Chương 6: Cầm máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trước đến nay, kể cả người yêu cũ khi nói lời yêu thương với tôi, tôi vẫn chẳng cảm thấy ngượng ngùng chút nào, ấy vậy mà khi nghe Khang nói vậy, hai má tôi bỗng nóng rực.

May mắn đã có màn đêm làm nhạt bớt, tôi cười gượng, quyết định làm theo cách thằng Long dạy trước đây, hễ mình khó xử trước người quen cùng tuổi thì cứ chửi tục là tốt nhất.

"Dcm mày nhảm l** quá đó." 

Khang đứng thẳng người dậy, đeo lại khẩu trang, ánh mắt chậm rãi lướt qua tôi. Cậu nhún vai, quay đầu bước tiếp. 

"Đi thôi, nếu muốn tao không nhảm nữa thì mau theo tao về đi." 

Tôi sụp lưng xuống, thầm thở phào một hơi, may mắn hắn vẫn chưa nhận ra chuyện gì. Nếu không nếu Khang biết chuyện tôi nóng mặt chỉ vì một câu nói bâng quơ của hắn thì nhục không biết giấu vào chỗ nào. 

Trên đường về, không ai nói với nhau câu nào, đang đi xe mà tôi cứ như đi thi, khó thở kinh khủng. 

Lúc Khang chở tôi về nhà đã 11 giờ đêm, ba mẹ tôi thường ngủ sớm nên trong nhà đã tắt đèn từ trước.  Chỉ còn ánh đèn đường lập lòe trước ngõ, tôi ngẩng đầu, khẽ ho nhẹ một tiếng.

"Cảm ơn nhé. Mày cũng mau về sớm đi." 

Bởi vì Khang đứng ngược sáng nên tôi chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt cậu lúc này, thường ngày không hiểu vì sao chỉ cần nhìn qua hai hàng lông mày của cậu thì liền có thể nhận ra tâm trạng của Khang như thế nào.  

Tuy vậy ngay lúc này đây, Khang như một chàng hoàng tử lạnh nhạt đứng đó, lưng dựa vào xe, khoanh hai tay lẳng lặng mà nhìn tôi. Dường như cậu vẫn đang đợi thứ gì. 

"Sao vậy?" 

"Không có gì, chỉ là muốn nhìn mày một chút." 

Tôi ngẩn người, chưa kịp hiểu mô tê gì thì người kia đã leo lên xe, phóng thẳng đi không thèm ngoảnh lại. 

Tôi lẩm bẩm: "Dm chuyện gì vậy..." 

"Bạn trai à?" 

Tôi giật mình quay phắt ra sau, phát hiện thằng Phương đã lù lù đứng đó từ lúc nào, mặt còn có vẻ biết tỏng hết rồi. Tôi vươn tay, đập một phát vào đầu nó.

"Im lặng và mở cửa cho tao đi." 

Phương bĩu môi: "Cũng đúng, cỡ bà chị thì chó nó cũng chẳng yêu" 

Nghe nó nói vậy, tôi suýt nữa phát cáu. Đột nhiên nhắc đến chuyện yêu đương, gương mặt của Giang lại ùa về. 

Tôi đã muốn quên đi anh ta, nhưng kí ức vẫn cứ ngưng đọng ngay đó. Dù dùng cách nào vẫn chẳng thể giảm bớt, mỗi khi nhắc lại, tôi vẫn cảm thấy thật nực cười khi bản thân vẫn còn đau đáu vì thứ tình cảm không đáng có. 

Thấy tôi không nói gì, giọng nói của Phương trong màn đêm chợt lạnh đi: "Thằng l** kia không đáng để bà chị phải buồn, cũng chẳng xứng với chị, và đừng có bày vẻ mặt đó trước mặt tui."

Nghe nó nói vậy, lòng tôi trong chốc lát đã ấm hẳn lên, tôi nhoẻn miệng: "Sao tự dưng tốt bụng ghê vậy mày." 

Rầm.

Vừa dứt câu, cánh cửa đã đóng sập cửa lại, đang đứng chôn chân giữa cửa nên tôi cũng vì thế mà dính chưởng ngay mũi. 

"Dm thằng chó, mày có ra đây cho bà không thì bảo!" 

Skincare xong, tôi liền lao thẳng lên chiếc giường mềm mại, nằm lăn long lóc một hồi lâu, hai mắt tôi vẫn mở thao láo. Đấu mắt với bức tường trắng đến mức phát chán, tôi với với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, theo phản xạ liền nhấn vào facebook và bắt đầu lướt. 

Mỗi khi tôi mất ngủ, điều tôi luôn làm đó chính là lướt facebook cho qua giờ, tôi đặc biệt thích thú với kiểu xem review phim một phát đến tận sáng ngày hôm sau. Ưu điểm là vui vl, nhưng nhược điểm luôn là sáng hôm sau ngủ gục trên bàn và suýt bị ghi vào sổ đầu bài vài lần vì tội không tập trung vào giờ học.

Lướt một lúc, tôi lại dở chứng kiểm tra vòng bạn bè xung quanh mình.

Có lẽ là do quá mệt mỏi vì thức khuya. Nên lúc đó tôi chẳng hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì mà dám làm ra cái chuyện tày trời như vậy, đến khi đã định thần lại thì tay đã nhấn vào nút chấp nhận từ khi nào.

Facebook thông báo.

Tôi... và Nguyễn Danh Khang đã trở thành bạn bè trên Facebook!

Hoảng sợ nhìn màn hình điện thoại, tôi nuốt nước miếng, giờ có nên xóa kết bạn không nhỉ? Tự dưng ngủ không lo ngủ lại đi nghịch ngu như vậy làm gì. Đang loay hoay không biết tiếp theo nên làm thế nào thì tin nhắn bên ô chat lại bật lên. 

Tôi giật thột buông ngay máy ra, vì quá đột ngột nên một cái bộp đã rơi ngay trên trán. Tôi vừa suýt xoa vừa cầm máy lên, cố nhìn cho rõ đứa nào đêm hôm dở chứng nhắn tin như vậy. 

Nhìn thấy dòng chữ trước mặt, trái tim tôi đã đánh thót.

[Ồ?]

[Hết sợ tao rồi?]

Tôi cắn môi, quyết định nhắn lại. 

[Tao không sợ mày.]

Thật ra tôi sợ hắn vãi cả l**. 

[Một năm, tao chờ mày một năm.]

Đọc đoạn tin nhắn này, tôi đột nhiên lại cảm thấy nó sai sai chỗ nào. Dù biết Khang đang nói đến việc một năm qua không chịu kết bạn với hắn, nhưng tôi vẫn có cảm giác Khang muốn ám chỉ điều gì. 

[Xin lỗi, tao tưởng acc mày lừa đảo nên không chấp nhận.]

Đầu bên kia hiển thị đang nhập chữ, tôi trợn tròn mắt, cố chờ xem tiếp theo hắn sẽ nhắn cái gì. Nhưng chờ mãi, chờ mãi, năm phút sau vẫn thấy bên kia đang nhập. 

[Mày viết văn à?]

[Lừa đảo tình cảm có tính không?]

Tôi nheo mắt, cố load tin nhắn vừa mới bật lên. 

[Chắc là... có?]

[Nhưng tao sẽ không.]

Khó hiểu đợt hai, tôi lắc đầu, sẽ không cái gì, sao nói được nửa lại dừng. Chưa có được câu trả lời hoàn chỉnh, tôi lại chờ Khang nhắn tiếp. Tuy nhiên lần này không giống lần trước, đ** c** m* hắn ta offline con bà nó từ khi nào. Đến tận hôm sau tôi nhìn lại thì vẫn không có một phản hồi. 

Tôi điên tiết, thầm thề sẽ cạch mặt hắn ra. 

Trường tôi vì muốn chào đón các em học sinh khối mười, vì vậy đã tổ chức hai ngày một đêm dựng trại để các em xả stress trước khi vào năm học. 

Ở tầng một, trại ở các lớp sẽ được dựng đối diện với lớp. Còn các lớp ở tầng hai hay tầng ba, sẽ được phân chia khu vực ở sân vận động hoặc sân thể dục. Điều đặc biệt của trại lần này đó là các lớp sẽ tự nấu ăn và tự trang trí trại. Ban đêm cả sân trường sẽ được bao phủ bởi lấp lánh ánh đèn nháy được vắt ngang trên mỗi trại của các lớp. 

Buổi tối, mọi người có thể ngủ lại tại lớp để canh trại. Nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái, tôi khẽ tặc lưỡi một tiếng, khi mới ngây ngô bước vào trường, tôi cũng vui vẻ như thế. Nhưng sau khi học một năm, tôi chỉ thầm cầu mong các em khối 10 sẽ trân trọng giây phút lúc này, bởi vì sau đó chính là một chiến trận học đường đầy rẫy các kì thi do nhà trường tổ chức dành cho các em. 

"Đan, mày đến phòng dụng cụ xem xem thằng Long làm gì ở trỏng, tao bảo đem mấy cái cọc ra mà nó lề mề quá."

Thi đập vào vai tôi một cái, nó là lớp trưởng nên từ sáng đến giờ cứ tất bật. 

"Ok." 

Phòng dụng cụ nằm ngay bên cạnh dãy lớp 10 nên chỉ cần đi một chút là đến, mỗi năm các lớp đều mua dụng cụ mới, duy chỉ có lớp tôi tiết kiệm nên năm ngoái đã nhét mọi thứ còn dùng lại được vào năm sau vào phòng này. 

Không phải bảo thằng Long ở đây ư? Sao chẳng có tiếng động gì vậy. Lắc lắc đầu khó hiểu, tôi nhanh chóng mở cửa. Vừa bước vào, một mùi thuốc lá gay mũi đã sộc lên. Nhận ra chàng trai đang dựa lưng vào tường là ai, tôi khẽ cau mày. 

"Long! Dcm mày điên rồi à!" 

Nghe thấy tiếng động, Long ngước mắt nhìn tôi, hai con ngươi nó đục ngầu. 

"Sao?" 

Nhìn thấy bộ dạng dửng dưng như không có chuyện gì của Long, tôi càng phát cáu:

"Đây là trường học, mày hút thuốc cái đ** gì hả?" 

Nếu chuyện này bị nhà trường phát hiện, nhẹ thì bị mời phụ huynh, còn nặng thì sẽ bị đình chỉ học. Long biết, nhưng nó vẫn làm! 

Long cười nhạt, nó nhẹ thở ra một làn khói: "Có mỗi tao và mày ở đây thôi." 

Giật phắt điếu thuốc còn dở trong tay Long, tôi điên tiết: "Mỗi mỗi cái l**, cẩn thận đi. Mày đừng nghĩ tao sẽ không báo cáo với thầy cô." 

Long ngẩng đầu, bật cười khanh khách: "Lâu lắm rồi mới thấy Thảo Đan tức giận đó nha." 

Rút một tờ giấy trong túi quần ra, tôi quấn chặt điếu thuốc. Lại liếc Long một cái, tôi cắn môi, lâu lắm rồi tôi mới thấy thằng Long hút thuốc. Số lần nó hút thuốc chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần gần nhất là tám hay chín tháng trước. 

Nhìn tình trạng của nó thế này, chín phần là có chuyện.

"Mày gặp chuyện gì sao?" 

Long im lặng không nói gì, nó rũ mắt, vẫn chẳng nhìn tôi lấy một lần. 

"Mày..." 

"Không có gì."

Long cong môi, trở lại dáng vẻ tinh nghịch như thường ngày, nó vỗ nhẹ lên đầu tôi vài cái, cười gian: "Đùa mày chút thôi, tao diễn giỏi vãi l** nhỉ?"

Tôi biết Long có chuyện gì đó, nhưng nếu nó không muốn trả lời thì tôi cũng sẽ không gặng hỏi, gạt phắt tay Long ra, tôi dơ ngón giữa với nó: "Biến, diễn như b***" 

Long nhún vai, chào tạm biệt tôi rồi đủng đỉnh bước đi. 

"Này!" Tôi gọi với.

"Hả?" 

Tôi sải bước, tiến gần về phía Long, nhét vào túi áo nó một viên kẹo socola. 

"Ăn đi, cái này tốt hơn hút thuốc." 

Nói rồi tôi liền quay đi, chợt nhớ ra chuyện gì, tôi quay đầu, vội vàng nói: 

"À Thi lớp trưởng đang tìm mày đấy, bảo là mày đi đéo gì mà lâu vcl, gặp thì ch** với nó."

"Đờ mờ sao mày không nói sớm với tao!! Chó!" 

Tôi cười mỉm, đây chỉ là cách trả thù nho nhỏ của Bùi Thị Thảo Đan này thôi, mặc kệ ánh mắt đầy oán giận của Nguyễn Minh Long, tôi vui vẻ trở về lớp. 

Đến giờ cơm chiều, bọn con trai thì vẫn loay hoay dựng trại, còn con gái lớp tôi quyết định sẽ tự thân vào bếp thay vì mua cơm tiệm. Chuyện này sẽ giúp tiết kiệm được một phần tiền quỹ cho lớp. 

Tôi thuộc diện thích rửa bát hơn nấu cơm, nên tôi vào nhóm rửa bát. Nào ngờ chưa ngồi nghỉ được hai phút đã bị nhỏ Mai Sương lôi vào.

"Đan, giúp tao gọt đống khoai tây kia với! Có mấy đứa đi mua đồ rồi nên thiếu nhân sự quá." 

Tôi nhìn đống khoai xếp thành một núi nhỏ trước mặt, chưa gì mà đã muốn bỏ cuộc ngay tại chỗ.

Tôi ngồi bên bồn rửa, vừa rửa vừa gọt, đang cặm cụi thì phát hiện Khang bước vào, cậu khom lưng, rửa trôi mấy vết bẩn trên tay có lẽ là do đóng trại. Tôi vẫn còn cạch mặt hắn vụ nhắn tin dở dở ương ương nên đéo thèm care. 

Rồi ngựa ngựa thế nào để dao cứa luôn vào tay, tôi nhìn ngón tay đang rỉ máu của mình, than thầm một tiếng. Lại hậu đậu nữa, cái tánh vẫn chưa chừa. Đang định đứng dậy để rửa qua nước sạch, đột nhiên tay đã bị một cánh tay giữ chặt lấy. 

Tôi giật mình, lùi lại sau một bước. Chưa kịp để tôi nói gì, hành động tiếp theo của Khang đã khiến tôi nghẹn cứng cổ. 

DCMN NGUYỄN DANH KHANG BAN NGÀY BAN MẶT NGANG NHIÊN DÁM GIÚP TÔI CẦM MÁU BẰNG CÁCH NGẬM LẤY NGÓN TAY TÔI. 









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro