Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Hạo Dương hôm nay tự mình lái xe đưa cô đến một nông trại sạch của gia đình ở vùng ngoại ô thành phố!
Đây là nơi chủ yếu cung cấp thức phẩm sạch cho Hàn gia, bình thường không ai được vào chỉ những người chăm sóc ở đây mới được ra vào!
Anh dẫn cô đi một vòng quanh nông trại, đi qua rất nhiều khu trồng rau, nuôi cá, chăn nuôi!
Ở đây chủ yếu là trồng trọt, chăn nuôi tự nhiên không sử dụng thuốc hay chất kích thích tăng trưởng nào, nên mọi thứ rất sạch.

Đi một lúc thì dừng lại ở khu trồng rất nhiều loại trái cây, anh dẫn cô đi đến vườn dâu tây, trái nào trái nấy vừa to vừa đỏ lại căng mọng nhìn mà muốn ăn ngay!
_Dương, em có thể hái để ăn không.

!!
Cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đầy mong chờ.

Hàn Hạo Dương nghe cô hỏi, anh không nói gì thản nhiên ôm lấy eo cô đi đến dàn dâu tây đang mùa thu hoạch, chín mọng, dùng tay hái một quả vừa to vừa đỏ đưa đến miệng cô.

Sở Diệu Linh nhai quả dâu tây trong miệng, cảm nhận sự ngọt ngào đến tận tim ấy, cô ăn hết quả này đến quả khác!
Qua một lúc anh dẫn cô đi đến một nơi mà anh vừa cho cải tạo lại, anh muốn dành bất ngờ này cho cô!
Hàn Hạo Dương bảo cô nhắm mắt lại đi theo sau anh, vừa đi anh vừa nắm tay cô thật chặt! đi một đoạn thì anh dừng lại!
_Linh Linh, em mở mắt ra được rồi.
Sở Diệu Linh từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là cả một cánh đồng đầy hoa hướng dương, những bông hoa không ngừng thay nhau đua sắc dưới ánh mặt trời!
Cô bất ngờ quay sang nhìn anh, ánh mắt long lanh ngắn nước, cô rất vui, rất hạnh phúc, nhìn anh mà nở nụ cười tươi rạng rỡ!
_Có thích không.

hửm.

!!Hàn Hạo Dương vừa nói vừa dẫn cô đi đến bên cạnh những bông hoa hướng dương! hương hoa lan tỏa khắp cả cánh đồng.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào những cánh hoa, cánh mũi hít hà hương thơm của hoa, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

_Thích ạ, Dương cảm ơn anh đã làm tất cả vì em.
Hàn Hạo Dương không nói gì, chỉ hôn nhẹ lên trán cô, cả hai dạo quanh cánh đồng hoa một lúc cô nhìn anh nghi hoặc hỏi.

_Sao anh lại biết em thích hoa hướng dương vậy.
Hàn Hạo Dương nghe cô hỏi mà mỉm cười nhìn cô, anh nhớ lại lần gặp cô lúc ở Sở gia khiến anh nhớ mãi.

Lúc đó một cô gái nhỏ, tay chân lắm lem, khuôn mặt dính một ít bùn đất, đang ngồi chăm sóc vườn hoa hướng dương!
Dưới ánh nắng len lỏi qua những tán cây xanh, cả người cô gái ấy tỏa ra sức hút vô cùng, khiến anh say nắng lúc nào không biết!
_Tất cả mọi thứ liên quan đến em anh đều muốn biết.

!!!
Sở Diệu Linh nghe anh nói mà ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh.

Cả hai trao nhau nụ hôn sâu, nụ hôn không chứa dục vọng chỉ đơn thuần của hạnh phúc, tình yêu họ dành cho nhau nhiều như thế nào.

Cả hai quyến luyến không rời dưới ánh mặt trời, hương hoa lan tỏa, màu sắc rực rỡ tạo nên một bức tranh hữu tình.

___________________
Một lúc sau, Hàn Hạo Dương đưa cô đến một căn nhà sàn đựơc làm bằng gỗ lim.

Sở Diệu Linh nhìn căn nhà phía trước mà ngơ ngác nó quá đẹp lại không kém phần sang trọng.

_Wow.

Dương căn nhà này thật là đẹp.

!!
Sở Diệu Linh kinh ngạc nhìn căn nhà được thiết kế rất đẹp, tất cả gỗ của ngôi nhà thuộc hàng đắc đỏ, nội thất bên trong cũng được sắp xếp rất hài hòa.

Căn nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, một gian bếp! bên ngoài là một cái hồ khá rộng, hai bên căn nhà được bao bọc bởi cả vườn hoa đầy màu sắc!
Đây là nơi những lúc Hàn Hạo Dương cảm thấy mệt mỏi sẽ về đây nghỉ ngơi, không khí vô cùng trong lành rất thích hợp với anh, người lạnh lùng ít nói.

Anh cười nắm tay cô đi vào nhà, đi đến phòng khách mà ngồi xuống ghế, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vuốt nhẹ tóc cô hỏi.

_Tối nay em muốn ăn gì! !!
_Ăn gì cũng được! Hay là để em nấu bửa tối được không.
Sở Diệu Linh suy nghĩ hồi lâu rồi hơi ngập ngừng nhìn anh lên tiếng.

_Em biết nấu! !!
Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô.

_Được chứ! anh cứ ngồi đây chờ đi.
Cô nói rồi đứng dậy đi thẳng vào bếp, không thèm quay lại nhìn anh một cái, dám khinh thường cô hả.

Hàn Hạo Dương cũng không nghĩ gì nhiều lấy laptop ra làm việc, lâu lâu lại nhìn vào bếp xem cô làm gì.

Bước vào bếp cô đeo tập dề, rồi bận rộn với đống nguyên liệu có sẵn ở đây!
Nhìn cách cô thái thịt, nhặt rau một cách rất thuần thục như đây là việc cô vẫn hay làm hằng ngày.

Hàn Hạo Dương nhìn cô đầy kinh ngạc, tiểu thư kiêu ngạo như cô cũng biết nấu ăn sao.

“Haizz.

anh thật đúng là vô tâm mà”
Anh nghĩ rồi lắc đầu một cái, xong lại tiếp tục làm việc trên laptop.

———————–
Qua một lúc, một bàn thức ăn thịnh soạn, có đầy đủ cả món mặn, món canh, món xào!
Sở Diệu Linh tự tin nhìn bàn đầy thức ăn do mình làm ra mà lấy làm kiêu hãnh, bước ra phòng khách gọi anh.
_Dương! Có thể vào dùng cơm rồi.

!!
Anh nghe cô gọi, gấp laptop lại, đứng dậy bước vào bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.

Thấy anh ngồi xuống cô đưa chén cơm cho anh, cô cũng ngồi xuống đối diện anh, cả hai bắt đầu đọng đũa.

Nhìn bàn thức ăn đang tỏa hương thơm nghi ngút hơi chần chừ, nhưng anh vẫn cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào miệng.

Cảm nhận được mùi vị lan tỏa trong miệng khiến anh có chút bất ngờ, sau đó cũng nếm thử những món khác đúng là món nào cũng rất ngon.

Sở Diệu Linh nhìn anh ăn ngon như vậy mà hài lòng hỏi anh.

_Anh thấy sao, em nấu có ngon không.

!!
_Rất ngon.
Anh nhìn cô giống như cô vợ nhỏ ngày ngày nấu cơm đợi chồng về mà hài lòng nhếch mép cong môi cười mà lên tiếng.

Sau khi dùng xong bữa tối, cả hai nắm tay nhau ra phía trước cửa nhà đi dạo, ngắm cảnh, ngắm sao các thứ!
Phía trước có một chiếc ghế dài được làm bằng gỗ, được đặt ngay bên cạnh vườn hoa!
Không khí buổi tối tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió xào xạc qua những tán lá cây, phía xa xa chỉ thấy những ánh đèn đường lấp lánh đang soi sáng.

Hàn Hạo Dương đỡ cô ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, cả hai cùng nhau ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trong đêm!
Sở Diệu Linh cảm thấy nơi này thật bình yên, cô dựa đầu vào vai anh, mong cảm giác hạnh phúc này dừng mãi ngay khoảnh khắc này!
Anh thấy cô như vậy chỉ cười nhẹ rồi vòng tay qua ôm lấy eo cô!
Hàn Hạo Dương không biết anh đã yêu cô từ lúc nào, nhưng bắt đầu từ bây giờ anh sẽ nắm tay cô thật chặt, dù ra sao cũng sẽ không buông!
****************
Qua một lúc lâu, cả hai vào nhà, anh dẫn cô vào phòng vuốt tóc cô đầy cưng chìu mà lên tiếng.

_Em vào tắm trước đi, anh sẽ gọi Trác Viễn chuẩn bị quần áo cho em! !!
Hàn Hạo Dương nói xong bước ra ngoài đống cửa lại.

Sau khi anh rời đi cô cũng đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm mọi thứ được chuẩn bị rất đầy đủ, toàn bộ những thứ mà sử dụng hằng ngày như dầu gọi, sữa tắm đều có hết! !
Sở Diệu Linh cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô búi tóc cao, rồi lấy sữa tắm của anh ra dùng.

Một lúc sau, cô bước ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn, bước đến tủ đồ của anh lấy một chiếc áo sơ mi trắng mặt vào.

Người cô nhỏ nhắn so với chiếc áo anh thì lại quá to, chiếc áo dài qua mông, để lộ đôi chân thon dài không khuyết điểm!
Trong lúc chờ anh quay lại, cô leo lên giường ngồi xem điện thoại!
____________
Ở bên ngoài lúc này, anh đang nói chuyện với Trác Viễn vấn đề quan trọng trong bang.

_Lão đại bang Hắc Hổ đã cho người tấn công vào một số căn cứ nhỏ của chúng ta.

!!
_Bên ta có thiệt hại gì không.

!!
Anh tức giận lên tiếng
_Người của mình đã tiêu diệt được đám người đó! nhưng.
bên ta có hai người chết và một số người bị thương.

!!
Trác Viễn biết anh đang tức giận giọng hơi ngập ngừng nói.

Ai ai không biết anh nổi tiếng là sát vươnng của hắc đạo, nhưng lại rất quan tâm đám đàn em của mình.

_Cậu sắp xếp ổn thõa cho gia đình của những người chết đi.

ngày mai tôi sẽ quay về giải quyết.
_Dạ lão đại! !!
_Mà này ngày mai cậu đem một số quần áo phụ nữ đến đây cho tôi.
Trác Viễn nghe anh nói mà ngơ ngác một lúc , xong cũng chỉ vâng một tiếng rồi tắt máy!
————————–
Một lúc sau, Hàn Hạo Dương mở cửa bước vào, đập vào mắt anh là đôi chân dài trắng nõn nà của cô, khiến anh phải nuốt nước miếng mấy lần.

Sở Diệu Linh nghe thấy tiếng mở cửa, ngước lên nhìn thấy anh bước vào thì vui mừng bước lại ôm eo anh lên tiếng.

_Anh xong việc rồi à.

!!
Hàn Hạo Dương cưng chìu hôn lên trán cô một cái, tay vòng ôm lấy eo cô.

_Sao vẫn chưa ngủ.

hửm.

!!
_Em đợi anh.
Cô nhìn anh giọng thành thật không chút giả dối lên tiếng.

Anh ngửi thấy mùi hương trên người cô rất quen thuộc, anh nghiêng đầu bên tai cô nói nhỏ.

_Em là đang muốn quyến rũ anh sao.

!!
Hơi nóng phả vào vành ta của cô làm nó đỏ ửng lên, khiến cô hơi lúng túng.

_Em không có.
_Vậy sao em lại mặc áo của anh còn sử dụng sữa tắm của anh.

hửm.

!!

Lời chưa dứt anh đã cúi xuống cắn mút lấy môi cô, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau đến khi cô không thể thở nổi nữa anh mới buông tha.

_Linh Linh cho anh.
Ánh mắt Hàn Hạo Dương nhiễm màu dục vọng, nhìn cô yêu chìu mà lên tiếng, anh muốn cô tự nguyện.

Sở Diệu Linh bị anh hôn đến mụ mị cả đầu óc, người mềm nhũn dựa vào người anh.

nghe anh hỏi cô không nói chỉ gật đầu một cái như đồng ý với anh.

Cô cũng muốn để dành cái quý giá này cho người cô yêu thương, mà anh lại là người cô yêu, trao cho anh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Anh thấy cô đồng ý, vui mừng nhấc bổng cô lên, hai tay anh bợ lấy bờ mông căng mịn của cô mà đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Cả thân hình to lớn áp lên người cô, đặt môi mình vào môi cô mà hôn, nụ hôn dịu dàng nhưng có phần gấp ráp, cánh môi đỏ hồng bị anh hôn đến sưng đỏ.

Anh mới luyến tiếc rời khỏi môi cô, hôn dọc xuống cổ, xương quai xanh mê người, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu đỏ.

Chiếc áo sơ mi xộc xệch làm lộ ra hai quả đồi căng tròn lấp ló qua lớp áo, khiến anh nhìn đến say mê, cự thú phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng.

Hàn Hạo Dương không chờ đợi thêm được nữa, anh giật phăng chiếc áo sơ mi trên người cô, hàng cúc áo văn tứ tung, nút còn nút mất, sau đó liền vứt xuống sàn nhà.

Thân thể trắng nõn nà hiện ra trước mắt, anh không chần chờ gì cúi xuống hôn lên một bên quả đồi ấy như đứa trẻ khát sữa mà thỏa sức cắn mút.

Đầu lưỡi ve vãng viền quanh hạt đỉnh hồng mà yêu thương, lâu lâu lại cắn miết một cái, bên còn lại tay anh nhào nắn đến đủ mọi hình dạng.

Cả cơ thể dán chặt vào lồng ngực của anh, cảm nhận được tùng nhiệt độ thay đổ trên cơ thể.

Rất nhiều khoái cảm đè lên điểm yếu của cô, miệng không ngừng phát ra những âm thanh kiều diễm!
Ưm.

ưm.

Ưm.
Dương.

đừng.

cắn! đau! em.

Hai bên hạt đỉnh hồng bị anh hôn đến sưng đỏ, chịu quá nhiều kích thích mà dựng đứng lên, như vậy anh mới hài lòng mà buông tha, hôn dài xuống chiếc bụng phẳng lì của cô.

Từ từ tiến đến điểm nhạy cảm của người con gái yêu thương, anh nâng rộng hai chân cô lên thành hình M, nhìn ngắm nơi riêng tư của cô khiến anh đê mê!
Á.

Dương.

anh.

đừng.

nhìn.

Sở Diệu Linh ngại ngùng đến đỏ mặt khi thấy anh thật sự là đang nhìn ngắm nơi riêng tư của mình, giọng xấu hổ nỉ non lên tiếng như van xin.

Hàn Hạo Dương bây giờ đâu còn nghe lời cô nói nữa, cả cơ thể như bị lý trí lấn át, lập tức áp mặt mình vào nơi riêng tư đã sớm trơn ướt của cô nâng niu hết sức dịu dàng.

Cái lưỡi thuần thục trêu đùa đóa hoa ấy đến khi sưng lên, lâu lâu lại dùng răng nhẹ miết một cái.

Á.

đừng.

nơi.

đó.

bẩn.

lắm.

Đóa hoa mới nở lần đầu chịu tác động mạnh mà giật giật mấy cái, liền tuôn ra một dòng nước trắng đục.

Cô chòm người muốn ngồi dậy đẩy anh ra khỏi nơi đó nhưng không được, anh bây giờ như con thú dữ mà dần dần hút hết mật ngọt bên trong cô.

Chiếc lưỡi thuần thục mà di chuyển càng lúc càng sâu hơn, tìm đến điểm yếu của cô mà không ngừng khuấy đảo mạnh mẽ.

Ư.

ưm.

a
Sở Diệu Linh bây giờ cảm nhận đừng đợt khoái cảm dâng lên, mà không ngừng phát ra từng tiếng nỉ non, dường như khiến cô rất thoải mái.

Động nhỏ bị anh không ngừng khai phá mạnh mẽ mà tuôn ra một dòng nước trắng đục.

Anh không cam tâm để nó chảy hết ra ngoài mà nhanh chóng hút hết tinh hoa ấy xuống cổ họng của mình.

Hàn Hạo Dương bật ngồi thẳng dậy, hơi liếm nhẹ khóe môi mình một cái tỏ vẻ hài lòng nhìn cô đầy tà mị, nhưng khuôn mặt ấy lại đẹp đến nao lòng.
_Của em không bẩn.

!!
Nói xong anh nhanh chóng cởi phăng chiếc áo sơ mi trắng của mình ra, quăng sang một bên, cúi người xuống chiếm giữ đôi môi ngọt ngào của cô.

Nụ hôn sâu, dần dần di chuyển đến cổ, xương quai xanh, chợt dừng lại anh nhìn hai quả đồi căng tròn đang nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp của cô đúng là mê hoặc lòng người mà.

Hàn Hạo Dương cảm nhận cự thú phía dưới đã bất đầu có phản ứng, anh cúi xuống ngậm lấy một bên quả đồi ấy mà cắn mút đến đê mê.

Bên còn lại bị bàn tay to lớn của anh so nắn đủ hình dạng, lâu lâu lại vân vê hạt đỉnh hồng nhẹ nhàng mà yêu thương.

Cả người Sở Diệu Linh bắt đầu có phản ứng lại, không ngừng phát ra tiếng nỉ non bên tai anh.

Ư.

ưm.

Cô bị khích thích đến mụ mị đầu óc, vòng tay ôm lấy cổ anh mà đáp lại nhiệt tình, anh cũng nhiệt tình mà đáp trả lại.

Bàn tay của anh cũng dần di chuyển xuống phía dưới mà khám phá động nhỏ, bên dưới sớm đã không chịu nổi sự tác động của anh mà sớm trở nên trơn ướt.

Anh không nói không rằng, trực tiếp cho vào một ngón tay vào sâu trong động nhỏ mà thăm dò.

A.

đau.

Động nhỏ vì bị xâm nhập bắt ngờ, cảm nhận cơn đau kéo đến khiến hai chân muốn khép chặt lại!
Anh như biết rõ suy nghĩ của cô, bắt lấy cái chân đang cố khép lại, trực tiếp cho thêm hai ngón, ba ngón cứ như vậy mà liên tiếp ra vào.

A.

ưm.

Qua một lúc thấy cô đã mở đủ rộng, bên dưới dần quen với sự ma xát này của anh, ngay sau đó anh liền đứng dậy cởi phăng chiếc quần âu, giải phóng cự thú đã căng phồng đến khó chịu từ nảy giờ.

Nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô một cái, tựa như báu vật mà nâng niu trân quý.

Hự!.

Phía trên anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, bên dưới thì trực tiếp thúc mạnh một cái vào sâu bên trong cô.

Á.

đau.

Dương.

đau.

quá.

Sở Diệu Linh mơ màng cảm nhận cơn đau từ dưới như truyền đến đại não mà kêu lên một tiếng.

Từng tầng lớp lớp mị thịt như muốn siết chặt lấy anh, khiến anh suýt chút không thể kìm chế được mà bắn hết tinh hoa ra ngoài.

Hai chân của cô vì đau mà run rẩy, hai tay bấu chặt vào drap giường khiến nó nhăn nhúm lại.

_Linh Linh ngoan, thả lỏng một chút sẽ hết đau ngay.

!!
Hàn Hào Dương nói rồi hôn lên môi cô, tay vuốt ve hạt đỉnh hồng giúp cô thoải mái mà quên đi cơn đau phía dưới mang đến.

Cảm nhận phía dưới cô đang dần thả lỏng anh bắt đầu di chuyển ra vào nhẹ nhàng.

Cơ thể nhạy cảm của cô run lên, cắn chặt môi cảm nhận sự đau đớn của vật cứng đầy gân guốc kia vẫn ra vào bên trong cô.

Qua một lúc cô mới bắt đầu quen với kích cỡ này của anh, động tác ra vào càng lúc càng nhanh hơn, cảm giác rạo rực chạy khắp người khiến Sở Diệu Linh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vòng tay qua cổ ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh, cả hai thân thể như muốn hòa quyện vào nhau.

Anh càng dùng sức càng mạnh, đâm thật vào bên trong cô sau mỗi lần ra vào.

Ư.

ha.

ưm
Hự.

hự.

Qua một lúc lâu anh bắt đầu chạy nước rút, thúc mạnh một cái phóng hết mầm giống của anh vào trong cô.

Chưa để cô kịp lấy lại sức, anh dùng gối kê dưới hông, gác một chân cô lên vai anh rồi lại thúc thật mạnh vào bên trong cô.

Bên ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi vào cả căn phòng, một nam một nữ cả người mồ hôi nhễ nhãi đang khôbg ngừng quấn lấy nhau không rời.

Hòa cùng tiếng nỉ non yêu kiều của người phụ nữ là tiếng thở dốc của người đàn ông, cả căn phòng ngập tràn mùi hoan ái, dễ khiến người ta phải đỏ mặt khi vô tình trong thấy.

Cô khó khăn phát ra từng tiếng, giọng nỉ non mà van xin anh dừng lại.

Ưm.

Dương.
dừng.

lại.

em.

sắp.

không! chịu.

nổi.

nửa.

_Ngoan thêm một hiệp nữa.
Nói xong anh trực tiếp lật người cô lại, để cô lên trên người anh, tư thế này vô cùng ái muội, khiến cô cũng phải đỏ mặt thẹn thùng nhìn anh.

Cự thú một phát đâm vào lúc cán, chạm đến điểm G nhạy cảm của cô, động nhỏ như nuốt trọn vật thô cứng vào bên trong, từng cái miệng nhỏ thi nhau mà cắn mút thật chặt.

Ưm.

Hự.

hộc.

Hai tay giữ lấy eo nhỏ của cô mà bóp chặt, in hằn dấu mười ngón tay lên da thịt của cô, nâng lên hạ xuống theo từng cú nhún nhảy của cô, mỗi lần ra vào đều đâm thật sâu vào điểm nhạy cảm của cô.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy vết máu trên drap giường mà nhếch môi cười vẻ mặt đầy hài lòng, vì anh là người đầu tiên của cô!
Sau đó hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô, tay cũng bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể.

Ưm.

Cô vì bất ngờ mà nỉ non lên một tiếng, như vô tình đánh thức con quái vật kia của anh, từ từ ngốc đầu đứng dậy.

Hít hà mùi hương trên cơ thể cô làm anh không thể kiềm chế được, sau đó lập tức lật người cô lại.

Hôn dọc sóng lưng trắng ngần của cô, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết đỏ đầy ái muội.

Hàn Hạo Dương từ từ tiến vào từ phía sau, thúc mạnh một cái vào sâu trong động nhỏ ướt át của cô.

Hừ.

Tư thế này khiến anh vào sâu hơn, kích thích đến đê mê khiến anh ra vào càng nhanh hơn.

Ưm.

anh.

chậm.

chút.

_Ngoan gọi tên anh.

!!!
_Á.

Dương.
anh.

chậm.

lại.

a.

a.

Hàn Hạo Dương ra vào càng lúc càng nhanh hơn, tay giữ chặt lấy eo cô mà thúc mạnh.

Bây giờ anh như bị dục vọng chiếm lấy, làm sao có thể nghe lời cô nói nữa.

Hàn Hạo Dương anh bị cấm dục hai mươi mấy năm nay, hôm nay làm sao có thể buông tha cho cô dễ dàng được.

Anh điên cường chiếm hữu, nhìn người con gái dưới thân nỉ non mà không thể kiềm chế được.

Không gian yên tĩnh trong đêm khuya dưới anh đèn mờ mờ ảo ảo, hai thân thể quấn lấy nhau không rời.

Hai cơ thể ướt đẩm cả mồ hôi, drap giường cũng nhăn nhúm lại, từng tiếng va chạm da thịt làm người nghe phải đỏ mặt.

Cả căn phòng tràn ngập mùi hoan ái của hai người, chỉ nghe tiếng nỉ non của người phụ nữ cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông.

Không biết anh ra vào trong cô bao nhiêu lần, đổi biết bao nhiêu tư thế.

Đến lúc cô kiệt sức mà ngất đi, anh mới chạy nước rút rồi bắn hết mầm giống của anh vào bên trong.

Qua một lúc, sau khi đã thỏa mãn dục vọng của bản thân, anh mới chịu rút ra, kéo theo một dòng nước trắng đục tràn ra.

Sau đó anh bế cô vào nhà tắm, giúp cô rửa sạch lại dư vị hoan ái vừa rồi, lấy khăn quắn ngang người rồi bế cô đến ghế sopha đặt xuống.

Anh quay lại thay một chiếc drap giường khác, rồi mới bế cô lên giường.

Xong anh cũng leo lên giường nằm ôm cô vào lòng, chỉnh lại tư thế cho thoải mái, dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô.

_Linh Linh bắt đầu từ bây giờ em sẽ là người phụ nữ của anh! !
_Ừm em là của anh hết.

!!
Sở Diệu Linh hai mắt vẫn đang nhắm chặt, không biết là đang ngủ hay là mơ vừa nghe thấy lời anh nói.

Anh cưng chìu ôm cô vào lòng, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

***********
Sáng hôm sau anh thức dậy từ sớm theo thói quen, nhưng vẫn nằm im lặng ôm cô, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc ngủ say!
Sở Diệu Linh mơ màng tỉnh dậy cũng đã hơn chín giờ sáng, cô nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn người trước mặt.

Đập vào mắt cô là bờ ngực rắn chắc của người đàn ông, anh thấy cô đã thức nhưng vẫn giả vờ ngủ, tay anh vẫn đặt trên eo.

Cô ngước lên nhìn khuôn mặt của anh, khuôn mặt góc cạnh, mặt đã đẹp, mà da cũng đẹp nữa thiệt là cái nhan sắc yêu nghiệt mà.

Không kiềm chế nổi cô đưa tay lên chạm nhẹ khuôn mặt anh, chạm nhẹ cánh môi mỏng mà vuốt ve nhè nhẹ.

Hàn Hạo Dương cảm nhận tay của cô đang sờ vào mặt mình, rất nhanh tay anh đã bắt lấy cánh tay đang làm loạn kia của cô.

_Sáng sớm đã muốn quyến rũ anh sao.

hửm!
Anh hơi nghiêng đầu xuống hôn lên mu bàn tay cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu, như một vật trân quý.

Cô nhìn thấy hành động ôn nhu cưng chìu của anh mà e thẹn, hai má đỏ bừng.

cuộn tròn vào chăn bông mà trốn.

Thấy cô như vậy anh chỉ cười tươi nhìn cô, anh tiếng đến giật phăng chiếc chăn bông ra, ôm cô vào lòng, hôn lên khắp cả mặt cô.

_Linh Linh anh yêu em.

!!
Nghe được lời từ miệng anh nói làm cô hơi ngơ ngác nhìn anh cười thẹn thùng mà lên tiếng.

_Dương em cũng yêu anh rất nhiều.
Lời vừa dứt môi anh đã áp môi cô, nụ hôn không dục vọng chỉ chứa đầy hạnh phúc.

Cô bị anh hôn đến thở không nổi nữa, tay đẩy đẩy ngực anh mà khó khăn hốt lên từng tiếng.

_Dương em đói rồi.

!.

_Được, thay đồ xong sẽ dẫn em đi ăn.

!!!
Hàn Hạo Dương nói rồi bước xuống giường vương tay, ôm lấy cô định bước đi.

_Á.

Dương anh thả em xuống em có thể tự đi được!
Cô chưa kịp nghe hết lời anh nói đã bị anh nhấc bổng lên, cả người trần như nhộng phơi bày trước mặt anh, khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt.

Cô giật nảy mình, cả người cựa quậy trong lòng anh, giọng xấu hổ nhìn anh.

_Em chắc mình có thể tự đi được.

!!
Hàn Hạo Dương nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự cưng chìu, môi nhếch lên cười nhẹ, từ từ thả người cô xuống,.
Sở Diệu Linh vừa nhấc chân thì cơn đau dưới hạ thân truyền tới, khó khăn bước đi, đi chưa được hai bước đã phải khụy xuống.

Bổng từ phía sau một lực nhấc bổng lên, anh không nói không rằng bế cô vào phòng tắm.

Xả nước vừa đủ ấm vào bồn, anh nhẹ nhàng đặt cô vào, sau đó mới đi ra ngoài.

_Anh lấy đồ cho em.
Cô cũng không nói gì, nhắm hai mắt lại, ngã người ra phía sau thành bồn mà thư giãn.

Một lúc anh quay vào quần áo đã chỉnh tề, bước đến bế cô ra giường, giúp cô thay lại bằng một chiếc váy khác.

Anh tiến đến phía tủ lấy ra một tuýt thuốc mỡ, bước đến phía giường.

_Ngoan dang rộng chân ra anh giúp em bôi thuốc.

!!
Anh nhìn cô đầy sủng nịnh mà lên tiếng.

_Em có thể tự bôi được, anh làm vậy em sẽ xấu hổ.

!!
Cô nghe nghe anh nói thật sự là muốn kiếm cái lỗ để chui xuống mà.

_Không được.

để anh bôi giúp em.
Lời nói vừa dứt, anh đã bắt lấy hai chân cô dang rộng ra, nhẹ nhàng bôi thuốc vào nơi tư mật của cô đã bị anh dày vò đến sưng đỏ.

Một lúc sau, hai người cùng nhau nắm tay bước ra khỏi phòng, trên người quần áo đã chỉnh tề.

Vừa bước khỏi cửa đã gặp ngay Trác Viễn, có lẽ là đã đến từ sớm.

_Boss.

Sở tiểu thư.

!!
Trác Viễn vừa nhìn thấy hai người đi ra, liền bước đến chào hỏi, sau đó mở cửa xe để hai người ngồi vào.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chạy thẳng đến một nhà hàng sang trọng ven bờ hồ, hai người bước xuống xe đi vào dưới sự kinh ngạc lẫn ánh mắt ghen tị của những người xung quanh.

Chàng trai thì khuôn mặt đầy góc cạnh, không kém đi phần lạnh lùng cao ngạo thường ngày.

Cô gái thì vô cùng xinh đẹp, dáng người mãnh mai, khuôn mặt thuần khiết nhưng lại rấtquyến rũ.

Phải nói là cả hai vô cùng xứng đôi, khiến ai ai nhìn thấy cũng đều phải ghen tị.

Nhưng cái khiến họ ranh tị hơn là cả hai cùng bước xuống từ chiếc xe phiên bản giới hạn, không phải ai cũng có thể sở hữu nó, đúng không phải người tầm thường.

Hai người bỏ qua lời bàn tán của những người xung quanh, như không nghe thấy mà đi thẳng vào nhà hàng.

Cả hai là người không thích ồn ào nên anh đã căn dặn sắp xếp một phòng bao yên tỉnh.

Qua một lúc, cả hai dùng bữa xong anh cũng đưa cô về biệt thự ở thành phố S.

*************
Chiếc xe chạy cả hết cả buổi, cũng về đến biệt thự của cô, Hàn Hạo Dương bước xuống sau đó vòng qua mở, cửa nắm tay giúp cô bước ra, nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng.

_Ngoan ở yên đây đợi anh, xong việc sẽ đến tìm em ngay.

!!
Hàn Hạo Dương ôn nhu nhìn cô dịu dàng lên tiếng, giọng quyến luyến không rời nhìn cô.
_Vâng, em biết rồi.
Anh cưng chìu hôn lên trán cô, anh biết cô rất hiểu chuyện, sẽ không vì vậy mà giận anh!
_Không được gặp riêng bắt cứ người đàn ông nào.

nhất là tên họ Lãnh kia.

!!
Sở Diệu Linh ngây người nhìn anh, anh ấy biết Lãnh Phong sao, suy nghĩ một lúc cũng lên tiếng muốn trêu anh một tí.

_Tại sao em không được gặp chứ.

anh gặp mấy cô chân dài thì được à.
Cô chu môi làm nũng, vẻ mặt giận dỗi nhìn anh mà lên tiếng.

Hàn Hạo Dương nhíu mày nhìn cô, nhưng rất nhanh đã giãn ra nhếch môi cười nhìn cô đầy cưng chìu.

Nhìn cô như vậy anh thật sự không muốn đi một chút nào, chỉ muốn ăn cô ngay lập tức.

_Anh sẽ tránh xa những người phụ nữ kia ra! nhưng anh sẽ ghen nếu em gặp riêng người đàn ông khác.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.

_Anh sẽ ghen sao.

!!
_Ngốc quá.

anh sợ người khác sẽ cướp em khỏi anh.
Hàn Hạo Dương vừa nói vừa chạm nhẹ cánh môi cô, sau đó ôm cô vào lòng thật chặt.

_Em sẽ nghe lời, ở yên chờ anh quay lại.
Hai người ôm nhau thật chặt, nghe lời cô vừa nói, anh hài lòng mà nở nụ cười ma mị ghé vào tai cô nói nhỏ, lời nói hơi ngập ngừng.

_Nếu em dám không nghe lời, lúc anh quay lại em sẽ.

em sẽ không thể xuống giường được đâu.

!!
Nói xong anh hôn lên trán tạm biệt cô, rồi sau đó đi vào xe, chiếc xe rất nhanh đã mất dạng.

Sở Diệu Linh đứng nhìn xe anh dần dần mất dạng, thì phía sau một chiếc xe khác ngừng ngay bên cạnh.

Lãnh Phong từ phía sau chạy đến nhìn thấy cô thẩn thờ nhìn phía trước mà tò mò hỏi.

_Người đẹp em đứng đây làm gì vậy.

!!
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, đưa mắt liếc xéo hắn một cái, không nói gì đi thẳng vào nhà.

Lãnh Phong cũng lái xe chạy vào sân, thản nhiên bước vào nhà, cứ như nhà hắn không bằng.

Thấy cô đang ngồi ở sopha xem điện thoại, Lãnh phong cũng bước đến ngồi bên phải cô.

_Dạo này anh nhiều việc bận lắm à.

!!
Sở Diệu Linh nói nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái.

_Em là nhớ tôi à.

!!
Lãnh Phong nói như nữa thật nữa đùa nhìn cô cười cười.

Cô nghe hắn nói mà muốn buồn nôn, quay qua trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới lên tiếng.

_Anh đang ảo tưởng đấy à.

!!
_Chọc em thôi, tôi bận chút việc phải ra nước ngoài một chuyến nên giờ mới về.
Nói rồi anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp đưa đến trước mặt cô.

_Tặng em, tôi nghĩ sẽ hợp với em nên mua.

!!
Sở Diệu Linh thờ ơ nhìn vào chiếc hộp, sau đó cũng đưa tay nhận lấy, bên trong là một chiếc vòng tay được thiết kế vô cùng tinh xảo.

_Cảm ơn anh nó rất đẹp.

!!
_Tối nay tôi có vinh hạnh được mời em dùng bữa không.

Lãnh Phong thấy cô nhận món quà anh tặng mà vui vẻ, anh đã chọn rất kĩ trước khi đem đến tặng cô!
Sở Diệu Linh là một cô gái rất đặc biệt mà Lãnh Phong anh từng gặp.

Cô là một tiểu thư cao quý nhưng không bao giờ kiêu ngạo, luôn sống rất giản dị và tự lập.

Một người bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất yếu đuối, cũng muốn được che chở.

Càng ở gần cô, Lãnh Phong anh càng yêu mến cô hơn, anh cũng không hiểu anh đối với cô là yêu hay chỉ là thích như một tri kỉ.

_Hôm nay không được, hôm khác đi, hôm nay tôi rất mệt chỉ muốn ngủ thôi.
Thật sự là hôm nay cô rất mệt, đêm qua bị anh hành cô cả đêm, người chả còn chút sức lực nào mà đi nữa.

Bây giờ cô mới nhớ tới lời anh nói lúc nảy, cả người chợt rùng mình một cái.

“Hàn Hạo Dương anh thật biết hành hạ người khác mà” cô nghĩ.

Thấy cô mệt mỏi như vậy anh cũng không muốn ép cô làm gì.

Lãnh Phong cũng muốn chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn cho cô.

_Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi có việc phải về đây.
Nói xong anh đứng dậy nhìn cô một cái rồi cũng ra về cho cô nghỉ ngơi.

Sở Diệu Linh cũng về phòng, tắm lại lần nữa rồi lên giường ngủ một giấc thật sâu chẳng còn biết gì nữa.

Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức reo không biết đến lần thứ mấy thì cô mới chịu ngồi dậy, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Thay chiếc đầm ngủ bằng một bộ đồ công sở, tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt đã đẹp chỉ cần thoa thêm một lớp son mỏng để tạo điểm nhấn.

Hôm nay dậy trễ nên cô không thể tự nấu bữa sáng, chan mang đôi giày cao gót bước nhanh ra cửa.

Vội vã bắt một chiếc taxi đến công ty.

Trên đường cũng ghé vào một quầy bán bánh, mua một cái sandwich ăn lót dạ rồi mới đến công ty.

Công việc của cô vẫn như mọi khi, nhưng hôm nay hình như công việc cần cô giải quyết ít hơn thường ngày một chút.

Đến giờ tan làm, sắp xếp lại tài liệu trên bàn, Sở Diệu Linh chào tạm biệt mọi người cùng phòng thì ra về.

Mọi thứ diễn ra với cô vẫn như vậy, sáng đi làm chiều thì về nhà.

________________
Bên anh lúc này mọi thứ diễn ra rất căng thẳng, anh đứng ra dẫn dắt mọi người, giải quyết một số căn cứ của bang Hắc Hổ.

Phá rất nhiều chuyện làm ăn phi pháp của hắn, làm cho hắn vô cùng tức giận.

Bang Hắc Hổ bị anh tiêu diệt toàn bộ hầu như căn cứ lớn nhỏ, bang chủ của bang Hắc Hổ thì phỉa trốn chui trốn nhũi.

Nếu như để anh bắt được không biết hắn sẽ thành ra thế nào.
hắn nghĩ đến đã thấy sợ.

Nhưng anh nào đâu dẽ dàng tha thứ cho hắn ta như vậy, anh là người đã diệt thì phải diệt tận gốc!
Hàn Hạo Dương cho người truy lùng khắp tất cả mọi nơi.

*********
Bang Thiên Long
Căn phòng dưới hầm tối trong bang Thiên Long, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo một người đàn ông mình đầy vết thương, đang nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo.

Một người đàn ông băng lãnh cả người tỏa ra đầy sát khí giết người.

Đang ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo lại, trên tay đang cầm điếu thuốc vẫn đang cháy, miệng không ngừng phả ra làn khói trắng.

Cảnh tượng thật khiến người ta run sợ.

Một người bước đến, tạt một xô nước lạnh thẳng vào người đàn ông ấy, khiến ông ta vì lạnh mà tỉnh dậy.

Ông ta cả người run rẫy, trên người không biết bao nhiêu vết thương, quần áo tả tơi.

_Hàn thiếu tôi biết sai rồi.

xin cậu.

hãy tha cho.

tôi.

!!
Người đàn ông giọng yếu ớt cầu xin anh, người đó không ai khác là bang chủ của bang Hắc Hổ.

Vì muốn diệt trừ anh, nắm quyền cai trị giới hắc đạo mà không ít lần cho người ám sát, nhưng đều không thành công.

Bây giờ lại rơi vào tay anh, lão ta chỉ biết van xin tha để giữ mạng sống.

_Tha cho ông sao, với những gì ông đã chuẩn bị để giết chết tôi sao.
Nhưng ông ta lại quên một điều rằng, anh nổi tiếng là sát vương trong giới hắc đạo, làm sao mà tha cho ông dễ dàng như vậy được.

_Xử lý ông ta, không được để ông ta chết dễ dàng như vậy được, phải khiến ông ta sống không được mà chết cũng không xong, có như vậy, những người hi sinh mới yên lòng mà nhắm mắt.

!!
Hàn Hạo Dương nhìn ông ta chỉ nhếch môi một cái, nói với Trác Viễn rồi quay người đi ra ngoài.

Hàn Hạo Dương lái xe về biệt thự riêng của anh, vào phòng tắm, mùi hương sữa tắm của anh tỏa ra, thật làm anh nhớ cô mà.

Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện ở đây, lúc quay lại anh sẽ không tha cho cô.

Bây giờ anh chỉ muốn dày vò cô, người phụ nữ vô tâm mấy hôm nay không điện thoại cũng không nhắn cho anh một tin.

Anh thiệt là tức mà, anh nhớ cô như vậy mà cô không thèm gọi anh lấy một lần.

Lúc bước ra cả người anh chỉ quấn một cái khăn ngang hông, không kiềm được cầm điện thoại lên gọi cho cô.

_Dương em nghe đây, anh đã xong việc chưa.

!!
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói ngọt ngào của cô làm anh quên luôn chuyện bực tức vừa rồi.

_Vẫn chưa, còn một số việc cần anh đích thân giả quyết, mà em đang làm gì.

sao giờ vẫn chưa chịu ngủ.

hửm.

!!
Lúc này anh mới chợt nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ rồi mà cô vẫn còn thức, hàng chân mày nhíu lại nói.

_Em nhớ anh, nên không ngủ được, sợ phiền anh nên không dám điện thoại cho anh! !!
Cô không lòng vòng mà nói thẳng vào vấn đề cho anh biết, anh chỉ cười khi nghe cô nói vậy.

_Ngốc qua, nếu nhớ thì cứ gọi anh, là em gọi anh sẽ không thấy phiền.
Người con gái này thật khiến anh lúc nào cũng muốn yêu thương mà.

càng nghĩ anh càng cười tươi.
Người đàn ông lạnh lùng ít nói như anh, bây giờ lại có thể ôn nhu với một người con gái như vậy thật khiến người ta sợ mà.

Hai người nói với nhau một vài câu nữa rồi cũng tắt máy, cô ngủ còn anh thì qua thư phòng làm việc.

—————————
Đã một tuần trôi qua, cô thật sự rất nhớ anh, mặc dù biết là ngày nào hai người cũng nói chuyện điện thoại với nhau.

Hôm nay cũng như mọi khi, cô vẫn đến công ty làm việc.

Điện thoại báo một tin nhắn đến, cô mở ra xem là ai thì thấy tin nhắn của Lãnh Phong gửi đến, hẹn cô ăn tối ở nhà hàng nổi tiếng của Lãnh Thị.

Cô cũng đã từ chối lời mời của Lãnh Phong rất nhiều lần, cũng không thể từ chối mãi, nên cô mới đồng ý ăn tối cùng Lãnh Phong.

Sau khi tan làm cô bắt taxi về nhà, thay đồ trang điểm xong thì Lãnh Phong đến đón cô.

Sở Diệu Linh hôm nay mặc một chiếc váy đen trễ vai khá đơn giản, chân đi giày cao gót, tóc được uốn xoăn xã xuống vai, tay cầm túi xách đi đến ngồi vào ghế phụ của xe.

Chiếc xe rất nhanh đã đến nhà hàng, Lãnh Phong lịch thiệp bước xuống vòng qua ghế bên kia mở cửa giúp cô.

Lãnh Phong ưa tay đến trước mặt Sở Diệu Linh , cô nở nụ cườ đầy gượng rạo nắm lấy tay Lãnh Phong từ từ bước ra.

Họ không biết rằng tất cả hành động của cả hai đều lọt hết vào tầm mắt người nào đó trên xe.

Hàn Hạo Dương ngồi trong xe nhìn mà tức đến trán nổi hết cả gân xanh, Trác Viễn trông thấy mà cũng sợ đến xanh hết cả mặt, cả người toát đầy mô hôi!

Trác Viễn nghĩ thầm trong lòng, boss nhà mình lúc ghen lên thật là đáng sợ mà.

Nhưng những lời này Trác Viễn nào dám để anh biết, chỉ biết khóc ròng trong lòng với hai người này.

Hàn Hạo Dương vừa giải quyết xong mọi chuyện, đã lập tức đến đây tìm cô ngay, vừa đến nơi lại nghe tin cô dùng bữa tối lãng mạn với Lãnh Phong mà muốn xông thiên.

Kêu Trác Viên lập tức lái xe đến đây, vừa tới lại thấy cảnh hai người cười nói vui vẻ, anh không điên lên mới là lạ.

__________________
Sở Diệu Linh bước vào cảm thấy bầu không khí hơi kì lạ.

cả nhà hàng không lấy một bóng người.

_Hôm nay nhà hàng đóng cửa sao, tôi chẳng thấy bóng dáng vị khách nào hết.
_Tôi đã bao hết nhà hàng này.

!!
Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về phía Lãnh Phong, bao hết cả nhà hàng này chỉ để ăn tối thôi sao, đúng là không thể hiểu nổi mấy người nhà giàu mà.

Lãnh Phong thản nhiên nắm lấy tay cô đi vào thang máy, bấm lên tầng thượng để dùng bữa, như không nhìn thấy nhân viên đang cúi chào.

Cánh cửa vừa mở ra tất cả ánh đèn lập tức bừng sáng, một bữa ăn dưới ánh nến vô cùng lãng mạn, lại vô cùng sang trọng.

Sở Diệu Linh cảm thấy hơi bất ngờ, có gì đó không đúng cho lắm.

“Chẳng lẽ Lãnh Phong muốn tỏ tình với mình sao”.

Lãnh Phong nắm tay cô đi đến bàn, lịch thiệp kéo ghế giúp cô ngồi xuống, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên.
khiến cho bầu không khí thêm phần lãng mạn.

Phục vụ cũng bắt đầu đem món lên, rót rượu vào ly, từng hành động rất chuyên nghiệp.

Sau khi đã xong việc, phục vụ cũng cúi chào, dau đó bước ra khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

Không gian lãng mạn vô cùng, tất cả mọi thứ rất hoàn hảo, nhưng đối với cô thật sự bây giờ rất ngượng ngùng.

Sở Diệu Linh cầm dao đĩa lên bắt đầu dùng bữa tối dưới ánh nến, nhưng người đối diện cừ nhìn cô bằng ánh mắt si tình đó.

“Cứ nhìn chằm chằm như vậy làm sao mà ăn cho nổi”.

Cô nghĩ trong lòng, bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng.

Sở Diệu Linh chợt chạnh lòng một chút, không biết bây giờ anh đang làm gì, nếu mà biết cô đang dùng bữa tối với nến như vậy, sẽ có phản ứng gì hay không.

Nhưng cô đâu biết rằng luôn có một ánh mắt giết người luôn nhìn vào cô, từ khi cô nắm tay Lãnh Phong bước vào nhà hàng rồi đến chổ này.

Đang miên man suy nghĩ thì!
Lãnh Phong bước đến tay cầm bó hoa hồng đỏ và một cái hộp nhung màu đen sang trọng, quỳ một chân xuống ngay bên cạnh Sở Diệu Linh.

_Diệu Linh em làm bạn gái anh nhé.

!!
Vừa nói vừa đưa đến trước mặt cô, Sở Diệu Linh khó xử, mặt ngượng ngùng mà đứng dậy.

Cô không biết nên nói sao cho Lãnh Phong hiểu cô chỉ coi anh là bạn, với lại trong lòng cô chỉ có một người.

_Xin lỗi Lãnh Phong tôi đã có người trong lòng rồi.
Với lại chúng ta chỉ có thể làm bạn, chuyện kia là không thể.
Lời vừa xong cô định cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi, thì tay của cô bị Lãnh Phong nắm lại.

_Người trong lòng sao, hắn là ai chứ, em là đang muốn tìm cách để từ chối tôi sao.

!!
Suốt mấy tháng nay ở gần cô, anh không thấy cô tiếp xúc với người nào khác ngoài trừ hắn, thì lấy đâu ra người trong lòng chứ.

Lãnh Phong chỉ biết cô đã có vị hôn thê là do hai gia tộc quyết định, còn tên họ Hàn kia thì lại không muốn cưới cô, nghĩ mà tức không nói nên lời.

Hàn Hạo Dương dùng uy quyền của mình, ép mọi người để anh vào trong, lúc bước tới nơi anh cũng thật sự là bất ngờ.

“hắn là muốn tỏ tình với cô sao.

Tức giận đùng đùng đi lên tầng thượng, vừa đúng lúc nghe cô từ chối Lãnh Phong, khuôn miệng bất giác nở nụ cười.

Định rời đi, nhìn thấy Lãnh Phong nắm tay cô lại mà tức giận bước nhanh đến ôm ấy eo cô, bóp mạnh một cái, nhếch đôi môi mỏng lên nói.

Cô thấy anh bước đến bên cạnh, dù ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười nhìn anh, suốt cả tuần nay không gặp hình như anh đã gầy hơn trước thì phải.

_Là tôi.

!!
Hàn Hạo Dương vừa lên tiếng, mắt vừa liếc nhìn cô một cái như nói.

“khi về sẽ biết tay anh”.

_Hàn Hạo Dương.

sao anh lại ở đây.

!!
Lãnh Phong hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh đang ở đây.

Chẳng phải anh ta đó giờ không gần nữ sắc hay sao, không phải cũng từng nói sẽ hủy hôn với Sở gia sao.

_Tại sao tôi không thể ở đây, trong khi người phụ nữ của tôi đang sắp bị người ta cướp mất.
Hàn Hạo Dương nói nhưng ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn người con gái trong lòng.

_Cô ấy là người phụ nữ của anh.

!! không phải anh đã từng nói sẽ không cưới cô ấy hay sao.

!!
Bây giờ lại nói cô ấy là người của anh, anh là đang có ý gì đây.

!!
Lãnh Phong nghe mà không nói nên lời, nhìn hai người âu yếm trước mặt mà muốn quặn lòng.
_Cô ấy sẽ là Hàn thiếu phu nhân tương lai, nên nhờ cậu tránh xa cô ấy ra một chút.

!!
Mà có một chuyện chắc cậu chưa biết, cô ấy thích hoa hướng dương chứ không phải hoa hồng đỏ trên tay của cậu đâu! !!
Không để Lãnh Phong kịp tiêu hóa câu nói kia, Hàn Hạo Dương đã ôm eo cô mà rời đi, liếc thấy bó hoa hồng đỏ trên tay Lãnh phong, nhếch môi mqf lên tiếng đầy khinh bỉ.

Lãnh Phong như chết đứng, anh thua thật rồi sao, lần đầu tiên anh biết yêu một người, quan tâm một người, nhưng trong tim người đó anh lại không có chổ.

Kể cả loài hoa mà cô thích, anh cũng không biết, vậy mà còn muốn theo đuổi người ta sau.

Lãnh Phong buồn bã ngồi xuống nền, cầm chai rượu lên mà uống, không khí xung quanh dần trở nên một màu đau khổ.

****************
Trên xe anh không thề nói một lời nào với cô, cả hai im lặng suốt cả chặng đường về nhà.

Bầu không khí trên xe lạnh như băng, anh ngã người sau ghế nhắm mắt dưỡng thần không nhìn đến cô đang ngồi bên cạnh lấy một cái.

Vừa vào nhà, anh bắt lấy tay cô kéo vào lòng, ôm hôn ngấu nghiến.

Hôn đến khi cô không thể thở nổi nữa mới chịu buông tha cho cô, bước đến ghế sopha ngồi xuống.

_Dương anh đang giận em sao.

!!
Sở Diệu Linh thấy khuôn mặt của anh rất mệt, cô đi đến vừa nói vừa dùng tay xoa xoa hai bên thái dương cho anh.

Anh không phản ứng gì, chỉ ngồi im cho cô xoa xoa, một lúc anh cũng chịu lên tiếng.

_Em còn dám hỏi, xem ra anh chìu em quá nên em hư rồi phải không.

!!
Hàn Hạo Dương nói rồi đứng dậy vác cô lên vai đi một mạch thẳng lên phòng.

Sở Diệu Linh giật mình, biết có chuyện chẳng lành với mình, cố gắng giãy giụa, đấm vào lưng anh mấy cái.

_Dương thả em xuống, anh không được làm bậy.

!!
_Giữ sức đi, tối nay anh sẽ không tha cho em đâu.
Vừa nói anh vừa vả vài cái vào vòng ba nảy nở của cô mấy cái thật mạnh, như trừng phạt vì cô dám làm trái lại lời anh.

Vác cô lên vai đi một mạch thẳng về phòng ngủ.

Bước vào phòng, đi đến bên cạnh chiếc giường màu trắng king size, anh không nói không rằng quăn mạnh một cái xuống chiếc giường.

Do giường làm bằng nệm dày và độ đàn hồi rất tốt, nên chỉ khiến cô hơi đau một chút.

Sở Diệu Linh chưa kịp tiêu hóa câu nói vừa rồi của anh, mà giật mình bị anh quăn một cái xuống giường, cả người ê ẩm.

_Á, Dương đau em.

!!
Cô mặt mày nhăn nhó, tay ôm cái lưng có chút đau nhứt của mình mà chu môi trách móc anh.

Hàn Hạo Dương không nói gì chỉ nhếch môi cười một cách ma mị mà nhìn cô.
Ngón tay thon dài gở từng khuy nút trên chiếc áo sơ mi của mình, nhanh chóng cởi ra vứt luôn xuống nền sàn.

Thân hình hoàn hảo, cơ ngực vạm vỡ, nước da màu đồng săn chắc.

Khiến cho cô càng nhìn anh càng say mê.

Anh thấy cô cứ nhìn anh say mê đến như vậy mà nhếch môi cười vẻ mặt rất chi là hài lòng.

_Đẹp không.

!!
Anh vừa nói vừa quỳ một chân xuống nệm, nắm lấy tay cô đặt lên cơ ngực săn chắc của anh mà nói.

_Rất.

rất đẹp.

!!
Cô cứ như bị anh thôi miên không ngừng nói, ánh mắt luôn dán chặt lên người anh, tay đặt trên cơ ngực săn chắc của anh mà bắt đầu sờ xoạng.

Hừ.

hừ.

Phía trên anh không ngừng thở dốc, ánh mắt chứa đầy tơ máu, anh cũng không ngăn cản mặc cho cô cứ thỏa sức mà làm càn.

Lâu lâu cô lại se se hạt đỉnh hồng của anh mà miết nhẹ một cái, anh bây giờ cả người sướng đến tê dại.

Sở Diệu Linh bây giờ cả người nhiễm đầy dục vọng, cô quỳ thẳng lên vòng tay qua cổ mà bắt đầu hôn.

Nụ hôn hời hợt không một chút kinh nghiệm, nhưng lại khiến anh không thể nào kiếm chế bản thân mình được.

Một tay giữ chặt sau gáy cô mà hôn đáp trả, tay còn lại vòng qua sau lưng kéo khóa chiếc váy mà cô đang mặc trên người xuống.

Tay ghì chặt sau gáy như không muốn buông tha cho đôi môi đỏ mọng ấy.

Anh bắt đầu trêu đùa cái lưỡi đinh hương của cô, chiếc lưỡi thuần thục luồng lách như muốn hút hết mật ngọt bên trong miệng.

Hôn đến khi thấy cô không thể thở nổi nữa, anh mới cắn nhẹ một cái lên môi cô để lại một vết đỏ rồi mới rời khỏi môi cô.

A.

Cô nỉ non lên một tiếng, trong khoảng không vẫn còn lưu lại vết tơ vương từ miệng của anh.

Anh nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường hơi thở ấm nóng phả vào vành tai nhạy cảm của cô, anh hôn xuống cổ, xương quai xanh mỗi nơi đi qua đều lưu lại vết đỏ.

Hôn đến hai quả đồi căng tròn đang lấp ló sau chiếc áo bra, khiến anh hơi nhíu mày.

Anh trực tiếp dùng một lực mạnh giật phanh chiếc áo bra văng xuống nền.

Hai quả đồi thoát khỏi sự gò ép mà nháp nhô không ngừng theo từng nhịp thở của cô, tay nhẹ nhàng di chuyển đến chổ hai quả đồi căng mộng mà trêu đùa.

Hai hạt đỉnh hồng bị anh cắn mút đến đỏ ửng, tay không an phận vuốt ve đùi non, rồi đến eo nhỏ của cô.

A.

ưm.

Dương.

đừng nghịch.

Anh như không nghe thấy lời cô vừa nói, tay không ngừng vuốt ve khắp cơ thể cô, tay anh chạm vào nơi nào là nơi ấy run lên.

_Linh Linh, anh muốn.
Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai nhạy cảm của cô khiến nó đỏ ửng lên, tay ở phía dưới nhẹ nhàng so nắn vòng ba căng tròn của cô không ngừng yêu thương.

A.

ưm.

Anh đưa tay vào động nhỏ của cô mà không ngừng cấy cày, anh nhẹ nhàng đưa một ngón hai ngón tay vào trong cô mà thăm dò.

Có lẽ lần này khá thuận lợi hơn lần đầu, động nhỏ không ngừng phản xạ mà nuốt trọn hai ngón tay của anh vào trong, anh bắt đầu ra vào nhanh hơn.

A.

ưm.

anh chậm chút.

Cảm giác vừa đau xen lẫn khoái cảm như xâm lấn tâm trí của cô bây giờ, cô không ngừng nỉ non bên tai anh!
Anh lại tiếp tục cho vào ba ngón rồi bốn ngón đến khi thấy cô đủ rộng anh mới rút ra, nhấc hai chân cô để lên đùi anh mà dang rộng.

Hự.

Vật cứng của anh từ từ xâm nhập vào bên trong cô, khoảnh khắc vật cứng đi vào cả người như muốn xé nát mà la lên.

A.

đau.

Đôi mắt đỏ dần, nước mắt không ngừng chảy dọc gò má của cô.
_Ngoan, đừng khóc qua một lúc sẽ quen nhanh thôi.

!!
Anh cưng chìu hôn lên trán, hôn lên những giọt nước mắt của cô mà nhẹ nhàng luân động.

Đây không phải là lần đầu, nhưng bên trong của cô vẫn rất chặt khiến anh sướng đến đê mê.

Cảm giác đau dần dần chuyển thành khoái cảm ăn sâu vào tâm trí của cô, cô bây giờ muốn anh, muốn anh nhiều hơn nữa.

_A.

Dương.

ưm.

anh.

nhanh lên.

một.

chút.

_Em đúng là tiểu yêu tinh mà, anh sẽ chơi đến khi em chịu không nổi nữa mà van xin anh mới thôi.
Anh tiếp tục đẩy nhanh tốc độ ở eo.

Eo của cô cũng nhịp nhàng nhấp theo từng nhịp ra vào của anh.

Qua một lúc anh đẩy nhanh tốc độ phóng hết mầm giống vào trong cô, nhìn cả người cô mềm nhũn dưới thân mà mĩm cười hài lòng.

Sở Diệu Linh cả người run rẩy vặn vẹo khó chịu, bên trong cô vẫn còn rất nóng rất muốn vật thô cứng kia của anh đi vào.

Cả người lẫn tâm trí của cô đều bị dục vọng xâm chiếm không ngừng nỉ non bên tai anh, như muốn được anh yêu thương cô nhiều hơn nữa.

_Ưm.

Dương.

em.

lại muốn.

anh.

Anh nhìn cô lúc này, cả người vặn vẹo, giọng nỉ non ngọt ngào như van xin anh đi vào bên trong cô mà yêu thương, lại khiến anh kích thích không thôi.

Anh trực tiếp xoay người cô lại, để cô ngồi lên bụng của mình, tay bắt đầu so nắn hai quả đồi căng mộng, dùng lực mà bóp mạnh một cái khiến cô nỉ non lên một tiếng.

A.

ưm.

Dương.

đau.

em.

hức.

Tiếng cô nỉ non vang lên khiến anh nghe như kích thích vô cùng, vật thô cứng cũng vì vậy mà ngốc đầu đứng dậy.

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, buông tha quả đồi căng mộng vì bị anh dùng lực hơi mạnh mà đỏ ửng lên, giọng trêu trọc cô.

_Em lại muốn nữa sao.
!!
_A.

Dương.

em.

khó.

chịu.

!!
_Vậy em tự mình nhún làm đi.

!!
Anh nói rồi ngồi dậy lưng hơi ngã vào thành giường, tay đặt ở vòng ba căng mịn của cô mà so so bóp nhẹ vài cái.

Sở Diệu Linh ngồi trên người anh, nghe anh nói mà đỏ hết cả mặt, ánh mắt long lanh ngấn nước nhìn anh.

_Em.

không.

biết.

làm.

thế.

nào.

ưm
Anh nhíu mày ôm lấy eo nhỏ của cô rồi cúi xuống cắn nhẹ lên hạt đỉnh hồng của cô một cái.

Trực tiếp nâng mông cô lên cho vật thô cứng kia từ từ vào trong cô.

Á.

ưm.

Hự.

Động nhỏ trống trãi vì có vật lạ xâm nhập mà giật mình nảy người lên một cái, hai tay bấu chặt vào vai anh đến rớm cả máu.

Nhưng anh bây giờ lại không cảm thấy đau, chỉ có khoái cảm lúc này như xâm chiếm khắp cả cơ thể của anh.

Hộc.

hộc.

Anh bị cô không ngừng kích thích, cứ thế gì lấy eo cô, để cô tự do nhún nhảy phía trên thân anh.

Ngồi ở trên khiến vật thô cứng kia cảu anh vào sâu bên trong cô hơn, động nhỏ như muốn nuốt trọn vật thô cứng kia vào bên trong mình.

A.

ha.

ưm.

Anh nhìn cô đang ngồi phía trên khuôn mặt đã nhiễm đầy dục vọng mà không khỏi phấn khích, anh cố gắng kiềm chế mà bặm cả môi, mồ hôi chảy dài trên gương mặt đẹp trai đầy góc cạnh.

Cở thể cô dần làm quen với nhịp điệu của anh, eo nhỏ không ngừng nhấp nhô lên xuống, dường như càng làm lại càng khiến anh như cuốn mãi chẳng thể rời.

_A.

Linh Linh nhanh lên một chút.

Giọng anh vang lên đầy dục vọng, bên trong cô ấm nóng, mềm mại đến lạ, khiến anh sung sướng đến tê dại.

Cơ thể cô và bên trong của cô khiến anh kích thích đến lạ, cảm nhận như có gì đó sắp tuôn ra.

Ưm.

a
Cô kiệt sức nằm gục lên khuôn ngực săn chắc của anh, vật thô cứng kia vẫn nằm gọn trong người cô.

_Dương như vậy sẽ có thai mất.

Cô cảm nhận thấy anh lần nào cũng phóng thích hết mầm giống của anh vào trong cô, dùng chút sức lực yếu ớt của mình mà khẽ nói.

_Sẽ không có đâu, em không cần phải lo! !
Sở Diệu Linh khó hiểu ngước lên nhìn anh, ánh mắt có chút gì đó nghi ngờ.

Anh thấy cô như vậy mà lập tức cười lớn, xoa xoa nhẹ đầu hơi rối của cô đầy yêu chìu mà nói.

_Ngốc quá vì đây là ngày an toàn của em, nên sẽ không có đâu.

!!
Sở Diệu Linh thật sự bất giờ khi nghe anh nói vậy, đến cô còn chẳng biết ngày an toàn của mình nữa là, vậy mà anh lại biết.

_Sao anh biết đó là ngày an toàn của em.

_Chỉ cần là chuyện của em anh điều muốn biết hết.

!!
Dứt lời anh áp môi mình vào môi cô mà hôn lấy hôn để, vật thô cứng ở bên trong cô, cũng đã trương phình to lớn, bắt đầu cho cuộc chiến ra vào trong cô không hồi kết!
Cả hai day dưa với nhau không biết bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế, di chuyển từ giường vào phòng tắm rồi đến ghế sofa, bàn trang điểm.

_A.

Dương.

dừng.

lại.
đi.

anh
Em.

không.

thể.

nữa.

ưm.

Đến khi cô kiệt sức, giọng nỉ non như van xin vang lên bên tai.

Anh nghe vậy mà tăng nhanh tốc độ ra vào, tiếng da thịt va chạm phạch phạch khiến người nghe muốn phun cả máu.

Hự!
Đẩy nhanh tốc độ một lúc anh gầm lên một tiếng, phóng hết mầm giống của anh vào trong cô.

A.

ưm
Được một lúc cô cảm nhận được một dòng chảy ấm nóng bắn mạnh vào tử cung của mình, một thứ chất lỏng ấm nóng khiến cô vô cùng thoải mái.

Khuôn mặt anh lúc này đỏ ửng, dục vọng cũng đã được thỏa mãn, nhìn cơ thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực của cô mà mĩm cười thỏa mãn.

Hàn Hạo Dương bế cô vào phòng tắm, gội rửa lại lần nữa cho cô, drap giường cũng được anh thay bằng cái mới.

Anh đặt cô nhẹ nhàng lên giường, anh cũng lên giường nằm xuống cạnh cô.

Kê đầu cô lên tay anh, cô cảm nhận được hơi ấm từ anh mà vòng tay qua ôm chặt lấy eo anh, mặt cọ cọ vào ngực anh mí mắt nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ sau cuộc vận động vừa rồi.

Anh quay xuống nhìn cô đã ngủ, ngón tay thon dài vén từng sợi tóc còn vương lại trên mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn, thỏa mãn dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh nắng len lõi qua khung cửa sổ chiếu rọi vào trong căn phòng.

Hai thân thể không mảnh vãi che thân đang ôm ấp lấy nhau, trên người chỉ đắp tấm chăn đến ngang hông.

Cô mơ màng tỉnh dậy trong lòng anh, thấy anh vẫn còn đang ngủ rất say.

“Có lẽ anh đã rất mệt nên mới ngủ say đến như vậy, anh đã phải giải quyết công việc nhanh để về với mình, lại còn cùng cô quấn lấy nhau suốt cả đêm.
Cô nghĩ vậy chợt cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng gở tay anh đang đặt ở eo cô xuống, động tác hết sức nâng niu như sợ làm anh thức giấc.

Vừa xoay người chuẩn bị ngồi dậy, phía dưới hạ thân truyền đến cơn đau dữ dội, cô cố gắng ngồi dậy đi vào phòng tắm, không quên liếc xéo anh một cái đầy hờn dỗi.

_Đàn ông khi vào trận đều là cầm thú mà, lại làm khiến mình đau đến như vậy.

!!
Vào ngâm mình trong bồn nước ấm, khiến cô thoải mái hơn một chút.

Qua một lúc cô bước ra, cả người mặc một chiếc váy rộng đơn giản, bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô đi thẳng xuống bếp chuẩn bị bữa trưa cho cả hai, vì bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi cũng không thể dùng bữa sáng được nữa.

Bước đến tủ lạnh, cô lấy một ít nguyên liệu để nấu ăn.
Loay hay trong bếp một lúc, cô cũng đã nấu xong bữa trưa.

Cô bắt đầu dọn hết mọi thứ ra bàn, không quên lấy thêm hai ly nước cam đặt bên cạnh, mĩm cười hài lòng tháo tạp dề đem cất, sau đó lên phòng gọi anh dậy.

Bước vào phòng thấy anh vẫn còn ngủ say, cô nở nụ cười dịu dàng bước đến bên cạnh anh mà ngồi xuống.

Nhìn ngắm khuôn mặt của anh lúc ngủ, đến cả ngủ cũng đẹp nữa, đúng là ông trời quá ưu ái cho anh mà.

Cái nhan sắc yêu nghiệt này thật khiến cô không thể kiềm lòng được mà cúi xuống hôn lên trán, hôn vào mặt, vào mắt, mũi rồi đến đôi môi của anh.

Cô hôn thật kêu, khiến anh hơi nhíu mày, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy cô đang chiếm tiện nghi của mình mà cười nhẹ một cái.

Kéo ngã cô nằm lên người anh, vòng tay ôm chặt cô vào lòng hít hà mùi hương trên tóc.

Anh cũng không ngờ rằng khi ở cạnh cô, anh lại chẳng chút cảnh giác gì mà lại có thể ngủ say đến như vậy.

_Dương anh đi vào vệ sinh cá nhân đi.

em đã nấu xong bữa trưa rồi.

!!
_Ừm vậy em xuống nhà trước, đợi anh một chút anh sẽ xuống ngay.
_Ừm vậy em xuống dưới trước đợi anh vậy.

!!
Nói rồi anh nới lỏng tay đang ôm eo cô xuống, anh cũng ngồi dậy đi vào phòng tắm, thấy anh vào phòng tắm cô cũng đi xuống bếp.

! Ting.

tong.

ting.

tong.

Hàn Hạo Dương từ trên cầu thang đi xuống, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, anh đi thẳng đến mở cửa xem là ai đến.

Cạch.

Sở Quân Hào ở bên ngoài, nhìn người mở cửa mà hai hàng chân mày nhíu lại, giọng hơi bất ngờ xen lẫn tức giận mà nói.

_Tại sao cậu lại ở đây, em gái tôi đâu.

!!
Sở Quân Hào vì suốt cả tháng nay không gặp cô mà cảm thấy nhớ, sẵn tiện đi công tác ở đây nên ghé qua xem cô sống thế nào.

Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là Hàn Hạo Dương tại sao lại có mặt ở đây, trong nhà của cô hắn muốn làm gì chứ.

_Anh không cần kích động như vậy, em ấy đang ở trong bếp.
_Em ấy gọi thân mật như vậy sao.

!!
Hàn Hạo Dương không màng trả lời ông anh vợ khó chìu này, đi thẳng vào sofa phòng khách mà ngồi.

Sở Quân Hào cũng tức giận, mặt mày tức giận nhăn nhó mà đi vào!
_Anh, anh đến rồi đấy à, em còn tưởng anh quên luôn đứa em gái này rồi chứ.

!!
Sở Diệu Linh từ phòng bếp đi ra, thấy anh cô vui mừng bước nhanh đến xà vào lòng anh mà làm nũng, không nhìn đến Hàn Hạo Dương bây giờ mặt đã đen hơn nhọ nồi.

Sở Quân Hào đang một bụng tức giận, nhưng nhìn cô làm nũng, lại dùng tuyệt chiêu giết người này với anh, làm sao anh có thể chống nổi sự đáng yêu này chứ.

_Con bé này, đã lớn như vậy rồi mà vẫn như con nít, vẫn hay làm nũng với anh như vậy.
Sở Quân Hào yêu chiều mà véo má cô một cái, sau đó anh búng một cái rõ đau lên trán cô.

_Á, đau.

Sở Diệu Linh chu môi giận dỗi nhìn anh mà lên tiếng.
Hàn Hạo Dương thấy hai người xem anh như không khí mà tức giận đùng đùng, đi đến bên cạnh ôm lấy eo cô kéo mạnh một cái xà vào lòng anh.

_Anh đói rồi chúng ta vào dùng bữa thôi.

!!
Cô lúc này mới chợt nhớ, mĩm cười tươi nhìn anh.

Cô cũng không quên xoay qua nhìn Sở Quân Hào mời anh cùng vào dùng bữa với hai người.

_Anh cũng vào dùng bữa với tụi em nhé.

!!
_Ừm cũng được.
Sở Quân Hào nhíu mày nhìn hành động thân mật của hai người mà hơi tức giận, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nở nụ cười đáp lại lời nói của cô.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên khó thở hơn, hai người đàn ông chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt chẳng ưa gì nhau.

Sở Diệu Linh nhìn mà cũng cảm thấy khó xử, bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc trong sự yên tĩnh, lúc này Sở Quân Hào mới lên tiếng.

_Cậu ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro