Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ Tư Nhiên!" Trưởng ban Kiểm tra kỷ luật không nhịn được nữa: "Bớt làm chuyện thiên vị đi!"

Người nào đó từng kiên quyết tỏ ra "không thiên vị" trưng ra vẻ mặt chính trực "Cậu là đồng lõa đó, bớt bớt đi."

"..." .

Vào kì nghỉ đông, hai người cùng ngồi chung xe lửa để về nhà, tết âm lịch, mỗi người đều theo người nhà của mình đi du lịch, không hề gặp lại nhau.

Đêm giao thừa, họ bước sang năm mới qua điện thoại, chúc nhau năm mới vui vẻ.

Sau đó im lặng không nói gì.

Thư Nhan và Từ Tư Nhiên không biết là, trong khung cảnh ầm ĩ, hô hấp hai người đan vào nhau, máu trong trái tim không hẹn mà cùng ấm dần lên, sôi trào.

Không hẹn mà gặp, trong nỗ lực để xoa dịu không khí, cuối cùng vẫn trở về sự trầm mặc như ban đầu.

Nháy mắt đã đến lúc đi học lại.

Học kì sau của năm nhất thì có bận hơn trước một chút, nhưng cơ bản thì vẫn thế, lo việc của ban Văn thể với Từ Tư Nhiên, đôi khi trốn chạy bộ buổi sáng, lúc vui vẻ thì đi nghe giảng của lớp năm hai, không học thì cùng bạn đi chơi.

Đến kì thi cuối kì, những cảm xúc kì lạ dường như không còn xuất hiện nữa, Thư Nhan cũng cố gắng không nghĩ linh tinh, chuyên tâm làm việc của một sinh viên nên làm.

Ngoại trừ yêu đương và làm những chuyện trái kỉ luật, chuyện gì cũng làm đủ cả.

Nhưng Thư Nhan biết, vẫn có chỗ không đủ.

Cô không lĩnh hội sâu sắc được lời nói của Từ Tư Nhiên lúc khai giảng, có lẽ là bởi vì cô vốn không giỏi giao tiếp, lại không nhạy cảm, cho nên không có cảm giác rõ ràng gì.

Ở trong lòng Thư Nhan, đại học là một môi trường mới nhưng cũng không khác trường cấp ba gì mấy.

Tình bạn đối với cô luôn nhạt như nước, sự nhiệt tình trong học tập của cô vẫn không mất đi, tư tưởng vẫn vững vàng, giáo sư có nhớ tên hay không cũng chả sao, cô cứ chăm chỉ học hành là được, có vấn đề thì hỏi, vô cùng hài lòng.

Về phần sinh hoạt giải trí, Thư Nhan không thích đi chơi lắm, bình thường toàn ở trong kí túc xá đọc sách nghe nhạc, cho nên vấn đề này không quan tâm.

Có đôi khi, Thư Nhan suy nghĩ về quan hệ của mình và Từ Tư Nhiên, nó cân bằng một cách kì diệu mà kì lạ.

Ai cũng không nói, ai cũng không chọc thủng, căn bản là không cần nói ra cũng tự ngầm hiểu.

Trong hai người, ai cũng không đoán ra tâm tư của đối phương, ít nhất là Thư Nhan không đoán được tâm tư của Từ Tư Nhiên.

Cứ im lặng như vậy, cái sự yêu thích kia sau một thời gian dài sẽ biến thành tình bạn bình thường, hay là càng để lâu thì càng thấm sâu, càng ủ càng thuần, rồi đến một ngày sẽ không kiềm chế được nữa?

Thư Nhan không biết đáp án.

Năm cấp ba đó, cô tưởng sẽ quên không còn chút gì, nhưng khi nhìn thấy anh ở tích tắc kia, nó lại dễ dàng trỗi dậy lần nữa.

Khiến cô không chắc nhất chính là thái độ của Từ Tư Nhiên.

Nói nữa thì có lẽ rất buồn cười, Thư Nhan cảm thấy từ khi thích anh, giống như có thể lội ngược dòng về trước kia, cho đến bây giờ.

Đường thẳng kia từ đầu đến cuối luôn ngắn gọn và thẳng tắp, nghiêng nghiêng đấy, nhưng vẫn cố chấp kéo dài.

Tình cảm của cô như một đường gợn sóng nhấp nhô bất định, nhưng chắc chắn ít nhất là có một điểm có thể cùng song song.

Có lẽ có thể lấy Lagrange trong định lý giá trị* để hình dung chứ? Thư Nhan vô thức vẽ trên cuốn vở.

*Đây là Định lý giá trị trung bình cho hàm khả vi – Định lý Lagrange. Ai chưa hình dung ra được thì search định lí giá trị trung bình wiki, nó có hình minh họa dễ hiểu đó.

Ngòi bút dừng trên trang giấy mỏng, qua vài nét bút, ở mép giấy xuất hiện những vết mờ lộn xộn.

Khoảng thời gian hai người ở bên nhau không phải là liên tục, nhưng có lẽ, tình cảm của cô đối với anh vẫn luôn liên tục.

Tình cảm của cô đối với anh chưa từng bị gián đoạn, đã từng có cao trào, thấp đến mức bị ngó lơ, cao đến mức cô cố gắng hết sức để hồi phục.

Cụ thể là lúc nào nhỉ.

Có thể là lần đầu tiên nhìn thấy anh, có thể là trong khoảng thời gian dài chỉ quan sát mà không nói chuyện, hoặc cũng có thể là trong cái đêm hai người cùng ngồi nghe nhạc.

Cũng có thể là lúc gặp lại anh ở đại học, cũng có thể là một ngày nào đó chẳng hạn.

Mà bây giờ, phần tình cảm mất khống chế này bắt đầu càng ngày càng tăng.

Tính toán chính xác thì, từ khi họ bắt đầu quen thân với nhau, thật ra chỉ có nửa năm.

Từ Tư Nhiên có từng có, dù chỉ là một chút, cái cảm giác giống cô hay không?

Cho nên suy nghĩ của cô luôn thay đổi.

Nếu cứ như vậy, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại, trong bốn năm đại học, bạn bè cùng đồng hành, cũng là một bảo vật đáng giá để nhớ lại nhiều năm sau.

Hoặc là nói thẳng ra, cô lại nghĩ, bất luận kết quả như thế nào, ít nhất cô sẽ không hối hận, dù có thể cuối cùng không còn làm bạn được nữa.

Dù thế nào, chung quy vẫn tiếc nuối.

Vẫn là, kéo dài bao lâu thì hay bấy lâu.

Không nói gì cả, vậy là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro