Chương 5 Nỗi lo của người anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Nhân gian lúc này...
_ AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!! Sakura ơi là Sakura!!!!!!!!!!!!!!!! - Touya thực sự bấn loạn sau khi trở về và đọc được lá thư mà Syaoran để lại.
Yukito khuyên nhủ:
_ Thôi nào Touya! Thay vì ngồi đây la oai oái như thế thì chúng ta nên đi tìm Sakura thì hơn!!!
Touya lúc này ngồi thụp xuống đất, gục mặt im lặng. Một lúc sau, anh nói với Yukito:
_ Không cần tìm nữa! Chắc nó đang sống vui vẻ và hạnh phúc ở nơi nào đó thôi! Mặc kệ nó đi!! Nó cũng 17 tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa! Nó sẽ tự lo cho mình được!!
Eriol đứng ngoài nghe nãy giờ. Anh lên tiếng:
_ Anh là anh hai của cô ấy sao lại nói như thế được??? Sao anh không có trách nhiệm gì hết thế??? Anh làm dzậy mà coi được àh??? Anh có đáng làm anh của cô ấy không???
Touya phớt lờ những lời Eriol vừa nói. Anh đứng dậy và bước vào nhà. Yukito cũng chạy theo, nhưng anh vẫn quay lại nói với Eriol rằng:
_ Eriol, đừng hiểu lầm Touya. Không phải là cậu ấy không lo cho Sakura đâu. Chỉ là cậu ấy không biết cách thể hiện thôi!!!
Nói rồi, Yukito vừa chạy vừa gọi Touya. Eriol trông theo một lúc rồi quay đi về phía biển. Tomoyo đã biết chuyện của Sakura. Cô lo lắng vô cùng. Vừa thấy bóng Eriol đi tới, cô đã vội vàng chạy đến hỏi dồn dập anh:
_ Sao rồi, Eriol??? Có tin của Sakura chưa??? Tìm được cậu ấy chưa??? Cậu ấy có sao không???
Eriol cố trấn tĩnh Tomoyo:
_ Được rồi! Bình tĩnh nào Tomoyo!
Tomoyo cố hít thở sâu để bình tĩnh lại. Hồi sau, cô hỏi Eriol:
_ Đã tìm ra Sakura chưa???
Eriol tỏ vẻ áy náy, rồi nhè nhẹ lắc đầu. Vẻ mặt Tomoyo càng lo lắng hơn ban nãy nhiều gấp bội. Nhưng có lẽ, so với Touya, thì nỗi lo của cô chỉ là một phần rất nhỏ.
Touya lúc này đang nằm dài trên giường. Anh mệt mỏi vô cùng. Chuyến đi xa đã làm anh kiệt sức, lại thêm chuyện của Sakura nên anh càng khó xử lý hơn. Yukito nhẹ nhàng khuyên bảo Touya, nhưng xem ra không có tác dụng. Touya trở nên cộc cằn hơn. Anh khoác tay Yukito ra, nói nhỏ nhưng kiên quyết:
_ Đi ra ngoài đi, Yukito!!!
_ Nhưng Touya... - Yukito ái ngại nhìn Touya, lo lắng cho anh.
_ TÔI BẢO LÀ ĐI RA NGOÀI!!! CÓ NGHE KHÔNG???????? - Touya gắt lớn.
Yukito chỉ còn biết thở dài rồi lẳng lặng ra nhà sau ngồi. Mặt Yukito buồn rười rượi. "Trước giờ Touya đâu có như vậy!! Cậu ấy dù có bực bội hay lo lắng cũng đều cố tỏ ra vui vẻ và cư xử bình thường mà. Sao lần này lại như thế???" Yukito thắc mắc về thái độ của Touya vừa nãy. "Sakura!! Sao em đi mà chỉ để lại có 1 tờ giấy nhắn là sao? Em không nghĩ Touya sẽ lo lắng cho em àh??? Sao em có thể làm chuyện dài dột như thế này kia chứ???" Yukito vừa trách móc, vừa lo lắng cho Sakura.
Còn lại một mình, Touya bắt đầu cảm thấy bứt rứt. "Giá mà mình đừng đi lên kinh thành thì đâu đến nỗi. Giá mà mình ở nhà canh chừng nó là được rồi. Tại sao mình vô tâm như thế??? Mình đúng là một thằng anh trai không ra gì mà!!!" Touya tự trách bản thân. Nhưng linh cảm của Touya báo cho cậu biết Sakura đang ở trong khu rừng ấy. Anh liền lồm cồm bò ra khỏi giường, thay quần áo, rồi chạy vụt ra cửa.
Vừa thấy bóng Touya chạy ra, Yukito đã chạy theo gọi với:
_ Touya! Touya!! Touya!!! Cậu đi đâu thế????
Nhưng có vẻ như Touya không nghe thấy tiếng gọi của Yukito. Trong đầu anh lúc này chỉ có mỗi ý nghĩ là phải tìm ra Sakura. Anh cứ cắm cúi chạy mãi, chạy mãi. Đến khi anh dừng lại, thì nơi đó là một nơi rất đặc biệt: một bãi đất trống, không một bóng cây, gợn cỏ, giữa khu đất là một cánh cửa màu đen làm bằng đá. Touya dùng tay đẩy nhẹ cánh cửa. Trước mắt anh bỗng hiện ra một chiếc cầu nhỏ cũng làm bằng những phiến đá màu đen bắc qua một con kênh. Touya cẩn trọng bước nhẹ lên cầu. Không có gì xảy ra. Anh lập tức chạy như bay qua phía đầu cầu bên kia. Phía bên kia là một màng sương dày đặc bao quanh tứ hướng. Anh cứ chạy, không để ý gì đến xung quanh. Mãi đến khi anh ngước lên...
Cả một thế giới ngay trước mắt anh, một thế giới chỉ có màu đen ngự trị. Đất sỏi đen, nhà cửa xây bằng đá màu đen, quần áo của người dân ở đây cũng màu đen, phương tiện đi lại cũng đen, cả bầu trời cũng đen tuốt,... Cả thảy đều có màu đen. Đó chính là Địa giới, vương quốc của yêu ma, quỷ quái và... ma cà rồng (thường gọi là Vampire) Touya vội bước đi trên con đường gạch đen lớn nhất - con đường dẫn duy nhất dẫn đến Hoàng cung. Đến cuối đường, anh trông thấy một tòa thành vô cùng nguy nga, tráng lệ nhưng cũng không kém phần huyền bí vì màu đen bí ẩn của nó. Cánh cửa thành to cao vô cùng. Có lẽ nó cao khoảng 20m, rộng khoảng 10m và được làm từ đá màu đen. Khi Touya bước đến trước cửa, có hai tên lính canh bước ra chặn anh lại. Một trong 2 tên lên tiếng:
_ Ngươi ở đâu đến đây??? Muốn gặp ai???
_ Tôi muốn gặp Đức vua của nơi này. - Touya kiên quyết.
Tên lính còn lại nói:
_ Ngươi về đi. Đức vua không gặp ngươi đâu!!! Mau về đi!!!
Lúc này, thái độ của Touya chuyển sang tức giận. Anh quát to:
_ Ta muốn gặp Đức vua!!! Các người có biết là ta phải đi cả quãng đường dài thế nào để đến đây không??? Thế mà bây giờ lại kêu ta quay về là sao??? Ta tuyệt đối sẽ không đi đâu hết cho đến khi nào ta gặp được Đức vua của các người!!!
Tiếng của Touya to đến nỗi vang vọng của vào trong Đông cung, nơi mà Sakura đang ở. Cô lắng tai nghe, và nhận ra đó là tiếng Touya. Sakura quay sang Syaoran - hiện đang nằm trên giường - và nói:
_ Em muốn ra ngoài Cửa thành chính một chút! Em đi nhé???
Syaoran gật đầu, ra hiệu đồng ý. Sakura lập tức chạy đến cổng thành. Cửa vừa bật mở, cô trông thấy Touya khi anh cũng vừa trông thấy cô. Hai người chạy đến ôm nhau nhưng chưa kịp thì đã bị hai tên lính canh can ra. Một tên nói:
_ Ngươi không được phép chạm vào Công chúa. Nếu muốn, hai người chỉ có thể đứng nói chuyện thôi!!!
Sakura lập tức quay sang nói với tên lính canh:
_ Xin lỗi nhưng anh ấy là anh trai của tôi. Hai người có thể cho anh ấy vào Thành không?
Hai tên lính canh nhìn nhau, rồi một tên lên tiếng:
_ Nếu Công chúa đã nói như thế thì chúng thần không dám phản đối!!!
Đoạn, Sakura dẫn Touya vào thành.Cả hai đi chậm nhưng không nói gì cả. Touya nhìn Sakura buồn rầu, còn cô thì chỉ biết im lặng. Đi đến Đông cung, Sakura bảo Touya đứng đợi bên ngoài, rồi cô bước vào trong gọi Syaoran ra.
Syaoran bước ra khỏi giường, chuẩn bị quần áo chỉnh tề rồi ra gặp Touya. Vừa trông thấy Syaoran, Touya nhảy bổ tới, túm lấy cổ áo anh, đe dọa:
_ Ngươi sao lại dám đem em gái ta đến đây? Sao ngươi có thể tùy tiện làm như dzậy?? Ngươi...
Touya bất ngờ đấm vào bụng Syaoran làm anh loạng choạng suýt ngã. Sakura hoảng hốt chạy đến đỡ Syaoran đứng dậy, nhưng Touya đã ngăn cô lại. Anh nhìn Sakura:
_ Nếu em đến gần nó thì đừng gọi anh là anh hai nữa!!!
Sakura đứng như trời trồng. Cô im lặng, khó xử. Đối với Sakura lúc này, Touya là người anh trai mà cô thương yêu nhất, còn Syaoran lại là người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô. Câu nói của Touya khiến cho Sakura ngần ngừ. Nhưng rồi cô quyết định chọn Syaoran. Bước đến đỡ Syaoran, Sakura nhìn về phía Touya mà nói:
_ Anh Touya, em ghét anh nhất!!!!!!
Nói xong, hai hàng nước mắt của Sakura bắt đầu tuôn ra. Syaoran vội vàng lấy tay chùi nước mắt cho cô. Sakura gạt tay Syaoran rồi bỏ chạy. Trong đầu cô lúc này rối bời. Cô không biết phải làm sao để tốt cho cả ba. Syaoran quay sang nhìn Touya bằng một ánh mắt căm giận.
_ Anh... thật quá đáng!!! - Syaoran mắng Touya.
Nhưng Syaoran thay đổi thái độ. Anh nhìn Touya chằm chằm.
_ Thật sự... anh và Sakura là thế nào??? - Syaoran dò xét.
_ Thế nào là sao? - Touya hỏi ngược lại Syaoran.
_ Thật sự về thân thế của hai người...!!! - Syaoran nhấn mạnh.
Touya nhìn Syaoran bằng một ánh mắt khó chịu. Nó như muốn nói rằng liên quan gì đến Syaoran. Anh nói với Touya:
_ Nếu chỉ là người Nhân gian thì chắc chắn khi ở Địa giới, họ không thể ở quá xa bán kính 30cm với "Owner" của họ. Trong trường hợp này, Sakura không thể ở quá xa bán kính đó với tôi. Nhưng anh thấy đấy, rõ ràng cô ấy ở ngoài bán kính đó vẫn bình thường, không hề bị âm khí làm cho nghẹt thở. Cả anh cũng vậy. Người Nhân gian không thể xuống được Địa giới nếu chỉ đi một mình. Thế mà anh lại có thể xuống tận đây một cách an toàn, không hề bị thương hay có bất kì một dấu hiệu lạ nào cả. Như vậy, chắc chắn nó có liên quan đến thân thế hai người. Thế nào? Tôi nói không sai chứ, Touya???
Touya rã mồ hôi, thở gấp. Anh nhìn Syaoran một cách khiếp sợ. Syaoran quay đi, nói nhỏ một từ:
_ "Wizard"...
Touya chạy theo túm áo Syaoran lại, đe dọa:
_ Cậu không được nói cho ai biết chuyện này, kể cả Sakura. Nếu cậu nói ra, tôi sẽ giết cậu trước đấy!!
Syaoran khinh khỉnh nhìn Touya, hạ giọng nói:
_ Tôi sẽ không nói. Nhưng không phải là vì tôi sợ anh, mà là vì người con gái tôi yêu. Giờ thì anh buông áo tôi ra đi!!! Tôi phải đi tìm Sakura!!!!!!
Touya buông áo Syaoran. Syaoran nhìn thẳng vào mắt Touya nói:
_ Tôi tuyệt đối không bao giờ để anh đe dọa tôi lần nữa đâu. Àh, tôi cho người chuẩn bị chỗ cho anh rồi. Anh có thể ở lại đây bao lâu tùy ý. Chào anh!!!
Rồi Syaoran chạy đi tìm Sakura. Touya chỉ còn biết im lặng nhìn theo. Anh đã hoàn toàn kiệt sức. Touya loạng choạng, ngã vật ra nền đất lạnh,... rồi ngất đi...
Lúc này, Sakura đang ngồi ở một góc nhà và khóc nức nở. Syaoran hớt hải chạy đến, ngồi xuống bên cạnh cô, quàng tay qua người Sakura và nhè nhẹ vỗ vào đôi vai bé nhỏ của cô. Sakura chẳng nói gì, chỉ ngồi đó khóc. Syaoran thực sự rất lo lắng cho Sakura. Anh hiểu được cô đang nghĩ gì. Cô sợ mất đi người anh trai mà cô yêu thương nhất.
Syaoran xoay người Sakura đối diện với mình rồi ôm nhẹ cô vào lòng. Sakura cảm thấy đỡ hơn khi có Syaoran ở bên. Dù sao thì anh vẫn là người quan trọng nhất với cô. Syaoran vỗ nhẹ bàn tay của mình vào lưng Sakura an ủi:
_ Touya nói vậy thôi chứ anh ta thương em lắm, Sa-ko àh!!! Cũng vì chỉ có em là em gái nên Touya mới lo lắng khi em bên tôi - một Vampire - và sống ở Địa giới với tôi!!! Thực ra, Touya sợ mất đi cô em gái dễ thương duy nhất của anh ta đấy!!!!!!
Sakura đấm tay thùm thụp vào ngực Syaoran:
_ Anh thật khéo nịnh quá đi. - Sakura lấy tay quệt nước mắt - Nhưng em biết vì anh ấy thương em nên mới nói vậy chứ không có ác ý gì. Vậy nên... em không sao hết. Anh đừng lo!!!
Syaoran kéo mặt Sakura lên sát mặt anh và nhìn cô chằm chằm. Sakura đỏ mặt, bối rối.
_ Có thật là em không sao chứ??? Tôi thấy em vẫn còn rất buồn. Vẻ mặt chẳng tươi tắn như mọi khi gì hết!!! Xấu quá đi!!! Nước mắt, nước mũi vẫn chảy tèm lem thế kia mà em bảo là không sao được hả??? Em thật khiến người khác phải lo lắng mà!!! - Syaoran tỏ vẻ trách móc.
_ Anh đừng lo. Em không sao rồi mà!!!!!!! Em sẽ tìm cách thuyết phục anh Touya!!!!!!!! Như vậy là ổn rồi!!! - Sakura chối phắt và thuyết phục Syaoran.
_ Vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ em!!! - Syaoran nói.
Rồi anh siết tay, ôm Sakura, hôn lên trán cô. Sakura cảm thấy rất hạnh phúc khi Syaoran lo lắng cho cô. "Hi vọng mình và anh ấy sẽ mãi như thế này. Luôn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau." Sakura thầm ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro