Chương 41 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chồng từ miệng cô phát ra ngọt ngào làm sao, âm thanh mềm mại làm tim anh như muốn tan chảy, anh thật hết cách với cô mà.

_Được cho em đi làm được chưa.

!!
Moah.

moah.

Cô vui mừng quàng tay cổ ôm hôn mạnh lên môi anh mấy cái thật kiêu, cô không biết rằng hành động vừa rồi của mình, đã đánh thức con sói phía dưới.

Anh giữ chặt gáy của cô mà hôn ngấu nghiến, tay thì bắt đầu ngao du khắp nơi trên cơ thể cô.

_Ưm, Dương không phải tối qua đã cho anh ăn no rồi sao.

!!
Chiếc váy trên người cô đang mặc đã bị tuột xuống tận eo, miệng không ngừng cắn mút một bên quả đồi, tay còn lại thì vuốt ve đùi non đến bờ mông trắng mịn.

_Với anh ăn em không bao giờ là đủ cả.

!!
Hàn Hạo Dương nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng, chỉ cần cạnh cô, anh lúc nào cũng muốn đè cô ra ngay lập tức mà dày dò.

Ưm.
a
Anh để cô nằm lên bàn, nhanh chóng cởi hết những thứ vướng víu trên người xuống, trực tiếp thúc mạnh một cái vào sâu bên trong cô.

Hự.

_A.

Dương về phòng đi anh, ở đây là thư phòng.

ưm.
_Không, anh muốn làm ở đây mới thêm kích thích.

!!!
Tốc độ ở hông càng lúc càng nhanh, ra vào bên trong cô không biết bao nhiêu lần, đến khi anh gầm lên một tiếng phóng hết mầm giống vào bên trong cô.

_Linh Linh anh muốn có tiểu bảo bối của chúng ta.
Hàn Hạo Dương kề sát vào vành tai mẩn cảm của cô nói.

_Ừm, Dương em sẽ sinh con cho anh, một bảo bối thật đáng yêu.

!!!
Nghe được câu đồng ý từ cô, anh lật người cô lại, để tay chống lên bàn, mông chổng ngược về phía anh, anh trực tiếp thúc mạnh một cái đi vào từ phía sau.

Không biết qua bao lâu, đến lúc cảm thấy đã thõa mãn anh mới bế cô về phòng, vệ sinh xong, cả hai lên giường ôm nhau mà ngủ.

****************
_Tập đoàn Hàn Thị.

Chiếc MayBach đen bóng phiên bản giới hạn dừng lại trước cổng công ty.

Anh bước xuống, vòng qua mở cửa cho cô bước xuống, cả hai cùng nhau sải bước đi vào.

Hai người như không quan tâm ánh mắt của toàn thể nhân viên tập đoàn, đang mắt chữ A, mồm chữ O.

Cả hai đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà.

Bước vào phòng anh quan sát một lúc, căn phòng này quả thật rất rộng, còn to hơn cả phòng chủ tịch ở tập đoàn JS.

Bàn làm việc được đặt ở ngay giữa phòng, bên cạnh còn có hai kệ sách, một bộ bàn ghế so pha và một phòng ngủ.

Xung quanh được làm bằng kính trong suốt, từ đây nhìn xuống co thể ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố.

_Dương em sẽ làm việc gì.
_Thư kí riêng của anh, một lát Trác Viễn sẽ giao một số việc quan trọng cho em.

!!
Còn bây giờ em kí vào cái này đi.

!!
Cô ngồi im trong lòng anh, nghe anh nói xong nhìn tờ giấy anh đưa mà kinh ngạc.

_Giấy đăng kí kết hôn.

!!
_Ừm, Hàn thiếu phu nhân.

!!!
Mọi thứ anh đã sắp xếp hết tất cả chỉ cần cô kí vào nữa là xong, cô sẽ chính thức trở thành Hàn thiếu phu nhân, người vợ hợp pháp duy nhất của anh.

Sở Diệu Linh mừng rỡ kí tên của mình vào, anh yêu chìu hôn nhẹ lên môi cô.

_Buổi trưa phải vào đây cùng anh dùng bữa.
Còn nữa sau này ở tập đoàn không nói, khi chỉ có hai ta phải gọi anh là chồng biết chưa hả.
_Vâng ạ.

!!*************
Một lúc sau Trác Viễn cũng đi vào, thấy cô đang ngồi trong lòng boss mà than ôi.

“Boss và phu nhân của boss lại phát cơm tró, không nhìn xem người độc thân như anh rất tội nghiệp hay sao, suốt ngày cứ phải ăn cẩu lương của hai người”.

Sau đó Trác Viễn dãn cô về phòng làm việc của mình, bàn giao một số công việc để cô giải quyết.

Vì cô và Trác Viễn làm việc chung một phòng, để anh có thể tiện quan sát, cũng như ngắm nhìn cô khi làm việc.

Cô rất có năng lực, giúp Trác Viễn xử lý rất nhiều tài liệu quan trọng, rất nhanh đã chứng tỏ năng lực của mình.

Nhưng trong tập đoàn lại không ít lời bàn tán không mấy tốt về cô, mọi người đều nói cô đi cửa sau mới có thể vào đây, chỉ là tình nhân làm ấm giường.

Loại phụ nữ rẻ tiền, chỉ biết leo lên giường những người có tiền có mà kiếm lợi từ họ, chỉ biết sống bằng nửa thân dưới của đàn ông.

Những người ganh tị ra mặt với cô, nhìn cô được chủ tịch sủng nịnh mà ghen ghét, không ngừng buông ra những lời cay độc sau lưng cô.

Sở Diệu Linh biết nhưng lại làm như không có chuyện gì, ngày ngày vẫn cùng anh đến công ty, chiều lại cùng nhau tan làm, cuộc sống vui vẻ biết bao, sau phải bận tâm những lời nói đó.

Cuộc sống êm đẹp chưa bao lâu lại bắt đầu có sóng gió, hai người sẽ cùng nhau vượt qua như thế nào.

Chỉ cần có sự tin tưởng, thật sự hiểu rõ lòng nhau, vượt qua mọi hiểu lầm, nghi ngờ thì sẽ không có gì có thể chia rẻ hai người.

Nhưng nếu sự hiểu lầm không được làm sáng tỏ sẽ càng khiến nó nghiêm trọng hơn, sẽ gây thêm nhiều tổn thương cho hai người.

_Tập đoàn Hàn thị!
Hàn Hạo Dương đang ngồi trên bàn làm việc, bầu không khí vô cùng im lặng, tiếng chuông điện thoại bổng reo lên.

Anh liếc nhìn một cái, thấy dãy số quen thuộc, khẽ nhếch môi cười rồi nhanh chóng bắt máy.

_Anh nghe đây.

!!

_Hạo Dương, em về rồi, em đang ở sân bay anh có thể đến đón em không.

!!!
_Được ở yên đó đợi anh, anh sẽ tới ngay.
Hàn Hạo Dương nói xong đứng dậy cầm lấy áo khoác bước ra khỏi phòng, không gọi trợ lý Trác mà tự anh lái xe đến sân bay.

__________________
_Tại sân bay.

Một cô gái trạc tuổi cô, khuôn mặt đáng yêu, thân hình quyến rũ, đang đừng ở một góc sân bay như đang chờ đợi ai đó.

Từ phía xa thân hình cao lớn, Hàn Hạo Dương quan sát một lúc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ từ tiến về phía cô gái đó.

_Đợi lâu chưa.
_Hạo Dương anh đến rồi.

!!
Lâm Tiểu Nhu vừa nhìn thấy anh đã chạy ngay lại ôm anh thật chật, anh cũng coi cô như là em gái nên cũng vòng tay ôm lại cô, tay vỗ vỗ lưng cô nói.
_Được rồi về thôi.
_Ừm.

!!
Lâm Tiểu Nhu là tiểu thơ Lâm gia từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, có thể xem như thanh mai trúc mã.

Đối với Hàn Hạo Dương anh chỉ coi cô như em gái mà yêu thương, nhưng đối với Lâm Tiểu Nhu thì khác, cô lại yêu thầm anh từ lâu,
Lâm Tiểu Nhu vì muốn xứng với anh trong công việc lẫn bên ngoài nên quyết định đi du học, cô mới phải rời xa anh suốt mấy năm.

Lần này trở về cô sẽ thổ lộ với anh, cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào, cô muốn làm vợ anh cũng chỉ có cô mới xứng đáng với anh.

Hàn Hạo Dương giúp cô kéo vali đi phía trước, cô nhanh chân chạy lên phía trước choàng tay anh mà bước đi cùng anh.

Cả hai đi ra xe, anh cất vali vào cốp xe, chiếc xe lăn bánh nhanh ra đường lớn.

Tất cả hành động vừa rồi của hai người đều được bọn săn ảnh chụp lại hết, chuẩn bị thành phố A lại sắp có một tin hot.

______________
Hàn Hạo Dương lái xe đưa cô ta đến một nhà hàng ven hồ, cả hai cùng nhau dùng bữa xong, anh đưa cô về Lâm gia.

Sau đó anh cũng lái xe về công ty.

Ở công ty lúc này, mọi người đều đã đi ăn trưa, cô vui vẻ lên tìm anh, mở cửa bước vào căn phòng trống không.

Anh không có ở trong phòng, cô lấy điện thoại gọi mấy cuộc anh cũng không nhấc máy.

“Anh ấy có việc gì hay sao, sao lại không nói với mình một tiếng chứ”.

Cô ủ rũ đi ra khỏi phòng, vô tình gặp Trác Viễn đi tới, cô vui vẻ bước đến.

_Trợ Lý Trác anh có biết Hạo Dương đi đâu không, tôi gọi anh ấy không được.
_Tôi cũng không rõ, hôm nay boss tự lái xe ra ngoài, nên tôi cũng không biết ngài ấy đi đâu.
Cô gật đầu như đã hiểu, xong cũng đi về phòng làm việc của mình, khokng nghỉ ngợi gì nhiều cô tự ăn trưa một mình.

Anh về đến công thì đã quá buổi trưa, vào phòng bước lại bàn ngồi xuống ghế, như chợt nhớ điều gì đó.

Nhấn cái nút điện thoại bàn được đặt trên bàn làm việc kết nối với phòng cô.

đầu dây bên kia Trác Viễn nhanh chóng lên tiếng.

!_Boss có ngài có gì căn dặn à.
_Gọi thư kí Sở vào phòng tôi ngay bây giờ.

!!
_Vâng tôi sẽ gọi cô ấy ngay.

!!!
Lời vừa xong đã nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Trác Viễn cười khổ bước về phía bàn làm việc của cô.

_Thiêú phụ nhân chủ tịch gọi cô vào phòng.
_Này trợ lý Trác tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh cứ gọi tôi là tôi thư kí Sở là được rồi, đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa được không vậy.
Không đợi trợ lý Trác trả lời, cô mở cửa đi thẳng đến phòng của anh.

Theo thói quen cô không gõ cửa, trực tiếp mở cửa mà đi vào, anh biết đó là cô nên cũng không phản ứng gì.

Thấy cô đi vào, anh đứng dậy mĩm cười đi về phía cô, ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương trên tóc của cô, giọng nhẹ nhàng hỏi.

??
_Đã ăn gì chưa.

?
Sở Diệu Linh nghe anh hỏi vậy thì bắt đầu giận dỗi đẩy anh ra, giọng tức giận nói.

_Anh còn biết quan tâm tới em sao, anh đi đâu làm gì cũng không nói với em tiếng nào!!
Gọi bao nhiêu cuộc anh cũng không nghe máy.

Anh có còn xem em là vợ của anh nữa không hả.

!!
_Anh xin lỗi, anh có việc nên không ăn trưa cùng em được.
_Vậy anh nói xem anh đã đi đâu hả.

!!
_Anh sẽ nói với em sau được không, giờ để anh ôm một chút.

!!!
Cô tin anh sẽ không làm gì có lỗi mình, nên cũng không hỏi gì thêm nữa, đứng im để anh ôm.
*******************
Ngày hôm sau!
Vẫn như mọi khi, Hàn Hạo Dương đang ngồi làm việc trong phòng, bên ngoài vang lên tiếng rõ cửa.

Cốc.

cốc.

cốc.

_Vào đi.

!!
Giọng vẫn lạnh lùng, không còn ôn nhu như khi ở cạnh cô.

Cánh cửa mở ra Lâm Tiểu Nhu bước vào, vui vẻ bước đến trước mặt anh mà cười nói.

_Hạo Dương anh vẫn đang làm việc sao.
_Tiểu Nhu em đến đây có chuyện gì sao.

!!
_Cũng sắp đã trưa rồi, em muốn mời anh dùng bữa trưa cùng em được không.
_Được vậy em đợi anh một chút, sau đó sẽ đi cùng em.

!!
Bên này Sở Diệu Linh nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm trưa thì vui vẻ, sắp xếp tài liệu trên bàn lại, sau đó lên phòng chủ tịch tìm anh.

Mở cửa bước vào, cô hơi bất ngờ vì còn có người khác trong phòng làm việc của anh.

Bất ngờ hơn lại là một cô gái trạc tuổi của mình, khuôn mặt đáng yêu thuần khiết, thấy cô bước vào thì ngẩn đầu lên nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau đầy vẻ ngạc nhiên, anh thấy vậy thì bước đến ôm lấy eo cô mà lên tiếng.

_Giới thiệu với em đây là Tiểu Nhu, cô ấy vừa từ Mỹ trở về.
Lâm Tiểu Nhu nghe anh nói thì đứng dậy liền nở nụ cười bước về phía cô.

_Chào cô, tôi là Tiểu Nhu rất vui được quen biêta cô.

!!
_Chào cô, tôi là Sở Diệu Linh.

!!
Lâm Tiểu Nhu hơi bất ngờ vì cô xuất hiện ở đây, lại nhìn hành động thân mật của hai người mà khó hiểu lên tiếng hỏi.

_Cô là Sở tiểu thư sao, vậy hai người là.
Hàn Hạo Dương bây giờ mới mĩm cười mà lên tiếng.

_Quên giới thiệu với em cô ấy là vợ của anh.

!!
Lâm Tiểu Nhu nghe như sét đánh ngang tai, cả bầu trời như sụp đổ trước mắt cô, anh đã lấy vợ khi nào tại sao cô lại không hay biết gì.
Nụ cười trên môi chợt tắt, thay vào đó là sự ngượng ngùng không kém phần tức giận.

Cô nhìn hai người thân mật như vậy mà nhói lòng, hận không thể xé nát cô ngay bây giờ, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ trước mặt anh.

Trong lòng không biết đang suy tính điều gì, nhanh chóng lên tiếng cất ngang hai người, bước đến tự nhiên như không có gì mà choàng tay anh mà nói.

_Hạo Dương em đói rồi chúng ta đi ăn thôi.

!!
_Được, vậy chúng ta đi thôi.
Hàn Hạo Dương nói rồi nắm tay Sở Diệu Linh vui vẻ mà bước đi, Lâm Tiểu Nhu thấy mà giận tím người.

Bước nhanh theo chen giữa hai người, quàng tay anh mà cười vui vẻ nói hết chuyện này đến chuyện khác xem như Sở Diệu Linh không tồn tại.

Chiếc xe dừng lại trước cổng, hôm nay anh là người lái xe đưa hai người đi ăn, Lâm Tiểu Nhu thấy vậy liền nhanh chóng bước lên ghế phụ định mở ngồi vào.

Bất ngờ giọng anh lên tiếng cắt ngang ý định đó của cô.

_Tiểu Nhu em ngồi ghế sau đi.

!! Để Linh Linh ngồi vào ghế phụ.

!!
Lâm Tiểu Nhu nghe mà tức giận nhưng vẫn giả vờ cười đi về phía ghế sau ngồi vào, ánh mắt nhìn Sở Diệu Linh chẳng chút thiện cảm nào.

______________
Chiếc xe nhanh chóng đến một nhà hàng pháp nổi tiếng.

Cả ba bước vào, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

đi đến môth cái bàn đặt bên cạnh cửa sổ, anh lịch thiệp kéo ghế ra giúp cô ngồi vào.

Lần này ả tự biết điều, không muốn xấu mặt đi đến phía đối diện ngồi vào.

Cả ba trò chuyện một lúc, anh nhận được điện thoại của Trác Viễn nên ra ngoài nghe, để hai người ngồi lại trò chuyện với nhau.

Thấy anh đi rồi, lúc này Tiểu Nhu mới lên tiếng.

_Chị và anh ấy bên nhau khi nào vậy.

!!
_Cũng được một khoảng thời gian.
Biết rõ Lâm Tiểu Nhu không có ý gì tốt với mình, từ lần đầu gặp mặt đã thấy cô ta rất kì lạ rồi.

Bây giờ cô cũng có thể biết vì sao cô ta không thích mình, bởi vì cô ta cũng yêu anh, nhưng anh lại ở bên cạnh cô, khiến cô ta rất tức giận.

_Vậy à, hôm qua anh ấy đến sân bay đón em, anh ấy có nói với chị không.
Sở Diệu Linh ngạc nhiên, anh lại nối dối cô sao, đây là việc quan trọng của anh đây sao.

Tại sao không nói thật với cô, anh là không tin tưởng cô sao, anh lại vì cô ta mà quên rằng cùng cô ăn trưa hay sao.

_Tôi có nghe anh ấy nói có việc, cũng không muốn quan tâm vào mấy việc nhỏ này làm gì.

!!
_Vậy à, vậy anh ấy có nói với chị về tôi hay không.

!!
Tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã, nếu tôi không đi du học có lẽ giờ chúng tôi đã ở bên nhau rồi.
_Vậy sao, về chuyện này thì anh ấy không có nói với tôi, nhưng cô cũng nói đó, chuyện đó đã là quá khứ có gì đáng để nhắc lại.

!!
_Chị cứ tận hưởng đi, những ngày hạnh phúc không còn nhiều nữa đâu.

!!
Tôi đã quay về rồi, sẽ không để chị có được hạnh phúc mà đáng ra là của tôi đâu.
Lâm Tiểu Nhu lúc này mới lộ bản chất thật được giấu sau lớp ngoan hiền thuần khiết kia.

Ả không khỏi tức giận nhưng không thể làm gì được cô.

Trong lòng cô bây giờ rất rối bời, nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn, không muốn để ả nhìn thấy mặc yếu đuối của cô mà cười hả hê.

Một lúc sau, anh cũng quay lại, cả hai người vẫn tiếp tục dùng bữa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trước mặt Hàn Hạo Dương ả tỏ ra ngoan hiền, lễ phép như một tiểu thư đài cát, không còn vẻ mặt vênh váo, kiêu căng như lúc nảy.
Khiến cô đang ăn mà muốn nôn hết ra ngoài, đúng là giả tạo mà, thật muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn này ngay.
Qua một lúc bữa ăn cũng xong, anh và cô đưa Lâm Tiểu Nhu về nhà rồi cả hai cũng quay về công ty.

_____________
Trên xe.

Hàn Hạo Dương nhìn cô thấy vẻ mặt suốt cả bữa ăn chẳng chút gì vui vẻ, anh cũng hiểu tính cô nên cũng lên tiếng trước.

_Tiểu Nhu tính còn trẻ con, em đừng chấp nhất con bé làm gì.

!!
Cô nghe anh nói chỉ cười nhạt, quay sang anh giọng hơi khó chịu mà nói.

_Anh thấy em giống người vậy sao.

!!
_Không có, ý anh không phải như vậy.
Anh không muốn em hiểu lầm chuyện anh và Tiểu Nhu thôi, anh chỉ coi cô ấy như em gái.

!!
_Em biết rồi, anh không cần giải thích nhiều như vậy, em tin anh.

!!!
Sở Diệu Linh cười nói nhìn anh, chỉ cần anh nói không có cô sẽ tin anh không chút nghi ngờ.

Sáng hôm sau.

Cả hai cùng nhau đi làm, vừa đến công ty đã thấy mọi người xì xào bàn tán sau lưng, cô và anh không quan tâm mà đi vào thang máy, ai về phòng nấy.

Lúc này điện thoại Sở Diệu Linh vang lên, nhìn thấy số cô bạn thân gọi mà khẽ cười, nhanh chóng bắt máy.

_Sao vậy, nhớ mình sao.
__Nhớ cái đầu cậu ấy, cậu đã xem tin tức hôm nay chưa.

!!
_Vẫn chưa, có chuyện gì sao.
_Cậu tự mà xem đi sẽ biết.

!!
Nói xong cả hai cúp máy, cô bấm mấy cái trên màn hình điện thoại, điện thoại trên tay cô bất giác rơi lên bàn.

Trác Viễn ngồi đối diện mà giật mình nhìn cô, nhanh chóng lên tiếng hỏi.

_Thư kí Sở cô sao vậy, không khỏe sao, có cần tôi báo với boss không.
_À, không sao, chỉ bất cẩn làm rơi điện thoại thôi, không có gì đâu.
!!
Cô xem tin tức mà như chết lặng, cả người như đứng không vững nữa, cô ta không hề nói dối, anh thật sự là đón cô ta, lại còn ôm nhau thân mật như vậy.

Trên đó còn nói rằng, Lâm tiểu thư thanh mai trúc mã của anh đã về, Hàn thiếu đích thân đến đón, hai người ôm nhau thân mật như vậy, đây có phải là nguyên nhân khiến anh luôn muốn hủy hôn với Sở thị hay không.

Cô tin anh, nhưng vẫn muốn anh giải thích rõ mọi chuyện với cô, không muốn giữa cả hai có bất kì chuyện gì gây chia rẽ.

_________
Đến trưa.

Cô vẫn vào phòng anh, cả hai cùng nhau dùng bữa.

Bầu không khí hôm nay im lặng vô cùng, anh và cô không ai nói với nhau lời nào, chỉ tập trung vào phần cơm của mình.

_Hôm nay anh có việc đột xuất, nên sẽ về trễ, em về trước nhớ ngủ sớm không cần đợi anh.
Một lúc anh cũng lên tiếng trước, cô nghe anh nói chỉ gật nhẹ cái đầu một cái, rồi lại tiếp tực ăn phần của mình.

Dùng bữa xong anh ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng hết sức dịu dàng.

_Linh Linh dù người ta có nói như thế nào, em cũng phải tin rằng anh chỉ yêu có mỗi mình em.
Em có thể không tin lời anh nói, nhưng em hãy nhìn cách mà anh thể hiện tình yêu của mình đối với em.
_Ừm em biết rồi, em tin anh mà.

!!
________________
Đến tối.

Sở Diệu Linh một mình trong phòng, không có anh cô thật sự rất buồn chán.

Bất chợt điện thoại reo lên, cô vui vẻ nhấc máy.

_Mình nghe đây.
_Linh Linh cậu rảnh không chúng ta đi bar đi, từ lúc Sở Ngọc đi du học đến giờ chúng ta đã không tu tập với nhau.

!!
_Được, vậy cậu qua đón mình đi.

!!
Khoảng nửa tiếng sau.

Ngọc Nhi lái xe đến trước cổng biệt thự Thanh Uyển, Sở Diệu Linh mở cửa đi ra, đi đến ghế phụ ngồi vào.

Chiếc xe chạy rất nhanh đã đến quán bar quen thuộc mà cô thường hay đến.

Cả hai đi đến quầy pha chế, gọi một chai rượu vang, cả hai cùng nhâm nhi tâm sự.

Cả hai trò chuyện với nhau rất lâu, cũng uống rất nhiều rượu.

lúc này cô nữa say nữa tỉnh nói với Ngọc nhi.

_Cậu ở đây đợi mình, mình đi vệ sinh xong, chúng ta sẽ về.

!!
_____________
Bên này, Hàn Hàn Dương đang bàn bạc họp đồng với đối tác gần như đã xong, điện thoại trong túi bổng reo lên.

_Dương anh có thể đến đón em không!!!
_Em đang uống rượu sao.

!!
Hàn Hạo Dương nghe giọng của ả thì biết là ả đang uống rượu.

_Ừm em đang ở quán bar anh có thể đến đón em không.
_Được ở yên đó, anh sẽ đến ngay.

!!
Anh giao lại mọi việc cho Trác Viễn xử lý , tự mình lái xe đến quán bar.

Chiếc xe dừng lại trước cổng, bảo vệ thấy anh liền cúi đầu chào.

_Lão đại.

!!
Anh chỉ gật đầu lại một cái rồi đi thẳng vào trong, đến phòng bao cho khách, anh mở cửa đi vào thấy Lâm Tiểu Nhu đang say đến mức không biết gì.

Bước đến đỡ cô ta dậy, vòng tay bế cô ta đứng dậy, bất ngờ cô ta vòng tay ôm lấy cổ anh, khóc sướt mướt nói.
_Dương, em thật sự rất thích anh!!
Anh bỏ cô ta đi có được không, em biết anh cũng có tình cảm với em mà đúng không.

!!
_Đừng nói nữa, em say rồi, anh đưa em về.

!!!
Nói xong anh trực tiếp bế cô ta đi thẳng ra bên ngoài, lúc này cô cũng hay vừa đi tới chạm phải anh.

Bốn mắt nhìn nhau, cô thật sự bất ngờ đây là việc quan trọng của anh đây sao, đúng là nó quan trọng hơn cô thật.

Cô mĩm cười chua xót nhìn anh, ánh mắt chứa đầy đau thương, anh lại lần nữa gạt cô, anh đúng là không quan tâm đến cảm nhận của cô mà.
_Đây là việc quan trọng mà anh nó i đây sao.
_Không phải như em thấy đâu, cô ấy uống say anh chỉ giúp đưa cô ấy về nhà thôi.

!!
_Anh không cần phải giải thích nữa.
Cô đi ngang qua người anh, đến chổ Ngọc Nhi đỡ cô dậy, cả hai ra về, cô không về nhà mà ở lại nhà Ngọc Nhi.

Bây giờ cô rất rối, cô không biết mình nên kafm gì nữa, cô tin anh nhưng hết lần này đến lần khác anh lại gạt cô.

Đối với anh cô là gì chứ, càng nghĩ nước mắt cô lại càng rơi nhiều hơn, khóc đến khi mệt lã, ngủ quên lúc nào không hay.

Sở Diệu Linh bước ngang qua anh, đi đến chổ Ngọc Nhi, cô nàng say đến không còn biết gì nữa.

Dìu cô bạn thân của mình ra khỏi bar, chiếc xe nhanh chóng vụt nhanh trên đường.

Đưa Ngọc Nhi vào nhà an toàn xong rồi cô mới quay về nhà.

_______________
Tại biệt thự Thanh Uyển.

Sở Diệu Linh tự mình lái xe về biệt thự trong tình trạng vẫn còn đang say rượu.

Chiếc xe từ từ lái vào khuôn viên biệt thự, cô bước xuống xe cả người loạng choạng như đứng muốn không vững.

Không nhìn thấy xe của anh trong sân, cô biết chắc rằng anh vẫn chưa về, nhưng cô vẫn không muốn về phòng, vẫn đứng thẫn thờ dưới hoa viên của biệt thự.

Cô bây giờ thật sự rất khó chịu, cảm giác bị phản bội khiến tim cô như bóp nát, rất đau,.
Anh vậy mà hết lần này đến lần khác lừa dối cô, đối với anh cô là gì chứ.

“Không phải anh luôn miệng nói yêu cô sao, anh nói chỉ có cô mới là người cùng đi đến cuối đời hay sao”.

“Không phải anh từng nói đừng nghe anh nói mà hãy xem cách thể hiện tình yêu của anh với cô sao”.

“Hóa ra cách mà anh thể hiện là như vậy, anh thật nhẫn tâm mà.

Sự dịu dàng ôn nhu của anh tất cả đều là giả dối”.

“Tất cả đều là do cô tự mình ngộ nhận”.

Sở Diệu Linh cứ nghĩ rằng mình sẽ làm anh thay đổi, vốn tưởng rằng bản thân có thể vượt mọi rào cản mà đến gần với anh một chút.

Cứ luôn cho rằng mình là người con gái duy nhất có thể đến gần và ở bên cạnh anh, có thể cùng anh vun đắp tổ ấm của riêng mình.

Nhưng tất cả những đều đó chỉ chứng tỏ rằng cô đã sai, sai ngay từ lúc bắt đầu.

Nhưng giờ nhìn anh quan tâm, ân cần chăm sóc cô gái khác như vậy khiến cô rất đau lòng, cô làm sao để chấp nhận sự thật này đây.

Càng nghĩ đến khiến cô như muốn phát điên lên, cười như điên như dại.

Cố gắng kiềm nén tiếng khóc của mình, không muốn để ai nhìn thấy nhìn thấy cô yếu đuối, tay bóp chặt vào tim mà khụy xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Đối với anh cô chỉ là người thay thế thôi sao, cô ta nói đúng người anh cần bây giờ là cô ta không phải cô”.

“Anh có thể vì cô ta mà bỏ lại cô, chỉ cần cô ta gọi anh nhất định sẽ đến, chỉ vì cô ta mà hết lần này đến lần khác lừa dối cô”.

Lúc nào cũng như vậy, mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc ở ngay trước mắt, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, là tay của cô có thể chạm vào hạnh phúc, thì đột nhiên tất cả đều tan biến, khiến cô vô cùng hụt hẳng đầy hoang mang.

Cả cơ thể như mất trọng lực mà dựa vào xe, không biết cô đã khóc qua bao lâu, mọi sự dồn nén bây giờ như được châm ngòi khiến nó bùng phát, càng khóc càng dữ dội hơn.

Sau khi đã khóc đến cạn nước mắt, cả người mệt mỏi cố vịnh vào xe mà đứng dậy.

Nhìn lên bầu trời ánh trăng đêm khuya lúc này cũng đã lên cao, chiếu sáng rực rỡ, màn đêm như bao phủ, nhấn chìm cả thành phố nhộn nhịp vào màn đêm.

Sương xuống mang cho đến người ta cảm giác lạnh đến thấu xương, khiến cô cả người run rẩy, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng.

Lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, căn phòng trống không, tất cả chỉ còn là bóng tối, chỉ còn lại một mình cô, khiến cô sợ hãi.

Muốn trốn tránh hiện thưc đang xảy ra, muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, nhưng cô lại không thể buông tay anh được.

Cô phải làm sao đây, làm sao để đối mặt với anh như trước, hai chân run rẩy ngã xuống dựa vào bức tường lạnh lẽo, cô cuộn người lại, co chân lên mà ôm lấy hai đầu gối.

Nước mắt không ngừng tuôn xuống, nấc nghẹn lên từng cơn, bóng tối lúc này bao trùm như ôm lấy cô mà vỗ về, đầy cô đơn và lạnh lẽo.

Tay vô thức chạm vào nơi trái tim đang rỉ máu, cảm nhận như nó đang bị bóp nghẹn lại, sau một lúc như kiệt sức, bóng tối dần dần ập đến khiến cô bất tĩnh lúc nào không hay.

Hơn hai giờ sáng anh mới quay về nhà, sau khi đưa Lâm Tiểu Nhu về nhà, giao cô ta lại cho Lâm phu nhân xong, anh cũng nhanh chóng quay về nhà tìm cô.

Vừa bước vào phòng thấy cô nằm bất tĩnh dưới nền sàn mà hốt hoảng, bế cô lên giường, sau đó gọi bác sĩ đến khám cho cô.
Bác sĩ nói cô không sao, chỉ bị xúc động mạnh dẫn đến ngất xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe lại.

Hàn Hạo Dương nghe bác sĩ nói mà tự trách mình, tại anh nên cô mới xúc động mạnh như vậy, nằm xuống bên cạnh ôm cô thật chặt vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cô.

_Xin lỗi em, đã khiến em phải đau lòng.
____________
Sáng hôm sau.

Đến khi cô tĩnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của anh.

Cô sực tĩnh tối hôm qua không phải cô ngất dưới nền sàn hay sao, anh về khi nào cô cũng không hay biết gì.

Vẫn còn tức giận chuyện hôm qua, cô ngồi dậy, bắt lấy cánh tay đang đặt ở eo cô quăng mạnh một cái về phía anh.

Hàn Hạo Dương đang say ngủ bị hành động của cô làm cho thức giấc, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn cô.

Sau đó mặc kệ anh, bước vào nhà tắm, xem anh giống như không hề tồn tại vậy.

Anh biết cô vẫn còn đang rất giận, chỉ còn cách là mặt dày mà năn nỉ cô thôi.

Ngồi dậy bước xuống giường, chỉnh lại chăn gối, drap giường, xong lại đi vào phòng để quần áo, lấy một chiếc váy thoải mái cho cô, đặt sẵn trên giường.

Xuống nhà, đi vào phòng bếp, anh lấy đầy đủ nguyên liệu, xoắn tay áo lên bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Một lúc sau, hương thơm bay nghi ngút khắp cả căn phòng, anh đem mọi thứ sắp xếp ra bàn.

Ngồi vào bàn ăn, anh biết nếu anh đi kêu cô sẽ không chịu xuống dùng bữa, nên anh đành kêu quản gia lên gọi cô giúp vậy.

_Quản gia ông lên phòng, bảo thiếu phu nhân mau xuống dùng bữa.
_Vâng, thiếu gia tôi sẽ đi ngay.

!!
Quản gia lên phòng gõ cửa, đúng lúc cô đã thay quần áo xong, bước đến mở cửa phòng.
_Thiếu phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong mời cô xuống dùng bữa.
_Vâng, bác cứ xuống trước cháu sẽ xuống ngay.

!!
Một lúc sau, cô đi xuống, thấy anh vẫn còn đang ngồi dùng bữa hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi vào bàn.

Vừa ngửi thấy mùi thức ăn đã làm cô cảm thấy khó chịu, dạ dày cuộn trào, tiết ra vị chua khiến cô vô cùng khó chịu, chạy nhanh vào nhà vệ sinh mà nôn khan.

Nhìn khuôn mặt cô xanh xao mà lo lắng, chạy theo cô vào nhà vệ sinh, vỗ vỗ lên lưng giúp cô thoải mái hơn.

Sau khi nôn hết mọi thứ, cô hắt tay anh ra, cả người mệt mõi mà quay về phòng nghĩ ngơi.

Hàn Hạo Dương biết cô vẫn còn đang giận, nên cũng không trách gì cô, vào bếp nấu cháo sau đó mang lên cho cô.

Bước vào phòng thấy cô đang ngủ, đi đến nhẹ nhàng đặt tô cháo lên kệ tủ trên đầu giường, giọng hết sức nhẹ nhàng gọi cô dậy.

_Linh Linh ngoan, ngồi dậy ăn cháo, mới mau khỏe lại được.
Tuy vẫn còn rất giận anh nhưng cô vẫn rất thương thân mình, đâu thể vì giận anh mà làm tổn hại đến thân thể này được.

Không nói gì cô chỉ gật đầu một cái, thấy cô đã chịu ăn cháo, anh vui mừng đỡ cô ngồi dậy, muốn giúp cô nhưng cô lại không chịu để anh giúp.

Tự mình cầm lấy tô cháo mà ăn, cô chỉ ăn được một nữa, rồi lại nằm xuống ngủ, anh đắp chăn lại giúp cô.

Sau đó mang phần cháo còn dư xuống nhà, căn dặn quản gia nấu canh bồi bổ cho cô, quay lên lên giường ôm lấy cô vào lòng, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

_________________
Nhờ sự chăm sóc chu đáo, bồi bổ của anh mà cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng hồng hào hơn hẳn.

Cũng vì thế mà suốt cả tuần nay anh cũng không đến công ty, suốt ngày cứ bám lấy cô, khiến cô vô cùng bực mình mà quát lớn.

_Sao anh không đi làm đi hả, cứ bám theo em làm gì thế.

!
_Vợ tha lỗi cho anh đi mà, đừng giận anh nữa mà.

!!
_Không, anh biến đi đừng có đi theo làm phiền em nữa.

_Không muốn, vợ không chịu tha lỗi anh sẽ bám theo đến khi nào em hết giận thì thôi.

!!
_Được, vậy anh không đi thì em đi.
Sở Diệu Linh thấy anh cứ làm vẻ mặt vô tội mà tức điên lên, đi vào phòng đóng cửa mạnh một cái, sẵn tiện khóa luôn cái cửa không để anh vào.

Rầm!
Sau đó leo lên giường ngủ một giấc thật đã, cô đâu hay biết rằng anh đợi cô ngủ say, thì lấy chìa khóa phụ mở cửa đi vào.

Giúp cô đắp chăn xong thì anh cũng qua thư phòng làm việc, cả tuần nay mọi việc ở công ty đều giao lại cho Trác Viễn, để anh có thể ở nhà chăm sóc cho cô.

__________________
Tập đoàn Hàn thị.

Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng nên phải đến tập đoàn, không thể ở nhà cùng cô được.

Thức dậy cô đưa tay sờ vào bên cạnh đã lạnh, biết anh đã đi từ sớm, khiến cô cảm thấy hơi hụt hẳng.

Lại nhớ đến đây là lần đầu tiên anh dịu dàng, quan tâm chăm sóc đến cô như vậy mà bất giác nở nụ cười.

Suy nghĩ một lúc như chợt nhớ ra điều gì đó, cô bước đến bên tủ, lấy ra một cái que thử thai đi vào phòng tắm.

Lúc cô bước ra khuôn mặt tràn ngập nụ cười, một tay đặt ở chiếc bụng phẳng lì mà xoa xoa, tay còn lại cầm chiếc que hai vạch đầy cảm xúc.

Muốn biết chắc chắn, cô thay quần áo, xuống nhà bắt taxi, một mình đi đến bệnh viện.
____________
Tại bệnh viện.

Đợi một lúc cũng tới lượt của cô vào khám, người khám cho cô là một phụ nữ trung niên, khám cho cô qua một lượt, bà vui vẻ nhìn cô nói.

_Chúc mừng, cháu đã có thai được 4 tuần.
_Cháu thật sự đã có thai sao.

!!
Sở Diệu Linh không giấu được sự vui mừng nhìn bà nói.

_Đúng vậy, nhưng mấy tháng đầu rất quan trọng cháu phả chú ý nhiều hơn.
_Vâng, cháu đã hiểu rồi ạ.

!!
Bây giờ cô thật sự rất vui mừng, cô muốn nói cho anh biết, cô sẽ tha thứ cho anh, sẽ cùng anh vun đắp cho tổ ấm nhỏ này của hai người.

Tập đoàn Hàn thị.

Cả tuần nay Lâm Tiểu Nhu tìm đủ mọi cách để gặp anh nhưng đều không gặp được, khiến cho cô ta vô cùng tức giận.

Từ hôm ở quán bar đến nay không gặp anh, ả rất muốn gặp anh, nên đã đi đến tập đoàn.

Cốc.

cốc.

cốc.

_Vào đi.
Hàn Hạo Dương nói nhưng mắt không nhìn người đi vào, Lâm Tiểu Nhu nhận được sự đồng ý của anh thì đi vào.

_Hạo Dương suốt cả tuần nay muốn tìm gặp anh cũng khó quá đó.

!!
Lâm Tiểu Nhu nói giọng làm nũng, như muốn trách móc anh.

_Anh có chút việc bận, mà em tìm anh có việc gì không.
_Không có chỉ là em muốn nhờ anh giúp em học hỏi kinh doanh, sau này còn phụ giúp ba em thôi.

!!_Anh sẽ bảo Trác Viễn giúp em, nếu không còn việc gì nữa em về đi, anh còn phải làm việc.
Lâm Tiểu Nhu nghe thấy anh cố tình muốn đuổi cô mà tức giận, giậm chân mạnh một cái.

Định rời đi, chợt suy nghĩ cái gì đó quay lại nhìn anh, sau đó giả vờ vấp ngã lên người anh, Hàn Hạo Dương thấy vậy cũng kịp thời đỡ lấy cô ta.

Lúc này bên ngoài, Sở Diệu Linh cũng vừa đi đến, vừa mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô như muốn chôn chân tại chổ.

Cảnh tượng trước mắt cô là hai người đang ôm nhau, tư thể vô cùng ái muội, cô ta đang nằm trên người anh, còn anh lại đang ngồi trên ghé tay đang đặt ở eo cô ta.

_Hai người.

đang làm gì vậy.
Sở Diệu Linh vô cùng tức giận, chạy nhanh khỏi nơi này, cảnh tượng trước mắt khiến cô ghê tởm, chồng cô lại đang ôm ấp người phụ nữ khác sau lưng cô.

Bây giờ cô không còn nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa của hai người họ nữa.

_Linh Linh! !!
Hạo Dương nhìn thấy cô thì giật mình, lòng có dự cảm chẳng lành, anh rất sợ cô sẽ lại hiểu lầm anh, vội vàng đẩy Tiểu Nhu ra, ngồi dậy đuổi theo cô.

Tiểu Nhu bị đẩy một cái mà ngã đau, lại thấy anh vội vàng đuổi theo cô, chỉ cười lạnh trong lòng.

Anh đã thật sự thay đổi rồi, Hạo Dương mà cô từng biết chưa bao đối với ai như vậy, kể cả cô ta anh cũng chưa từng quan tâm đến cảm xúc như vậy.

_Sở Diệu Linh cô hãy đợi đấy, thứ tôi không có cô cũng đừng hòng có được.
Diệu Linh chạy ra khỏi tập đoàn vô tình va phải một chiếc xe đang chạy tới.

Cô bất ngờ mà xém chút nữa ngã xuống, cũng may phía sau có một vòng tay đỡ lấy cô lại.

_Này muốn chết sau, sau lại chạy ra cản đầu xe như vậy chứ.

!!
Gã tài xế bực mình, mà quát lớn.

_Xin lỗi, xin lỗi.
Cô biết mình đã sai chỉ gật đầu mà xin lỗi, quay lại định cảm ơn người đã cứu mình, lại khiến cô bất ngờ hơn là.

_Lãnh Phong, sau anh lại ở đây.

Từ lần đó đến bây giờ cô đã không gặp lại Lãnh Phong, cứ nghĩ anh sẽ giận cô, không muốn làm bạn với cô nữa chứ, hôm nay vô tình lại được anh cứu.

Nếu không có anh cứu cô kịp thờ không biết bây giờ mẹ con cô sẽ ra sao nữa.

_Hiện giờ tôi đang làm việc ở đây.
Có chuyện gì mà em lại chạy nhanh như vậy chứ.
_Tôi.

!!
_Em đã không muốn nói thì thôi, lên xe tôi đưa em đến một nơi.
Lãnh Phong mở cửa giúp cô ngồi vào, sau đó chiếc xe lăn bánh chạy đi.

Bây giờ cô không muốn gặp anh, cô muốn bình tĩnh mà suy nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra.

Trên xe cô vẫn im lặng không nói gì, trong đầu cứ xuất hiện những hình ảnh vừa rồi của hai, những giọt nước mắt lăn dài trên má trên khuôn mặt xinh đẹp.

Cô cảm thấy bây giờ mình rất nhu nhược, không còn mạnh mẽ như lúc trước, cô cứ như thân tầm gửi mà bám díu vào anh, cô ở bên cạnh anh như đã hình thành thói quen trong vô thức.

Bầu không khí trên xe bổng trầm xuống, chỉ còn nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào của cô.

Lãnh Phong không hiểu đã xảy ra chuyện gì với cô, tại sao lại khiến cô đau lòng đến như vậy, nhưng anh biết nếu muốn thì cô sẽ tự nói không cần anh phải hỏi.

___________________
Hàn Hạo Dương chạy xuống dưới sảnh tập đoàn tìm cô, tìm khắp các con phố nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô ở đâu.

Lấy điện thoại bấm vào một dãy số, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

_Alo, boss tôi nghe._Cậu kiểm tra hết tất cả các camera quanh khu vực công ty xem cô ấy hiện giờ đang ở đâu.

!!
_Dạ boss.
Không cần nói tên Trác Viễn cũng biết người mà đại boss của anh muốn tìm là ai, chỉ có Hàn thiếu phu nhân mới có thể khiến anh mất kiềm chế đến như vậy.

Khoảng mười lăm phút sau.

Trác Viễn nhanh chóng gọi lại báo cáo với anh.

_Thưa boss, tôi đã kiểm tra tất cả các camera, chỉ nhìn thấy thiếu phu nhân lên một chiếc xe, nhưng không điều tra được chủ nhân chiếc xe đó là ai.
_Vậy có xem được chiếc xe đó đi đến đâu không.

!!
_Dạ thưa vẫn chưa, chúng tôi đang cố gắng tra ra vị trí của chiếc xe đó.
_Được, vậy mau làm nhanh đi.

!!
Hàn Hạo Dương khuôn mặt lạnh băng, cả người tỏ ra đầy sát khí mà trở về phòng làm việc của mình.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, Hàn Hạo Dương mang vẻ mặt tức giận bước vào phòng, thấy Tiểu Nhu vẫn còn ngồi ở ghế sopha đợi mình, vờ như không nhìn thấy anh đi thẳng đến bàn làm việc ngồi xuống.

Anh vẫn còn đang rất tức giận vì chuyện lúc nảy.

Tiểu Nhu thấy anh quay lại thì vui vẻ chạy lại nắm lấy tay anh hỏi, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.

_Anh chị ấy đâu rồi, không về cùng anh sao.
_Cô ấy về rồi, em cũng nên về đi.

!!
Anh dùng giọng điệu lạnh lùng, không còn dịu dàng như trước nữa, hắt cái tay Tiểu Nhu ra khỏi người anh.

_Anh vì chị ấy mà đẩy em sao.
Tiểu Nhu bị anh hắt tay xém té ngã mà tức giận nói.

_Em về đi, sau này đừng đến đây tìm anh nữa, anh không muốn cô ấy hiểu lầm thêm nữa.

!!
_Hạo Dương rốt cuộc anh yêu chị ta nhiều đến mức nào vậy.
Tiểu Nhu vô cùng chua xót, anh thật sự có thể vì chị ta mà cắt đứt đoạn tình cảm mấy năm nay với cô sao.

Hạo Dương không suy nghĩ gì mà trả lời ngay.
_Đối với tôi cô ấy là nguồn sống, vì cô ấy tôi có thể hi sinh cả bản thân mình, chỉ cần nhìn thấy nụ cười cô ấy mỗi ngày.

!!
_Vậy đối anh, em là gì, em có gì không tốt chứ, tại sao anh lại không yêu em, anh biết em yêu anh nhiều như thế nào mà.
Tiểu Nhu đau lòng xen lẫn chua xót mà nói.

¹
_Anh xin lỗi, anh chỉ coi em như em gái, chúng ta không thể, em đừng làm anh phải ghét em thêm.

!!
_Không em không muốn làm em gái của anh, em muốn làm vợ anh chứ không phải cái danh xưng em gái này.
Tiểu Nhu quát lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tức giận mà chạy khỏi phòng làm việc của anh.

Hạo Dương cả người mệt mỏi, ngã lưng ra sau ghế, một tay nới lỏng cà vạt trên cổ, một tay đặt lên trán xoa xoa hai bên thái dương.

Dạo gần đây có quá nhiều chuyện cứ xảy ra liên tục khiến anh rất mệt mỏi.

_____________
Lúc này bên phía Lãnh Phong.

Lãnh Phong lái xe đưa cô đến vùng ngoại ô, nơi đây rất thoáng mát, lại rất ít người qua lại.

Cùng nhau nhìn ngắm ánh nắng buổi chiều tà, hương thơm lúa chín thoảng thoảng khiến cô cảm thấy thoải mái, hơi thở như muốn hòa quyện với thiên nhiên.

Nỗi đau như được an ủi mà vơi đi phần nào, lúc này cô mới quay sang nhìn Lãnh Phong ánh mắt tràn ngập ý cười nói.

_Cảm ơn anh, đã đưa em đến đây.
_Tại sao lại cám ơn anh, chỉ cần em thấy vui là được.

!!
Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng hơn, Lãnh Phong nhìn ánh mắt của cô cũng đủ hiểu, dù anh có làm gì đi nữa, thì trong tim cô, anh mãi mãi cũng không có một chổ trong đó.

_Ngốc quá, bây giờ anh đã nghĩ thông suốt rồi, thà buông bỏ để mọi người được hạnh phúc, còn hơn cứ giành giật chỉ khiến mọi người thêm đau khổ.

!!
Vậy nên bây giờ anh chỉ coi em như em gái của mình, sẽ đứng sau lưng mà âm thầm bảo vệ em.

!!
Nói xong anh cười lớn lên như muốn phá tan bầu không khí ngượng ngùng này!
_Lãnh Phong anh thật sự đã nghĩ thông suốt rồi.
Nhìn Lãnh Phong bây giờ thật khác, thấy anh có thể nghĩ như vậy khiến cô rất vui, hai mắt đỏ hoe nhìn anh.

_Đúng vậy đứa em gái ngốc này, không được khóc nữa như thế sẽ rất xấu.

!!
_A Lãnh Phong anh dám nói em xấu, đánh chết anh.
Hai người vui vẻ đùa giỡn dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực, qua một lúc cảm thấy mệt cả hai ngồi xuống ven đường, cô lên tiếng.

_Lãnh Phong anh sẽ lại đây bao lâu.
_Chưa biết chắc, khi nào công việc ổn ở đây ổn định anh sẽ quay về.

!!
_Ừm.
Trong thời kì mang thai cô rất hay buồn ngủ, nói chuyện với anh một lúc cô ngủ lúc nào không hay.

Một lúc lâu thấy cô vẫn im lặng không nói gì, Lãnh Phong quay sang nhìn thấy cô đang ngủ gật mà phì cười.

Đở lấy đầu cô ngã lên vai mình, Lãnh Phong vẫn ngồi im để cô dừa vào vai anh mà ngủ.

Hạnh phúc không phải là chiếm đoạt, giành lấy bằng mọi cách.

Mà chỉ cần nhìn thấy cô ấy luôn vui vẻ cảm thấy hạnh phúc là đủ.

Trong cuộc đời lãnh Phong anh đây việc chấp nhận buông tay cô có lẽ là chuyện duy nhất mà anh cảm thấy không hối hận.

_______________
Tập đoàn Hàn thị!
Suốt mấy tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa tìm được cô, khiến anh vô cùng mệt mỗi, nhắm mắt lại nghĩ đến những nơi mà cô có thể đến.

Cốc.

cốc.

cốc.
Bên ngoài Trác Viễn đi vào nhanh chóng báo cáo với anh.

_Thưa boss, đã tìm ra vị trí chiếc xe mà thiếu phu nhân đã lên xe.
_Hiện giờ chiếc xe đó đang ở đâu.

!!
Nghe Trác Viễn nói đã tìm được cô khiến anh vui mừng đứng dậy.

_Chiếc xe đó hiện đang ở vùng ngoại ô, tôi đã gửi định vị qua cho sếp.
_Được.

!!
Cầm lấy áo khoác đi nhanh đến xuống hầm lấy xe, sau đó chạy đến nơi mà Trác Viễn đã định vị được.

Đến nơi cảnh tượng trước mắt khiến anh vô cùng tức giận, anh cất công suốt nữa ngày trời tìm cô, vậy mà cô lại ngồi đây ôm ấp bên người đàn ông khác.

Hạo Dương tức giận lái xe quay trở về nhà, người làm trong nhà kể cả bác quản gia nhìn thấy cũng không dám hỏi.

Anh không về phòng mà đi thẳng đến thư phòng, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh cô dựa đầu vào vai Lãnh Phong mà ngủ ngon lành.

Anh tức giận đập phá hết đồ đạc trong phòng, bước đến tủ đựng rượu, muốn dùng rượu để quên đi những hình ảnh giữa cô và Lãnh Phong.

Nhưng càng uống lại càng tỉnh táo hơn, mọi thứ cứ lãng vãng trước mắt anh.

Đến tối.

Sau khi dùng bữa xong, Lãnh Phong lái xe đưa cô về nhà.

Lãnh Phong bước xuống lịch thiệp mở cửa giúp cô, cả hai chào tạm biệt nhau xong anh cũng lái xe rời đi.

Tất cả mọi hành động vừa rồi của hai người đều lọt hết vào tầm mắt của người trên lầu.

Hạo Dương vô cùng tức giận cầm chai rượu uống một hơi gần nữa chai, sau đó quay về phòng đợi cô.

Diệu Linh quay về phòng, nghe bác quản gia nói không biết vì chuyện gì mà khiến anh rất tức giận, đập phá hết mọi thứ trong phòng.

Mặc dù vẫn còn đang rất giận anh, nhưng cô cũng rất quan tâm đến anh, chân vô thức mà đi đến thư phòng gõ cửa.

Cốc.

cốc.

cốc
Qua một lúc vẫn không thấy anh mở cửa, cô vặn tay nắm cửa mà đi vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô phải giật mình, cả căn phòng tối ôm, mọi thứ trở nên bừa bộn, đồ đạc văng lung tung khắp sàn.
Đảo mắt xung quanh tìm kiếm anh, chợt thấy anh đang ngồi uống rượu trên ghế mà im lặng, trên tay vẫn còn đang chảy vệt máu đỏ do mãnh thủy tinh cắt vào.

Khuôn mặt lạnh như băng, tiến về phía anh giặt phăng chai rượu lại văng thật mạnh xuống sàn, tiếng vỡ của chai rượu vang khắp cả căn phòng.

Hạo Dương tức giận trừng mắt nhìn cô, khuôn miệng nhếch lên nụ cười đầy khinh bỉ.

_Bây giờ em có thể nói anh biết, từ chiều giờ em đã đi đâu hả.
_Em đi đâu không cần anh quản, không phải bây giờ anh nên ở bên cạnh quan tâm cô ta hay sao.

!!
Giờ lại ở đây mà trách móc, quản luôn việc riêng của tôi hay sao.

!!
Anh vô cùng tức giận, bước đến bắt lấy cái tay cô, hành động của anh khiến cô sợ hãi mà lùi về phía sau, đến khi lưng đụng vào tường mới dừng lại.

Cổ tay bị anh bóp đến đỏ ửng, cô đau đớn mà hắt tay ra, nhìn vào mắt anh quát lớn.

_Anh làm gì vậy hả, mau buông tay tôi ra ngay.
_Ha, ở bên cạnh thằng khác ôm ấp thì được, còn ở cạnh tôi thì em luôn tỏ ra chán ghét…!!
Diệu Linh không hiểu anh đang nói gì, cô chẳng làm gù có lỗi với anh hết!
_Anh nói bậy gì thế, tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh hết, anh điên rồi sao lại nói tôi như vậy.
_Chính mắt tôi nhìn thấy em và Lãnh Phong đang ôm ấp nhau ở vùng ngoại ô, em còn muốn chối sao.

!!
Em đúng là càng ngày càng không xem tôi ra gì, có phải tôi chìu em quá nên em hư rồi không.

!!
_Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, là tôi với Lãnh Phong không hề có bất kì quan hệ tình cảm nào hết, tại sao anh lại không tin tôi.
Khi biết anh theo dõi mình cô thật sự rất tức giận, nhưng cô vẫn cố giải thích cô không muốn anh hiểu lầm giữa cô và Lãnh Phong có gì với nhau.

_Vậy sao, vậy chuyện giữa tôi và Tiểu Nhu, tôi đã nói bao nhiêu lần là giữa chúng tôi không có gì, em có tin tôi sao.

!!
Đối với anh, anh thật sự tin tưởng giữa cô và Lãnh Phong không có gì với nhau, nhưng chỉ cần thấy cô ở gần Lãnh Phong là anh như mất hết kiểm soát, không thể khống chế hành động của bản thân được.

_Được, vậy xem như chúng ta huề nhau vậy.
Anh đưa tay đây em giúp anh băng bó lại.
_Không cần đâu, em về phòng nghỉ ngơi đi, anh có thể tự làm được.

!!
_Dương anh vẫn còn giận sao, tại sao không để em giúp anh.
_Ngoan về phòng đi, anh sẽ nhờ quản gia băng bó lại.

!!
Diệu Linh cũng không muốn cãi nhau với anh, cô nghe lời anh nói đi về phòng, thay quần áo xong thì lên giường ngủ.

Một lúc sau anh quay lại thấy cô đã ngủ, khuôn miệng bất giác nở nụ cười, bước đến nằm bên cạnh ôm cô vào lòng mà chìm vào giấc ngủ.

________________
Sáng hôm sau!
Diệu Linh là người thức dậy trước, nằm trọn trong vòng tay anh, ngẩn đầu lên nhìn ngắm khuôn mặt điển trai của anh.

Đưa tay chạm nhẹ lên mặt anh, tay vuốt nhè nhẹ đôi môi của anh mà hôn lên.

Anh nở nụ cười bắt lấy ót cô mà hôn trả, cả hai trao nhau nụ hôn nồng nhiệt buổi sáng.

Vệ sinh xong cả hai xuống nhà, vào bếp anh phụ cô làm bữa sáng, không khí trong nhà lại tràn ngập tiếng cười đùa của hai người.

Sau khi dùng bữa xong, Hạo Dương cùng cô cũng đến công ty, mấy hôm nay cô nghĩ, mọi việc đều đổ dồn hết lên người Trác Viễn.
Khiến Trác Viễn vừa phải làm hết công việc của anh, lại phỉa làm luôn phần của anh, cả ngủ còn không có thời để ngủ, mà công việc vẫn không hết.

_____________
Tập đoàn Hàn thị.

Trác Viễn thấy hai người đi vào mà mừng rỡ, không ai biết rằng cả tuần nay anh đã khổ sở như thế nào đâu.

Cả hai lên tầng, cô mĩm cười với anh một cái rồi quay đầu đi vào phòng, ai về phòng nấy, việc của ai nấy làm.

Bước vào phòng, nhìn đống văn kiện chất cao như núi mà nhíu mày, công việc của anh thật sự quá nhiều.

Ngồi vào bàn lật từng tập tài liệu mà xem xét, giải quyết từng cái từng cái một mà quên luôn thời gian.

Ở bên này Tiểu Nhu như phát điên, cô ta tức giận đập phá mọi thứ trong phòng.

Qua một lúc mệt mỏi mà ngồi xuống giường, suy nghĩ gì đó mà nở nụ cười đầy gian xảo.

_Sở Diệu Linh tôi sẽ không để cô được hạnh phúc đâu.
Bằng mọi giá tôi sẽ khiến hai người phải rời xa nhau.

Hàn Hạo Dương đang làm việc tại phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của Tiểu Nhu hẹn anh đến quán cà phê để nói chuyện.

Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ, anh chỉ nhắn tin báo với cô một tiếng rồi đi đến điểm hẹn.

Tại quán cà phê!
Hàn Hạo Dương ngồi trong xe đã nhìn thấy Tiểu Nhu đang ngồi bên cạnh cửa sổ trong quán cà phê.

Chỉ mới mấy ngày không gặp mà trong Tiểu Nhu có vẻ tiều tụy hơn hẳn, không còn vui vẻ, nụ cười thuần khiết nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt đầy những nổi buồn.

Hạo Dương bước vào quán, Tiểu Nhu thấy anh thì vui mừng, cuối cùng anh cũng chịu đến gặp ả.

_Hạo Dương anh đến rồi.
_Có chuyện gì em nói đi.

!!
Giọng nói vẫn lạnh lùng.

_Em chỉ muốn xin lỗi anh và Diệu Linh, thời gian qua em đã làm hai người phải hiểu lầm nhau.

Bây giờ em mới hiểu tình cảm của mình dành cho anh, chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, do em không muốn mất đi người anh trai như anh nên em mới như vậy.
Tiểu Nhu đưa khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi, đôi mắt ngấn nước mà nói.

_Nếu em biết hối lỗi và nghĩ thông suốt được như vậy thì anh sẽ tha lỗi cho em, em vẫn là em gái của anh.

!!
Thấy Tiểu Nhu đã biết nghĩ như vậy nên anh cũng đồng ý tha thứ cho ả, từ trước đến nay anh luôn xem cô là em gái mà yêu thương.

Anh cũng không muốn mất đi người em gái như cô, với lại dù gì hai người cũng từng lớn lên bên nhau, đâu thể nói từ mặt là từ mặt được.

Nhưng anh đâu thể ngờ rằng, phía sau lớp ngụy trang ngoan hiền đó, là một kế hoạch đáng sợ nhằm muốn chia rẻ hai người đến với nhau.

Chỉ vì nghĩ tới tình xưa, lại khiến cô rời xa mất năm năm.

_____________
Biệt thự Thanh Uyển!
Hàn Hạo Dương quay về cũng đã bảy giờ tối, bước vào nhà thấy bàn ăn vẫn còn nguyên nhíu mày không vui.

Từ trên lầu đi xuống thấy anh về thì vui vẻ, đi đến nhào vào lòng anh, chỉ mới xa một chút mà cô đã rất nhớ anh như vậy rồi.

_Sao vậy.
_Em nhớ anh.

!!
Hàn Hạo Dương chỉ khẽ cười hôn nhẹ lên trán cô, véo nhẹ hai má một cái tỏ vẻ không vui nói.

_Sao bây giờ vẫn chưa ăn cơm hả.
_Em muốn đợi anh về, ăn một mình sẽ rất buồn.

!!
Cô làm khuôn mặt đáng thương, chu chu cái môi mà nói.

_Sau này không được như vậy nữa, dạ dày em dạo này không tốt, phải dùng bữa đúng giờ hiểu chưa.

_Vâng em biết rồi.

!!
Chuyện cô có thai vẫn chưa nói cho anh biết, coc sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với anh!
Đồ ăn được bác quản gia hâm nóng, cả hai cùng nhau dùng bữa cùng nhau, nhìn cô ăn ngon miệng như vậy khiến anh rất vui.

Sau khi dùng bữa xong anh nắm tay cô lên sân thượng, cả hai cùng nhau ngồi trên ghế mà ngắm sao.

Qua một lúc, anh cũng từ từ kể lại hết mọi chuyện diễn ra ở quán cà phê cho cô nghe.

Sở Diệu Linh thẩn thờ suy nghĩ, cô vẫn không thể tin được, chỉ trong vòng mấy ngày mà ả có thể thông suốt hết mọi chuyện!
Hay là đang ấp ủ một âm mưu gì, đoạn tình cảm năm năm của cô ta với anh đâu thể nói bỏ là có thể bỏ liền được.

Nếu như có thể buông bỏ, thì tại sao bây giờ cô ta còn quay lại tìm anh làn gì chứ.

Cô có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt của Tiểu Nhu những lúc nhìn anh, luôn chứa đựng một thứ tình cảm rất sâu đậm, khó mà buông bỏ liền được.

Nếu tất cả là một âm mưu, cứ coi như đây là thử thách dành cho cả hai, nhưng nếu cô ta thật sự thay đổi cô sẽ xem Tiểu Nhu như em gái mình mà đối đãi.

Im lặng suy nghĩ một lúc Diệu Linh cũng lên tiếng.

_Em cũng mong cô ấy có thể thông suốt mọi chuyện, như vậy đối với chúng ta cũng sẽ tốt hơn.

!!
Qua một lúc, sương xuống càng lúc càng lạnh hơn, anh và cô quay về phòng thay quần áo xong, nằm lên giường ôm cô vào lòng, cả hai dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
_____________
Sáng hôm sau!
Hôm nay vẫn như mọi khi cả hai sẽ cùng đến công ty, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy cả người mệt mõi.

Nôn hết lần này đến lần khác, cứ ngửi thấy mùi thức ăn là dạ dày cứ cuộn trào khiến cô không ngừng nôn ra.

Anh quan tâm, lo lắng cho sức khỏe của cô, nên bảo cô hôm nay không cần đến công ty.

Cô không nói gì, chỉ im lặng gật đầu đồng ý, rồi quay về phòng, tiếp tục cuộn mình trong chăn mà nghỉ ngơi.

Qua một lúc thấy cô đã ngủ say, anh cũng vội vã đến công ty, hôm nay có một cuộc họp quan trọng với các cổ đông anh không thể không đến được.

Ngủ một giấc thức dậy thấy cơ thể cũng khỏe hơn hẳn, như suy nghĩ ra cái gì đó cô vào phòng tắm vệ sinh xong thì xuống nhà.

Bắt taxi đến trung tâm thương mại, ghé vào cửa hàng chuyên lắp đặp các camera giấu kín trong nhà.

Qua một lúc cô chọn hẳn mấy cái, cô muốn ghi lại tất cả mọi hành động của mình thì lúc mang thai đến khi sinh bảo bối.

Sau này khi con lớn cô sẽ cho con xem lại, rằng mami nó đã cực khổ như thế nào mới có thể sinh ra nó, càng nghĩ khuôn miệng càng cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro