Chương 4 Mặc kệ tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào Điện chính, Sakura ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng. Trước mặt cô lúc này là các triều thần ở Địa giới, và quan trọng nhất là người ngồi ngay giữa Điện - Ma vương. Thấy Sakura tỏ vẻ xanh xao vì sợ hãi, Syaoran xiết nhẹ tay cô, như thể động viên cô hãy cố lên. Sakura hiểu ngay ý của anh, nhanh chóng thay đổi thái độ. Syaoran chậm rãi bước đến trước mặt Ma vương và tâu trình. Còn Sakura thì quét mắt nhìn quanh Điện chính. Ở nơi này, mọi thứ đều có màu đen sáng bóng. Các triều thần ngồi trên những chiếc ghế làm bằng đá màu đen, nền Điện cũng làm bằng loại đá đó. Kể cả cửa chính, trần Điện, những bức tường,... Cả thẩy đều được làm từ những phiến đá màu đen loại đó. Và cô nghe tiếng Syaoran nói:
_ Thưa Phụ vương, đây là cô gái của con. Con muốn mọi người hãy công nhận cô ấy!!!
Tiếng của Ma vương đáp lại:
_ Ta cho con biết chuyện này, Syaoran Hoàng nhi. Cho dù con có kết hôn trước với cô bé này đi chăng nữa thì chính thê của con cũng không phải là cô bé này đâu. Người được chọn làm chính thê của con là Công chúa của tộc Ghost, Chiharu. Cô bé này chỉ có thể là thứ phi của con thôi!!!
Giộng nói ồm ồm, chậm rãi nhưng đầy uy lực ấy làm cho Sakura sợ hơn. Mặc dù tự mình trấn tĩnh nhưng Sakura thấy chỉ tệ hơn thôi. Tiếng Syaoran đáp lại:
_ Con xin lỗi, con rất tiếc. Nhưng người mà con muốn kết hôn không phải là Chiharu, mà là Sakura, là cô gái đang đứng bên cạnh con và đang đứng ngay trước mắt của Phụ vương. Con đã khó khăn lắm mới có thể đem cô ấy về đây, cũng phải khó khăn lắm để làm cho cô ấy không ghét con nữa. Chính vì thế mà con sẽ không từ bỏ cô ấy đâu. Và cũng không bao giờ lập cô ấy là Thứ phi, vì suốt đời này con chỉ yêu thương một mình cô ấy. Xin Phụ vương hãy gửi lời tới Chiharu như thế này giùm con: "Anh rất xin lỗi nhưng anh không thể kết hôn với em được. Vì anh đã có người mà anh yêu thương!!" Chỉ thế thôi, giờ con xin phép đưa cô ấy về phòng. Sakura không được khỏe vì âm khí ở đây cao quá. Con cáo lui.
Không đợi nghe câu trả lời của Ma vương, Syaoran liền kéo tay Sakura đi. Cô luống cuống gật đầu chào Ma vương rồi vội vã chạy theo Syaoran. Sau khi bước ra khỏi cửa chính, cô nghe rất nhiều lời bàn tán của triều thần phát ra. Đại loai là họ phản đối chuyện Syaoran muốn kết hôn với cô. Sakura cảm thấy buồn. Không hiểu tại sao cô muốn được bên cạnh Syaoran ngay lúc này, giống như khi anh ôm cô ban sáng.
Trở về phòng, Sakura đang định thay đồ thì Syaoran đã đè cô xuống giường. Cô vùng vẫy rất mạnh nhưng không thể nào đẩy được Syaoran ra. Anh giở áo của cô lên... và hôn vào ngay vị trí trái tim của Sakura. Cô càng cô đẩy mạnh bao nhiêu thì Syaoran càng ghì chặt cô bấy nhiêu. Anh lần mò quanh chỗ vòng 1 của cô... Sakura bắt đầu hoảng,... Nước mắt cô lại bắt đầu tuôn lã chã... ướt cả gối. Và anh trườn lên, cắn vào cổ cô. Nhưng không phải để hút máu, mà là để trấn tĩnh Sakura. Cô cảm thấy rất ngại, rất ngượng, rất xấu hổ nhưng cũng rất hạnh phúc. Cảm xúc của cô như không thể kiểm soát được nữa. Syaoran bắt đầu sờ soạng lung tung khắp người Sakura... Sau một hồi chống cự với Syaoran, cô kiệt sức hoàn toàn. Sakura không thể chống lại Syaoran, vì cô là con người, lại là con gái chân yếu tay mềm thì làm sao mà chống lại được sức mạnh của Syaoran, Hoàng tử Vampire của Địa giới. Và cái gì đến cũng sẽ đến... Syaoran đã "ăn trái cấm". Nhưng Sakura không có vẻ gì là phản đối dữ dội. Syaoran vuốt tóc cô, hỏi thì thầm vào tai Sakura:
_ Em có... thích tôi không, Sa-ko?
Sakura mơ màng, trả lời:
_ Tôi không biết rõ nữa... Nhưng khi ở bên anh, tôi thấy hạnh phúc lắm, mặc dù chưa biết gì nhiều về anh...
Vừa nói, cô vừa quàng tay ôm lấy cơ thể cường tráng của Syaoran. Syaoran kéo mặt cô lên, trao cho Sakura một nụ hôn ngọt ngào, say đắm nhưng rất nồng ấm, dịu dàng, cứ như đó là lời hứa của tình yêu mà Syaoran dành cho cô. Sau đó, Syaoran chỉ tay vào nơi mà anh đã hôn Sakura trước đó. Ngay chỗ mà anh hôn cô, xuất hiện một dấu ấn hình tròn, giữa có hình trái tim và đôi cánh dơi màu đen. Syaoran nhìn vào mắt Sakura và nói:
_ Đó là lời Tuyên thệ. Dấu ấn đó nói rằng em chỉ thuộc về mình tôi thôi. Và nếu như em để bất kì một người con trai nào khác ngoài tôi hôn lên chỗ đó, em sẽ bị nguyền rủa suốt đời vì đã phản bội tôi.
Sakura khó chịu nhìn Syaoran, nói:
_ Nếu như chỉ có tôi phải như thế, còn anh thì sao???
Syaoran lại chỉ về phía ngực trái của mình. Ở chỗ tương ứng với nơi dấu ấn của Sakura, cũng xuất hiện một dấu ấn giống y hệt như vậy trên ngực Syaoran. Anh cười nói:
_ Tôi cũng sẽ giữ lời hứa của mình. Nhưng vì tôi là người tạo ra lời Tuyên thệ nên nếu tôi để cho bất kì một cô gái nào đó không phải là em hôn lên chỗ này... thì hình phạt dành cho tôi chính là trái tim tôi sẽ ngừng đập...
Nói rồi anh ôm siết Sakura vào lòng. "Cơ thể của anh ấy ấm áp quá!!" Sakura cười hạnh phúc vô cùng. Nhưng cô cũng biết trước mắt sẽ còn nhiều thứ đang chờ đợi cô và Syaoran cùng vượt qua.
Và cuối cùng thì tấm chân tình của Syaoran cũng cảm hóa được Sakura. Cô nhận ra mình thật sự đã yêu Syaoran mất rồi. Nép mình vào vòng tay ấm áp của Syaoran, cô thì thầm, nói rất nhỏ nhưng đủ để anh có thể nghe rõ từng chữ một:
_ Syaoran, em... yêu anh...
Có lẽ lúc này đây 2 người đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ. Đang vui vẻ bên nhau, bỗng nhiên cánh cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh vào. Người đẩy cửa là một chàng trai có lẽ lớn hơn Syaoran 2, 3 tuổi, mái tóc đen tuyền, đôi mắt đen lạnh lùng, khoác một bộ trang phục cũng đen tuốt. Sakura ngượng ngùng, vội vàng kéo chiếc chăn lên che lại, còn Syaoran thì tỉnh như sáo, hỏi người đó:
_ Anh có chuyện gì mà tìm em thế, anh Kamui???
Kamui - theo cách gọi của Syaoran - trả lời:
_ Anh vào được chứ? Có quấy rầy hai người không???
_ Anh cứ vào. Không sao!! - Syaoran đáp.
Anh ta bước vào phòng, ra lệnh cho cung nữ đóng cửa lại. "Có lẽ anh ta cũng là người của Hoàng thất." Sakura thắc mắc nhưng không hỏi. Anh ta đứng dựa tường, lên tiếng:
_ Anh nghe các quan tướng nói lại là em từ chối cuộc hôn nhân với Công chúa Chiharu hả, Syaoran???
_ Vâng! Có gì không?? - Syaoran đáp thẳng thừng.
_ Syaoran à! Anh nghĩ em nên suy nghĩ kĩ về việc từ hôn này chứ??? Tại sao em lại quyết định vội vã như vậy??? Em suy nghĩ kĩ chưa??? Có chắc là em quyết định đúng??? - Kamui hỏi dồn dập.
_ Em chắc!! Có bao giờ anh thấy em làm sai cái gì chưa??? - Syaoran chắc chắn.
_ Nhưng từ trước đến nay, các Hoàng tử Vampire đều phải kết hôn với các Công chúa của tộc Ghost mà!! Cả Phụ thân và Mẫu thân của em cũng vậy mà!!! Tại sao em không làm như vậy hả??? - Kamui cố khuyên giải
_ Xin anh đừng nói nữa!!! Em đã quyết định rồi và sẽ không bao giờ thay đổi. - Syaoran đáp, giọng từ chối ý định của Kamui.
Kamui thở dài thườn thượt. Anh ta lại nói tiếp:
_ Thế thì anh không nói nữa. Tùy em vậy!!!
Nói xong, anh ta bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên ngột ngạt. Và lại có tiếng người gõ cửa. Syaoran nói giọng bực dọc, vọng ra:
_ Cứ vào đi!!!
Cánh cửa bật nhẹ, có người tìm Syaoran. Lần này là một người dáng cao ráo, tóc vàng, da trắng, trông có vẻ lớn hơn anh chàng ban nãy.
_ Ra là anh Fye! Có chuyện gì thế??? - Syaoran tỏ ra chán nản.
_ Chuyện đó... Uhm!!! Thực ra thì anh... muốn thấy mặt cô gái của em thôi!! Xin lỗi chuyện nhỏ như thế mà lại làm phiền em lúc này......... - Người đó đáp, vẻ bối rối.
_ Chẳng sao cả. Anh ngồi đợi cô ấy chút. - Syaoran tỏ ra đồng ý.
Rồi anh quay sang bảo Sakura đi thay quần áo. Cô đỏ mặt, vớ lấy vội chiếc khăn màu trắng quấn hờ xong thì bước vào phòng tắm. Syaoran cũng đi theo để thay đồ. Một lúc sau, họ trở ra. Fye đang cầm tách trà, thấy Sakura bước tới, anh liền đứng lên chào:
_ Vậy ra cô bé dễ thương này là nguyên nhân làm cho Syaoran từ hôn sao???
_ Anh đừng có nói như thế!!! Cho dù không có cô ấy thì em vẫn không chấp nhận cuộc hôn nhân đó đâu!!! - Syaoran phản kháng.
Fye cười to, đập tay vào vai Syaoran, nói:
_ Anh biết rồi!!! Nhưng mỗi tội là khi nhắc tới cô bé này là em lại đỏ mặt lên. Trông dễ thương chết được!!! Hahahahahahahahahaha!!!!!!!!!!
_ Mặc kệ anh. Không nói chuyện với anh nữa! Bực ghê!!! - Syaoran tỏ ra bực dọc, nhưng kèm theo là khuôn mặt đỏ bừng.
_ Nhưng cô bé này là... "Bride" của em, đúng chứ??? - Fye nói với giọng dò xét.
Syaoran tự nhiên im lặng. Có lẽ anh sợ Sakura biết sự thật về "Bride". Nhưng Sakura còn tỏ ra rất bình thường. Cô còn nói thay cho Syaoran:
_ Vâng!!! Em là "Bride" của anh ấy!!! Có gì không ạh?????
Nghe Sakura nói thế, cả Fye lẫn Syaoran đều rất ngạc nhiên. Syaoran lo lắng hỏi:
_ Làm sao em biết, Sa-ko????
_ Là Eriol nói cho em nghe sau khi anh hút máu em lần đầu tiên trong rừng!!! - Sakura giải thích.
Syaoran tỏ ra hoảng loạn. Anh nhìn cô một cách đáng sợ, hỏi:
_ Eriol???... Là anh ta nói cho em nghe sao??? Là Eriol nói cho em biết hả???
_ Vâng! Sao ạh??? - Sakura thắc mắc.
Syaoran ngồi thụp xuống sàn, hai tay ôm đầu. Anh tỏ ra sợ hãi tột độ. Sakura hoang mang hỏi:
_ Anh làm sao thế Syaoran??? Anh có sao không??? Syaoran!!!
_ Đừng hỏi gì nữa hết!! Cậu ấy sẽ nổi điên đấy!!! Có lẽ em chưa biết chuyện này... Thật ra thì Eriol là...
_ ĐỪNG NÓI NỮA - Syaoran đột ngột hét lớn, át cả câu nói của Fye.
Sakura giật mình. Cô vừa đỡ Syaoran đứng dậy, vừa luôn miệng nói:
_ Em sẽ không nói nữa. Không sao hết. Không sao hết...
Người Syaoran ướt đẫm mồ hôi, lại đang run cầm cập. Sakura đưa Syaoran lên nằm trên giường. Anh thiếp đi. Sau khi Dắp chăn và lau mồ hôi cho Syaoran xong, Sakura bảo Fye ra ngoài nói chuyện với cô.
Sakura hỏi tiếp chuyện ban nãy:
_ Thực ra Eriol và Syaoran có quan hệ gì??? Sao anh Syaoran lại phản ứng dữ dội như thế khi nghe đến tên "Eriol" vậy???
Fye nhìn vào hư không. Anh trả lời chậm rãi:
_ Hai người họ thực ra là... là... là...
Nói đến đây, Fye cứ ngập ngừng, nửa như muốn nói, nửa lại không. Sakura tò mò:
_ Thực ra là thế nào anh Fye??? Làm ơn hãy nói cho em biết đi!!! Có được không??? Làm ơn đi mà!!!
_ Họ là anh em họ hàng với nhau. Trước đây, họ rất thân nhưng có chuyện đã xảy ra giữa họ. Chuyện đó làm Syaoran thay đổi nhiều lắm.
_ Chuyện gì đã xảy ra??? - Sakura lại hỏi.
_ Xin lỗi nhưng anh chỉ có thể nói được đến đây thôi. Giờ anh có chuyện phải đi rồi. Chào em!!! - Fye từ chối kể và chào tạm biệt Sakura.
Nói xong anh quay đi. Sakura trông theo bóng anh một hồi rồi quay vào phòng. Syaoran đã tỉnh lại. Cô bước đến, lo lắng hỏi han:
_ Anh không sao chứ?? Có bị gì không???
Syaoran cười hiền, trả lời:
_ Không sao cả. Chỉ hơi nhức đầu chút thôi.
Nói rồi Syaoran kéo người Sakura cúi xuống sát mặt anh. Syaoran hít hà một hơi rồi cắn vào cổ Sakura để hút máu. Hút máu xong, anh kéo Sakura lên giường và nằm kế bên anh. Syaoran bảo:
_ Em nên ngủ đi cho có sức. Dù sao cũng chẳng có gì để làm cả.
Sakura gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Syaoran ngồi dậy ngắm gương mặt lúc ngủ của Sakura. Anh cười hạnh phúc, lấy tay vuốt tóc Sakura và nói nhỏ:
_ Ngủ ngon nhé, Sa-ko!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro