Chương 23: Vào tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diện mạo của Kelvin Chu không anh tuấn bằng Sở Quân Việt và Hạ Tử Diệu, nhưng cả người anh ta mặc âu phục màu đen cao cấp, dáng người cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp, tóc hơi dài, cho dù anh ta không nói chuyện, nhưng mặc quần áo như vậy, đứng trong đám đông, cũng rất nổi bật.

Lúc anh ta bước ra, đôi mắt sáng ngời, có thần nhìn về phía Đường Bội, nhưng lại mang theo vài phần khí thế khiếp người.

Đương nhiên Đường Bội sẽ không bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, cô đặt súng về chỗ cũ, vén váy lên từ từ đi xuống, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ ung dung tao nhã ban nãy.
Trên mặt của cô là nụ cười tự tin, cô gái với hành vi ngang ngược và kì quái lúc nãy giống như chỉ là ảo giác của mọi người.

Thấy Đường Bội như vậy, sự thưởng thức trong ánh mắt Kelvin Chu càng rõ ràng hơn.

"Sở thiếu." Đường Bội đứng ở trước mặt anh ta, nho nhã vươn tay.

"Cô Đường." Kelvin nắm tay của cô, nữ diễn viên có thể thu phóng cảm xúc tự nhiên thế này, không phải anh ta chưa từng thấy qua, nhưng phần lớn bọn họ đã trải qua vô số thử thách trên màn ảnh mới có thể chuyên nghiệp như vậy.

Nhưng người con gái xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt này, rõ ràng chỉ là một người mới.

"Nếu cô không bận chuyện gì, chúng ta có thể tìm một chỗ để nói chuyện." Kelvin thu hồi sự say mê trên mặt, ga lăng nói:

"Tự giới thiệu với cô, tôi là Sở Dực Thành."

"Vinh hạnh của tôi."

Đường Bội cười tươi, quay đầu nhìn Hạ Tử Diệu.
Hạ Tử Diệu cũng đi về phía bọn họ, rõ ràng có quen biết với Sở Dực Thành, vừa đi tới đã vỗ bả vai đối phương, cười hỏi:

"Tới lúc nào thế?"

"Tùy tiện đi dạo thôi." Sở Dực Thành thờ ơ quét nhìn đám người xung quanh, lại nói: "Đúng lúc cậu cũng ở đây, vậy thì cùng nhau đi đi."

Có ý gì?! Đường Bội hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nam chính trong bộ phim sắp tới là Hạ Tử Diệu?

Nhưng mà cô phản ứng rất nhanh, nếu như không phải Hạ Tử Diệu cũng tham gia vào bộ phim đó, thì sao anh ta có thể biết được chuyện này?

Song, bây giờ cô còn có chuyện cần giải quyết.

Đường Bội quay đầu nhìn Sở Quân Việt vẫn còn đứng trên lầu hai.

Đây là địa bàn của Sở gia, tuy không biết Sở Dực Thành rốt cục có phải người của Sở gia hay không, có lẽ anh ta là sự tồn tại đặc biệt nào đó trong Sở gia, nhưng cô vẫn chưa ngây thơ đến mức, vừa mới trêu chọc chủ nhân nơi này, lại hồn nhiên rời khỏi đây, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, chủ nhân của nơi này còn che giấu nanh vuốt vô cùng sắc bén.

"Sở thiếu..."

Đường Phỉ Phỉ chú ý tới ánh mắt của Đường Bội, đỏ mặt thấp giọng nói:
"Cô ta thật sự, thật sự rất đáng sợ, rất có tâm kế, mấy ngày trước ở trường quay, cô ta... Đã... Đã..."

Cô ta nói đến đây thì giọng có chút nghẹn ngào, vô cùng uất ức.

Người đẹp thẹn thùng, vốn có thể làm người ta yêu thương, Đường Phỉ Phỉ rõ ràng hiểu rất rõ vũ khí của bản thân mình, khóe mắt hơi đỏ lên, ấp úng nói:

"Hôm nay lại tới đây phá Sở thiếu, thật sự.... Quá không biết lễ phép."

Cô ta rất hận Đường Bội, mặc dù không biết ban nãy xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Đường Phỉ Phỉ biết, Đường Bội không những cướp mất vai diễn mà cô ta phải mất rất nhiều thời gian mới giành được, bây giờ còn lấy được vai diễn mới rất có trọng lượng.

Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!

Con tiện nhân này, sao có thể so sánh với cô ta chứ?!

Cô ta nhất định phải làm cho Đường Bội sống không bằng chết!

"Sở thiếu..."

Thật lâu không thấy anh trả lời, Đường Phỉ Phỉ nhịn không được kéo góc áo của anh.

Sở Quân Việt quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không giận mà uy, khiến cho cả người Đường Phỉ Phỉ đột nhiên cứng đờ, người đàn ông trước mắt này không phải là một lão già chỉ cần cô ta nũng nịu một chút sẽ làm việc vì cô ta, mà là người thừa kế duy nhất của Sở gia, là thiếu gia nhà họ Sở không ai dám đắc tội.

Cô ta hơi ngượng ngùng, lặng lẽ thu tay về, cúi đầu xuống, cả người cũng run nhẹ mấy cái, y như một con thỏ trắng nhúc nhát.

Nhưng ở chỗ mọi người không thấy, cô ta lại cười lạnh—-

Sở gia không thể trêu, con tiện nhân Đường Bội đã đắc tội với Sở thiếu, vậy nó sẽ không có kết cục tốt.

"Chú." Sở Quân Việt không hề để ý đến Đường Phỉ Phỉ, từ trên cao nhìn xuống: "Nếu đến đây thì hãy chờ kết thúc rồi hãy đi."

Hóa ra Sở Dực Thành là chú của Sở Quân Việt.

Đường Bội nhìn hai người, ngũ quan không giống nhau, nhưng cái loại tùy ý làm mọi chuyện theo ý mình, hoàn toàn không coi cảm giác và ánh mắt của người khác ra gì thì hơi giống.

Sở gia thần bí mạnh mẽ, con cháu Sở gia mặc kệ bây giờ đang làm gì thì sự kiêu ngạo toát ra từ trong xương cũng không bao giờ thay đổi. Khí chất ấy phải sống nhiều năm trong thế gia mới có thể dưỡng thành, Đường gia là nhà giàu mới nổi, cho nên khí chất bên trong kém hơn rất nhiều.

Ít nhất là Đường Phỉ Phỉ, người thừa kế của Đường gia hiện tại, đứng trước mặt Sở Quân Việt giống như hạt cát trong sa mạc.
"Huống chi, cháu còn vài lời muốn nói với cô Đường." Sở Quân Việt chuyển ánh mắt sang người Đường Bội.

"Người phụ nữ đó điên rồi..."

"Đúng vậy, dám xúc phạm Sở thiếu..."

"Cô ta sẽ chết không có chỗ chôn thân..."

Tiếng xì xào bàn tán sau lưng Đường Bội không ngừng vang lên, giọng nói lớn đến mức cô có thể nghe được. Chỉ có điều, nụ cười trên mặt cô không hề giảm, tựa như hoàn toàn không nghe thấy, từng bước đi tới lầu hai, đứng trước mặt Sở Quân Việt.

Đôi mắt của cô sáng ngời, má lúm đồng tiền như hoa, ngón tay thon dài trắng nõn như cỏ thơm xanh tươi, rượu đỏ trong ly rượu thủy tinh, theo động tác của cô tạo ra những gợn song làm say lòng người.

"Sở thiếu..." Đường Bội thoải mái đưa ly rượu cho Sở Quân Việt, cười xinh đẹp: "Anh là người đại nhân, đại lượng, sẽ không so đo với một cô gái không hiểu chuyện như tôi chứ?"

Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn cô, một lát sau mới đưa tay nhận lấy ly rượu.

Khi tay sắp chạm vào ly rượu, ngón tay thon dài, có lực đột nhiên chuyển hướng, chế trụ vai của Đường Bội.

Sau đó anh dùng sức kéo cô về phía mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro