Chương 3 Gặp lại Syaoran

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến lúc quá trưa, Sakura mới thủng thẳng trở về nhà cùng Eriol.
_ Em về rồi, anh hai ơi! - Cô nói lớn.
Nhưng không có ai trả lời. Cô thấy lạ, liền đi xuống bếp, Eriol cũng đi theo. Trong nhà chẳng có ai cả. Trên bàn đã dọn sẵn thức ăn, đậy cẩn thận. Thức ăn vẫn còn nóng, có lẽ vì vậy mà Sakura khẳng định rằng Touya chỉ mới ra ngoài. Cô lại đi ngược lên phòng khách. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa phòng, có một tờ giấy nhỏ. Sakura cầm nó lên đọc, nội dung là:
"Sakura, khi nào về thì em cứ ăn thức ăn anh để trên bàn nhé, kêu cả cậu Eriol ăn cùng cho vui. Anh có việc phải lên kinh thành, chắc là khoảng mấy ngày mới về. Em ở nhà cẩn thận cửa nẻo, đừng đi lạc trong khu rừng đó nữa. Em phải tự lo cho mình đấy."
_ Anh hai thiệt là... Cứ làm như mình là con nít không bằng!! - Sakura tỏ vẻ không hài lòng về việc Touya lo lắng cho cô như vậy.
_ Cô nên cảm ơn anh ấy đấy! Xem ra anh ấy biết chuyện của cô rồi! Có lẽ anh ấy còn biết cuối cùng sẽ ra sao nữa!!! - Eriol khẳng định.
Sakura lúc này trố mắt nhìn Eriol, rồi cô ôm bụng cười sằng sặc:
_ Eriol, cậu thật vớ vẩn. Anh ấy làm sao mà biết được tương lai chứ!! Đừng có đùa với tôi nhé!!!
Eriol im lặng, cúi đầu không nói gì. Sakura thấy vậy cũng thôi cười nữa, cô nhìn Eriol bằng một ánh mắt trĩu nỗi buồn. Eriol nói:
_ Tôi không biết phải nói như thế nào nhưng trên người anh ấy, kể cả cô nữa, toát ra một mùi hương rất kì lạ. Tôi chưa từng gặp qua mùi này... Có lẽ nó liên quan đến thân thế của hai người...
Sakura giật mình... Cô nhìn Eriol, hỏi:
_ Thực sự anh là ai?? Tại sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy?? Về Vampire, về Tiên cá, về cả thân thế của 2 anh em tôi,... Tại sao anh lại biết?????
Eriol nghe hỏi như vậy, anh bỗng nhiên buồn rười rượi. Anh đáp:
_ Chuyện thân thế 2 anh em cô thì tôi không biết rõ... Còn chuyện thân thế của tôi thì... Nói ra chắc cô không tin... nhưng tôi là Hoàng tử Thiên đình... Tôi bỏ trốn xuống Nhân gian vì không thể chịu được những quy định của Thiên đình. Còn chuyện tôi biết về Vampire và Tiên cá thì là do tôi được dạy về những tộc đó...
Sakura khó xử nhìn Eriol. Cô hiểu ra mình vừa hỏi một điều không nên hỏi. Tuy nhiên, cô cũng rất ngạc nhiên về thân thế thực sự của anh. Nhưng nếu cô đã gặp 1 Vampire thì chuyện gặp phải một Hoàng tử của Thiên đình thì cũng chẳng còn gì lạ cả...
_ Chẳng có gì mà tin hay không tin. Tôi đã gặp 1 Vampire thì chuyện gặp được anh cũng chỉ là do số phận thôi. - Sakura nói.
Cô nói câu đó cũng là để an ủi cho chính mình, an ủi số phận oan nghiệt đã khiến cô trở thành "Bride" của 1 Vampire Hoàng tộc. Eriol dường như cũng hiểu cô đang nghĩ gì nên anh thôi không nói nữa. Anh vội giục Sakura:
_ Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Cô còn phải ăn trưa mà.
Sakura vội đứng dậy, nói:
_ Uhm!! Đi ăn thôi!!! Cậu ăn cùng với tôi nhé, Eriol???
_ Được!! - Eriol đáp, cười với cô.
Cả 2 cùng xuống bếp ăn trưa. Sau khi ăn xong, họ nghỉ một lát rồi lại trở ra biển để gặp Tomoyo. Có vẻ như Tomoyo đã đợi họ ở đây từ trưa (Chú thích: Lúc này là chiều rồi nhá!!) Cả ba rủ nhau vào dạo phố mãi cho đến tối mịt... Lúc trở về, Tomoyo nói gì đó vào tai Sakura. Rồi cô bơi về Thủy cung. Sakura và Eriol trở về nhà làm bữa tối. Mọi chuyện rất bình thường cho đến nửa đêm, khi trăng đã lên cao, tròn trĩnh và sáng rực...
Một bóng đen bước đến bên giường của Sakura và bế cô lên. Sau đó, bóng đen ấy bước đi ra ngoài, hướng về phía khu rừng tiếp giáp với Địa giới. Khi đó, Sakura giật mình tỉnh dậy. Cô nhận ra người đang bế mình chính là Syaoran. Bỗng nhiên cô sợ run cầm cập. Thấy Sakura đã tỉnh dậy, Syaoran liền đặt cô ngồi xuống cạnh một gốc cây đại thụ,... và chồm tới trước mặt Sakura. Lúc này, cô mới có thể nhìn kĩ hơn khuôn mặt của anh. Quả thật, cô chưa bao giờ trông thấy có chàng trai nào đẹp trai và hoàn hảo hơn anh, kể cả các công tử nhà giàu, con nhà quyền quý mà cô từng thấy qua nhờ đi chung với Yukito (Bạn của Touya, người ở chung nhà với 2 anh em cô) để giao hàng. Khuôn mặt trái xoan tuấn tú, chiếc mũi cao, cặp chân mày rậm màu nâu, đôi mắt màu hổ phách và mái tóc nâu rũ xuống che hết phần trán cao thông minh cùng với xuất thân cao quý của anh... Tất cả những thứ đó làm cho Syaoran trở nên rất đặc biệt. Và ngay lúc này đây, con người đặc biệt đó đang ngồi trước mặt Sakura. Khác chăng chỉ là đôi mắt, nó không phải màu hổ phách mà là màu đỏ, màu của sự thèm khát máu cô trong anh. Nhưng Sakura vẫn thấy sợ hãi. Sợ đến nỗi cô ngồi bất động và bắt đầu tỏ ra hoảng loạn.
Dù vậy, Syaoran vẫn không để ý đến thái độ của cô. Anh tiến gần hơn... lấy 1 tay ôm chặt lấy Sakura,... còn tay kia, anh nhẹ nhàng tuột áo Sakura xuống quá vai, gần như để lộ vòng 1 đầy đặn của cô... Rồi anh kề miệng vào vai cô, liếm láp quanh cổ cô... Phút chốc, Sakura không còn chút sức lực nào nữa. Cô ngã vào vòng tay của Syaoran, để mặc tất cả. Syaoran cắn nhẹ vào vai cô, có ý đùa giỡn, nhưng Sakura không hề phản kháng. Lúc này, lời nói của Tomoyo lúc chiều vang lên trong đầu cô: "Nếu như cậu gặp phải người cậu không muốn gặp hoặc gặp phải chuyện mà cậu không muốn xảy ra thì cứ mặc kệ nó. Rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi!!!" Sakura vẫn ngồi bất động. Syaoran sau một hồi đùa giỡn đã ngừng lại và bắt đầu uống máu của cô. Nhưng có vẻ lần này, việc uống máu chỉ là lý do phụ. Anh chỉ nhấp chút máu của Sakura. Rồi anh lấy tay sờ lên mặt cô, nở một nụ cười nửa miệng rất bảnh. Và anh đặt môi mình lên môi Sakura. Cô dù không còn sức cũng cố dùng tay đẩy anh ra. Tuy thế, Syaoran vẫn không nhúc nhích... Anh vẫn cứ hôn Sakura, một nụ hôn ngọt ngào và nồng ấm... Sakura lúc này có thể nghe tiếng tim của anh đập thình thịch rất mạnh, cứ như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Syaoran. Trong vô thức, cô vòng tay ôm lấy Syaoran, và chìm đắm trong nụ hôn ấy......
Lúc Sakura tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lộng lẫy, xa hoa. Và khi cô nhìn qua, Sakura giật mình khi thấy Syaoran đang nằm cạnh. "Tối qua, mình đã...... ngủ với anh ta sao???" - Sakura bàng hoàng. Vừa lúc đó, Syaoran cựa mình thức giấc. Thấy Sakura đã thức trước, Syaoran liền mỉm cười. Nụ cười của anh quả thực rất có mê lực, nó khiến cho trái tim của Sakura đập thình thịch. Cô vội kéo chăn lên che mặt. "AAAAAAAAAA!!!!!!!!! Anh ta là Vampire, kẻ hút máu của mày đấy!!!!!!!!!!! Không được có tình cảm với anh ta!!!!!!!! Không được!!!" - Cô tự nhủ. Nhưng có vẻ trái tim không bao giờ nghe theo lý trí. Nó vẫn cứ đập thình thịch, mặt của cô thì cứ mỗi lúc một đỏ hơn. Syaoran lúc này liền nhân cơ hội kéo Sakura nằm xuống bên cạnh anh, nói:
_ Kể từ hôm nay, em đã chính thức trở thành người con gái của riêng tôi và là Công chúa của Địa giới rồi!!!
Sakura nằm bất động trong lòng của Syaoran. Cô hỏi, giọng như chưa tin đó là sự thật:
_ Cái gì??? Anh vừa nói nhảm cái gì thế???
Syaoran ôm chặt Sakura hơn, như thể anh sợ cô sẽ bỏ chạy. Anh vừa cười vừa nói:
_ Nghĩa là chúng ta đã kết hôn đấy, Sa-ko*!!!!!! (*-ko: Từ thân mật để gọi của hai người yêu nhau, thường thêm vào sau cái tên.)
_ WHAT?????????????????????????? - Cô nhỏm dậy.
Cô nói tiếp, giọng tức giận:
_ Kết hôn gì chứ??? Đó chỉ là do anh tự làm thôi. Tôi không công nhận cuộc hôn nhân gượng ép này!!! Không bao giờ công nhận!!!!!!!!!!
Syaoran nhướn mày nhìn cô. Rồi anh thở dài, nói:
_ Chứ thế nào thì em mới chịu công nhận chứ???? Thật rắc rối!!!!
_ Chỉ khi nào 2 người yêu nhau mới kết hôn với nhau chứ. Tôi đâu có yêu anh đâu!!! Tại sao lại bắt tôi kết hôn với anh chứ?????? Tại sao lại như vậy???????????? - Sakura hét lớn, nhưng nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi lã chã...
Syaoran bỗng nhiên thay đổi thái độ ngay lập tức. Anh nghiêm túc nhìn Sakura, lấy tay lau nước mắt của cô, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn rất nhẹ nhàng tựa gió thoảng. Anh nhìn cô dịu dàng:
_ Em có thể tin chuyện kết hôn này là giả dối, em cũng có thể tin tôi đáng ghét và độc ác... Dù vậy, tôi xin em hãy tin vào tình cảm của tôi. Tôi biết chúng ta chỉ mới gặp nhau 2 ngày, và tôi lại là 1 Vampire. Nhưng tôi luôn đứng trong khu rừng ấy để nhìn, dõi theo em. Em vô tư, ngây ngô cười đùa. Thật sự em rất đáng yêu... Chính vì thế mà tôi đã yêu em, Sa-ko!!!!!!!!!!!!
Nói xong, Syaoran cúi mặt (Chắc không cần nói thì các bạn cũng biết mặt anh ấy đang đỏ như gấc rồi ha!!!) Sakura cũng không khá hơn Syaoran là mấy. Mặt cô cũng đỏ như phải uống rượu mạnh. Cô vội lấy tay che lại, lắp bắp nói:
_ Anh... Anh thật là... ĐÁNG GHÉT!!!
Tim cô lại đập thình thịch. Syaoran tiếp tục hỏi:
_ Vậy thì... em sẽ... chấp nhận tôi chứ???
_ Tôi không biết nữa!!! Tôi... không còn ghét anh nữa... Nhưng cũng không thể yêu anh ngay được!!! - Sakura trả lời.
_ Vậy thì... tôi sẽ làm cho em yêu tôi!!! - Syaoran đã lấy lại vẻ mặt đắc thắng.
Sakura liền cầm gối ôm đánh vào Syaoran, làm anh té lăn xuống giường. Nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau của Syaoran, Sakura cười lớn. Nó làm cho cô nhớ tới Touya. Nhưng nhắc tới Touya, cô trở nên lo lắng. "Chắc ảnh đang chạy dọc chạy xuôi để kiếm mình, vậy mà mình thì lại..." - Sakura cảm thấy tội lỗi. Syaoran nhăn mặt, nhướn mắt nhìn cô, rồi bò ngược trở lên giường, kéo Sakura vào lòng và ôm chặt lấy cô, dỗ dành, nói nhỏ vào tai Sakura:
_ Em không cần lo lắng cho anh ta đâu!!! Tôi đã để giấy nhắn lại với anh ấy rồi! Chắc anh ấy sẽ hiểu thôi!!!
Sakura lúc này nép vào vòng tay của anh. Cô cảm thấy vòng tay của Syaoran bây giờ thật an toàn và dễ chịu. Bởi cô nhận thức được cô đang ở Địa giới, thế giới của Syaoran, nơi mà cô chưa hề biết đến trước đây. Từ hôm nay, cô đã trở thành Công chúa của nơi này, một nơi hoàn toàn lạ lẫm với cô. Cô chỉ quen biết với một người ở đây, cũng chính là vị Hoàng tử duy nhất nơi này - Syaoran. Bây giờ cô chỉ còn biết dựa vào Syaoran để sống. Nếu cô yêu anh ta thì có lẽ cô sẽ mãi ở lại đây. "Tạm biệt anh Touya, anh Yukito! Tạm biệt Tomoyo! Tạm biệt Eriol! Tạm biệt tất cả mọi người!" - Tiếng lòng của Sakura vang lên trong đầu cô. Syaoran biết Sakura đang rất buồn nên anh lên tiếng:
_ Mình cùng nhau đi vòng quanh Hoàng cung chào hỏi mọi người nhé????? Ai cũng mong được gặp em hết đó Sa-ko!!! Em đi không???
_ Vâng!! - Sakura ngước mặt nhìn Syaoran, trả lời.
Nghe Sakura đồng ý, Syaoran lập tức ra lệnh cho các cung nữ thay đồ, trang điểm lại cho cô. Vừa nghe lệnh Syaoran ban ra, các cung nữ làm ngay, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Syaoran đứng ngoài nhìn Sakura, cười đắc ý. "Tôi chắc chắn sẽ làm cho em yêu tôi. Sớm thôi!!" - Ý nghĩ của Syaoran khi đó. Một lúc sau, Sakura bước ra với một vẻ đẹp "nghiêng bình, đổ nước". Mái tóc nâu chải gọn được quấn thành lọn ngắn, đôi mắt màu ngọc bích trở nên long lanh hơn, làn da đã trắng nay lại mịn màng gấp bội và đôi môi của cô được son màu hồng nhạt, màu của hoa anh đào. Syaoran trầm trồ:
_ Rất đẹp. Em rất xứng đáng với tôi, Sa-ko!!!
Tự nhiên Sakura thấy vui lắm. "Vui vẻ gì chứ! Chỉ một lời khen thôi mà! Có gì to tát đâu!" - Cô nói thầm. Syaoran bước đến bên Sakura, ôm hông cô. "Quái! Anh ta làm gì thế???" - Sakura ngượng chín cả mặt. Syaoran quay qua nhìn cô, rồi nói:
_ Vì em là người Nhân gian nên em không thể chịu được âm khí ở đây đâu!! Tốt hơn là em nên đi cạnh tôi, không được cách tôi quá 30 cm đấy!!!
_ Uhm!! Tôi hiểu rồi... - Sakura ngại ngùng đáp.
_ Vậy thì đi thôi!! Phụ vương tôi đang mong gặp con dâu lắm đấy!!! - Syaoran nói, cố tình nhấn mạnh 2 chữ "con dâu" cho Sakura nghe.
_ Tôi hiểu mà. Đi nhanh đi... - Sakura miễn cưỡng đáp.
Nói rồi, Syaoran bắt đầu đi về phía Điện chính, nơi mà Phụ vương của anh - Ma vương - đang họp với triều thần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro