Chương 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệu Linh về đến nhà một lúc, thì người bên cửa hàng cũng đến, cô chỉ những chổ kín để họ lắp các camera vào, cô muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Những người đến đây giúp cô lắp đặt là những người rất chuyên nghiệp, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ đã lắp xong tất cả.

Sau khi xong việc cô tiễn họ ra về, xong cô cũng quay vào nhà gặp riêng bác quản gia để nói chuyện, mong bác giúp cô giấu kín chuyện này, đừng để cho anh biết.

_Bác Hàn, bác có thể giúp cháu giấu kín chuyện này với Hạo Dương không.
Cháu không có ý gì xấu, chỉ muốn cho anh một bất ngờ thôi.
_Cháu cứ yên tâm, ta sẽ giúp cháu giữ bí mật này vời thiếu gia.

!!
Quản gia Hàn tuy chỉ mới tiếp xúc với cô khoảng thời gian không lâu, nhưng ông có thể nhìn thấy được là cô đối với thiếu gia là thật lòng, không mưu cầu danh lợi như những cô gái ngoài kia.

_Vâng cháu cảm ơn bác ạ.
Vậy bác cứ đi làm việc của mình đi ạ.
Nói chuyện với bác quản xong, cô định quay về phòng nghỉ ngơi, thì điện thoại lại vang lên.

Reng.

reng.
reng
Nhìn thấy dãy số quen thuộc, không biểu cảm gì mà nghe máy.

_Tôi nghe đây Lãnh Phong.
_Em đang làm gì đó, tôi muốn nhờ em một chuyện.

!!
_Chuyện gì anh nói đi.
_Bây giờ em đến địa chỉ này gặp mặt tôi sẽ nói rõ với em.

!!
_Vậy được.
Nghe giọng gấp gáp của Lãnh Phong cô biết anh lại gặp phải rắc rối gì nữa rồi.

Đi nhanh ra cổng bắt taxi đi đến địa điểm đã hẹn vời Lãnh Phong.

Vừa thấy cô bước xuống từ taxi Lãnh Phong vui mừng bước đi nhanh về phía cô.

Địa điểm mà cả hai hẹn gặp mặt là khách sạn hoa hồng, nổi tiếng sang trọng bật nhất ở thành phố A.

_Diệu Linh cuối cùng em cũng đến rồi, lần này chỉ có em mới có thể giúp được anh.
_Anh lại gặp phải chuyện gì nữa vậy.

!!
Nhìn Lanh Phong cứ mặt nhăn mày nhó, khiến cô khó hiểu mà lên tiếng, không biết có chuyện gì lại khiến anh mất bình tĩnh như vậy.

_Ông nội hiểu lầm rằng giữa hai chúng ta có quan hệ, anh đã giải thích rất nhiều lần nhưng ông vẫn không tin…!
Ông muốn anh dẫn em tới để nói rõ ràng thì ông mới tin.
Nghe Lãnh Phong nói cô như đã hiểu lý do vì sao anh lại gấp gáp gọi cô đến đây như vậy.

_Được, vậy chúng ta đi thôi.

!!
_Anh dẫn em lên, ông đang đợi chúng ta.
Cả hai vui vẻ như không có chuyện gì mà đi vào trong khách sạn.

_____________
Đến trưa!
Chiếc xe của Hạo Dương từ từ lái vào trang viên biệt thự Thanh Uyển.

Suốt cả buổi họp, anh không thể tập trung được, chỉ quan tâm đến cô ở nhà, xong việc thì lập tức về tìm cô ngay.

Hạo Dương lo lắng đi lên phòng tìm cô, nhưng cả căn phòng trống không, xuống nhà tìm cũng không thấy cô đâu.

_Bác Hàn cô ấy đâu rồi.
_Thưa thiếu gia, tôi không biết thiếu phu nhân đã đi đâu.

!!
Chỉ thấy thiếu phu nhân nhận điện thoại của người nào đó rồi đi ngay.

!!
Tìm khắp nơi trong nhà nhưng vẫn không nhìn thấy cô, gọi cho cô chỉ toàn thuê bao, anh lo lắng tìm bác quản gia mà hỏi.

Nghe bác quản gia nói vậy, anh cũng không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ cô ra ngoài có việc, cũng không muốn kiểm soát cô quá nhiều.

Định xoay người quay lại công ty, thì điện thoại reo lên thông báo tin nhắn đến.

Anh mở ra xem, cứ nghĩ là tin nhắn của cô gửi đến, nhưng không cảnh tưởng trước mắt khiến anh như chết đứng tại chổ.

Qua mấy giây người đó lại gửi đến một tin nhắn khác.

_Nếu muốn biết có thật hay không, bây giờ đến ngay khách sạn hoa hồng ở trung tâm thành phố sẽ rõ.
Hàn Hạo Dương bây giờ như mất kiểm soát, anh vô cùng tức giận khi thấy cô và Lãnh Phong cùng nhau vui vẻ đi vào khách sạn.

Bước nhanh ra xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đến địa điểm trong bức ảnh.

*****************
Sau một hồi giải thích cuối cùng ông cũng chịu hiểu, không làm khó gì Lãnh Phong thêm nữa, cô cũng đã hứa với ông sẽ giúp Lãnh Phong tìm bạn gái.

Qua một lúc, thấy cũng đã trễ cô xin phép ông ra về, Lãnh Phong đi theo tiễn cô, xuống tới sảnh khách sạn Lãnh Phong vui vẻ lên tiếng.

_Cảm ơn em, hôm nay nhờ có em nên ông mới không còn làm khó anh nữa.

!!_Không có gì đâu, anh không cần cứ cảm ơn tôi hoài như vậy.
Thôi cũng trễ rồi tôi phải quay về đây.

tạm biệt.
Hai người vui vẻ vẩy tay chào tạm biệt xong thì cô lên taxi quay về nhà.

Cả hai không hề hay biết rằng tất cả hành động vừa rồi của hai người đều bị anh nhìn thấy hết.

Hàn Hạo Dương đến đây được một lúc nhưng vẫn không vào mà ngồi ở trong xe đợi.

Qua một lúc lâu, không nhìn thấy cô đâu, cứ nghĩ là có người cố tình chia rẽ, còn những bức hình kia chỉ là ghép.

Định lái xe rời đi, thì từ trong sảnh khách sạn một hình bóng quen thuộc đang nói cười vui vẻ cùng Lãnh Phong bước ra.

Khoảng cách quá xa nên anh không thể nghe thấy hai người đang nói gì, nhưng trong cô rất vui vẻ.

Đứng ở góc nhìn của anh, hành động của hai người vô cùng ái muội, nhìn cứ như Lãnh Phong đang ôm hôn cô vậy.

Khuôn miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười kinh bỉ, cầm lấy điện thoại bấm vào một dãy số, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng nghe máy.

_Thiếu gia tôi nghe, cậu có gì cần căn dặn à.
Đầu dây bên kia, Hàn quản gia nhận được điện thoại của anh thì nhanh chóng bắt máy

Gần sáu giờ chiều, cô mới về đến nhà, lên phòng tắm gội thay quần áo xong thì đi tìm anh.

Qua thư phòng cũng không thấy anh đâu, cô nghĩ chắc anh chưa về nên xuống nhà tìm bác quản gia hỏi bác.

Chưa kịp lên tiếng thì bác quản gia vừa gặp cô đã lên tiếng trước, thuật lại những gì mà Hàn Hạo Dương vừa căn dặn.

_Thiếu gia gọi về bảo hôm nay không về nhà, thiếu phu nhân không cần đợi.
_Anh ấy gọi bác khi nào, sao lại không gọi cháu.

!!
Diệu Linh cầm điện thoại lên kiểm tra mới biết điện thoại đã hết pin.

_Buổi tối đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân vào dùng bữa.
_Được cháu sẽ vài ngay.

!!
Hôm nay không có anh dùng bữa cùng cô, chỉ có một mình khiến cô cảm thấy không ngon miệng chỉ ăn một ít rồi quay về phòng.

Lên phòng cắm sạc sau đó điện cho anh nhưng đầu dây bên kia chỉ toàn thuê bao.

Sợ anh sẽ gặp chuyện gì, nên cô gọi cho Trác Viễn, đầu dây bên kia cũng qua một lúc được sự cho phép của anh cũng bắt máy.
_Tôi nghe đây thiếu phu nhân.
_Anh ấy đâu, sao tôi không gọi được vậy.

!!
_À boss đang bận họp nên không tiện nghe điện thoại, tôi sẽ nói lại với ngài ấy sau khi xong họp.
_Vậy cảm ơn anh.

!!
Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi khách sạn thì đến thẳng quán bar.

Ở đây cả ba người đang ông cùng nhau uống rượu, Cố Minh và Trác Viễn nhìn anh uống hết ly này đến ly khác mà lắc đầu ngao ngán.

“Đúng là một khi đã yêu sẽ khiến con người ta trở nên thay đổi, một người cao ngạo, lạnh lùng như anh nay lại thành ra như thế này”.

Hạo Dương bây giờ quần áo xộc xệch, cả người chẳng còn chút sức sống, cứ lấy rượu mà giải sầu, uống không biết bao nhiêu.

_Này cậu có chắc chị dâu là người như vậy không, tôi nghĩ cô ấy không phải người như vây, sao cậu không điều tra xem sao rồi hả kết luận.
Cố Minh nhìn anh cứ chìm đắm trong rượu mà khó chịu lên tiếng.

_Chính mắt tôi thấy, cậu bảo tôi phải làm sao đây.

!!
Dứt lời anh cầm lấy chai rượu đưa lên miệng mà uống, Cố Minh nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu không nói gì.

Hàn Hạo Dương uống đến khi sai khướt chẳng còn biết gì nữa, Trác Viễn nhanh chóng chạy ra ngoài lấy xe.

Cố Minh định đỡ Hạo Dương ra về thì cánh cửa mở ra, Lâm Tiểu Nhu mặc một chiếc đầm hai dây quyến rũ đi vào.

Bước đến bên cạnh Hạo Dương định đỡ anh đứng dậy ra về, thấy vậy Cố Minh cũng nhếch nép mà lên tiếng.

_Cô muốn làm gì.
_Hạo Dương anh ấy say rồi, tôi phải đưa anh ấy về.

!!

Bây giờ Diệu Linh không có ở đây, thì để tôi đưa anh ấy về.

!!
_Không cần, không có vợ cậu ấy ở đây thì vẫn còn tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy về, tôi không muốn ngày mai đám nhà báo lại có tin hot để đăng.
Cố Minh bước đến hắt tay cô ta ra, đỡ Hạo Dương về biệt thự riêng của mình, không để cho người phụ nữ đầy giã tâm kia đưa về.

_Anh.

!!
Lâm Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi mà nói, ả thật sự tức giận kế hoạch sắp thành công lại bị Cố Minh phá nát.

_____________
Sáng hôm sau.

Hạo Dương thức dậy, đau nhức cả đầu, giật mình ngồi dậy nhìn nội thất bên trong căn phòng một loạt, biết đây là nhà của Cố Minh thì thở phào nhẹ nhõm.

Đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh, một lúc sau bên ngoài Trác Viễn cùng vừa mang quần áo đến, gõ cửa nói vọng vào!
_Boss quần áo của ngài tôi để bên ngoài.
Qua một lúc anh cũng bước ra, một thân tây trang chỉnh tề, tóc được vuốt lại gọn gàng, bước ra khỏi phòng, sau đó đến thẳng tập đoàn.

*****
Sở Diệu Linh cả người mệt mõi, mơ màng mở mắt qua nhìn bên cạnh, đưa tay sờ bên cạnh, không có một chút hơi ấm, có lẽ đêm qua anh thật sự đã không về!
Vào phòng tắm vệ sinh xong cũng đi xuống nhà, đang từ cầu thang đi xuống, gặp bác quản gia đi ngang đi vội vàng lên tiếng hỏi.

_Bác sáng nay anh ấy có về không ạ.
_Dạ thiếu gia vẫn chưa về, chỉ có trợ lý Trác đến lấy quần áo giúp cậu ấy.
!!
Cô nghe bác quản gia nói vậy cũng có chút bất ngờ, sao anh lại không gọi báo cho cô một tiếng, cô sẽ đem đến tập đoàn giúp anh.

_Thiếu phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời người vào dùng.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, giọng nói bác quản gia như đánh thức cô dậy, giật mình mà nhanh chóng trả lời bác.

_Được cháu sẽ vào ngay.

!!
Dùng bữa sáng xong, cô quyết định sẽ đến tập đoàn tìm anh, xem anh bận gì mà hôm qua đến nay vẫn không chịu về nhà.

Lên phòng thay quần áo xong cô bắt taxi đi đến tập đoàn.

Đến tập đoàn cô đi thẳng lên văn phòng chủ tịch, mọi người ở đây cũng biết cô đến tìm anh nên cũng không ngăn cản.

Chỉ ở phía sau xì xào bàn tán to nhỏ, một số cười kinh bỉ, nói cô bị chủ tịch bỏ rơi nên mặc dày đến đây tìm để mong nếu kéo.

Việc cô viết đơn nghỉ việc cả tập đoàn ai ai cũng biết, họ chỉ nghĩ là hai người chia tay nên cô mới bị anh ép cho thôi việc.

Cô như chẳng quan tâm mấy lời phiếm đó của họ, mà đi thẳng lên tìm anh.

Sở Diệu Linh cứ vậy thản nhiên như không nghe thấy gì đi thẳng lên phòng của anh, như thói quen cô không gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào.

_Dương.
Gặp được anh cô liền gọi tên ngay.

_ Sao vào không gõ cửa.

!!
Hàn Hạo Dương nói nhưng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

_Dương anh sao vậy, không phải trước nay em điều như vậy sao.
Bất ngờ với câu nói của anh, nhưng cô vẫn nhỏ giọng nói.

_Không có việc gì quan trọng thì em về đi.

!!
Anh hằn giọng lên tiếng có phần tức giận, khiến cô nghe thấy vậy liền đơ cả người, không hiểu hôm nay anh bị gì nữa.

Cứ nghĩ là do anh làm việc nhiều, cả người mệt mõi nên mới nói như vậy, mĩm cười dịu dàng đi đến trước mặt anh.

Cứ như mọi khi mà ngồi lên đùi, tay đặt hai bên thái dương mà xoa xoa giúp anh thoải mái một chút.
_Em về đi, anh rất bận, không rảnh đâu mà đùa giỡn với em.
Nói rồi anh đẩy cô ra, đứng dậy rời khỏi bàn làm việc đi thẳng đến phòng họp.

_Anh.

!!
Sở Diệu Linh vô cùng tức giận, cô chỉ muốn giúp anh đỡ mệt mõi hơn thôi, sao lại tỏ ra khó chịu, tức giận với cô như vậy chứ.

Trong lòng vô cùng ấm ức, quyết định ngồi lại trong phòng chờ anh quay lại để nói cho rõ.

Dạo này do cô mang thai nên hay buồn ngủ, mới ngồi một chút mà đã ngáp ngắn ngáp dài, ngủ lúc nào không hay biết.

Hơn mấy tiếng đồng hồ sau, cuộc họp đầy căng thẳng cũng xong, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chủ tịch của họ hôm nay thật đáng sợ.

Cứ như thần chết mà đến đồi mạng họ, khuôn mặt không một chút cảm xúc, lạnh lùng tỏ ra đầy sát khí.

Tan họp anh quay về phòng, cứ nghĩ anh nói như vậy cô sẽ đi về, nào ngờ vừa về phòng đã thấy cô nằm trên ghế sopha mà ngủ ngon lành.

Bước đến bên cạnh vuốt ve khuôn mặt của cô, anh cũng rất nhớ cô, nhưng nhớ lại cảnh tượng hôm qua, khiến anh vô cùng khó chịu, nhếch môi cười khinh bỉ nhìn cô một cái rồi rời đi.

Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi tập đoàn không về nhà mà đi thẳng đến quán bar, Cố Minh thấy anh đến thì chỉ lắc đầu một cái rồi đi theo phía sau anh.

_Này tôi nói cậu, lúc trước mặn nồng với vợ thì không thấy đến, bây giờ giận hờn thì đến đây để giải sầu sao.
_Câm miệng thì cậu ngồi đây uống rượu với tôi, còn lằng nhằng lãi nhãi bên tai thì cậu có thể đi được rồi.

!!
Tôi cần người cùng uống rượu chứ không cần người giảng đạo lí.

!!
_Cậu, được lắm, tôi uống với cậu không say không về mới thôi.
Cố Minh nghe anh nói mà cứng họng, biết không thể khuyên gì anh được nữa, chỉ còn biết uống rượu giải sầu cùng anh.

Hai người uống đến khi say mềm, anh mới quay về nhà, không thể cứ ngủ nhờ nhà Cố Minh mãi được.

Ở bên này, Sở Diệu Linh tỉnh dậy, không thấy anh đâu, cô qua phòng Trác Viễn hỏi thì biết anh đã rời khỏi tập đoàn từ sớm.

Cô buồn bã rời khỏi tập đoàn, một mình bắt taxi mà đi vè biệt thự.

Từ ngoài cổng đi vào, nhìn vào sân biệt thự thấy xe anh đâu, cô biết anh lại không về nhà, một mình lủi thủi đi vào nhà.

_Bác Hạo Dương, anh ấy vẫn chưa về sao.

?
Vừa vào tới cửa gặp bác quản gia cô liền hỏi.

_Cậu ấy vẫn chưa quay về.
Cơm chiều đã chuẩn bị xong, thiếu phu nhân có muốn dùng bữa luôn không, để tôi bảo người làm dọn lên.
_Cháu không thấy đói, bác không cần dọn lên đâu ạ.
Nói bằng giọng buồn bã, sau đó đi về phòng, nắm xuống giường, với tay lấy điện thoại trong túi xách ra điện anh.

Nhưng đầu dây bên kia, chỉ vang lại tiếng tút.

tút sau đó thì tắt máy.

Cô thở dài, không biết đã có chuyện gì mà anh lại lạnh nhạt với cô như vậy, không phải hôm qua anh rất quan tâm đến cô hay sao.

Gạt bỏ suy nghĩ cô vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm một lúc, mặc quần áo xong thì đi ra.

Đi đến tủ lấy ra hộp thuốc dưỡng thai, lấy một viên cho vào miệng, sau đó mĩm cười xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình.

“Dù anh và cô có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cả hai cũng có thể giải quyết, bây giờ việc quan trọng là bảo bối của cô đói rồi, cô phải ăn nhiều bảo bối mới khỏe được”.

Sau đó nở nụ cười vui vẻ đi xuống nhà dùng bữa.
Đến khuya Hàn Hạo Dương mới quay về, cả người nồng nặc mùi rượu, bước đi loạng choạng mà đi vào nhà.

Sở Diệu Linh đang mơ màng ngủ, nghe tiếng xe chạy vào sân nghĩ ngay là anh về cô đi ngay xuống nhà tìm anh.

Lại thấy anh đi đứng không vẫn, bước nhanh đến đỡ anh đi vào.

_Tránh ra.
Hàn Hạo Dương nhìn thấy cô thì lại nổi điên lên, hắt tay cô, tự mình đi về phòng.

_Dương hôm nay anh làm sao vậy, có chuyện gì vậy anh nói em biết đi.

!!
Cô thấy anh tức giận như vậy thì đi nhanh theo phía sau, cô muốn biết thật sự có chuyện gì mà anh lại thay đổi như vậy.

_Ha, cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì sau.
Anh nhìn cô cười khinh bỉ kéo tay cô đi thẳng lên phòng, lực ở cổ tay cô siết chặt, khiến cô đau đớn mà lên tiếng.

_A, Dương anh buông ra đau em.

!!

Hàn Hạo Dương nhìn cô cười khinh bỉ kéo tay cô đi thẳng lên phòng, lực ở cổ tay cô siết chặt, khiến cô đau đớn mà lên tiếng.

_A, Dương anh buông ra đau em.

!!
_Ha, đau sao, người lòng dạ sắt đá như cô mà cũng biết đau sao.
Cô đau có bằng tôi đau ở ngay tim không, tôi không thỏa mãn cô hay sao, mà khiến cô phải đi tìm hắn ta chứ.
_Dương anh nói gì vậy, em không hiểu.

!!
_Ha, cô không hiểu hay giả vờ không hiểu hả.
Nói rồi anh buông tay cô ra, lấy chiếc điện thoại mở ảnh lên đưa đến trước mặt cô, cười chế giễu nói.

_Đây cô xem đi, xem xem người trong ảnh có phải cô hay không.

!!
Sở Diệu Linh đau đớn ôm lấy cái tay đỏ ửng của mình, liếc nhìn hình ảnh trong điện thoại không khỏi ngạc nhiên.

_Dương, anh nghe em nói, mọi chuyện không phải như anh nghĩ.
_Ha, không phải như tôi nghĩ, cô coi tôi là thằng ngốc sao, khi chính tôi nhìn thấy cảnh hai người từ trong khách sạn đi ra, lại còn cười nói vui vẻ như vậy.
!!
_Dương anh tin em đi, giữa em và Lãnh Phong thạt sự không có chuyện gì hết, em chỉ đến đó giúp anh ấy một chút việc riêng thôi.
Sở Diệu Linh nắm chặt lấy tay anh, ra sức mà giải thích, đáp lại cô chỉ khuôn mặt lạnh lùng, đầy chán ghét của anh.

_Tin cô.

Ha.

cô coi tôi là thằng ngốc dễ dàng dắt mũi sao.
Tôi không ngờ cô lại quyến rũ luôn hắn ta, đúng là loại phụ nữ chẳng ra gì.
Cô cần đà ông đến vậy sao, vậy được hôm nay tôi sẽ giúp cô thỏa mãn đến không thể xuống giường được, xem cô làm sao mà gặp hắn.

Nói rồi anh ép cô vào tường mà hôn mạnh bạo, bắt lấy hai tay đang giãy giụa của cô khóa chặt trên đỉnh đầu.

Sở Diệu Linh bây giờ khuôn mặt lắm lem đầy nước mắt giọng van xin anh.

_Dương, đừng mà, buông em ra, đừng như vậy.

!!
_Hắn thì thỏa mãn cô được, còn tôi thì không được sao.
Anh tức giận xé rách chiếc váy cô đang mặc trên người, cả người không mảnh vải che thân đứng trước mặt anh.

Cúi xuống cắn mút một bên quả đồi đến sưng đỏ, một tay nhào nặng không thương tiếc đến đỏ ửng.

_Không, không phải như vây, anh dừng lại đi.

!!
Sở Diệu Linh khóc lóc van xin anh dừng lại, nhưng anh như không quan tâm lời cô nói, lật người cô lại, để hai tay chống lên tường.

Đưa vật to lớn vào bên trong cô một cách thô bạo, lần này anh không dạo đầu mà trực tiếp thúc mạnh một cái.

_A, đau.

Dương.

anh.

chậm lại!!
Hự.

Bên trong cô như bị xé ra từng mãnh, đau đớn vô cùng, hết lần này đến lần khác anh ra vào bên trong cô, đến khi cô kiệt sức mà ngất đi anh mới dừng lại.

Rút cự thú to lớn của mình ra, sau đó đi vào nhà tắm.

Một lúc sau bước ra, không thèm quan tâm đến cô đang ngất trên giường mà đi thẳng qua thư phòng.

___________
Đến trưa hôm sau.

Sở Diệu Linh cả người đau nhức mà ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy anh đâu, cô biết anh đã đi rồi.

Cảm thấy một bên ngực nhói lên, tim cô đau như thắt lại, cô nhớ lại những lần quan hệ xong anh sẽ giúp cô tắm lại sạch sẽ.

Sẽ giúp cô thay một chiếc váy khác, sẽ quan tâm hỏi cô xem có đau ở đâu không, sẽ giúp cô làm mọi thứ.

Nhưng bây giờ anh lại bỏ mặc cô, anh thật sự hết yêu cô rồi hay sao, sao lại không tin cô chứ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Qua một lúc, cô lê tấm thân đau nhức của của mình vịnh vào tường mà đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước khiến cô thoải mái hơn, cơn đau dưới hạ thân cũng vơi bớt phần nào.

Những ngày sau đó, anh cũng không về nhà, cô gọi điện thì anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời.

Chỉ thấy Trác Viễn ngày ngày sẽ đến láy quần áo giúp anh.

Hôm nay cô quyết định sẽ đến tập đoàn giải thích rõ mọi chuyện cho anh hiểu, không để hiểu lầm cứ kéo dài như thế này được.

Tập đoàn Hàn thị.
Sau nhiều lần năng nỉ, cuối cùng Tiểu Nhu cũng được anh sự đồng ý của anh vào làm trong tập đoàn.

Tiểu Nhu sẽ thay cô làm thư kí riêng cho anh, lúc đầu vì lo lắng cho sức khỏe của cô, nên anh mới đồng ý để Tiểu Nhu vào thay chức vụ của cô.

Muốn cô có nhiều thời gian để ở nhà mà nghỉ ngơi, mau chóng xin tiểu bảo bối cho anh.

Gõ cửa bước vào, Tiểu Nhu mặc một bộ váy bó sát, hở trên hở dưới nhằm muốn quyến rũ anh, ả ta đem tài liệu vào cho anh.

Bước gần đến bàn làm việc ả giả vờ vấp té, sau đó ngã vào lòng anh.

Cạch.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Sở Diệu Linh đến tìm anh vừa hay thấy một màn trước mắt.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy cô ở ngoài cửa thì chau mày, tay bắt lấy cằm của Tiểu Nhu mà hôn xuống.

Tiểu Nhu thấy anh chủ động hôn mình thì vui vẻ tay ôm lấy cổ anh mà hôn đáp trả.

Sở Diệu Linh lúc này chân cô như vô thức lùi lại về sau mấy bước, liên tục lắc đầu.

Cô cứ nghĩ anh chỉ giận dỗi một chút thôi, chỉ cần cô cố gắng dỗ dành thì anh sẽ hết giận, hai người vẫn sẽ như trước kia, nhưng bây giờ cô mới biết sai rồi.

Cô không nên đến đây, không nên đến tìm anh để nhìn thấy cảnh này.

Ngay giây phút này, trái tim Sở Diệu Linh như ai bóp nát khi chứng kiến cảnh Hàn Hạo Dương và Tiểu Nhu đang hôn nhau say đắm, khiến cô rất đau lòng.

“Anh ấy thật sự đã hết yêu mình, anh ấy cũng không còn cần mình nữa”.

Trong đầu Sở Diệu Linh bắt đầu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi, cứ ngỡ đến đây giải thích rõ thì anh sẽ tin tưởng mình, nhưng không anh không thề tin tưởng cô.

Nhìn vào ánh mắt của anh bây giờ đã không còn thấy hình bóng của cô nữa, chỉ còn lại sự ghét bỏ, khinh bỉ.

Cô lắc đầu xoay người bỏ chạy như điên ra ngoài.

Trác Viễn nhìn thấy muốn đuổi theo nhưng lại không dám, chỉ đứng im lặng mà nhìn.

Thấy cô đã rời đi, lúc này anh mới đẩy Tiểu Nhu ra, khiến ả té ngã xuống một cái thật mạnh xuống sàn.

Ả vô cùng tức giận, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì nói.

_Hạo Dương, anh sao vậy, em làm anh không hài lòng hay sao.
_Chuyện vừa rồi, xin lỗi khiến em nghĩ nhiều rồi.

!!
Em về làm phòng làm việc đi, anh muốn một mình.
!!
Tiểu Nhu tức giận giậm chân một cái, nhưng nhận thấy kế hoạch chia rẻ hai người của mình đã thành công, thì tỏ vẻ hài lòng mà rời khỏi phòng.

Sở Diệu Linh thẩn thờ như người mất hồn, lang thang trên đường lớn, nước mắt nước mũi lắm lem trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Đi được một lúc cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực, trước mắt từ từ chuyển thành màu đen.

Lúc sắp ngã xuống, cô cảm nhận có một vòng tay ôm lấy mình sau đó thì mất hết ý thức.

Lãnh Phong lái xe ngang qua, nhìn thấy bóng dáng thân quen cứ nghỉ do mình nhìn lầm, nhưng cũng dừng xe lại.

Đi phía sau định lên tiếng kêu, thì bất ngờ cô gái ngã xuống, Lãnh Phong nhanh chóng đở lấy người phía trước.

Đập vào mắt anh là khuôn mặt của Sở Diệu Linh, lúc đầu cứ nghỉ nhìn nhầm nhưng bây giờ rõ ràng là cô ấy rồi.

_Linh Linh, em sao vậy, mau tỉnh lại đi.
Lãnh Phong hoảng hốt lay người cô mấy cái, cũng không thấy cô có bất kì động tỉnh gì, cô bất tỉnh rồi phải đưa cô quay về ngay.

Về đến biệt thự riêng của mình, anh bế cô đi vào, đặt cô lên giường, sau đó gấp gáp gọi bác sĩ riêng của mình đến khám cho cô.

___________
Ở bên này sau khi cô rời khỏi, Hàn Hạo Dương cũng tự nhốt mình trong phòng, anh thật sự rất mệt mõi, tay day day hai bên thái dương.

Anh phải đối diện với cô thế nào đây, sao bao nhiêu chuyện đã xảy ra, anh không muốn tin đó là sự thật.

Nhưng những hình ảnh đó cứ lẫn vẫn trong đầu anh khiến anh như phát điên, như không thể kiểm soát được mình nữa.

************
Biệt thự Lãnh gia.

Sở Diệu Linh mơ màng tỉnh dậy, trước mắt cô là một mảng xa lạ, giật mình ngồi dậy quan sát xung quanh cảnh vật xung quanh.

Đầu óc chao đảo không phải cô đang ở trên đường sao, sao bây giờ lại ở đây.

Mà đây là đâu, đây rõ ràng không phải phòng của cô và anh, vả lại đây cũng chẳng giống bệnh viện chút nào.

Cạch.

Từ ngoài cửa Lãnh Phong, tay cầm tô cháo và thuốc bổ đang đi vào phòng.

Lúc này cô mới bình tĩnh lại, nhìn Lãnh Phong cười nhẹ một cái nói.

_Sao tôi lại ở đây, mà đây là đâu vậy.
_Đây là nhà của tôi, tôi có việc đi ngang qua Hàn thị thấy em bất tỉnh trên đường nên mới mang em về đây.

!!
Tôi đã gọi bác sĩ đến khám cho em, họ nói em không sao chỉ do xúc động mạnh quá nên ngất.

!!
Với lại, em đang mang thai, sao hắn có thể để em đi một mình rồi ngất xỉu trên đường vậy.

!!
Lãnh Phong cảm thấy có gì đó không đúng nên hỏi.

Nghe Lãnh Phong nhấc đến tên anh, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, cô không thể quên được cảnh tượng vừa rồi nó thật sự khiến cô rất đau lòng.

Qua một lúc như đã khóc đủ, cô kể lại hết mọi chuyện cho Lãnh Phong nghe, và cũng mong Lãnh Phong đừng đến tìm anh ấy làm gì, chuyện của cô để tự cô giải quyết.

“Hàn Hạo Dương hắn ta đúng là tên khốn nạn, lúc trước thì dành cô khỏi anh, bây giờ lại dám làm cô tổn thương đến vậy”.

_Lãnh Phong anh đừng nói cho anh ấy biết chuyện tôi mang thai có được không.
Sở Diệu Linh nhìn Lãnh Phong cười khổ mà nói.

_Được, nếu sao này hắn còn làm em đau lòng nữa thì em cứ đến đây, tôi luôn chào đón mẹ con em.
!!
Nhìn thấy cô như vậy Lãnh Phong cũng không muốn xen vào nữa, chỉ lẳng lặng phía sau bảo vệ cô.

******
Biệt thự Thanh Uyển.

Lãnh Phong lái xe đưa cô về, nhìn thấy cô vào nhà an toàn rồi mới quay về.

Cô lủi thủi một mình đi về phòng, đôi chân bước từng bước nặng trĩu, miên man nổi buồn khó tả.

Bầu trời ban đêm đầy sao lấp lánh, khung cảnh bình yên vô cùng.

Đi từng bước nặng nhọc về phòng, không vào phòng tắm, mà thả người nằm xuống giường, ngửi mùi hương của anh còn đọng lại trên gối.

Trong đầu cô bây giờ luôn xuất hiện khung cảnh hạnh phúc của hai người, nhớ từng cử chỉ nhẹ nhàng, từng hành động ôn nhu của anh dành cho cô.

Bất giác khóe môi cong lên, nước mắt cũng vô thức mà rơi theo.

Trước giờ hai người chưa từng cải nhau, anh cũng chưa từng to tiếng với cô, chưa từng làm cô đau lòng như vây.

Nhưng anh đã thay đổi hết lần này đến làn khác mà tổn thương cô.

Sở Diệu Linh càng nghỉ càng khóc lớn tiếng hơn.

Sở Diệu Linh khóc đến mệt lã người, ngủ lúc nào không hay.

trong đêm khuya vắng lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của cô.

Hàn Hạo Dương xong việc quay về biệt thự thì trời cũng đã khuya, bước vào phòng thấy cô đã ngủ say, anh cũng nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, như sợ sẽ làm cô thức giấc.

Sau khi tắm xong, Hàn Hạo Dương đi về một phía bên giường nằm xuống, chẳng để tâm gì đến cô cứ thế mà đi ngủ.

Khi về anh có nghe bác quản gia nói mấy ngày hôm nay cô không chịu ăn uống, mặc dù trong lòng đang rất lo lắng cho sức khỏe của cô.

Nhưng cứ nghĩ tới chuyện cô với Lãnh Phong thì anh như trở thành một người khác.

Hai người tuy nằm chung trên một chiếc giường như mọi khi, nhưng hôm nay lại không giống như vậy.

Không phải là yêu thương ôm ấp nhau nữa, mà là sự im lặng của cả hai, khiến hai người càng ngày càng trở nên xa lạ.

Cả hai quay lưng về phía nhau, một khoảng cách tưởng chừng rất gần nhưng lại rất xa, khó mà với tới được.

__________________
Sáng hôm sau.

Vẫn như mọi khi, Hàn Hạo Dương thức dậy từ sớm, vào phòng tắm vệ sinh xong thì bước ra ngoài.

Một lúc sau Sở Diệu Linh cũng tỉnh dậy, thấy Hàn Hạo Dương đang đứng thắt cà vạt, không biết anh đã về nhà lúc nào, mà giờ lại ở đây, không phải bây giờ nên ở bên Tiểu Nhu hay sao.
Giả vờ như không nhìn thấy anh, cô cứ thế đi thẳng vào phòng tắm, cô bây giờ đã chấp nhận từ bỏ tình yêu này, từ bỏ hạnh phúc này.

Cô sẽ rời đi để trả lại tự do cho anh, để anh có thể ở bên cạnh người mà anh yêu.

Dù biết gần như vậy sẽ thiệt thòi với tiểu bảo bối trong bụng mình, đứa trẻ cần có đủ cả ba lẫn mẹ cùng nhau yêu thương nó.

Nhưng cô không thể cho nó, cô muốn mình ít kỉ một lần, không muốn con mình phải sống với người cha như vậy.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy hành động của cô thì chau mày, khó chịu mà rời khỏi phòng đến tập đoàn.

******
Đến trưa.

Sở Diệu Linh đang sắp xếp quần áo trên phòng thì nghe tiếng la lớn của nữ hầu giúp việc.

Bước xuống nhà xem có chuyện gì xảy ra, đập vào mắt là cảnh Tiểu Nhu, cô ta cứ như chủ nhân của nơi này mà không ngừng ức hiếp nữ hầu kia, khi không làm theo ý ả.

_Cô đến đây làm gì, ai cho cô cái quyền được làm càn ở đây hả.
Sở Diệu Linh tức giận mà quát lớn.

_Tôi bây giờ sắp trở thành thiếu phu nhân, tương lai nơi này sẽ là nhà của tôi, tại sao tôi không được đến đây.

!!
Tiểu Nhu cười đắc ý, tỏ thái độ thản nhiên nói, như đang khẳng định với cô.

Hỏi rõ mọi chuyện mới biết chỉ vì nữ hầu không làm vừa ý mình, nên ả mới ra tay tát nữ hầu kia, muốn khẳng định vị trí của ả trong căn biệt thự này với mọi người.

_Ra vẻ cũng xong rồi, cô có thể đi về được rồi đó.
Dứt lời Sở Diệu Linh bước lên cầu thang chuẩn bị quay về phòng thu dọn hành lý, không muốn đôi co thêm với ả.

Tiểu Nhu tức giận dậm chân mạnh một cái, định ra về thì lại nghe thấy tiếng xe của Hàn Hạo Dương vừa về đến, suy nghĩ ra cái gì đó, khuôn mặt cười đầy gian manh!
Tiếp theo Tiểu Nhu liền chạy nhanh lên lầu, bắt lấy tay cô kéo mạnh lại một cái, chuẩn bị thực hiện kế hoạch chia rẽ của cô ta.

Sở Diệu Linh bất ngờ giật mình theo quán tính mà quay lại, hắt mạnh tay cô ta ra mà lên tiếng.

_Buông ra, cô đang định làm cái trò gì vậy.
Tiểu Nhu chỉ nhìn cô cười gian tà một cái, liền cầm lấy cái tay của Sở Diệu Linh tát vào mặt ả một cái thật đau, sau đó giả vờ té ngã xuống cầu thang.

Hàn Hạo Dương sau khi đến tập đoàn một lúc, mới nhớ ra mình đã để quên tài liệu quan trọng ở nhà, nên mới nhanh chóng quay trở về để lấy.

Á.

Rầm.

Hàn Hạo Dương vừa đi đến cửa đã nghe tiếng động lớn bên trong phát ra, chạy nhanh đến phòng khách xem có chuyện gì.

Cảnh tưởng trước mắt khiến Hàn Hạo Dương bàng hoàng, Tiểu Nhu cả người đang nằm dưới nền nhà, phần đầu bị đập mạnh vào chân cầu thang khiến máu đang chảy không ngừng.

Sở Diệu Linh lại đứng phía ở trên, khuôn mặt đẹp chau lại nhìn xuống phía dưới, chưa kịp định thần với hành động vừa rồi của ả ta.

_Tiểu Nhu đã có chuyện gì, sao lại té như vậy.
Hàn Hạo Dương hoảng hốt chạy đến đỡ lấy phần đầu của Tiểu Nhu lên.

_Anh đừng trách chị ấy, là do em không tốt.
Em chỉ muốn đến để giải thích chuyện hiểu lầm ngày hôm qua, rằng giữa chúng ta không có gì.
Nhưng chị ấy lại không tin, em cũng không ngờ lại khiến chị ấy tức giận như vậy, chị ấy không cố ý đâu, chỉ lỡ tay đẩy ngã em.

!!
Tất cả là lỗi của em.

hức.
Tiểu Nhu nằm trong vòng tay của Hàn Hạo Dương, vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn cô ánh mắt đầy đắc ý nói.

_Linh Linh.

anh không ngờ em lại độc ác đến như vậy.
!!
Hàn Hạo Dương tức giận, quát lớn tên cô mà nói.

Sở Diệu Linh lúc này mới định thần lại được, nhìn khuôn mặt ả đầy vẻ đắc ý của ả, khẽ cong môi cười chế giễu mà lên tiếng.

_Nếu bây giờ em nói không có, mọi chuyện đều do cô ta dựng nên, liệu anh có tin em không.

!!!
_Tin em, anh làm sao tin em đây, khi chính em là người đẩy ngã em ấy.

!!
_Nếu anh đã nói chắc chắn là em làm như vậy, thì cứ cho là như vậy đi.

!!!
Sở Diệu Linh biết rằng bây giờ dù có giải thích thế nào anh cũng sẽ không tin cô, chỉ cười nhạt một cái rồi quay về phòng.

_Linh Linh, em quay lại đây ngay.

!!
Anh nghe cô nói vậy thì vô cùng tức giận, hét lớn gọi cô, nhưng cô như không nghe thấy.

Mặc dù rất tức giận nhưng chuyện bây giờ là đưa Tiểu Nhu đến bệnh viện, không thể cứ ở đây mà đôi có với cô mãi được.

Ôm Tiểu Nhu đứng dậy, ra xe đi đến bệnh viện.

Tiểu Nhu sau khi đưa vào bệnh viện, được bác sĩ băng bó, kiểm tra xong thì được đưa về phòng VIP chăm sóc.

Tiểu Nhu sau khi té thì bị gãy chân trái, phải bó bột suốt một tháng mới có thể tháo bột, phần đầu cũng không có vấn đề gì nguy hiểm.

Đêm đó Tiểu Nhu phải ở lại bệnh viện quan sát thêm, đến khi nào sức khỏe ổn định mới được về, Hàn Hạo Dương cũng không thể bỏ lại Tiểu Nhu một mình ở đây mà về được, đành phải ở lại chăm sóc ả ta.

Những ngày sau đó!.

Hàn Hạo Dương lái xe đưa Tiểu Nhu quay về biệt thự riêng của hai người, ả vô cùng thích thú vui mừng lại giả vờ không hiểu mà hỏi anh.

_Hạo Dương anh đưa em về đây chi vậy, như vậy sẽ khiến chị ấy lại càng tức giận thêm.

?
_Khoongz sao hết, có anh ở đây, em cứ yên tâm ở lại, không ai dám gây khó dễ cho em đâu.

!!
Cô ấy là người gây ra chuyện này cho em, nên anh có trách nhiệm phải chăm sóc em.

!!
Hàn Hạo Dương giúp Tiểu Nhu xách đồ vào nhà mà lên tiếng!
_Cảm ơn anh, Hạo Dương anh thật tốt.
Từ trên phòng đi xuống nhìn một màn trước mắt khiến cô không khỏi đau lòng, bước đến bên cạnh anh đầy tức giận mà lên tiếng.

_Dương sao anh lại đưa cô ta về đây.
_Tiểu Nhu sẽ ở lại đây đến khi bình phục hoàn toàn.
!!
_Anh thật quá đáng, anh đã hỏi qua ý kiến của em chưa, mà đã tự ý quyết định như vậy.
_Em mới là người quá đáng, chính em là người làm Tiểu Nhu bị như vậy, đến một câu xin lỗi cũng không có.

!!
Vậy mà bây giờ còn ở đây tức giận với ai hả.

!!
_Xin lỗi sao, em không làm gì, tại sao phải xin lỗi cô ta chứ.
_Em không làm, vậy chẳng lẽ Tiểu Nhu tự mình ngã rồi đổ oan cho em hay sao.

!!
Hàn Hạo Dương càng nghe cô nói lại càng giận dữ hơn, ánh mắt ôn nhu dịu dàng ngày thường nay thay bằng ánh mắt chán ghét, bùng bùng lửa giận.

_Ha, em hiểu rồi, vậy anh cứ coi như là em làm đi.
Anh đã không tin em, vậy em còn cố giải thích để làm gì.
Sở Diệu Linh cười chế giễu mình, giọng lạnh lùng nói!
_Hạo Dương anh đừng vì em mà cãi nhau với chị ấy được không.

!!!
Chị ấy đã không thích em ở đây, vậy anh cứ đưa em về Lâm gia là được.

!!!
Tiểu Nhu nhìn anh giọng buồn bã nói, bên trong lại rất hài lòng với việc này, xem ra kế hoạch của cô sắp thành công rồi.

_Không được, em không cần để ý đến lời nói của cô ấy, cứ ở lại đây, có anh không ai dám gây khó dễ cho em đâu.

!!
Dứt lời anh đở Tiểu Nhu đi lên phòng, nhìn anh như vậy tim cô rất đau, như bị ai bóp nát.

Vẫn muốn hỏi lại anh một lần nữa, mày đẹp nhíu chặt, mắt cũng đã đỏ hoe.

_Dương anh đã từng tin tưởng em chưa.

?
_Anh chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.

!!
Hàn Hạo Dương đang đi, nghe câu hỏi của cô thì dừng lại, trả lời dứt khoác rồi cùng Tiểu Nhu lên phòng.

Như không kiềm được nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, suy cho cùng dù cô có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ không tin, bước từng bước nặng trĩu về phòng.

Hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn.

Về phòng cô thu dọn hết quần áo cho vào vali, cô chỉ lấy những gì của mình lúc đến đây, những thứ của anh mua cô đều để lại hết.

Lúc đến đây cô đem không quá nhiều đồ, nên lúc đi cũng chỉ có mỗi cái vali, thở dài nhìn tắm ảnh cả hai chụp chung, vuốt nhẹ một cái rồi úp xuống.

Qua một lúc thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài, cô cũng kéo vali mà rời đi, không phải cô không dám gặp họ.

Điều mà cô sợ là anh sẽ ngăn cản, không cho cô rời đi.

Đơn ly hôn trên bàn cô cũng đã kí, chỉ cần anh kí vào nữa thì cả hai sẽ thành người dưng qua đường.

Đi đến cửa cô xoay đầu nhìn lại căn biệt thự mà hơn tháng nay cô đã gắn bó với nó, có vui có buồn, đầy đủ mọi cảm xúc.

Trong lòng có chút lưu luyến, một chút gì đó đau thương, sau đó lên chiếc taxi mà rời đi.

Chiếc taxi cứ chạy như không có điểm dừng trên đường, dù trời đã khuya nhưng thành phố vẫn rất nhộn nhịp, xe cộ vẫn rất đông.

Giờ phút này cô cũng không biết phải đi về đâu, không thể về nhà vì như vậy sẽ khiến mẹ Sở thêm lo lắng.

Nhưng chiếc xe cứ chạy hoài như vậy cũng không phải là cách, suy nghỉ một lúc cô mới nhớ ra một người.

Chạy một lúc chiếc xe cũng đến nơi.

Ting.
tong.

ting.

tong.

Lãnh Phong đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì tiếng chuông cửa lại vang lên.

Trong lòng thầm mắng kẻ nào lại chán sống, sớm không đến muộn không đến ngay lúc anh đi ngủ thì lại đến.

Cạch.

Mở cửa ra nhìn thấy Sở Diệu Linh đứng ngay trước cửa, tay còn xách theo cả cái vali to đùng mà sắc mặt liền thay đổi.

Giúp cô kéo cái vali rồi cả hai đi vào trong, đến ghế ngồi xuống.

Qua một lúc, sau khi bình tâm lại Sở Diệu Linh mới kể lại hết toàn bộ mọi chuyện cho Lãnh Phong nghe, bây giờ cũng chỉ có Lãnh Phong mới giúp được cô.

Cô cũng coi Lãnh Phong như tri kỉ mà không ngại tâm sự hết tất cả mọi thứ, Lãnh Phong sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận, không muốn làm cô thêm đau lòng nên cũng chỉ biết cố kiềm nén.

Thấy trời cũng đã quá khuya, Lãnh Phong dẫn cô đi đến phòng của mình, chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho cô, cô đang mang thai lại thức khuya không tốt cho sức khỏe một chút nào.

Hàn Hạo Dương và Tiểu Nhu sau khi dùng xong bữa tối thì mới quay trở về!
Biệt thự Thanh Uyển!
Hàn Hạo Dương nhẹ nhàng bế Tiểu Nhu về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì quay về phòng tìm Sở Diệu Linh để làm rõ nguyên nhân vụ việc hôm đó!
Cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, khi chưa nghe hết câu chuyện từ hai phía, chỉ nghe từ phía Tiểu Nhu đã lớn tiếng với cô.

Cánh cửa phòng mở ra, bên trong một không gian tối om, Hàn Hạo Dương đi đến bất công tắc đèn trong phòng!
Cả căn phòng trống không, trên giường cũng không có một chút hơi ấm nào của cô nữa, Hàn Hạo Dương cảm thấy bất an, mở cửa tủ quần ra xem.

Bên trong bây giờ chỉ còn lại quần áo của anh, Hàn Hạo Dương tức giận lấy điện thoại trong túi quần âu ra chuẩn bị điện cô!
Chợt ánh mắt rơi vào vật đang chiếu sáng lấp lánh trên bàn trang điểm, tờ giấy đặt bên dưới chiếc bàn khiến anh như mất hết kiểm soát.

Bên dưới chiếc nhẫn đính hôn là tờ đơn ly hôn, đã được cô kí tên mình vào, lấy điện thoại liên tục gọi cho cô nhưng đầu dây bên kia vẫn liên tục vang lên cùng một câu nói.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sao”.

Hàn Hạo Dương vô cùng khó chịu trong lòng gọi ngay cho Trác Viễn, điều tra xem Sở Diệu Linh bây giờ đã trốn đi đâu.

Chuông reo chưa đến ba tiếng chuông đầu dây bên kia đã nhắc máy.
_Dạ, boss, ngài.

!!
_Lập tức cho người điều tra xem thiếu phu nhân bây giờ đang ở đâu.
Hàn Hạo Dương chưa để Trác Viễn nói hết câu, đã lớn tiếng quát vào điện thoại, khiến người bên đầu dây bên kia toát hết cả mồ hôi trán, sau đó thì cúp máy ngay, không để Trác Viễn kịp nói thêm gì nữa!
Sau khi cúp máy Hàn Hạo Dương như phát điên bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng, Lâm Tiểu Nhu ở phòng bên cạnh nghe thấy tất cả thì vô cùng vui mừng, mĩm cười đắc ý.

______________
Biệt thự Lãnh gia ở thành phố A.

Sở Diệu Linh sau khi làm khách ở đây được mấy ngày thì vô cùng vui vẻ, không còn buồn bã như những ngày đầu mới đến.

Hôm nào Lãnh Phong cũng tìm cách trọc cho cô cười, giúp cô quên đi chuyện đau lòng ấy.

Ngày ngày Lãnh Phong sẽ mời người đến dạy cô những điều cần thiết cho bà bầu, những gì nên làm và không nên làm.

Khiến cô không có thời gian để nhớ về tên bội bạc Hàn Hạo Dương kia, mà còn tìm người đến dạy cô tập Yoga cho bà bầu để nâng cao sức khỏe.

Bên này suốt mấy ngày nay không tìm thấy Sở Diệu Linh khiến Hàn Hạo Dương càng trở nên đáng sợ hơn, hết tức giận với người này lại tức giận với người khác!
Khiến tất cả các nhân viên không khỏi khiếp sợ, bình thường tổng tài của họ đã đáng sợ, bây giờ lại còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần!
Ngoài cửa Trác Viễn gấp gáp không kịp gõ cửa mà bước vào.

_Boss đã tìm thấy tung tích của thiếu phu nhân!.

_Nói nhanh, cô ấy bây giờ đang ở đâu.

!!
Hàn Hạo Dương cả người mệt mỏi, suốt mấy ngày vì nay tìm kiếm cô, anh đã không ăn không ngủ, Trác Viễn thông báo tìm thấy tin tức của cô khiến anh không khỏi vui mừng lập tức đứng bật dậy!
Trác Viễn thấy hành động của anh hơi ngập ngừng một lúc mới dám nói hết câu.

_Thiếu phu nhân.

cô ấy đang ở nhà của.

Lãnh thiếu gia ạ.
Hàn Hạo Dương nghe đến tên Lãnh Phong thì vô cùng tức giận, khuôn mặt vui vẻ lúc nãy, lúc này lại vô cùng lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy tia căm phẫn!
_Lập tức cho người đến Lãnh gia bắt cô ta về đây ngay cho tôi.

!!
_Nhưng boss đó là Lãnh gia, chúng ta! !
Trác Viễn đang nói nhưng lại bắt gặp ánh mắt đầy tia giết người kia của Hàn Hạo Dương mà khiếp sợ không dám nói hết câu!
_Cậu không cần lo chuyện đó, chính nhà họ Lãnh mới là người gây chuyện với chúng ta trước.

!!
Hàn Hạo Dương tức giận đập tay xuống bàn mà nói, anh sẽ khiến nhà họ Lãnh biến mất khỏi thành phố A mà quay về thành phố S.
_Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.
______________
Trác Viễn mặc dù đến Lãnh gia đòi người không ít lần, nhưng điều không thể vào bên trong được, bên trong biệt thự bảo vệ đứng canh cũng không ít!
Địa vị của Lãnh gia ở thành phố A này nói nhỏ cũng không thề nhỏ, chỉ là đứng sau Hàn gia một chút, nhưng thế lực ngầm cũng không thua gì Hàn gia.

Một khi hai bên đã khai chiến chắc chắn sẽ là một tin chấn động cả nước.

Hàn Hạo Dương tức giận không thể dùng cách cưỡng chế với Lãnh gia được, chỉ có thể đánh vào Lãnh Thị, khiến nó lao đao chắc chắn Sở Diệu Linh sẽ cảm thấy có lỗi với Lãnh Phong mà chịu ra gặp mặt.

Đến lúc đó bắt cô về cũng không muộn, trên môi Hàn Hạo Dương liền nở ra nụ cười độc ác, khiến ai cũng phải khiếp sợ!
Hàn Hạo Dương cho người dành hết tất cả hợp đồng của Lãnh Thị, không ngừng đe dọa những đối tác của Lãnh Thị, khiến họ sợ hãi mà lần lượt hủy hết hợp đồng với tập đoàn Lãnh Thị.

Khiến cho Lãnh Thị chỉ mới một tuần đã bắt đầu bị tổn thất nặng nề, các ngành hàng đều bị hủy hợp đồng một cách bất ngờ!
Lãnh Thị không ngừng rơi vào tình trạng khó khăn, công ty mẹ ở thành phố S cũng không thể giúp được gì.

Suốt cả tuần nay Sở Diệu Linh không hề nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Phong đâu cả, không phải lúc nào cũng bám dính, làm trò cho cô vui hay sao.

Không biết có chuyện gì xảy ra với Lãnh Phong hay không, Sở Diệu Linh đến tìm bác quản gia mới biết cả tuần nay Lãnh Phong luôn đi sớm về muộn, khi cô chưa thức thì Lãnh Phong đã đến công ty, đến tối khuya thì mới quay về.

Sở Diệu Linh lo lắng Lãnh Phong có gặp phải chuyện gì hay không, định đến tập đoàn Lãnh Thị tìm Lãnh Phong, thì điện thoại trong túi xách của cô lại vang lên đúng lúc.

Sở Diệu Linh nhìn dãy số quen thuộc, mĩm cười dịu dàng mà bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng vang lên!
_Ngọc Nhi, mình nghe đây, hôm nay không đi làm hay sao mà rảnh rỗi gọi điện cho mình vậy.
_Ừm, hôm nay mình bị ba mẹ bắt đi xem mắt nên không đi làm, mình đang ngồi ở quán cà phê đợi anh ta đây, buồn chán nên điện tám chuyện cùng cậu vậy.

!!
Ngọc Nhi giọng điệu chán nản nói với cô!
_Vậy à, cậu cũng nên mở lòng với người ta một chút, biết đâu cả hai sẽ thành duyên cũng nên, mau mau cho mình ăn cưới, haha.
Sở Diệu Linh dùng giọng điệu bỡn cợt mà châm chọc Ngọc Nhi!
_Cậu có phải là bạn của mình không vậy, mình sẽ giận cậu luôn, không thèm nói chuyện với cậu đâu.
!!
_Mình xin lỗi, cậu đừng giận mình chỉ đùa thôi.
_Mà Tiểu Linh này, cậu đã hay tin gì chưa vậy.

!!
Sở Diệu Linh không hiểu cái tin mà Ngọc Nhi muốn nói là chuyện gì, suốt cả tuần nay cô không bước ra khỏi Lãnh gia, cũng không mở máy điện thoại nên không hề hay biết chuyện bên ngoài.

_Tin gì vậy, cậu mau nói mình biết đi.
_Cậu không biết chuyện chồng cậu Hàn tổng mở họp báo tuyên bố rằng nếu ai dám hợp tác với Lãnh Thị, trong vòng một ngày công ty họ sẽ lập tức phá sản ngay.

!!
_Không biết Lãnh Thị đã đắt tội gì với Hàn tổng nữa, cậu là vợ anh ta mà không hay biết gì à.

!!
Giữa Cô và anh xảy ra chuyện gì, Ngọc Nhi không hề hay biết, cứ nghĩ hai người vẫn còn sống chung nên mới định hỏi cô.

Cả tuần nay Sở Diệu Linh không hay biết gì về những việc Hàn Hạo Dương đã làm, từ việc đến Lãnh gia đòi người bất thành sau đó là đến chuyện gây khó dễ cho Lãnh Thị!
Kiều Mẩn Hi ngẫm nghĩ một lúc, mới hiểu rõ chắc chắn là vì cô nên anh mới không ngừng gây khó dễ cho Lãnh Phong!
Ngọc Nhi chuyên tâm nói chuyện với Sở Diệu Linh lại không để ý đến người bàn bên cạnh, Hàn Hạo Dương đang ngồi bên bàn kế bên đợi Tiểu Nhu đến thì vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người!
Suốt cả tuần nay tìm mọi cách liên lạc với cô đều không được, hôm nay lại gặp Ngọc Nhi ở đây đúng là trời đang giúp anh gặp được cô mà.

Không nói không rằng bước đến bên cạnh Ngọc Nhi, giật lấy điện thoại trên tay Ngọc Nhi mà nói với Sở Diệu Linh.

_Em cũng to gan lắm, dám trốn khỏi tôi để chạy đến bên cạnh tên Lãnh Phong kia.

!
Cả hai cô gái đều trợn tròn mắt kinh ngạc, trong khi Ngọc Nhi chưa hiểu chuyện gì, thì Sở Diệu Linh đã lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng đáp lại.

_Chuyện của tôi, chẳng còn liên quan gì đến anh cả, bây giờ bên cạnh anh đã có Lâm tiểu thư, vậy nên xin anh đừng làm phiền tôi nữa.

!!
_Vả lại Lãnh Phong không hề liên quan gì đến chuyện của chúng ta, anh đừng kéo anh ấy vào.

!!
_Đã gọi nhau thân mật như vậy rồi à.
Hàn Hạo Dương cười giễu cợt mà nói.

_Vậy nếu em không muốn tôi làm khó hắn, thì nhanh chóng ra đây gặp tôi ngay.
_Hàn tổng giữa hai chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, cũng chẳng có chuyện gì để nói xin anh đừng làm phiền tôi nữa.

!!
_Đơn ly hôn tôi cũng đã kí, vậy nên bây giờ giữa hai người chúng ta chẳng còn chuyện gì để mà gặp nhau nữa.

!!
_*Đơn ly hôn tôi đã xé nát, vậy nên trên luật pháp em vẫn còn là vợ của tôi.

_Nếu em không chịu ra đây gặp tôi, tôi sẽ làm cho em phải hối hận, vì đã dám xem thường lời nói của tôi.
_Tùy anh, Hàn Hạo Dương tôi hận anh, đừng bao giờ làm phiền tôi nữa*.

Sở Diệu Linh nói xong thì tắt máy ngay không muốn nói thêm lời nào với anh, mặc cho Hàn Hạo Dương bây giờ đang cực kỳ tức giận!
Hàn Hạo Dương tức giận siết chặt chiếc điện thoại trong tay, sắc mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, chẳng nói chẳng rằng đập mạnh một cái xuống nền gạch!
Chiếc điện thoại lập tức vỡ tan tành, sau đó rời đi ngay trước sự kinh hãi của tất cả mọi người đang chứng kiến ở đây!
Đến khi Lâm Tiểu Nhu đến thì Hàn Hạo Dương đã đi mất, ả đã rất khó khăn để chống nạn đến đây gặp anh, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã đi mất!
Khiến ả vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn trầm trầm về phía xe.

_Nếu không phải vì muốn dựa dẫm vào quyền thế của anh, tôi sẽ không bao giờ đến gần anh đâu.
Lâm Tiểu Nhu tức giận hét lên!
Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi quán cà phê thì đến tập đoàn ngay, sau đó liền mở cuộc họp nội bộ, Hàn Hạo Dương muốn tất cả mọi người lên phương án trong vòng một tuần phải thu mua được tập đoàn Lãnh Thị ở thành phố A này!
Khiến toàn bộ nhân viên trong cuộc họp toát hết cả mồ hôi với sự lạnh lùng và lời nói tràn đầy sát khí của anh.

Khiến toàn bộ nhân viên trong cuộc họp toát hết cả mồ hôi với sự lạnh lùng và lời nói tràn đầy sát khí của anh!
_________
Một tuần trôi qua, Lãnh Thị luôn trong hoàn cảnh khó khăn, khó mà có thể vượt qua, Sở Diệu Linh cảm thấy mình vô cùng có lỗi, khi đã khiến Lãnh Phong vướng vào rắc rối này!
Nhiều lần cô muốn đến tìm gặp Hàn Hạo Dương để nói chuyện rõ ràng, nhưng Lãnh Phong luôn ngăn cản!
Sở Diệu Linh hiểu rõ ý của Lãnh Phong, nếu lần này cô đến gặp anh, thì chắc chắn một điều cô sẽ bị anh bắt về, không biết anh sẽ hành hạ cô ra sao!
Nếu biết cô mang thai, liệu anh có tin đứa bé là con của anh hay không, hay lại nghĩ đứa bé là con của Lãnh Phong mà tìm cách giết nó!
Hôm nay cô không ngủ, dù đã gần mười hai giờ đêm nhưng vẫn chưa thấy Lãnh Phong về, cô ngồi ở phòng khách ngồi đợi một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa!
Cạch!
Lãnh Phong cả người đầy mùi rượu, bước đi loạng choạng, Sở Diệu Linh mau chóng chạy đến chỗ Lãnh Phong đỡ cậu ngồi xuống ghế!
Do thấy trời cũng đã khuya nên Sở Diệu Linh cho mọi người về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn mình cô thức đợi Lãnh Phong về!
Lúc Sở Diệu Linh chưa đến đây trong căn biệt thự to lớn này chỉ có một mình Lãnh Phong ở, những người giúp việc chỉ đến đây vào buổi sáng dọn dẹp, sau đó thì rời đi trước khi cậu quay về.

Từ khi Sở Diệu Linh đến đây, cô lại đang mang thai, Lãnh Phong không muốn cô vất vả nên cậu đã bảo bọn họ ở lại dọn dẹp cũng tiện thể chăm sóc cô.
Lãnh Phong cả người mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, tay đưa lên cổ mà nới lỏng cà vạt, ánh mắt thâm tình chứa đầy tình cảm dành cho Sở Diệu Linh!
_Sao giờ này còn chưa ngủ, em đang mang thai đấy, thức khuya sẽ không tốt cho đứa bé.
Sở Diệu Linh biết rõ suốt cả tuần nay Lãnh Phong phải rất vất vả tìm cách vực dậy tập đoàn, dẫu biết tất cả những chuyện này đều vì cô mà ra!
Nhưng cậu lại không oán trách cô dù nữa lời, vẫn luôn hết mực quan tâm, lo lắng cho đứa bé trong bụng mình, khiến Sở Diệu Linh cảm thấy mình rất có lỗi với cậu.

_Lãnh Phong hay là để em gặp anh ta nói chuyện rõ ràng, như vậy anh ta sẽ không gây khó dễ với anh nữa.

!!
_Diệu Linh, em không cần cảm thấy có lỗi với anh mà đi gặp anh ta đâu, nếu anh ta bắt em quay về, mọi chuyện sẽ khó giải quyết.
_Anh sẽ không thể bảo vệ em được, với lại nếu anh ta không tin đứa bé trong bụng em là của anh ta thì sao, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
_Nếu thật sự phải chọn lựa giữa em và tập đoàn thì anh chọn em, tập đoàn sau này vẫn có thể gầy dựng lại.

!
Lãnh Phong vừa nói vừa xoa đầu Sở Diệu Linh, đối với Lãnh Phong cô như một báu vật vô giá, khiến cậu chỉ muốn bên cạnh mà bảo vệ!
Sở Diệu Linh khóc nấc lên ôm chầm lấy Lãnh Phong, cô không biết kiếp trước mình đã làm được việc tốt gì, nên kiếp này mới gặp được một tri kỷ tốt với mình như Lãnh Phong!
_____________
Sáng hôm sau!
Sau khi Lãnh Phong đến tập đoàn, Sở Diệu Linh cũng đã thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài!
Lãnh Phong trước khi đến tập đoàn đã căn dặn đám vệ sĩ!
_Nếu cô ấy ra ngoài, không được ngăn cản, âm thầm theo sát bảo vệ cô ấy, không để cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.
Sở Diệu Linh lên taxi đi đến quán cafe gần trung tâm thành phố A, sau đó suy nghĩ một hồi lâu cô mới quyết định ấn gọi vào một dãy số quen thuộc, dù đã muốn xóa rất nhiều lần nhưng cô lại không thể làm được!.

Tiếng chuông điện thoại reo rất lâu nhưng lại không có ai nghe máy, Sở Diệu Linh nhấn nút gọi lại lần nữa nhưng cũng không ai bắt máy!.

Lúc sáng đến tập đoàn Hàn Hạo Dương mới biết điện thoại của mình đã hết pin, nên anh đã sạc ở trong phòng làm việc!
Lại có cuộc họp quan trọng với đối tác nên Hàn Hạo Dương đã qua phòng họp bàn bạc, cùng lúc này Lâm Tiểu Nhu đem tài liệu dự án mới vào phòng chủ tịch! Sau đó ả tài liệu xuống bàn, lúc chuẩn bị đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, bước đến gần bàn nhìn thấy điện thoại của anh đang ở đó!
Hình nền hiển thị cuộc gọi đến của Sở Diệu Linh, ả cầm điện thoại trên tay, tay siết chặt chiếc điện thoại, khuôn mặt đã trở nên vô cùng đáng sợ!
Bên này Sở Diệu Linh gọi mấy lần nhưng không thấy Hàn Hạo Dương bắt máy thì cảm thấy thất vọng, sau đó liền gởi tin nhắn đến với nội dung!
_Hàn tổng, tôi đồng ý ra gặp anh, hiện tại tôi đang ở quán cafe gần trung tâm thành phố, tôi sẽ ở đây đợi, đến hay không tùy anh.
Lâm Tiểu Nhu đọc tin nhắn thì vô cùng tức giận, ả đã làm đến thế này rồi mà hai người vẫn chưa cắt đứt, khiến ả tức giận đâp tay xuống bàn mà thì thầm!
“Sở Diệu Linh cô hết lần này đến lần khác cản đường của tôi, vậy thì đừng có trách tại sao tôi ra tay độc ác.
Lâm Tiểu Nhu toan tính cái gì đó trong đầu, liền trả lời lại tin nhắn của Sở Diệu Linh, xong thì xóa sạch sẽ mọi thứ, đặt điện thoại về lại vị trí cũ như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro