Chương 31 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Quân Hào nói rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài vườn, nơi này chủ yếu chỉ trồng toàn hoa hướng dương loài hoa mà cô đặc biệt yêu thích.

Hàn Hạo Dương nhìn khuôn mặt chứa đầy sự lo lắng, bước đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà trấn an.

_Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, anh đi một lúc sẽ quay lại.
Nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô một cái như an ủi, rồi sau đó đi ra ngoài vườn, Hàn Hạo Dương cũng muốn giải thích để anh trai cô hiểu mà không ngăn cản hai người nữa.

_Anh muốn gặp tôi để nói chuyện về tiểu Linh sao.

!!
_Đúng vậy, tại sao cậu lại có mặt ở đây, vả lại cậu với Linh Linh đang là quan hệ gì.

??
Không phải lúc trước cậu một mực khăng khăng nói không thích con bé hay sao, vậy sao lại còn day dưa khồn dứt với con bé, cậu đây là đang có ý gì.
Sở Quân Hào lúc này thật sự rất tức giận mà quát lớn với Hàn Hào Dương, anh không muốn em gái mình vì con người này mà lại tiếp tục vướng vào đau khổ thêm lần nào nữa!
Hàn Hạo Dương nghe những gì Sở Quân Hào nói chỉ cười nhẹ một cái, gương mặt vẫn tỏ ra khí chất lạnh lùng giọng điệu nghiêm túc mà lên tiếng.

_Đúng là lúc trước tôi không thích cô ấy, tôi cũng biết là mình đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều lần.
Nhưng bây giờ người mà tôi muốn ở bên cạnh, đi đến cuối cuộc đời này cũng chỉ có thể là cô ấy.

Tôi sẽ dùng cả đời này bù đắp cho cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.
Sở Quân Hào hết sức ngạc nhiên khi nghe những lời Hàn Hạo Dương nói ra, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn, nhưng vẫn muốn xem Hàn Hạo Dương sẽ làm gì nếu anh cứ kiên quyết ngăn cản.

_Cậu có chắc mình sẽ mang lại hạnh phúc cho con bé chứ.

!!
_Anh yên tâm, tôi sẽ dùng cả tính mạng của mình để yêu thương, bảo vệ cô ấy.
Sẽ không để cô ấy chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, Hàn Hạo Dương tôi nói được sẽ làm được.
Sở Quân Hào nhìn Hàn Hạo Dương nghiêm túc đến như vậy mà cũng mềm lòng, cũng không muốn chia rẽ hai người làm gì.

Chỉ cần nhìn thấy đứa em gái bảo bối của mình hạnh phúc là anh cũng cảm thấy vui rồi.

Với lại anh cũng có thể nhìn ra được đứa em gái này của anh cũng rất yêu cậu ta, nếu anh cứ làm khó, không biết chừng cô có cạch mặt anh luôn không nữa là.

_Được vậy cứ coi như lần này tôi tin tưởng cậu, nếu như tôi biết cậu làm tổn thương con bé, tôi sẽ không để cậu gặp lại con bé thêm lần nào nữa, cậu nghe kĩ vào.

!!
_Chuyện đó anh cứ yên tâm, sẽ không có ngày đó.
Hàn Hạo Dương dùng giọng chắc chắn nói với Sở Quân Hào, anh cưng chìu cô còn không hết làm sao nở làm tổn thương cô chứ.

Hai người đàn ông cứ mãi nói chuyện say sưa mà không biết rằng, trong nhà lúc này cô vô cùng lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách.

____________
Qua một lúc thấy anh đi vào, cô vui mừng đi đến bên cạnh anh, lại không nhìn thấy Sở Quân Hào đâu, cô khó hiểu mà lên tiếng hỏi anh.

_Anh trai em đâu rồi, sao không vào cùng anh.

!!
_Cậu ấy có việc nên về rồi, nhờ anh nói lại với em một tiếng.
_Ừm, mà anh với anh trai em không có chuyện gì đấy chứ.

!!
Cô hơi lo lắng nhìn anh mà lên tiếng.

Hàn Hạo Dương nhìn cô khuôn mặt cứ bí xị của cô như vậy mà thật muốn cười lớn, nhưng lại sợ rằng sẽ làm cô giận nên chỉ cố nhịn.

_Không có chuyện gì cả, với lại anh của em đã hứa sẽ không ngăn cản chuyện của hai chúng ta nữa, anh đã giải thích mọi chuyện cho cậu ta hiểu.

Sở Diệu Linh lúc này mới nở nụ cười tươi rạng rỡ, nhào vào lòng anh, Hàn Hạo Dương cũng vòng tay ôm cô thật chặt khẽ nhếch môi cười hạnh phúc!.

**************
Những ngày sau đó, anh và cô lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Trừ những lúc đi làm ở công ty ra thì hai người lúc nào cũng dính chặt nhau như sam nữa bước cũng không rời.

Hôm nay anh muốn tạo cho cô một bất ngờ lớn nên anh về nhà sớm hơn để chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.

_Hôm nay anh có một chút việc bận, không thể về cùng em được, em tự mình về nhé.

!!
_Vâng ạ, anh cứ làm việc của mình đi.
Sở Diệu Linh cũng không nghi ngờ gì, chỉ mĩm cười đáp lại lời anh.

Công việc của cô do anh cố tình sắp xếp, nên hôm nay cô về nhà trễ hơn mọi khi.

Lúc cô về đến biệt thự cũng đã là bảy giờ tối.

từ ngoài cổng đi vào mọi thứ tối mịt, cô hơi khó hiểu không biết có chuyện gì mà hôm nay người làm lại không bật đèn.

Định đi vào nhà thì bất ngờ, một đường thẳng ra ngoài vườn hai bên ánh sáng rực lên lấp lánh, cô bất ngờ đi theo ánh sáng ấy.

Đến giữa vườn hoa hướng dương bất ngờ ánh sáng hình trái tim sáng rực lên đầy lấp lánh.

Cô bất ngờ đến khóe mắt đỏ ửng lên, nhìn anh đang quỳ một chân ở đó mà xúc động không nói nên lời, cô bước đến trước mặt anh.

_Linh Linh, đồng ý làm vợ anh nhé.
!!
Sở Diệu Linh nhìn anh mà gật gật cái đầu đồng ý, nước mắt cũng chảy dài trên gò má của cô.

Anh thấy cô gật đầu đồng ý mà vui mừng, lập tức đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vào ngón tay áp út của cô, đứng dậy ôm cô vào lòng mà trao nhau nụ hôn say đắm!
Bụp.

bụp.

bụp!.

Bất ngờ trên bầu trời đêm từng đợt pháo hoa vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh như hòa vào bầu không khí lãng mạn này!
Anh cưng chìu lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt cô, giọng hết sức sủng nịnh mà lên tiếng.

_Linh Linh chúng ta quay về nhà đi được không, cũng không thể ở đây mà kết hôn được.

!!
_Vâng ạ.

!!!
Sở Diệu Linh hiểu rõ mấy ngày hôm nay, vì để ở bên cạnh mình, anh đã phải chu toàn tất cả mọi thứ cả JS và tập đoàn Hàn thị nên rất vất vả.

Lúc trước cô đến đây là vì muốn trốn tránh anh, nhưng giờ anh đã là của cô.

Cô cũng không còn lí do gì mà ở lại, vậy nên cũng đã đến lúc phải quay về rồi.

Sáng hôm sau.

Hàn Hạo Dương thức dậy từ sáng sớm, anh giúp cô thu xếp mọi thứ cho hết tất cả vào vali.

Thấy trời vẫn còn sớm, nên anh cũng không muốn đánh thức cô dậy, quyết định để cô ngủ thêm một lúc nữa.

Anh đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, sau đó mới quay lại phòng gọi cô dậy.

_Vợ à, dậy thôi.

!!
Anh vừa gọi vừa lây người cô dậy, nhìn thấy sắc mặt cô xanh đến nhợt nhạt mà phát hoảng gọi lớn.

_Linh Linh, em làm sao vậy.

??
Sở Diệu Linh mơ màng mở mắt ra nhìn anh, cơn đau từ bụng dưới truyền đến khiến cô nhíu mày nhưng vẫn cố chịu đựng, giọng mệt mõi mà lên tiếng với anh.

_Em đau bụng.

!!
_Không được để anh đưa em đến bệnh viện, em đang chảy quá nhiều máu đây này.

!!!
Hàn Hạo Dương nhìn cô như vậy mà lo lắng không thôi, hận khổng thể chịu hết sự đau đớn này thay cô.

Nhưng vô tình lại nhìn thấy vết máu ở dưới drap giường khiến anh càng hốt hoảng hơn, lo lắng đến mức không kiềm chế được hành động của mình.
Mà vòng tay qua định bế bổng cô ra xe, đi đến bệnh viện ngay bây giờ.

nhưng nghe lời cô nói động tác ở tay hơi khựng lại, trên đầu bây giờ như có tầng tầng lớp lớp mây đen kéo đến!
_Không cần đâu, em chỉ đau bụng đến tháng thôi, nằm nghỉ một lúc sẽ hết, không cần phải đến bệnh viện làm phiền bác sĩ như vậy.
Cô nghe anh nói mà vô cùng xấu hổ, hận không thể kiếm cái lổ mà chui xuống.

“Nếu đến bệnh viện chỉ vì đau bụng đến tháng chắc làm trò cười cho cả bệnh viện ấy.
cô nói thầm.

Câu nói của cô khiến anh cứng đơ cả người, cấm dục hai mươi mấy năm nay, không đến gần phụ nữ, thì làm sao biết được những vấn đề này.

_Dương à, anh có thể! mua giúp em.

băng vệ sinh không vậy!!!
Sở Diệu Linh lúc này mới chợt nhớ ra vấn đề quan trọng bây giờ, từ lúc đến đây đến bây giờ cô đã quên không mua để sẵn trong nhà.

Giờ bảo anh đi mua giúp mình khiến cô ngại ngùng đến đỏ mặt mà nói lắp bắp.

_Được, vậy vợ à, em nằm nghỉ một úc nha, anh mua nhanh sẽ quay lại với em ngay.

!!
Anh hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói không một chút chằng chừ mà lên tiếng.

Nhìn thấy anh đi rồi cô lúc này mới cười xấu hổ, lấy chăn chùm qua đầu mà cười khúc khích.

______________
Qua một lúc, cô cũng vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân thì bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc.

cốc!
_Vợ à, anh để đồ ngoài cửa, em ra lấy mà dùng, anh xuống nhà nấu cháo cho em đây.

!!!
Hàn Hạo Dương bây giờ một tiếng cũng vợ, hai tiếng cũng vợ, thật khiến cô cảm thấy xấu hổ mà, nhưng cô lại thích được anh sủng nịnh như vậy.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, cô từ phòng tắm bước ra trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, nhìn thấy túi đồ mà bất ngờ.

Anh không biết cô dùng loại nào, nên mỗi thứ anh mua một gói, thành ra lại thành một bịch lớn, cô không bất ngờ mới là lạ.

_____________
Lúc sau cô quay ra, trên người mặc một chiếc váy rộng thoái mái, bước đến bên giường nhìn thấy mọi thứ đã được thay mới mà mĩm cười hài lòng, rồi mới nằm xuống.

Một lúc sau, anh vào phòng trên tay là khay đựng cháo và một ly nước đường đỏ.

Bước đến bên giường nhẹ nhàng gọi cô dậy.

_Vợ à, em dậy ăn chút cháo sẽ thấy đỡ hơn.

!!
Cô nghe anh gọi mà mơ màng mở mắt ra, anh nhìn cô cười đầy cưng chìu, nhẹ nhàng đở cô ngồi dậy dựa vào thành giường.

Hàn Hạo Dương nhẹ nhàng mút từng muổng cháo nóng thổi thổi rồi đưa đến miệng nhỏ xinh xắn của cô.

Sở Diệu Linh cũng không còn thấy ngại ngùng gì với sự sủng nịnh này của anh nữa, cô há miệng đón lấy từng muỗng, từng muỗng cháo mà anh đưa tới.

Sau khi dùng xong cháo, anh lại đưa đến cho cô ly nước đường đỏ!
_Linh Linh em mau uống cái này đi.

!! Anh nghe nói những người trong thời kì kinh nguyệt uống cái này có thể giảm bớt đau bụng.

!!
Sở Diệu Linh há hốc mồm, khuôn mặt không kém phần ngạc nhiên mà nhìn anh chằm chằm, không ngờ anh lại biết chuyện này, mà còn nói lưu loát đến như vậy.

_Sao anh lại biết chuyện này.
!! mà còn nói lưu loát như người từng trãi qua như vậy.

???
Thấy cô đã uống hết ly nước, anh đở cô nhẹ nhàng nằm xuống giường, anh cũng nằm xuống bên cạnh cô.

Lấy tay làm gối kê đầu cho cô, cô cũng quay lại mặt đối mặt mà nhìn anh!
Không ngạc nhiên gì khi cô hỏi như vậy, anh hôn nhẹ lên môi cô một cái như chuồn chuồn lướt qua, nhìn cô đầy sủng nịnh giọng trở nên nghiêm túc!
_Lúc anh nhìn em đau như vậy, chỉ hận mình không thể chịu thay em.

!!
Anh chỉ biết lên mạng tra cứu, chỉ thấy người ta nói đường đỏ rất tốt với phụ nữ trong thời kì kinh nguyệt.

!!
Hàn Hạo Dương nói nhưng tay đặt ở bụng cô xoa nhè nhẹ, giúp cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

_Dương cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, em yêu anh! !!
_Ngốc quá.

gặp được em là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của anh.

!! Anh cũng yêu em rất nhiều.

!!!!
Cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn của sự thấu hiểu, hạnh phúc ngập tràn trong tim hai người, như dòng nước ấm chảy qua hai trái tim lạnh lẽo!
Không biết phía trước có bao nhiêu trắc trở, khó khăn hay nguy hiểm, chỉ cần hai người luôn ở cạnh nhau sẽ vượt qua hết tất cả!

Cả hai quay về cũng là chuyện của hai hôm sau, trên xe cô chỉ nằm ngủ, còn anh thì tập trung lái xe lâu lâu lại nhìn qua cô một chút.

Chiếc xe màu đen bóng phiên bản giới hạn nhanh chóng lái vào sân của biệt thự Thanh Uyển!
Hàn Hạo Dương bước xuống xe vòng qua cửa ghế phụ, nhẹ nhàng bế bổng cô đi về phòng của anh.

Đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn lại cho cô, rồi tự tay sắp xếp hết quần áo để vào tủ.

Sắp xếp mọi thứ xong, anh nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, không quên chỉnh lại điều hòa trong phòng rồi mới đi xuống nhà!
Đi thẳng vào bếp, đeo tạp dề vào rồi bắt đầu vào nấu, anh muốn tự tay nấu ăn cho cô, nên cho mọi người ra ngoài hết chỉ còn lại mình anh trong bếp.

Soqr Diệu Linh ngủ một giấc dài, mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh.

“Không phải mình đang ở trên xe sao, sao lại ở đây, chẳng lẽ mình ngủ say đến vậy sao”.

Nhìn mọi thứ trong phòng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lục lại trí nhớ một lúc mới nhớ ra đây là phòng của anh.

Cô cũng không có phản ứng gì mấy, nhẹ bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà tìm anh.

Hỏi quản gia thì biết anh đang ở phòng bếp, bước vào thấy anh đang nấu nấu thì hơi bất ngờ đi đến ôm anh từ phía sau.

Anh đang loay hoay nấu ăn thì phía sau có một vòng tay ôm lấy mình, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cô, anh cũng không bất ngờ gì vẫn tập trung vào nấu!
_Thức rồi.

hửm.
đã đói chưa.

??
Tay vừa xào xào cái chảo, giọng dịu dàng nói với cô.

_Em đói lắm à.

mà sao anh không đưa em về nhà.

lại ở nhà anh.

!!
Cô làm nũng nói với anh, nhưng vẫn muốn hỏi anh.

_Em không muốn ở đây với anh hay sao.

!!
Động tay chợt dừng lại, mày đẹp nhíu lại nhìn người phía dưới, giọng không vui.

_Không phải, hai chúng ta ở chung với nhau như vậy, ba mẹ đã biết hay chưa, em vẫn sợ họ sẽ không đồng ý.
Sở Diệu Linh giọng ủy khuất mà nói, cái miệng nhỏ hơi chu chu ra, anh thật không thể chịu nổi trước sự đáng yêu này của cô mà.

_Ngốc à.

anh đã thưa với ba mẹ hai tháng sao sẽ tổ chức hôn lễ cho chúng ta.

!!
Anh vừa cho đồ trong chảo ra dĩa, quay lại véo má cô một cái hết sức cưng chìu cô vợ nhỏ này.

_Á đau em, sao lại véo má như vậy, anh thật đáng ghét.

!!
Mà sao hôn lễ lại làm nhanh như vậy, em chưa có váy cưới cũng chưa chụp ảnh cưới, hai tháng nữa có kịp không.

Hàn Hạo Dương nhìn cô phùng mang trợn má nhìn anh mà bất đắt dĩ không thôi, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói cho cô yên tâm đã có anh giải quyết tất cả.

_Em yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, em chỉ cần lúc đó làm cô dâu xinh đẹp của anh thôi.

!!!
Sau đó cả hai cùng nhau dùng bữa, dùng bữa xong anh lại dắt tay cô dẫn ra vườn đi dạo!
Ra vườn cô hơi bất ngờ, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ không kem phần cảm động mà nhìn anh đôi mắt long lanh hơi ngấn lệ.

_Dương, đây là.

!!
_Thích không, anh làm tất cả là vì em, vì em là nữ chủ nhân duy nhất của nơi này.

!!
Anh nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn sủng nịnh, giọng dịu dàng ôn nhu chỉ hận mình không thể đem cả thế giới này cho cô.

Hàn Hạo Dương cho cải tạo lại khu vườn, thay thế hoa trong vườn toàn bộ bằng hoa hướng dương, bên cạnh đặt một cái xích đu, một cái bàn trà.

Để những lúc cô mệt mõi muốn thư giãn thì có thể ra đây vừa có thể ngắm hoa lại có thể uống trà và hít thở không khí trong lành của hoa.

_Dương, cảm ơn anh, đã làm tất cả những thứ này vì em.
_Ngốc quá, chỉ cần là vì em muốn anh làm gì cũng được.

!!
Bây giờ cô rất cảm động, nhón nhẹ chân hôn lên môi anh, nụ hôn nhè nhẹ, anh cũng đáp trả lại nhiệt tình.

Nụ hôn thật sâu thật sâu, đến khi anh rời khỏi môi cô, cả người đã mềm nhũn mà dựa vào ngực anh thở hổn hển.

_Mệt không anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.
!!
Nghe anh nói cô chỉ gật đầu một cái đồng ý, rồi quay về phòng, để cô kê đầu lên bắp đùi săn chắc của anh mà chìn vào giấc ngủ.

Một bên anh xử lý công việc của tập đoàn thông qua laptop, bàn tay từng ngón thon dài rõ điêu luyện trên bàn phím laptop!
Cảm nhận người phía dưới hơi thở đều đều, lúc này anh mới nhìn xuống thấy cô vậy mà đã ngủ rất say, kéo chăn đắp lên người giúp cô, rồi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop làm việc.

*************
Thời gian trôi qua lúc nào không hay biết, đến khi cô tỉnh dậy, hơi ấm bên cạnh đã không còn nữa.

Cô dụi dụi vào mắt mấy cái, vào vệ sinh xong cũng xuống nhà.

_Quản gia Hạo Dương, anh ấy đã đi đâu rồi.

!!
_Dạ thưa thiếu phu nhân cậu chủ đã ra ngoài có việc rồi ạ.

cậu ấy bảo người không cần lo lắng, cậu ấy rất nhanh sẽ quay lại.

!!
_Bác không cần phải gọi con như thế đâu ạ.

!! gọi con là Linh Linh hay tiểu Linh là được rồi, gọi cung kính như vậy con lại thấy không quen đâu ạ.

_Chuyện này, ta không dám.

!!
Quản gia Hàn khó xử mà lên tiếng, ông biết anh là người rất quy tắc nên không muốn làm trái ý.

_Bác cứ yên tâm cháu sẽ nói chuyện này lại với anh ấy.

!!
Như hiểu rõ suy nghĩ của quản gia Hàn, cô vội lên tiếng như để bác yên tâm mọi chuyện đã có cô giải quyết.

_Vậy được, nếu không còn việc gì căn dặn ta xin phép lui vào trong làm việc.

!!
_Dạ, bác cứ đi làm việc đi, cháu sẽ đợi anh ấy về ạ.

!!!
Sở Diệu Linh nghĩ Hàn Hạo Dương có việc quan trọng cần giải quyết nên không muốn làm phiền.

Một mình đi dạo vòng quanh biệt thự, ngắm khung cảnh nên thơ tuyệt đẹp, ngồi lên cái xích đu trong vườn ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp thua nhau nở rộ mà khoe sắc.

Ánh nắng buổi chiều dịu nhẹ làm sao, những tia nắng đỏ hoàng hôn như bao trùm khắp mọi nơi, làn gió nhè nhẹ thổi bay từng sợi tóc mai của người con gái.

Tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ, Sở Diệu Linh được sống thật với chính mình, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra là mình mạnh mẽ.
Bây giờ bên cô đã có anh, người luôn yêu thương, quan tâm và chìu chuộng, tất cả như một giấc mơ nếu có thể cô cũng không muốn tỉnh lại, chỉ muốn mãi chìm đắm trong giấc mơ đẹp này!
Kiếp trước là người sống trong cô độc, không hiểu thế nào là tình thân của gia đình, tình yêu nam nữ, những thứ đó quá xa vời với cô.

Bây giờ cô là Sở Diệu Linh, tiểu thư Sở gia, cô phải sống thật tốt để Sở Diệu Linh trên trời mới có thể yên lòng mà mĩm cười.

Đang miên man chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, tiếng chuông điện thoại reo lên như cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.

Cô sực tĩnh, cầm điện thoại lên xem người gọi đến là ai, khuôn miệng hơi cười giọng nhẹ nhàng cất lên.

_Mình nghe đây.

!!
_Sở.

Diệu.

Linh cậu hay lắm quay về cũng không báo với mình một tiếng.
Cậu có còn xem mình là bạn của cậu nữa không vậy.
Ngọc Nhi tức đến gằn từng chữ tên cô, hận không thể hét lớn vào mặt cô cho hết giận, nếu không phải mẹ Sở nói cô cũng không biết cô bạn thân của mình đã quay lại thành phố A.

Vậy mà lại không nói với cô tiếng nào, thật khiến cô tức chết mà, có còn xem cô là bạn hay không nữa.

_Mình xin lỗi, là mình không tốt, mình quên mất là phải báo với cậu một tiếng.

!!
Bây giờ mình gặp nhau đi, mình sẽ khao cậu bữa hoành tráng để chuộc lỗi được không.

!!
_Cậu đã nói vậy, mình cũng không thể trách cậu được nữa.

tạm tha cho cậu đó, không có lần sau đâu.

!!
Nếu có lần sau mình sẽ không thèm điếm xỉa tới cậu nữa.
_Được, được mình sẽ không vậy nữa, chuyện gì mình cũng sẽ nói với cậu được chưa.

!!
_Vậy thì tạm đươc.

!!
_Giờ cậu đợi mình thay quần áo, sẽ qua đón cậu ngay.

!!
Nói xong cả hai cúp máy, cô quay lại phòng thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi xuống hầm đổ xe!
Bước vào hầm đổ xe, cô phải há hốc mồm ngạc nhiên mà nhìn, phải công nhận xe anh toàn là những loại xe đắc tiền, lại toàn là phiên bản giới hạn, chỉ có một đến hai chiếc trên thế giới!
Ở đây rất nhiều loại xe khác nhau, cô lấy đại một chiếc đi vậy, chắc anh sẽ không biết đâu.

Những chiếc xe này cô đã từng chạy qua hết cả rồi, nên không thể làm khó gì được cô!
Sở Diệu Linh lái xe đến Lâm gia để đón cô bạn thân của mình, vừa đến trước cổng đã thấy Ngọc Nhi đứng đợi ở đó.

_Ngọc Nhi lên xe đi.

!!
Cô hạ kính xe xuống gọi cô bạn thân của mình, Ngọc Nhi nhìn chiếc xe mà há hốc mồm nhìn cô.

_Đây không phải là chiếc Rolls_Royce phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có một chiếc hay sao.

!!
Mà chủ sở hữu của nó không ai khác chính là Hàn Hạo Dương, khiến cô hơi nghi ngờ cô bạn thân này lại có chuyện đang giấu cô đây mà!
_Đúng vậy là chính là nó đó.

!!
Sở Diệu Linh nhìn cô bạn thân mình thông hiểu về xe như vậy mà vơ tay lên tán thưởng, giọng đầy kiêu kì.

_Đây không phải xe của Hàn thiếu hay sao, sao cậu lại lái nó.

??
Ngọc Nhi không kiềm được sự tò mò của mình mà hỏi cô.

_Đúng vậy là xe của anh ấy, mình chỉ mượn tạm một chút.

!!
_Hai người chẳng lẽ! là đang.

!!Ngọc Nhi bị cô đưa từ bắt ngờ này đến bất ngờ khác, bước đến mở cửa ngồi vào ghế lái phụ nhìn cô.

không ngờ rằng chỉ mới mấy tháng không gặp vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện khiến cô không ngờ.

_Hai đứa mình đang ở bên nhau, cũng sắp kết hôn đang định nhờ cậu làm phụ dâu cho mình đây.
Sở Diệu Linh vừa nói vừa vơ cái tay đang đeo chiếc nhẫn mà anh đã cầu hôn cô lên cho Ngọc Nhi xem, khuôn miệng nở lên nụ cười rạng rỡ.

_A Linh Linh không ngờ nha, cậu còn nhiều chuyện giấu mình như vậy.

!!
Mau khai ra nhanh lên!.

Ngọc Nhi nói xong chòm qua người cô mà chọt lét khắp người, khiến cô vì nhột mà cả người uốn éo cười lớn lên mà xin tha.

_Mình sẽ kể hết cho cậu nghe.

cậu dừng lại đi.

!!
Một lúc Ngọc Nhi cũng dừng động tác tay lại, ngồi lại ngay ngắn, nghe Sở Diệu Linh kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra suốt mấy tháng nay.

Ngọc Nhi nghe đến mà cũng bất ngờ, không ngờ rằng cô bạn thân của mình lại có thể thay đổi một Hàn Hạo Dương cao ngạo, lạnh lùng mà đặc biệt là không gần nữ sắc, lại si mê cô đến vậy.

_Vậy là hai người đã về sống chung với nhau.

??
_Ừm, đúng vậy.

!!
Sở Diệu Linh nghe cô bạn thân của mình hỏi, cô không giấu diếm gì mà thản nhiên nói.

_A Linh Linh chúc mừng cậu nha, cuối cùng cậu cũng có thể làm Hàn thiếu phu nhân rồi không uổng công cậu theo đuổi anh ta cực khổ như vậy.

!!
Ngọc Nhi nghe cô bạn thân của mình xác nhận, giong điệu chắc chắn như vậy, mà không khỏi vui mừng hét lên, cuối cùng dù chịu bao nhiêu gian khổ thì cô cũng đã có được hạnh phúc của riêng mình.

Hai người bắt đầu xuất phát, trên xe cả hai nói chuyện rất vui vẻ với nhau, cùng nhau đi đến những địa điểm ăn uống, rồi đến trung tâm thương mại mua sắm!
*************
Tại bang Thiên Long!
Hàn Hạo Dương cùng Trác Viễn đi vào trong bang, nơi này của anh từ khi tiêu diệt sạch bang Hắc Hổ cũng đã mở rộng ra không ít.

Nơi đây của anh bây giờ rất rộng lớn, còn có cả khu huấn luyện dành cho những người mới.

Anh đi vào phòng chế tạo xem lô vũ khí mới thế nào, những thứ bên trong phòng chế tạo chủ yếu là súng hạng nặng, kích thước lớn nhỏ khác nhau.

Trên tay cầm một khẩu súng lúc anh hỏi.
_Khi nào bắt đầu bắn thử.

?
_Chắc khoảng vài ngày nữa.

!!!
Cố Minh nghe anh hỏi cũng nhanh chóng trả lời.

_Khi nào bắt đầu bắn thử thì báo với tôi.

!!
Hàn Hạo Dương nói giọng uy nghiêm của một ông trùm, ở lại quan sát một lúc cũng rời đi, bước đi về phòng làm việc riêng của mình trong bang.

Trong bang anh cho người xây dựng một phòng riêng biệt cho mình và Cố Minh với Trác Viễn, một căn phòng bí mật để bàn bạc những vấn đề quan trọng trong bang.

Chỉ những khi có những việc gấp cần anh phải đứng ra giải quyết thì anh mới ở lại, còn ngoài ra anh hầu như đều ở biệt thự Thanh Uyển.

Dù anh rất ít khi ra mặt giải quyết các vụ mua bán vũ khí trong bang, hầu như chỉ giao lại cho Cố Minh và Trác Viễn giải quyết.

Nhưng danh tiếng của anh không thề nhỏ, lời nói cực kì có trọng lượng trong và ngoài giới hắc đạo.

Vừa giải quyết công việc ở đây xong, định quay về nhà gặp cô thì ngay lập tức điện thoại vang lên thông báo.

Chiếc xe mà anh đã gắn định vị đang hiển thị ở trung tâm thương mại, anh chỉ nhíu mày một cái.

Bấm cái gì đó trên màn hình điện thoại rất nhanh đã định vị ra vị trí của cô đang ở, cũng là đang ở trung tâm thương mại.

Khuôn miệng khẽ nhếch lên cười nhẹ một cái.

“Cô vợ nhỏ này thật là khiến anh, không lúc nào là không lo lắng mà, ra ngoài cũng không báo với anh một tiếng, đúng là bị anh chìu riết hư rồi”.

Cô nào hay biết rằng mỗi chiếc xe của anh điều được gắn thiết bị theo dõi, kể cả chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay, cũng do anh thiết kế anh và cho người gắn định vị vào.

Tất cả vì muốn cô được an toàn, luôn trong tầm quan sát của anh, cô sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nếu có thì anh rất nhanh sẽ kịp thời tới cứu cô ngay.

Hàn Hạo Dương cũng không đến tìm cô mà quay về biệt thự, vì anh muốn cô luôn cảm thấy được thoải mái khi ra ngoài với bạn bè, không muốn bắt ép cô những việc mà cô không muốn.

***************
Bên này Sở Diệu Linh và Ngọc Nhi đi chơi cả buổi thấy trời cũng đã khuya cả hai cũng phải quay về.

Sở Diệu Linh đưa Ngọc Nhi về nhà, cô cũng lái xe về biệt thự Thanh Uyển.

Bước vào thấy anh đang ngồi xem tivi trên ghế sopha, trên người là bộ đồ ngủ ở nhà, tóc cũng đã khô không còn đọng lại nước.

Chắc anh đã về từ rất lâu, đang ngồi đợi cô đây mà, cô nghĩ vậy bước nhanh về phía anh.

_Anh về rồi à.

đã ăn gì hay chưa.

!!
Hàn Hạo Dương nghe thấy tiếng cô gọi, chỉ nhìn cô một cái rồi đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, cô vì bất ngờ mà vòng tay qua ôm lấy cổ anh.

_Đến trung tâm thương mại có vui không.

hửmm.

!!!
Sở Diệu Linh bất giác mở to mắt ra nhìn anh.

_Sao anh biết em đi đến trung tâm thương mai vậy.

??
_Ngốc quá, là anh quan tâm, sợ em gặp nguy hiểm, nên đã gắn định vị vào chiếc nhẫn này, nên em làm gì ở đâu anh đều biết.
Anh thản nhiên nói không muốn giấu diếm cô đều gì, vừa nói tay vừa sờ nhẹ lên chiếc nhẫn.

_Dương, anh như vậy không sợ em sẽ giận sao.
Cô không ngờ anh gắn thiết bị theo dõi lên người cô, mà điều khiến cô bất ngờ hơn là anh không giấu gì mà nói ra hết với cô!
_Anh biết em sẽ không giận với lại anh muốn hai chúng ta luôn thành thật với nhau không có bí mật nào hết.
!!!
Anh đưa mũi mình cạ cạ vào mũi cô giọng đầy cưng chìu mà dịu dàng lên tiếng!.

Sở Diệu Linh bất ngờ trước hành động và lời nói của anh, cô im lặng nhìn anh cười dịu dàng mà nhanh chóng lên tiếng.

_Vâng, em hiểu rồi.

!!!
_Vợ ơi, anh đói rồi.

!!
Hàn Hạo Dương thổi nhẹ vào tai cô nói nhỏ, hơi nóng phả vào tai bất giác khiến cô rùng mình.

_Để em vào bếp thăm lại đồ ăn cho anh.

!!!
Cô hơi lúng túng, định bật người đứng dậy, nhưng cả người đã bị anh giữ chặt, muốn chạy cũng không được nữa.

_Bây giờ anh muốn ăn vợ.
Lời nói vừa dứt, anh đã bế bổng cô lên, bước thẳng đi lên phòng, chuẩn bị hưởng thức bữa ăn khuya của mình.

Sở Diệu Linh biết mình có chạy cũng không thoát được, chỉ còn biết nhiệt tình mà đáp trả lại nụ hôn sâu của anh.

_Anh.

anh đang định làm gì.

!!
Cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, mà nhìn anh nói.

_Đương nhiên là làm những gì cần phải làm rồi.

!!
Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy tà mị, hận không thể hòa làm một với cô.

_A, em không muốn.

!!
Lời nói chưa xong đã bị anh dùng nụ hôn sâu để chặn lại, rồi bắt đầu như con thú dữ mà dày vò cơ thể của cô từ trên xuống dưới.

Đến lúc cảm thấy như đã chịu hết nổi nữa anh mới nhanh chóng thoát y cho cả hai, giải phóng cự thú to lớn của mình đã ngốc đứng dậy.

Cảm nhận cô đã đủ trơn ướt rồi, anh mới từ từ đưa cự thú của mình vào bên trong cô.

Hự.

Bên trong tầng tầng lớp lớp mị thịt lúc nào cũng ấm nóng, mềm mại như muốn hút chặt lấy cự thú của anh không buông.

Không biết ra vào bên trong cô bao nhiêu lần, động tác ra vào mỗi lúc một nhanh đến khi anh gầm lên một tiếng, phóng hết mầm giống của mình vào bên trong cô!
Cô nhìn thấy anh đang thoải mái nằm trên người cô không chút cảnh giác, lập tức lật ngửa anh lại đè dưới thân cô.

Bắt đầu làm lại những hành động mà anh đã làm với mình, giọng hơi giận dỗi mà nói.

_Lần này em sẽ nằm trên.
!!
Hàn Hạo Dương nhìn cô vợ nhỏ của mình khuôn mặt phụng phịu giận dỗi mà phì cười.

Sở Diệu Linh không thèm quan tâm đến biểu cảm lúc này của anh, cúi xuống hôn lên cổ rồi di chuyển dọc xuống vùng ngực của anh mà trêu đùa hai hạt đỉnh hồng.

Lâu lâu lại cắn miết nhẹ một cái khiến anh thoải mái mà rên lên mấy tiếng.

Từ từ hôn dọc xuống vùng bụng săn chắc của anh, không chút ngần ngại mà dùng tay bắt lấy cự thú to lớn của anh vuốt ve, hành động của cô khiến anh rất chi là khó chịu!
_Linh Linh em.
_Em sao.

!! Cảm giác bị dày vò như này anh thấy thế nào.

!!!
Nhìn anh im lặng không nói được gì, cô được nước lấn tới càng vuốt ve càng nhanh hơn, không chần chừ cúi xuống dùng miệng mình mà **** *** đầu nấm.

Khuôn miệng ấm nóng cắn chặt khiến anh không thể chịu nổi nữa, anh lật người cô lại, để hai tay cô chóng lên thành giường, trực tiếp đi vào từ phía sau.

Á.

Hự.

Lần này anh càng ra vào càng nhanh, mỗi cú thúc vào như đụng đến đỉnh điểm, khiến cô không ngừng phát ra tiếng nỉ non yêu kiều bên tai anh.

_Á.

Dương.

chậm.

chút.

!!
_Ai.

bảo.

em.

châm.

ngòi.

làm.

gì.

bây.

giờ.

em.

là người.

phải.

dập.
_Ưm.

anh.

ức.

hiếp.

em.

!!
_Linh Linh ngoan, anh thương em mà.
Ưm.

a.

ưm
Cứ thể hai thân không mãnh vải che thân ân ân ái ái với nhau không biết bao nhiêu lần, không biết anh đã phóng thích bao nhiêu mầm giống vào bên trong cô.

Đến khi cô gần như kiệt sức anh mới dừng lại, bế cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ rồi trở lại thay drap giường, sau đó lên giường ôm cô vào lòng mà ngủ ngon lành!
_______________
Sáng hôm sau vẫn như mọi khi, anh vẫn thức dậy trước cô, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt
khuôn mặt người đang nằm trong lòng.

Cô mơ màng tỉnh dậy, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm như vậy khiến cô xấu hổ đỏ mặt không thôi, dụi dụi khuôn mặt vào cơ ngực săn chắc của anh mà nói.

_Dương anh nhìn đủ chưa vậy, em ngại.

!!
_Chưa đủ, nhìn em cả đời cũng không đủ.
Thấy cô vợ nhỏ của mình ngại ngùng xấu hổ như vậy khiến anh không kiềm được mà phì cười thành tiếng.

_Anh đáng ghét.

!!
Sở Diệu Linh giận dỗi vì bị anh trêu chọc mà tức giận ngồi dậy, vừa mới ngồi dậy đã bị cơn đau phía dưới truyền đến khiến cô mất thăng bằng mà ngã về sau.

Thấy cô ngã như vậy anh cũng không trêu cô nữa chòm qua đỡ cô lại, giọng hết sức dịu dàng nói.

_Có đau lắm không.

!!
_Anh còn dám hỏi, biết vậy không cho anh ăn no rồi.
_Anh xin lỗi, là do anh không kiềm chế được mình.
!!!
_Mặc kệ anh, em muốn vào phòng tắm, anh bế em vào.

!!
Hàn Hạo Dương nghe cô nói mà hai mắt sáng rực, lại tiếp tục muốn trêu trọc cô.

_Giờ em kêu anh là chồng yêu anh sẽ bế em vào phòng tắm, còn không thì thôi vậy.
_Anh.

!!
Cô nghe anh nói tức đến không nói lời, chỉ trừng mắt nhìn anh một cái rồi thôi.

_Nếu vợ đã không muốn thì thôi vậy.

!!
Anh nói xong tỏ vẻ không vui nhún vai một cái định bước xuống khỏi giường, thì phía sau vang lên âm thânh trong trẽo, mềm mại lại tim như muốn tan ta luôn vậy, bước chân cũng vì đó mà khựng lại.

_Chồng yêu ơi, anh bế người ta vào phòng tắm đi mà, người ta đau lắm không đi nổi.

!!
_Được, vợ yêu đã ra lệnh thì chồng đây phải tuân lệnh mà làm theo.

!!
Vẫn như mọi khi anh xả nước ấm vào bồn xong thì thả cô vào ngâm mình thư giãn.

Giúp cô vệ sinh cá nhân, mặc váy vào giúp cô xong lại thoa thuốc vào chổ bị anh làm đến sưng đỏ.

Xong lại bế cô vào phòng bếp giúp cô ăn sáng xong lại bế cô về phía sopha ngồi xem tivi.

Thế là cả hai có một ngày hạnh phúc bên nhau, sau mỗi lần hoan ái xong anh cứ như một thê nô, anh sẽ giúp cô hết tất cả mọi việc, còn cô chỉ việc ngồi yên trong lòng nhìn anh thôi.

Ánh nắng buổi sớm mai như chiếu rọi khắp cả căn phòng, chiếu thẳng vào thân ảnh người con gái đang cuộn mình trong chăn mà say giấc ngủ ngon lành.

Hàn Hạo Dương luôn là người thức dậy trước, một thân tây trang từ phòng thay đồ bước ra ngoài!
Nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ, anh nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô giọng đầy cưng chiều.

_Vợ à, dậy đi.

!!!
Cô đang ngon giấc, lại vì tiếng vợ ngọt ngào của anh gọi mà tĩnh giấc, ánh mắt mơ màng nhìn anh.

_Ưm chồng bây giờ là mấy giờ rồi.

!!
_Đã hơn bảy giờ rồi.

!!!
_Chồng à, còn sớm mà sao anh lại dậy sớm vậy.

!!
Cô nghe anh còn sớm nên lại nhắm mắt tiếp tục đắp chăn kín mà ngủ tiếp, nhưng anh rất nhanh đã bế sốc cô dậy ngồi vào lòng anh.

_Ngoan dậy đi.

cùng anh đi đón một người.
!!
Cô dụi dụi mặt vào ngực anh mà cọ cọ, chợt nhìn lại thấy anh một thân tây trang chỉnh tề mà bất ngờ.

_Ai mà lại khiến anh phải trịnh trọng như vậy.

!!
_Ngoan đi rồi em sẽ biết.
Anh cười dịu dàng xoa nhẹ cái đầu hơi rối của cô.

________________
_Tại sân bay!.

Một lúc sau cả hai đã đến sân bay, cả hai tìm một nơi rộng rãi hơi thoáng người mà đứng chờ.

Từ phía trong đi ra, một đôi nam nữ độ tuổi trung niên đang bước đi nhanh về phía cô và anh.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy hai người phía trước, trên khóe miệng nở nụ cười nắm tay cô bước nhanh về phía hai người họ.

_Ba, mẹ mừng hai người đã về.

!!
Cô nghe anh xưng hô hai người là ba mẹ thoáng giật mình, đứng hình mất mấy giây, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười tươi rạng rỡ cúi đầu chào hỏi.

_Cháu chào hai bác ạ.

!!!
Nhìn cô lúc này cứ như một chú rùa rụt cổ, không còn ra vẻ hung hăng như thường ngày, khuôn miệng anh nhếch lên răng cắn nhẹ lên môi dưới một cái mà cười đầy châm chọc.

Sở Diệu Linh thật sự là ngốc mà, bị anh lừa đến đây, lại không chịu hỏi cho rõ là gặp ai.

Giờ gặp ai không gặp lại gặp ngay ba mẹ chồng tương lai, cô không nói gì chỉ trừng mắt nhìn khuôn mặt đang cười của anh.

Hàn Hạo Dương làm như không nhìn thấy gì, bước tới kéo va li giùp ông Hàn, sau đó kéo cô lại mà giới thiệu với họ.

_Ba, mẹ đây là Linh Linh vợ sắp cưới của con.

!!
Chắc hai người không quên cô ấy đấy chứ.

Ba, mẹ Hàn nghe anh giới thiệu về cô hơi suy nghĩ một lúc cũng lên tiếng.

_Con là Sở Diệu Linh, cháu gái duy nhất của ông Sở đúng không.

!!!
Ông bà Hàn rất thích đi du lịch, nên khi giao mọi thứ lại cho anh thì cả hai lên đường du lịch vòng quanh thế giới, ông bà cũng chỉ gặp cô có mấy lần, nên nhất thời quên mất khuôn mặt của cô!
_Dạ là cháu ạ.

!!
_Đúng là Linh Linh rồi, cháu càng lớn càng xinh đến như vậy, khiến ta xém chút nhìn không ra.
Hàn phu nhân quên luôn đứa con trai của mình, vội vàng đi tới nắm tay cô, lại thấy cô lễ phép như vậy bà rất thích.

Sở Diệu Linh thấy bà như vậy mà ngờ nghệch ra, cô liếc mắt sang anh như đang cầu cứu.

Anh nhìn cô như hiểu ý, bước đến chổ Hàn phu nhân mà lên tiếng.

_Mẹ chúng ta về nhà thôi.

!!!
Một lúc sau cả bốn người cùng lên xe, hôm nay người ngồi ghế lái là anh, Hàn lão gia ngồi ở ghế phụ, còn hai người phụ nữ thì ngồi ghế sau.

Trong xe hai người phụ nữ trò chuyện rất vui vẻ, còn anh và Hàn lão gia lâu lâu lại nói về mấy vấn đề ở tập đoàn.

Anh chỉ tập trung lái xe, lâu lâu lại nhìn qua gương chiếu hậu xem cô như thế nào, lại thấy mẹ anh với cô có vẻ rất hợp nhau nên anh cũng yên tâm hơn.

Chiếc xe nhanh chóng lái vào hoa viên Hàn gia, nơi ông nội Hàn ở, hai người đàn ông bước xuống mở cửa cho hai người phụ nữ.

Cả bốn người từ từ đi vào trong, bên trong ông nội Hàn đang ngồi nhàn nhã uống trà, như đang chờ đợi họ vậy.

_Ba chúng con đã về.

_Ông nội chúng con mới tới.

!!
Mọi người thấy ông thì cùng đồng thanh lên tiếng.

_Tụi con về rồi đấy à, mau vào đây.

!!
Ông nhìn thấy mọi người quay về mà cười vui vẻ, mọi người trò chuyện với nhau một lúc, cô và Hàn phu nhân vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.

Hàn phu nhân chỉ cô làm rất nhiều món, hành động của bà dành cho cô hết sức ôn nhu, nhẹ nhàng, cô ngoan ngoãn mà làm theo lời bà dạy.

Sở Diệu Linh lâu lâu lại cắn nhẹ môi dưới một cái, cô không ngờ rằng Hàn phu nhân là người mẹ rất hiền, lại dịu dàng đến như vậy khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Hàn phu nhân nhìn cô ngoan ngoãn lại nghe lời như vậy, thâm tâm bà rất chi là ưng đứa con dâu này.

“Không ngờ thằng con mặt lạnh của bà, chọn vợ cũng quá chuẩn đi, khiến bà rất hài lòng, phải nhanh chóng để hai đứa đăng kí kết hôn, thì mới mong sớm có cháu bế bồng”!
Hàn phu nhân suy nghĩ xong thì cười dịu hiền nhìn cô.

Hai người phụ nữ loay hoay trong bếp cả tiếng đồng hồ cũng đã xong, bảo người làm dọn hết ra bàn, cô cũng ra ngoài mời mọi người vào dùng bữa.

Bữa ăn gia đình đầy ấm áp cũng bắt đầu được diễn ra, mọi người cùng nhau dùng bữa với nhau trong bầu không khí vô cùng vui vẻ!
Sở Diệu Linh hôm nay tâm trạng rất vui vẻ, cô dùng bữa cũng rất ngon.

Ông nội Hàn ngồi ở vị trí ngay giữa, bên cạnh là cô và anh ngồi đối diện với ba mẹ Hàn.

Hàn phu nhân, nhìn cô người đã gầy lại ăn ít như vậy, thật khiến bà không thể hiểu nổi con gái bây giờ mà, để giữ dáng mà lại hành hạ bản thân như vậy.

_Linh Linh con ăn nhiều vào, đừng cách sáo, mọi người đều là người một nhà cả.
Hàn phu nhân vừa gấp đũa thức ăn vào chén cô vừa cười hiền từ nói.

Cô gật đầu lễ phép với bà, Hàn Hạo Dương ngồi bên cạnh lâu lâu lại gắp thức ăn để vào chén cho cô.

Nhìn cô ốm như vậy anh cũng không hài lòng lắm, sau này về anh sẽ vỗ cho cô béo lên, như vậy khi ôm mới thích.

Hàn Hạo Dương thấy cô ăn nhiều đến bụng căng tròn mà hài lòng, khẽ cong môi cười nhẹ, lấy tay xoa xoa bụng giúp cô.

Cả bàn ăn mọi người trò chuyện rất vui vẻ, cô và anh cũng biết phối hợp mà cười theo.

Sau bữa ăn, mọi người ra ngoài phòng khách uống trà trò chuyện.

Hàn Hạo Dương và cô thì ra ngoài vườn đi dạo, hóng gió! Hoa viên Hàn gia rất rộng lớn, xung quanh trồng nhiêu cây to, nên dọc đường đi rất mát, nên cả hai mới quyết định đi dạo một chút.

Đi dạo một lúc, anh và cô ngồi lên ghế đá phía trước, ngắm nhìn khung cảnh trong hoa viên.

Bây giờ là buổi trưa, gió thổi nhè nhẹ thật khiến người ta thoải mái, nhìn cô và anh bây giờ thật bình yên làm sao.

Một lúc thấy cô cứ ngáp tới ngáp lui, nên anh dắt cô về phòng anh để cô nghỉ ngơi.

Bước vào phòng anh, cô hơi ngạc nhiên mọi thứ rất giống căn phòng ở biệt thự Thanh Uyển, từ màu sắc đến cách bày trí.

Anh thấy cô cứ thẩn thờ như vậy, bước đến ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng đầy sủng nịnh mà nói.

_Ở đây anh chỉ có áo sơ mi vợ dùng tạm nhé! !
Anh sẽ cho người chuẩn bị quần áo mới cho vợ.

!!
Lời vừa xong, anh đã nắm lấy tay cô, bước về phía phòng để quần áo được ngăn cách với phòng ngủ anh bằng một cánh cửa.

Anh chọn cho cô một chiếc áo sơ mi màu đen, sau đó thì cô vào phòng tắm thay ra chiếc váy mà mình đang mặc.

Chiếc áo anh khá to so với cơ thể nhỏ nhắn của cô, chiếc áo dài qua mông, làm lộ đôi chân thon dài của cô.

Anh đang ngồi trên giường nhìn cô bước ra mà ngơ ngác, bước đến ôm lấy eo cô.

Kéo cô vào lòng ôm thật chặt, thổi hơi nóng vào tai cô mà nói.

_Vợ à, em là đang muốn quyến rũ anh sao.

!!
Cô nghe anh nói mà giật cả mình, cô đâu cố ý quyến rũ anh đâu chứ tại anh bảo cô mặc áo anh đấy thôi.

_Em nào có, tại anh bảo em mặc mà, giờ lại nói em muốn quyến rũ anh sao.
_Vậy là do anh.

hửm.

!!!
Anh nói nhưng tay đặt ở eo cô bóp nhẹ một cái, kéo cô nằm xuống giường, môi lưỡi chạm nhau tạo nên tiếng chóp chép vang khắp cả căn phòng.

Qua một lúc cả hai cũng rời môi nhau, cô nằm trọn vào lòng anh, ánh mắt cả hai bắt đầu lim dim rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

_____________
Đến tối!
Buổi tối đã được chuẩn bị xong hết cả, mọi người cũng bắt đầu ngồi vào bàn cùng nhau dùng bữa!
Vào bàn rồi lại không thấy anh và cô đâu, lúc này Hàn lão gia mới lên tiếng hỏi quản gia.

_Tiểu Dương và Linh Linh đâu sao không thấy hai đứa xuống cùng dùng bữa.

_Dạ thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn còn trên phòng ạ.

!!
Quản gia khuôn mặt đầy phúc hậu, đứng bên cạnh nhìn ông hơi cúi đầu giọng cung kính nói!
_Sao không gọi chúng xuống.

!!
_Vâng tôi sẽ đi ngay.

!!!
_Không cần đâu, cô ấy vẫn còn ngủ, một lát con sẽ mang lên.Hàn Hạo Dương từ trên cầu thang đi xuống nghe thấy hai người đang nói chuyện, vừa đi xuống vừa nói, bước vào bàn thản nhiên mà ngồi xuống.

Hàn phu nhân nghe anh nói vậy mà cười hài lòng nhìn anh, trong lòng bà cũng biết tại sao cô lại buồn ngủ như vậy.

Mọi người cũng hiểu nên cũng giả vờ như không biết gì, chỉ cố kiềm ném giọng cười của mình.

_Vậy có phải là nhà chúng ta sắp đón thêm một tiểu bảo bối nữa không.

!!
Lúc này ông nội Hàn mới lên tiếng, giọng cố kiềm nén mà lên tiếng.

Mọi người nghe ông nội Hàn nói vậy thì bắt đầu cười vang lên, mọi sự kiềm nén nảy giờ, bây giờ mới được bùng phát mạnh mẽ.

Cả nhà bắt đầu chuyển đề tài về tiểu bảo bối tương lai của hai người, trong bàn ăn cũng vì vậy mà trở nên náo nhiệt hơn.

_Con nghĩ cô ấy chắc sẽ sớm có tin vui thôi, bây giờ có lẽ nòng nọc của con đang phát triển trong người cô ấy rồi cũng nên!!
Hàn Hạo Dương nhìn mọi người vui vẻ như vậy mà cũng tiếp lời, khẽ cong môi cười, ánh mắt đầy sự chắc chắn mà nhìn mọi người.

Sở Diệu Linh lúc này vẫn còn đang ngủ không hay biết cuộc trò chuyện dưới nhà, mọi người vẫn đang bàn đến sôi nổi!
“Nếu như để cô biết những lời anh vừa nói không biết cô sẽ xấu hổ đến mức nào, chắc sẽ đỏ mặt kiếm cái lỗ để mà chui xuống mà trốn.

” anh nghĩ!

Đến hơn chín giờ cô mới tỉnh dậy, tay sờ vào gối bên cạnh, không còn hơi ấm nữa, cô biết anh đã dậy từ lâu.

Nằm thêm một lúc vẫn không thấy anh quay lại, cô ngồi dậy lê lết tấm thân này vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau cô bước ra, thấy anh đang ngồi trên giường, chân thì để dưới sàn, mỉm cười nhẹ nhàng bước lại gần anh nói.

_Sao anh không gọi em dậy.
_Anh thấy em ngủ say quá, nên không muốn đánh thức em.

!!
Hàn Hạo Dương nói nhưng tay bắt lấy tay cô, kéo một cái khiến cô bất ngờ mà ngồi lên đùi của anh.

Một tay đặt ở eo, tay còn lại bất lấy cằm cô mà hôn xuống, nụ hôn thật sâu thật dịu dàng!
Như muốn hút hết mật ngọt trong miệng cô, đến khi cô như hết thở nổi nữa anh mới luyến tiếc mà rời khỏi môi cô.

Sở Diệu Linh bị anh hôn đến mụ mị cả đầu óc, khiến cơ thể cô trở nên mềm nhũn mà dựa vào người anh.

Hàn Hạo Dương nào dễ dàng chịu buông tha cho cô như vậy, anh bắt đầu hôn đến cổ, rồi xuống xương quai xanh quyến rũ của cô.

Mỗi nơi đi qua đều lưu lại dấu hôn đỏ đầy ám muội của anh, môi anh di chuyển khắp nơi trên cơ thể của cô.
Cái tay không an phận mà nhào nắn hai quả đồi căng mọng của cô, tay còn lại cũng không chịu yên mò mẩn mà tìm đến nơi nhạy cảm của cô mà khai phá.

Sở Diệu Linh trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi của anh, nên cô không mặc nội y bên trong, điều này lại thuận tiện cho anh.

Ưm.

Dương.

Cô vì chịu quá nhiều tập kích từ anh, cơ thể trở nên mềm nhũn, không ngừng phát ra những tiếng nỉ non yêu kiều.

Hàn Hạo Dương khuấy động bên trong cô một lúc, anh cũng từ từ thoát y cho cả hai, cảm thấy cô đã đủ rộng anh mới hài lòng rút tay mình ra, kéo theo sợi chỉ bóng loáng.

_Vợ của em ướt quá rồi này.
_Ưm.

Dương anh đừng nói nữa.

!!
Cô nghe anh nói mà đỏ mặt xấu hổ, biết cô vợ nhỏ này của mình da mặt mỏng khiến anh càng muốn trêu trọc cô thêm.

Mặc dù nãy giờ anh muốn trêu trọc cô, mà không ngừng dày vò cơ thể cô, nhưng anh cũng đồng thời đang tự dày vò chính mình.

Cự thú phía dưới đã căng cứng đến khó chịu, không ngưng chọc chọc vào mông cô.

_Ưm.

Dương của anh cho em.

khó chịu.

!!
Hiện tại cự thú phía dưới của anh đang rất khó chịu, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng mà đi vào nơi riên tư của cô.

Hự.

A.

ưm
Bên trong cô vừa ấm vừa mềm, động nhỏ vì được lấp đầy mà không ngừng hút chặt lấy vật thô cứng của anh, khiến anh sướng đến muốn điên lên!
Động tác lúc đầu thì từ từ nhẹ nhàng, rồi càng lúc càng nhanh dần lên, mỗi cú thúc như chạm đến đỉnh điểm của cô, làm cho cô như không thể chịu nổi nữa.

_Ưm.

Dương.

chậm.

chút.
Hàn Hạo Dương bây giờ đã bị dục vọng lấn át làm sao mà nghe lời cô nói nữa.

Anh bây giờ như con thú dữ đang hưởng thức con mồi ngon của mình, chỉ tập trung cấy cày nào con để ý đến gì nữa.

Anh hành cô không biết bao nhiêu lần, đến khi cô gần như kiệt sức, anh mới chạy nước rút phóng hết mầm giống vào bên trong cô.

Xong cuộc hoan ái, anh vẫn là người bế cô vào phòng tắm, giúp cô vệ sinh, xong rồi mới trở lại giường, dùng chăn quấn quanh người rồi mới đặt cô lên sopha.

Sau đó quay lại thay một cái drap giường khác, bế cô đặt lên giường, vừa nằm xuống giường cô đã lăn ra ngủ, anh thấy vậy cũng nằm xuống ôm cô vào lòng.

Tay đặt ở chiếc bụng phẳng lì của cô mà xoa xoa, khuôn miệng nở nụ cười hài lòng mà cũng ngủ.

___________________
_Buổi sáng hôm sau.

Vẫn như mọi khi Hàn Hạo Dương vẫn là người thức sớm, anh vào phòng tắm vệ sinh xong thì xuống hoa viên chạy bộ!
Chạy hơn một tiếng đồng hồ sau anh cũng quay về phòng, cả người đầy mô hồi mà bước vào nhà tắm.

Tiếng xả nước vang lên, anh chìm trong hơi ấm của phòng tắm.

Nghe thấy tiếng động cô bất giác mở mắt ra nhìn.

Sở Diệu Linh có thể nhìn thấy thân hình quyến rũ của anh mờ mờ ảo ảo sau khung cửa kính nhà tắm, khiến cô nhìn mà đỏ hết cả mặt.
Một lúc sau, anh bước ra từ nhà tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn hờ hững phía dưới, tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước.

Thấy cô đã thức dậy, anh đi đến bên cạnh giường nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt đầy cưng chìu nhìn cô.

_Vợ em tỉnh rồi à.

!!
Cô nghe anh nói mà gật gật cái đầu một cái, nhìn anh cả người tràn đầy năng lượng không như cô cả người đau nhức mà giọng hờn dỗi nói.

_Dương tại sao lúc nào em cũng nằm im hưởng thụ, nhưng người mệt nhất vẫn là em vậy, còn anh khi xong việc lại như được nạp đầy năng lượng vậy.
Anh là trâu bò hay sao mà khỏe quá vậy.

!!
_Không phải do em yếu quá sao.

!!!
Sở Diệu Linh nghe anh nói mà càng tức giận hơn, cô nói gì cũng từng là sát thủ đấy, sức lực để đấu với mấy tên to bự cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng không ngờ khi trọng sinh vào cơ thể này, người có sức lực cao như cô lại thua anh.

Hàn Hạo Dương thấy cô cứ phụng phịu tức giận như vậy mà cười nói.

_Không sao cả, chỉ cần em cố gắng tập quen dần là được ấy mà.
_Anh muốn em tập quen dần thế nào.

!!
Cô hơi khó hiểu với câu nói của anh, nhưng nhìn mặt anh đầy gian manh nghi ngờ mà hỏi lại.

_Thì là.

anh với em ngày nào cũng vận động mạnh như vậy, đến lúc quen dần em sẽ không còn thấy mệt nữa.

_Anh.

anh, đúng là vô sĩ mà.
_Anh chỉ vô sĩ với mình vợ anh thôi.

!!
Anh thản nhiên trả lời cô, Sở Diệu Linh đúng là cạn lời với tên mặt dày vô liêm sĩ nhà anh mà.

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn, lại bị tiếng rõ cửa bên ngoài như phá tan.

Cốc.

cốc.

cốc.
Hàn Hạo Dương đứng dậy bước về phía cửa, giọng lạnh lùng cất lên.

_Có chuyện gì.

!!
_Đây là đồ mà cậu đã kêu tôi chuẩn bị.

Bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong mọi người đang đợi hai người ạ.
_Tôi biết rồi, nói với mọi người chúng tôi sẽ xuống liền.

!!
Anh nhận lấy quần áo của cô từ tay quản gia, sau đó đóng cửa bước vào đưa quần áo cho cô, bế cô vào phòng tắm giúp cô vệ sinh, thay váy cô.

___________
Một lúc sau, cả hai xuống nhà dùng bữa cùng mọi người, đang dùng bữa thì mẹ Hàn liếc thấy trên cổ cô có mấy vết đỏ đỏ.

Bà mĩm cười hài lòng nhìn đứa con trai của mình, giọng từ tốn mà hỏi cô.

_Linh Linh cổ con bị làm sao vậy.
Cô đang ăn nghe mẹ Hàn hỏi mà muốn mắc nghẹn, ấp a ấp úng mà trả lời bà, nhưng ánh mắt nhìn về phía anh như cầu cứu.

_Dạ, con!.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô chỉ cười cười, lại thấy cô cứ ấp úng không nói thành lời thì cũng lên tiếng.

_Mẹ đừng chọc em ấy nữa, da mặt em ấy mỏng sẽ xấu hổ đó.

!!!
Suốt cả bữa ăn ai cũng nhìn cô khẽ cười, cô thì ngại muốn chết còn anh thì cười như được mùa vậy.

_Linh Linh ngoan, cháu ăn nhiều vào để bồi bổ sức khỏe.
Như vậy chắt của ông sinh ra mới thông minh lanh lợi, khỏe mạnh được.

!!
_Hả ông nội, ông nói gì cháu không hiểu.

?
_Haha, có chắt cho ta bế chứ còn sao nữa.
Tiểu Dương đã nói chắc chắn rằng trong tháng tới con sẽ có thai mà.

!!
Sở Diệu Linh nghe mà đỏ cả mặt, suýt chút nữa cô đã bị sặc hết cơm đang nhai trong miệng mà ho sặc sụa mấy tiếng.

Khụ.

khụ.

khụ!
“Có thai sao, chẳng lẽ mọi người đã biết hết chuyện tối qua rồi sao”!
Cô quay sang trừng mắt với anh, anh lại giả vờ như không thấy gì, trưng ra bộ mặt như không hề quan tâm hay nghe cuộc trò chuyện vừa rồi mà vỗ vỗ nhẹ lưng giúp cô.

Khiến cho cô vô cùng bực tức, đỏ mặt mà xấu hổ, không biết anh còn nói gì với mọi người nữa đây.

Ba Hàn nhìn Sở Diệu Linh xong lại quay sang nhìn mẹ Hàn, cả hai nhìn nhau cười tủm tỉm, một lúc ông cũng làm mặt nghiêm túc mà nói.

_Hai đứa cũng nên đi đăng kí kết hôn đi.
_Phải đấy, đằng nào tháng sau cũng kết hôn, bây giờ hai đứa cũng nên đăng kí là vừa rồi.

!!
Mẹ Hàn cũng tiếp lời chồng mình, tuy hai người chênh lệch tuổi tác một chút, nhưng lại không tạo cảm giác gượng ép.

Bà lại rất hài lòng về cô, cũng rất vui vì con trai của bà đã tìm được hạnh phúc, nên phải nhanh chóng rước cô về nhà.

Không để lâu, cô bị người khác cướp mắt không biết con trai bà sẽ lại ế đến khi nào nữa.

_______________
Sau bữa ăn, cô và anh tạm biệt mọi người quay về biệt thự riêng của anh.

Chiếc xe lăn bánh vào hoa viên biệt thự Thanh Uyển, anh xuống xe vòng qua mở cửa giúp cô.

Cả hai cùng nhau nắm tay đi vào nhà, vào phòng anh giúp cô chuẩn bị quần áo thoải mái, cô mĩm cười vào phòng tắm thay ra.

Còn anh thì qua thư phòng giải quyết một số vấn đề ở công ty, thư phòng và phòng để quần áo nối nhau bằng một cánh cửa.

Một lúc sau cô bước ra, thấy anh không có trong phòng, nghĩ anh đã qua thư phòng nên cô cũng qua đó tìm anh.

Cô bước tới thoải mái mà ngồi vào lòng anh, đầu dựa vào ngực anh mà tận hưởng mùi hương nam tính trên người của anh.

_Sao không nghĩ ngơi.

hửm.

đêm qua vợ đã rất mệt mà.
Nhìn cô vợ nhỏ đang ngồi trong lòng mình, khiến anh không khỏi yêu thương, giọng đầy sủng nịnh nói.

_Không có anh em không ngủ được.

!!
Cô chu môi làm nũng với anh, đúng là cô đã quen hơi của anh, nếu không có anh ôm cô không ngủ ngon được.
_Được, vậy đợi anh một chút, xong việc sẽ ôm em ngủ ngay.

!!!
_Dương, em có thể hỏi anh một chuyện không.

!!
_Chuyện gì.

!!
_Em có thể đến công ty của anh làm việc được không.
Ngón tay thon dài đang rõ thoăn thoát trên bàn phím máy tính, nghe câu nói của cô mà dừng lại, nhíu mày nhìn cô mà nói.

_Tại sao lại muốn đi làm.

hửm.

ở nhà đi anh nuôi em.

!!!
_Không chịu đâu, em muốn đi làm, ở nhà em buồn chán lắm.

!!
_Anh nói không được là không được.
Thấy anh đã cương quyết như vậy, cô có nói sao anh cũng không chịu, bây giờ cô chỉ còn cách sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng của mình thôi.

_Chồng à, anh cho em đi làm đi mà.

!!
Tiếng chồng từ miệng cô phát ra ngọt ngào làm sao, âm thanh mềm mại làm tim anh như muốn tan chảy, anh thật hết cách với cô mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro