Chương 28: Bạt tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch quay phim buổi sáng bị hủy bỏ, lúc Đường Bội từ phòng hóa trang đi ra, toàn thân mặc chiến giáp, tóc búi đơn giản dùng mũ ngọc buộc trên đầu, mặt mày như vẽ, tư thế oai hùng.

Cô nhìn xung quanh phát hiện không khí bên trong trường quay còn nghiêm túc hơn hồi nãy, Tần Hạo Diễm trầm mặt ngồi ở chỗ của mình, Hạ Tử Diệu thì đã vào chỗ, một cây đàn cổ được đặt trước mặt anh ta.

Ảnh đế quả nhiên là ảnh đế.

Ở trong phim Chiến Ca, phần lớn cảnh quay của Hạ Tử Diệu đều trong tư thế chiến thần oai phong lẫm liệt, nhưng lúc này anh ta yên tĩnh ngồi đó, chân mày khóe mắt đều mang theo ý cười nhìn Đường Bội, lại có vài phần phong thái nho tướng.

Đường Bội lặng lẽ giơ ngón tay cái với anh ta, cười tươi.

Hạ Tử Diệu cười đáp lại, sau đó cúi đầu khảy dây đàn.

"Tăng."

Một âm thanh vang lên, thổi lên tư thế oai hùng của khúc hành quân thời buổi loạn lạc.

Giống như khúc nhạc cổ mà Đường Bội từng đàn, giữa khí khái anh hùng mang theo ba phần dịu dàng, quyến rũ. Tuy Hạ Tử Diệu đánh đàn, nhưng sát phạt chinh chiến, tràn ngập hào khí.

Bởi vì chưa chính thức quay phim, Tần Hạo Diễm chỉ liếc mắt nhìn Hạ Tử Diệu một cái, rồi tiếp tục thảo luận công việc với Mạnh Gia Dụ và nhân viên quay phim.

Đường Bội lại biết Hạ Tử Diệu đang mời mình diễn cùng anh ta.

Cô đi về lên trước vài bước, im lặng đứng cách trước mặt Hạ Tử Diệu không xa, nhìn vào ánh mắt tràn đầy thưởng thức, và còn xen lẫn chút dịu dàng khó thể nhìn thấy kia.

Tiếng đàn vang lên càng ngày càng dồn dập. Không chỉ Đường Bội mà càng có nhiều người trong trường quay bị tiếng đàn hấp dẫn, nhìn về hướng bọn họ.

Hạ Tử Diệu, không phải nói là Lạc Tu Vân đang dùng hai tay, mở ra một cuốn sử thi tư thế hào hùng cho mọi người thấy, như thây ngang khắp đồng. Bọn họ bị tiếng đàn dẫn dắt, về với năm tháng chiến chinh và gian khổ, ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Tiêu công chúa nhíu mày, đứng tại chỗ nhìn Lạc Tu Vân, một người đàn ông quá mức kiên cường như thế, dù lạnh lùng nhưng cô cũng bị nhu tình này làm cho dao động.

"Tăng."

Tiếng đàn như rên rỉ, mùi máu tươi trong không khí càng thêm dầy đặc khiến cho những người vây xem không tự giác nhíu mày.

"Ai nói rằng không có quần áo? Vương khởi binh sửa lại giáo mâu, cùng sinh cùng tử..."

Tiếng hát trong trẻo và dịu dàng lại đột nhiên vang lên một cách tự nhiên trong trường quay.

Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!

Tiếng đàn hơi ngừng, rồi lại vang lên lần thứ hai, ý sát phạt dần thu liễm theo tiếng hát. Tiếng hát cuối cùng chấm dứt, tiếng đàn lại vang lên, nhưng lúc này lại lộ ra vài phần nhu tình của người nam nhi.

Một khúc kết thúc, bọn họ vẫn duy trì tư thế ban nãy, tư thế không khác nhau, giống như không bất cứ điều gì vì khúc nhạc này mà thay đổi.

Lạc Tu Vân ngẩng đầu lên nhìn Tiêu công chúa, người con gái mặc chiến giáp, đang dùng hai mắt sáng rời, giống như ánh mặt trời sáng sớm, lại dịu dàng và mát rượi giống như suối ngọt, nhìn mình.

Chống lại ánh mắt của Lạc Tu Vân, Tiêu công chúa bỗng nhiên cười tươi, lần đầu gặp gỡ trên chiến trường, người con gái nâng ly rượu uống một cách thoải mái, phóng khoáng không thua kém nam nhi, dũng cảm, nhiệt tình lại thẳng thắn, đối với người đàn ông mà cô thưởng thức, lại lộ ra một mặt dịu dàng nhất quyến rũ nhất.

Dung nhan khuynh quốc khuynh thành!

Không chỉ Hạ Tử Diệu ngẩn người, ngay cả bọn người Mạnh Gia Dụ và Tần Hạo Diễm vẫn luôn bận thảo luận cũng nhìn đến ngây người.

Bọn họ đã gặp không ít phụ nữ trong giới giải trí, nhưng mà một cái nhăn mặt nhíu mày cũng có thể động lòng người thì thật sự quá ít.

Tần Hạo Diễm đột nhiên hối hận, không thể quay lại cảnh ban nãy.

Anh ta vội vã chỉ huy nhân viên, mỗi người vào vị trí của mình, sửa chữa một chút, chuẩn bị quay phim!

Sau khi thay đổi tình tiết trong tác phẩm, không chỉ phù hợp với sự tinh túy của phim, mà còn tăng thêm sức ảnh hưởng của Đường Bội trong vai Tiêu công chúa, hình tượng nhân vật càng thêm nổi bật.

Cảnh này được nhanh chóng quay xong, nhưng bây giờ Tần Hạo Diễm đang giận dữ, nhân viên đoàn phim không ai dám chụp hình đừng nói chi là quay clip, nhưng mà sau khi ngừng quay phim, toàn bộ đoàn phim đều thảo luận về Đường Bội.

Thời điểm nghỉ trưa, Ann giúp Đường Bội tháo bỏ trang sức trên đầu xuống, ngồi bên cạnh cô.

Đường Bội nhìn thấy nụ cười của Ann hơi kì lạ, cảm thấy tò mò.

Dựa theo hiểu biết của cô về Đường Phỉ Phỉ, sáng nay cô ta dám nói những lời ngoan độc như thế với cô, chậm nhất là sáng ngày mai, hoặc chiều hôm nay sẽ có hành động, nhưng mà nhìn sắc ặmt của Ann, hình như không giống!

Ann mở trang web ra, vẫn là đoạn clip bị phát tán mới xem sáng nay, nhưng mà bình luận phía dưới đã thay đổi rất nhiều.

"Nhìn bình luận xem." Ann cố ý nhắc nhở.

Đường Bội mở bình luận mới nhất, reply khoảng 1 giờ trước, nhưng đã được mấy ngàn lượt hồi âm.

"Nữ thần trong đoạn lip hôm nay quay cảnh mới, nụ cười đó, ánh mắt đó...Nếu như cô ấy bằng lòng nhìn tôi cười một cái, tôi có chết vì cô ấy cũng đáng giá."

Những bình luận đó dĩ nhiên có phần hơi khoa trương, những bình luận phía dưới đều như nước chảy, hơi linh tinh một chút.

Nhưng mà có chính sách cao áp của Tần Hạo Diễm, những người bình luận như thế cũng sớm chuồn mất!

Đường Bội cười cười, đưa máy tính bảng lại cho Ann nói: "Đây là tuyên truyền sao?"

"Đạo diễn Tần cũng không cần cố ý tuyên truyền như vậy đâu." Ann trêu ghẹo cô cười nói:

"Cô thương hại đấn mày râu một chút đi, người đẹp."

Cô còn muốn nói gì đó, nhưng cửa đột nhiên vang lên tiếng g, có người ở bên ngoài nói:

"Chị Đường Bội, bên ngoài có người tìm chị, đạo diễn Tần bảo chị ra ngoài."

"Tìm tôi?"

Đường Bội hơi bất ngờ, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên vài gương mặt, Đường Phong Ngôn, Minh Hiên, khuôn mặt của từng người một dần dần hiện lên, thế cho nên đợi đến khi tới cửa phim trường, nhìn thấy chiếc xe hơi quen mắt, lại cảm thấy buồn cười.

Chiếc S500 màu xám bạc này không phải là chiếc xe sáng nay đã đưa Đường Phỉ Phỉ tới đây sao?

Trong mắt cô hiện lên ánh sáng rõ ràng, khi cách xe một khoảng cách, cô dừng bước, lạnh lùng hỏi: "Xin hỏi là vị nào tìm tôi?"

Cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn 40 tuổi đi xuống, tướng mạo bình thường, thân cao khoảng 1m70, tên là Sử Hồng Đạt. Cho dù đứng thẳng người nhưng cũng không thể che giấu cái bụng phệ ông ta.

Đường Bội híp mắt, cô không nhận lầm người, người này là một trong những khách hàng lớn của Đường gia, chuyên kinh doanh về bất động sản và quảng cáo, nghe nói cũng có chút sản nghiệp về giải trí và còn làm ăn với Kỳ Hạ.

Thảo nào sáng nay Đường Phỉ Phỉ lại bước xuống từ xe của ông ta.

Sử Hồng Đạt không có ý tốt liếc nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới, cười đến mức ngả ngớn: "Cô Đường, chuyện tôi đồng ý với cô, cần làm tôi cũng làm xong rồi, có phải cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình hay không?"

"Tôi không biết ông có ý gì?" Đường Bội thản nhiên nói.

Thời điểm Sử Hồng Đạt nói chuyện, phía sau ông ta rõ ràng có ánh đèn flash, không biết ông ta đã mang theo bao nhiêu phóng viên đến đây, hòng bôi nhọ danh dự của cô.

Đường Phỉ Phỉ đúng là vừa ngu xuẩn, vừa bỉ ổi, lại dùng một chiêu ngu ngốc như thế.

"Đường Bội." Sử Hồng Đạt trầm mặt xuống, lạnh giọng nói: "Cô đừng được nể mặt mà làm tới! Tôi khách sáo với cô, hạng người như cô chỉ là loại chuyên nằm xuống để người..."

"Bốp..." Một tiếng tát giòn vang.

Sử Hồng Đạt còn chưa nói xong, thì đã chết trân tại chỗ. Ông ta không dám tin nhìn Đường Bội. Sau một lúc sửng sờ, một tay ôm lấy má phải bị tát đến đau rát, run run chỉ vào Đường Bội, giận dữ nói:

"Đồ điếm, mày dám đánh tao?!"

Cảnh tượng ban nãy diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi ông ta không kịp nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy má nóng bừng, nhất định là bị người khác đánh một bạt tai.

Đường Bội nhẹ nhàng thổi ngón tay, chán ghét nhíu mày nói:

"Đánh ông tôi còn ngại bẩn tay."

"Đánh ông không phải là cô ấy." Một người đàn ông lạnh mặt, dáng người cao lớn đi tới bên cạnh Đường Bội.

Cả người anh ta mặc âu phục màu đen, đeo kính gọng vàng, tóc chải chuốt cẩn thận, tỉ mỉ, hoàn toàn đầy đủ khuôn cách tinh anh.

"Tôi là Lục Tử Mặc, từ hôm nay trở đi tôi là đại diện của Đường Bội, xét thấy Sử tổng muốn đặt điều để bôi nhọ danh dự của Đường Bội, và có ý đồ lợi dụng phóng viên để hãm hại cô ấy, ngày mai luật sư của chúng tôi sẽ gửi lệnh triệu tập của tòa án đến quý công ty." Lục Tử Mặc lạnh lùng nói với Sử Hồng Đạt.

"Mày, mày, mày..." Ngón tay Sử Hồng Đạt run rẩy đến co giật: "Mày có biết tao là ai không?! Dám nói chuyện với tao như vậy? Mày có tin..."

"Hiện tại cô Đường là người phát ngôn cao cấp cho toàn bộ sản phẩm CPD của tập đoàn Sở thị chúng tôi, nếu ông có dụng ý xấu hãm hại danh dự của người phát ngôn tập đoàn Sở thị, thì Sở thị sẽ tố cáo ông." Lục Tử Mặc lại nói.

"Mày đừng hù dọa người khác!" Sử Hồng Đạt lạnh lùng nói: "Một ngày Sở thiếu kiếm cả tỷ bạc, sao lại chú ý đến con điếm..."

Ông ta còn chưa nói hết câu thì đột nhiên trợn to mắt nhìn người xuất hiện sau lưng Đường Bội.

"Miệng của ông nên súc cho sạch." Giọng nói nam tính trầm thấp quyến rũ vang lên phía sau Đường Bội và Lục Tử Mặc, Đường Bội quay đầu thì nhìn thấy Sở Quân Việt đút hai tay vào túi áo, thong thả đi tới trước mặt Sử Hồng Đạt, thản nhiên nói: "Dẫn ông ta xuống giúp ông ta súc miệng cho thật sạch!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro