Chương 6 Trở về nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh hai àh!!! Mở cửa cho em đi!!! Em muốn nói chuyện với anh!!!!! - Sakura đứng ngoài cửa phòng Touya gào to.
Cánh cửa bật mở. Touya đứng đó nhìn Sakura bằng một ánh mắt khó chịu vô cùng. Một luồng điện chạy xẹt qua sống lưng cô. Sakura thu hết can đảm để nói chuyện với Touya:
_ Anh hai àh!!! Em biết anh rất tức giận khi em đi mà không nói tiếng nào, chỉ để lại một tờ giấy nhắn. Em biết là trong chuyện này em sai hoàn toàn. Nhưng em mong anh tha lỗi cho em. Xin anh đừng ghét bỏ em có được không anh hai????? Em xin anh đấy!!! - Giọng Sakura lạc hẳn đi, khẩn khoản cầu xin.
Touya im lặng hồi lâu, rồi anh lên tiếng:
_ Anh chẳng giận gì em hết. Chỉ là... anh cảm thấy khó chịu khi em chọn tên đó. Anh... Thật tình anh cũng không biết phải nói sao. Anh không tán thành, và cũng không phản đối chuyện này. Đây là chuyện hạnh phúc của em, anh tuyệt đối sẽ không xen vào. Nhưng em phải về thăm anh thường xuyên đó!!! Có biết không hả, cô nhóc ngốc????
_ Vâng, em biết rồi!!! - Sakura ứa nước mắt, nhào tới ôm Touya.
Touya chỉ im lặng không nói. "Có lẽ như thế sẽ tốt cho Sakura hơn." Touya nghĩ. Anh nói cho Sakura biết rằng anh sắp về Nhân gian. Cô sụt sùi nhưng cũng vui vẻ chuẩn bị cho Touya về. Trước khi chia tay, anh còn nhét vào tay Sakura một chiếc vòng bằng hồng ngọc, dặn dò cô cẩn thận, rồi mới đi...
_ Yukito chắc đang lo lắm!!! - Touya nói với Sakura khi anh đã bước ra khỏi cổng thành.
Sakura đứng phía trong thành, nói vọng ra:
_ Vâng! Anh đi cẩn thận. Em không thể tiễn anh được! Em rất tiếc, em xin lỗi!!! - Cô tỏ vẻ vừa buồn rầu vừa áy náy.
Touya dịu dàng nhìn Sakura, cười buồn rồi quay đi. Cô định gọi với theo nhưng có cái gì đó cứ nghẹn trong cổ họng cô. Sakura đành im lặng trông theo bóng Touya khuất dần trong màn sương.
Touya trở về Nhân gian. Mọi việc bình thường trở lại như chưa hề có gì xảy ra...
Chỉ có Tomoyo và Eriol là vẫn bồn chồn không yên. Tuy biết rõ Sakura vẫn bình an, nhưng cô vẫn không thể nào bình thường lại được. Cả Eriol cũng thế. Anh cho rằng Sakura ở lại Địa giới là do lỗi của anh.
Từ khi Sakura đi, Eriol và Tomoyo thân thiết hơn lúc trước. Eriol lại càng thích Tomoyo hơn, còn cô thì cũng xem anh là một người bạn tốt. Tomoyo luôn quan sát tinh tế, nhưng chỉ mỗi việc nhận ra Eriol đang thích mình thì cô lại không làm được. Eriol cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng bên cạnh Tomoyo khi cô muốn san sẻ nỗi buồn hoặc nhân đôi niềm vui. Dần dà, Tomoyo không lo lắng về Sakura nữa. Cô luôn hi vọng Sakura sẽ hạnh phúc ở Địa giới với Syaoran.
Chiều hôm đó...
Eriol lần ra bờ biển. Anh đến tìm Tomoyo để tạm biệt cô. Tomoyo hết sức ngạc nhiên khi Eriol đột ngột muốn trở về Thiên cung. Nhưng Eriol giải thích:
_ Chỉ là một thời gian ngắn vì tôi có chút chuyện cần phải giải quyết ở trên đó. Xong xuôi, tôi sẽ trở lại Nhân gian. Thú thật là tôi rất thích nơi này, kể cả những con người ở đây. Vì vậy mà tôi sẽ trở lại sớm nhất có thể.
Tomoyo mỉm cười, nụ cười gượng gạo. Cô có vẻ đã biết lý do Eriol muốn trở về Thiên cung. Nó liên quan đến chuyện của Sakura. Chính vì vậy mà Tomoyo băn khoăn:
_ Có thật là anh sẽ trở lại sớm nhất có thể chứ? Tôi chỉ có Sakura và anh là bạn. Nhưng cô ấy đi rồi. Anh đừng bỏ tôi đi luôn nhé?? Có được không??? Anh hứa đi!!!
Eriol cười buồn, nhẹ gật đầu. Rồi quanh anh xuất hiện một màn khói mỏng bao lấy. Sau khi khói tan, Eriol cũng biến mất...
Tomoyo đứng lặng hồi lâu, cúi gằm mặt. Gió bỗng nổi lên. Mây bay chầm chậm. Phía chân trời, mặt trời dần khuất bóng. Bầu trời đổi từ màu xanh hi vọng sang màu đỏ cam. Mặt biển phẳng lặng hơn, nước biển mang màu cam nhạt bởi phản chiếu ánh sáng loe loét từ bầu trời, trông như một tấm gương khổng lồ. Tomoyo bước đi dọc bờ biển. Dấu chân cô in trên cát mịn. Rồi cô từ từ đi về phía biển. Đôi chân lập tức hóa thành đuôi cá. Trước khi lặn xuống, Tomoyo quay lại nhìn chỗ tảng đá to nhất ở bờ biển. Kí ức của cô và Sakura lập tức ùa về. Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên cùng nhau hát, lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên đừa giỡn,... Bao nhiêu cái "lần đầu tiên" của Tomoyo và Sakura cứ như đang hiện hữu nơi tảng đá đó. Và hình ảnh Eriol cũng hiện diện trong tâm trí cô. Tomoyo ứa nước mắt. Rồi cô lặn xuống và biến mất trong làn nước biển...
Touya sau khi trở về càng ít nói hơn lúc trước. Mỗi lần Yukito nói chuyện với anh, Touya chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu hoặc lắc đầu. Yukito rất buồn vì anh nghĩ Touya vẫn còn giận chuyện Sakura. Nhưng Yukito không hề biết rằng lý do làm cho Touya như thế chính là vì anh sợ có người sẽ biết được bí mật thân thế của anh và Sakura. Ngày qua ngày. Thấm thoắt một năm đã trôi qua. Eriol vẫn chưa trở lại, còn Sakura thì vẫn biệt tăm. Tomoyo ngày ngày mong tin tức của hai người họ đến mỏi mòn. Touya thì dần trở nên lạnh lùng. Yukito ít nói hẳn đi, không còn vui vẻ như trước nữa. Không khí u ám dần dần hình thành và bao quanh lấy nơi đó. Mọi thứ đã thay đổi chỉ trong một năm ngắn ngủi...
Một ngày...
_ Anh Touya ơi, anh Yukito ơi, em về rồi nè!!! - Một giọng nói quen thuộc vọng vào từ phía cửa chính. Touya chạy ra cửa, ngỡ ngàng nhìn. Sakura đang đứng đó... Touya không biết nói gì hơn, anh chạy đến ôm chầm lấy cô em gái dễ thương của mình. Sakura vẫn cười, nhưng nước mắt đã bắt đầu chảy ra.
_ Em về thật rồi! Cuối cùng em đã về thật rồi!!! - Touya thì thầm, giọng ươn ướt như sắp khóc.
_ Vâng! Em về rồi!!! - Sakura vừa nói, vừa vỗ nhẹ tay trên lưng Touya, an ủi anh. Touya buông Sakura ra, rồi dẫn cô vào nhà. Bước chân vào nhà, Sakura thấy mọi thứ vẫn không thay đổi là mấy, chỉ trừ không khí bao quanh nhà. Cô cảm thấy nó u ám làm sao đó. Cô quay sang nói với Touya:
_ Anh hai àh! Em trở về lần này có lẽ sẽ ở lại rất lâu. Em mong chúng ta có thể vui vẻ lại như trước.
Touya nom rất khó xử. Anh cảm thấy vui vì Sakura đã trở về, nhưng anh cũng thấy không thoải mái vì Sakura đột ngột xuất hiện. Anh tự giận chính bản thân mình vì đã không nói cho Sakura biết sự thật về thân thế của hai anh em. Chính vì thế mà anh không thoải mái khi trông thấy Sakura. Còn về phần Sakura, cô cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái khi trở về Nhân gian. Một mặt là vì cô thích bầu không khí ở đây. Mặt khác, cô ghét phải nghe nhiều lời bàn tán ở Địa giới.
Ngoài ra, Sakura thấy khó chịu khi suốt ngày cứ phải kè kè bên cạnh Syaoran. Đối với một cô gái năng động như cô, việc phải giữ lễ nghi, ăn nói lễ phép, kiệm lời, cử xử đàng hoàng, đúng mực của một cô Công chúa đúng nghĩa chẳng khác nào là cực hình, tra tấn. Vì vậy mà khi nghe Syaoran nói cô được phép trở về Nhân gian trong một thời gian dài, Sakura mừng đế nỗi nhảy lên tới nóc nhà.
_ Yukito lại đi vắng. - Touya nói với Sakura để cô biết.
Cô ngó quanh nhà, hỏi:
_ Anh hai àh! Eriol đi khi nào thế? Anh ta có nói là đi đâu không?
Touya nhìn vào góc, chỗ Eriol ngủ qua đêm khi ở nhờ, rồi thở dài:
_ Anh cũng không rõ. Cậu ta chỉ chào anh với Yukito một tiếng rồi đi, sau khi anh từ chỗ em trở về. Cậu ta không nói là đi đâu hết!!!
Sakura cũng thở dài thườn thượt. Nhưng rồi cô sực nhớ tới Tomoyo, Sakura nói:
_ Em đi ra biển một chút. Lát em sẽ về!!! Anh đừng lo!!!!!
Nói rồi, Sakura chạy đi. Hình ảnh cô chạy gợi cho Touya nhớ lại ngày hôm đó. Ngày cuối cùng mà Sakura ở lại Nhân gian. Anh lo lắng nhìn theo bóng Sakura dần xa. Cô chạy ra phía biển. Nếu là thường khi thì giờ này Tomoyo đã ở đó để đợi cô. Nhưng vì lâu quá không gặp Sakura nên Tomoyo không còn thường xuyên nổi lên mặt nước nữa. Sakura chầm chậm bước lên tảng đá, rồi cất tiếng hát. Giọng hát Sakura vang vọng tận Thủy cung và lên đến tận Thiên đình. Tomoyo vừa nghe tiếng hát của Sakura lập tức bơi nhanh hết có thể để đến gặp cô. Như thể Tomoyo sợ khi tiếng hát ngừng lại, Sakura sẽ biến mất. Eriol trên Thiên đình cũng nhanh chóng lẻn ra ngoài (vì bị giam lỏng do trốn xuống Nhân gian) và hạ phàm ngay khi nghe tiếng Sakura hát. Khi Tomoyo vừa bước lên bờ thì Eriol cũng vừa xuất hiện. Cả hai chạy ngay đến chỗ Sakura đang đứng. Tomoyo nắm tay Sakura, hỏi han đủ điều:
_ Sakura!!! Cậu đã đi đâu thế??? Cậu thật xấu!!! Đi mà không nói cho tớ biết một tiếng!!! Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra??? Cậu có sao không? Không bị gì chứ?????
Eriol cũng không kém cạnh:
_ Tên đó có làm gì cô không??? Sao cô không nói gì đã biến mất thế??? Làm cho ai cũng lo lắng đủ điều!!! Anh Touya và anh Yukito thay đổi nhiều kể từ khi cô biến mất đấy!!! - Giọng Eriol vừa lo vừa trách móc. Sakura cười trừ, nhưng cũng kèm theo một vẻ buồn rầu vô hạn. Cô nói:
_ Tớ xin lỗi vì làm cho mọi người lo lắng. Nhưng tớ không sao nữa rồi. Tớ thực sự... đang rất hạnh phúc. Lần này về đây, tớ sẽ ở rất lâu. Chưa biết là lâu bao nhiêu nhưng khi nào có người lên đón tớ thì tớ sẽ lại xuống Địa giới. Vì vậy, hai người không phải lo tớ biến mất đột ngột lần nữa đâu!!!
Eriol thở dài, anh nói:
_ Cũng chưa biết chắc được. Có thể hắn chỉ cho cô về một ngày cho đỡ nhớ nhà rồi lại đem cô về dưới đó. Nhưng cũng có thể hắn muốn cô đi để làm một việc gì đó mà hắn không muốn cho cô biết. Vì thế khoan hãy mừng vội!!! - Giọng Eriol nghiêm trọng.
Nhưng Tomoyo đã xen vào:
_ Thôi nào!!! Tới đó thì hãy tính!! Bây giờ Sakura về rồi. Sao chúng ta không vui chơi thỏa thích khi có cậu ấy ở đây chứ, thay vì cứ đứng đó mà lo lắng??????
Sakura tán thành. Eriol cũng không phản đối. Vì thế mà cả bọn đi vòng lên phố chơi. Khi trở về thì trời đã chập tối. Tomoyo hối hả về ngay Thủy cung vì sợ Long vương lo lắng. Eriol cũng nhanh chóng trở về Thiên cung vì sợ bị phát hiện là đã lẻn ra ngoài. Còn Sakura, cô tung tăng nhảy chân sao về nhà.
_ Em về rồi!!! - Sakura nói lớn.
Touya từ trong bếp đi ra, vẫn còn mang tạp dề, trên tay vẫn đang cầm cái vá. Thấy Sakura, anh vui vẻ nói:
_ Mừng em đã về, Sakura!! Đi chơi vui không???
_ Vâng!!! - Sakura đáp. Cô cười thật tươi kèm theo là cái gật đầu. Cô cảm thấy chưa bao giờ cô có cảm giác vui như thế này.
_ Em rửa tay sạch sẽ đi rồi vào ăn cơm đi. Anh nấu xong cả rồi. Toàn những món em thích không đấy!!! - Touya nhắc nhở Sakura, kèm theo lời giới thiệu về món ăn tối. Vừa lúc đó, Yukito cũng về nhà. Trông thấy Sakura, anh chậm rãi bước đến hỏi, giọng lơ đãng đi chỗ khác:
_ Em về rồi àh???
Sakura gật đầu, nhìn anh cười rất tươi, như thể cô chỉ mới vừa ra ngoài một lát rồi về chứ không phải biến mất trong một năm trời. Touya thấy Yukito cũng giục anh:
_ Cậu về rồi thì vào trong rửa tay rồi ra ăn tối này, Yukito!!!
Yukito đi vào trong. Sakura lẳng lặng nhìn theo anh. Cô cảm thấy Yukito có gì đó lạ lắm. Anh đối xử, tỏ thái độ giống như Sakura chỉ là một người xa lạ đến ở nhờ vài ngày. "Chắc có lẽ mình nhầm. Anh Yukito làm sao có thể đối xử với mình như thế chứ." Sakura tự nhủ rằng cảm giác của cô về Yukito là lầm tưởng do lâu quá không gặp mà thôi. Bữa tối diễn ra rất bình thường giống như cô chưa tùng biến mất. Duy chỉ bầu không khí là có gì đó rất nặng nề. Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua của Sakura, cô không để ý gì nhiều, chỉ cắm cúi ăn hết phần cơm của mình. Đêm hôm đó là đêm trăng tròn, giống hệt đêm mà Sakura biến mất. Hai anh em - Touya và Sakura - ngồi trước thềm nhà. Cả hai đều ngước nhìn ánh trăng khuya. Touya giọng trầm trầm hỏi:
_ Em còn nhớ có lần hai anh em mình đùa giỡn trong một đêm trăng thế này không???
_ Em nhớ chứ!! Lần đó thực sự rất vui!!! - Sakura đáp, giọng chậm rãi.
_ Anh thực sự rất mong anh em mình có thể như xưa nhưng mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa... - Touya nói tiếp. Vẻ mặt anh rất đau khổ và buồn rầu. Nói rồi anh đứng lên, bước vào nhà và nói:
_ Khuya rồi! Đi ngủ thôi, Sakura!!!
Sakura cũng đứng lên, bước vào nhà và lên giường nằm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro