vampire đó là nữ thì cũng chỉ hút máu duy nhất một chàng trai, gọi là "Groom". - Eriol hạ giọng, nói rất nhỏ nhưng rõ ràng từng chữ.
Lúc này thì Sakura cảm thấy sợ thực sự. "Chẳng lẽ cả đời mình sẽ gắn liền với anh ta sao?? Không lý nào lại thế!! Không thể được!!!" Sakura không tin vào điều mà Eriol vừa nói. Nhưng anh vẫn nói tiếp:
_ Nhưng xem ra Nữ thần Số phận đã làm cho cuộc sống của cô không được yên bình rồi. Còn một việc nữa, tôi phải nó cho cô biết luôn. Nếu đó chỉ là Vampire thường thôi thì không sao nhưng người cô gặp phải lại là người trong Hoàng thất của Địa giới. Anh ta không chỉ là người có dòng máu Hoàng thất mà còn là Hoàng tử duy nhất của Hoàng tộc. Mà khi bị chọn là "Bride" của anh ta thì cô chỉ còn nước... phải kết hôn với anh ta. Bởi nếu anh ta không chọn người ở Nhân gian thì anh ta sẽ kết hôn với một cô gái của tộc Ghost, nhưng nếu anh ta chọn một cô gái ở Nhân gian thì cô gái đó xem như đã là "vị hôn thê" của anh ta rồi!!!
Nói xong, Eriol cúi mặt tỏ vẻ như có lỗi lắm. Sakura thì shock đến mức không thể nói được lời nào. Cô hoàn toàn không thể tin được những lời mà Eriol vừa nói với cô xong. Nhưng cô cố lấy lại tinh thần. Bước khỏi giường, cô vào phòng tắm thay lại bộ đồ. Rồi cô bước ra với vẻ mặt tươi tỉnh. Eriol biết đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn trong lòng thì cô đang vô cùng buồn bã. Nhưng khi vừa thấy Eriol, cô nở một nụ cười tươi, nói nhỏ với anh:
_ Tôi muốn chỉ cho anh xem chỗ này nè. Anh là người đầu tiên biết được bí mật nhỏ này của tôi đấy.
Eriol tròn mắt ngạc nhiên:
_ Nếu là bí mật, sao cô không nói cho ai khác biết mà lại là tôi??? Tôi và cô chỉ mới gặp nhau thôi mà!!!
_ Nhưng tôi có cảm giác nói cho anh nghe là tốt nhất vì tôi nghĩ anh biết nhiều về Vampire như thế thì chắc cũng biết về chuyện này. Mà thôi, đừng nói nhiều nữa, mình đi lẹ thôi!!! - Sakura lý giải.
Nói xong, cô hét to:
_ Anh Touya, em ra ngoài 1 chút nhé!! Em sẽ về ăn món của anh sau!!!
Đoạn, cô kéo tay Eriol đi. Một lúc sau, họ đến chỗ mà Sakura muốn Eriol tới. Anh nhìn quanh và nhận ra đây là nơi mà anh và Tomoyo đã gặp nhau. Rồi Sakura bước lên 1 tảng đá lớn, cất tiếng hát. Giọng hát của cô tuy không hay bằng giọng hát của Tomoyo nhưng cũng đủ khiến cho người nghe phải ngất ngây. Ngay lập tức có tiếng hát đáp lại. Giọng hát hay vô cùng. "Không lẽ... là cô ấy?? Không lẽ là Tomoyo???" Eriol nghĩ.
Quả không sai. Đúng là giọng hát ấy chỉ có một người mới sở hữu được, không ai khác là Tomoyo. Tomoyo bơi lại gần bờ và trườn lên. Cô lại biến thân, thay chiếc đuôi cá bằng đôi chân. Sakura liền kéo tay Tomoyo lại đối diện Eriol và giới thiệu:
_ Tomoyo, đây là người bạn mới của tớ.
Rồi cô quay sang nói với Eriol:
_ Eriol, đây là người mà tôi muốn anh gặp đó!!!
Lúc này thì Tomoyo cười khúc khích:
_ Sakura àh! Xem ra cậu vừa làm 1 chuyện vô ích rồi. Tớ và anh ấy đã quen nhau từ trước!
_ Hả? Cậu quen với anh ta rồi sao? Khi nào thế?? Sao không nói cho tớ nghe??? - Sakura vặn vẹo với Tomoyo.
_ Uhm! Chỉ mới quen hôm qua thôi! - Tomoyo trả lời, và cười hiền hòa.
Sakura gật đầu, tỏ ra là đã hiểu chuyện. Rồi Tomoyo và cô nhìn nhau, và cả hai cùng cất tiếng hát... Bài hát của riêng 2 người... Giọng hát của cả 2, đặt biệt là Tomoyo, vô cùng trong trẻo và thánh thót. Giọng của họ vang cả núi rừng, làm cho chim chóc cũng phải im lặng lắng nghe, các con thú cũng phải dừng lại, làm cho cả gió cũng không thổi và cả biển cũng thôi vỗ sóng vào bờ... Không có gì có thể bì với tiếng hát của họ...
Và khi hát hết bài hát, cả 2 cô gái nhìn nhau cười khúc khích, rất vui. Cả Sakura dường như cũng không còn buồn về chuyện đó nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro