07: Vương mập gầy nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngây người ở phòng làm việc của Vương mập một buổi sáng, sau đó lang thang trong tiệm sửa xe của cậu. Trước đây tôi gần như quen biết hết những người trong tiệm, nhưng nay nhìn lại, tôi phát hiện có không ít gương mặt mới.

Khi xưa tôi ghét nhất mùi dầu máy trong tiệm sửa xe, song bây giờ tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả, nhìn dầu máy cũng không thấy buồn nôn, xem ra việc trở thành ma không phải là không có ích.

Vương mập mạp đột nhiên mang theo áo khoác đi ra. Tiểu Lưu đang lắp ráp chiếc xe, nhìn thấy liền hỏi, "Ông chủ đi đâu vậy ạ?"

Vương mập trả lời, "Ra sân bay đón người."

Tôi có chút tò mò Vương mập sẽ đi đón ai nên bám theo cậu. Trên đường hơi tắc nghẽn, cậu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, giục lái xe, "Chú nhanh lên, tôi không có thời gian."

Tôi ở bên cạnh cũng muốn thay tài xế mắng cậu, không có thời gian sao cậu không đi sớm một chút chứ!

Tính tình của tài xế lái xe rốt cuộc tốt hơn tôi, "Chàng trai, đón bạn gái hả?"

Thế mà Vương mập suy tư chốc lát rồi đáp, "Không phải bạn gái, là bạn bình thường thôi."

Tôi thề, tôi đã thật sự nhìn thấy gương mặt mo của Vương mập chợt ửng đỏ, làm tôi cũng mong đợi theo, cực kỳ hiếu kỳ rốt cuộc Vương mập sắp đón ai.

Khoan đã ——

Hình như tôi có ít manh mối.

Đến sân bay, Vương mập bước vào đại sảnh là bắt đầu gọi điện thoại, hỏi, "Tôi đến rồi. Cô cũng thật là, sao đến rồi mới gọi điện cho tôi? Cô nên chuẩn bị lên máy bay là gọi cho tôi luôn chứ."

Vương mập vừa nói chuyện điện thoại vừa tiến về phía phòng chờ. Tôi theo sau cậu, tránh né người đi tới phía trước. Sau đó sực nghĩ ra, kỳ thực cũng không cần thiết, tôi là một con ma, ai có thể va vào tôi được. Tuy nghĩ như vậy song tôi vẫn tránh né theo bản năng. Tôi theo Vương mập chốc lát, trông thấy một người phụ nữ đứng dậy trong phòng chờ.

Là Lục Tư Nặc.

Ba năm trôi qua tôi mới gặp Lục Tư Nặc lần nữa. Đối với cô ấy, cuộc gặp cuối cùng cách đây ba năm trước chính là lần gặp mặt cuối cùng trong đời này của chúng tôi.

Cô sẽ không bao giờ được gặp lại Hứa Gia Dương nữa.

Bạn học cấp ba của tôi, nữ sinh mà tôi có mối quan hệ tốt nhất thời trung học. Hồi cấp ba, ngoại trừ Chu Minh Khải, một người quan trọng khác là Lục Tư Nặc.

Lục Tư Nặc mặc một chiếc áo gió xanh sẫm, đeo kính râm đen, tóc dài ngang vai. Cô đưa tay lên vẫy khi nhìn thấy Vương mập, nói, "Ở đây."

Tôi nghe thấy giọng của cô, hơi khản đặc, là đã khóc.

Đúng thế, vì cô ở nước ngoài xa xôi, mấy năm qua ba chúng tôi không liên lạc nhiều. Tôi chết rồi, nghĩ về Vương mập, nghĩ về Chu Minh Khải, thậm chí còn cân nhắc cả người cha tôi từng nói suốt đời không qua lại, chỉ mỗi Lục Tư Nặc là tôi không suy xét đến.

Vương mập qua giúp Lục Tư Nặc xách hành lý. Lúc đi tới cạnh Lục Tư Nặc, quả thực cậu thấp hơn con gái người ta một chút. Tôi liếc nhìn, Lục Tư Nặc đi một đôi giày cao gót, tăng chiều cao không ít.

Vương mập ra ngoài gọi taxi, mở cửa xe cho Lục Tư Nặc. Cậu hơi ngượng ngùng giải thích, "Xe tôi ở trong tiệm để bảo dưỡng."

Tôi vểnh tai nghe, đồ EQ thấp, người ta có hỏi về xe cậu hả?

Thật ra tôi rất thông cảm cho Vương mập, ban đầu là tôi giới thiệu hai người bọn họ với nhau. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi và Lục Tư Nặc vẫn giữ liên lạc, bấy giờ cô cũng làm việc ở thủ đô. Vương mập gần như yêu thích con người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế nhưng hai người thật sự không tương xứng. Lục Tư Nặc không mang giày cao gót mới có thể miễn cưỡng cứu vớt lòng tự trọng của Vương mập.

Hơn nữa, khi đó Vương mập chỉ là tên học việc, tiền lương hàng tháng thậm chí không đủ để mua thức ăn, hai người chẳng có cơ hội nào cả.

Quan trọng là, trước lúc Lục Tư Nặc ra nước ngoài, người cô thích là tôi.

Tôi và Chu Minh Khải bên nhau, cô trực tiếp ra nước ngoài không hề quay đầu. Những năm nay, cô không nhận điện thoại tôi gọi đến, cũng không trả lời tôi trên Wechat QQ, đại loại là thái độ sẽ không tiếp tục liên lạc với tôi nữa.

Nào ngờ ba năm sau cuối cùng cô ấy đã về nước, vì biết được tin tôi qua đời.

Vương mập thật sự đặt cô trên đầu quả tim, đặt trước khách sạn cho người ta từ lúc ở trên taxi, còn là năm sao. Tôi vừa nhìn liền giận. Cái tên Vương mập này, khi cùng tôi ăn cơm, trả hóa đơn thì cứ làm như là muốn mạng cậu, hiện tại đặt khách sạn cho người ta lại có thể không nhìn giá tiền.

Lục Tư Nặc dựa vào cửa sổ xe, đột nhiên mở miệng hỏi, "Trước khi chết, cậu ấy nói gì với cậu?"

Vương mập khựng lại trước câu hỏi bất ngờ của cô, hồi lâu sau mới phản ứng được, "Anh ấy nói, để lại cho tôi ít tiền..."

"Bao nhiêu?" Cô hỏi tiếp.

Vương mập đáp, "Hơn bảy nghìn."

Lục Tư Nặc chợt nở nụ cười, tôi nhìn thấy nước mắt rơi dưới cặp kính râm của cô, cô cũng không lau mà nói, "Theo Chu Minh Khải ba năm, hơn bảy nghìn, cậu ta thực sự là càng sống càng không bằng ngày xưa. Chu Minh Khải mua chiếc đồng hồ chắc cũng chướng mắt loại hơn bảy nghìn đấy."

Vương mập tiếp lời cô, "Phải đấy, hơn bảy nghìn. Tôi mua miếng mộ cho anh ấy cũng hết mấy chục nghìn."

Tôi ở bên cạnh nghe không nổi nữa.

Đúng là tôi đã chết, nhưng mà có thể chừa chút mặt mũi cho tôi được không hả?

Vương mập đưa khăn giấy cho Lục Tư Nặc, "Người chết như đèn tắt, anh ấy thì chết rất tiêu sái, nằm trên đường ray... Làm ra vẻ biết bao. Trước kia có một nhà thơ lớn chết kiểu này đúng không nhỉ? Vì một tên Chu Minh Khải, ngược lại anh ấy trở thành 'tình sâu đậm thường chẳng dài lâu'(1)."

(1) Tình thâm bất thọ 情深不寿: đầy đủ là "Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương (mối tình sâu đậm thường chẳng dài lâu, người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương)". Khi quá chăm chú, tập trung, dành tất cả cho một đoạn cảm tình, các loại cảm xúc kéo theo sau đó, đặc biệt là ưu thương, làm con người ta mệt mỏi nhất. Cho nên, người yêu quá sâu, tình cảm thường khó có thể duy trì lâu (Baidu).

Lục Tư Nặc lẳng lặng nhìn ngoài cửa xe, không nói thêm gì nữa.

Tôi ngồi giữa hai người, thâm tâm khó chịu khi chứng kiến dáng vẻ này của Lục Tư Nặc.

Tôi thật sự rất muốn nói cho họ biết rằng, không phải tôi chết vì một Chu Minh Khải. Trái lại, tôi đã từng sống vì một Chu Minh Khải. Bây giờ tôi không có Chu Minh Khải nên mới lựa chọn cái chết.

Bao năm nay, tôi vẫn luôn không hiểu khi xưa Lục Tư Nặc yêu thích tôi ở điểm nào. Hồi cấp ba, tôi chính là một tên hỗn thế ma vương suốt ngày chỉ biết gây rối. Sau này tôi mất gia đình, mất việc học, bươn chải rất chật vật ở thủ đô, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ việc thích tôi. Lúc trước tôi lựa chọn ở bên Chu Minh Khải, xem như đã khiến trái tim cô tan nát, mới làm cô ra nước ngoài một cách cuống quít như vậy.

Thời điểm ra nước ngoài, cô không khóc. Bây giờ trở về, nước mắt lại rơi không ngừng. Có thể thấy từ đầu đến cuối tôi đều là một tai họa, chưa bao giờ mang lại cho cô điều gì tốt lành.

Hiện tại, hơn ai hết tôi càng hy vọng Vương mập có thể chăm sóc cô thật tốt.

Taxi chạy thẳng tới khách sạn. Vương mập xách hành lý đến gian phòng, nhìn ngó xung quanh, xác nhận hoàn cảnh an toàn và thoải mái mới coi như yên tâm. Tôi nhìn ra được, nhất định Vương mập muốn người ta chuyển đến ở nhà của cậu, song lại không dám mở miệng.

Xác định nơi ở xong, Lục Tư Nặc sắp xếp tốt hành lý của mình rồi tiện tay tháo kính râm xuống. Tôi trông thấy đôi mắt khóc đỏ của cô.

Vương mập cũng thấy, cậu ôm cô một cái. Hai người đều không nói gì.

Lục Tư Nặc chuyển công việc đến thủ đô, xem ra lần này cô không có dự định rời đi nữa. Nghe cô tính toán như vậy, Vương mập không giấu được niềm vui.

Đột nhiên tôi lại không đạo đức mà nghĩ, nhìn đi, nếu tôi không chết, người ta còn có thể trở về sao?

Cho nên, Thanh Minh sang năm, Vương mập, cậu nhớ đốt thêm ít tiền giấy cho anh.

Trời bên ngoài bắt đầu đen, Vương mập dẫn Lục Tư Nặc đi ăn ở tầng dưới khách sạn. Cậu ăn không quen đồ ăn phong cách Tây, nhưng nghĩ tới việc Lục Tư Nặc ở nước ngoài lâu ngày có lẽ sẽ yêu thích, cậu đưa thực đơn tới trước mặt đối phương, nói, "Thích ăn gì thì cứ gọi."

Lục Tư Nặc gọi hai đĩa bò bít tết.

Nhìn hai người gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách nhưng dường như chỉ để nhớ về tôi, tôi bám theo bọn họ cũng cảm thấy có vài phần lúng túng, cũng có vài phần hổ thẹn, chung quy tôi chính là kẻ cầm đầu làm bọn họ khổ sở.

Miếng thịt bò vốn nhỏ, mà Lục Tư Nặc chỉ ăn được vài miếng đã bỏ xuống.

Cô đột nhiên đặt đũa, hỏi Vương mập, "Cậu biết Chu Minh Khải sống ở đâu không?"

Tôi bỗng giật mình, chắc chắn Lục Tư Nặc này muốn gây chuyện!

Lục Tư Nặc đứng dậy, "Tại sao Hứa Gia Dương đã chết mà tên Chu Minh Khải đó lại có thể sống tốt chứ!"

Vương mập biết Lục Tư Nặc muốn tìm Chu Minh Khải tính sổ, cũng không ngăn cản cô, thậm chí còn báo ra địa chỉ của Chu Minh Khải. Tôi có thể thấy Vương mập đã sớm có ý định này.

Nếu có thể nói chuyện, tôi sẽ cho bọn họ biết, Chu Minh Khải đang sống không tốt chút nào.

Tôi đi theo Vương mập và Lục Tư Nặc trở về căn hộ của Chu Minh Khải. Lục Tư Nặc giơ tay gõ cửa ầm ầm, vừa gõ vừa gọi Chu Minh Khải ra mở cửa.

Tôi thật sự chưa từng thấy bộ dáng này của Lục Tư Nặc. Trong ấn tượng của tôi, cô vẫn luôn là Lục Tư Nặc ngay cả nói chuyện cũng sẽ không lớn tiếng.

Vương mập không gõ cửa mà chỉ theo chân Lục Tư Nặc, dường như mục đích chỉ là tránh để Lục Tư Nặc thua thiệt trước Chu Minh Khải.

Gõ được mấy phút, Lục Tư Nặc càng gõ càng lớn tiếng, giọng chửi cũng càng lúc càng to. Tôi nhìn xung quanh, may mắn khu nhà này có cách âm khá tốt, nếu không đã bị hàng xóm khiếu nại từ lâu rồi.

Cuối cùng Chu Minh Khải đã mở cửa, toàn thân bị bao phủ bởi một lớp sương mù không thể xua tan. Hắn nhìn Lục Tư Nặc hồi lâu cũng chưa kịp nhận ra đây là ai. Tôi biết Chu Minh Khải không giỏi nhớ người lắm, huống chi đối với hắn, Lục Tư Nặc chỉ là một bạn học cấp ba vào chín năm trước.

Chu Minh Khải vừa mở cửa ra, Lục Tư Nặc đã thuận thế đẩy vào, trực tiếp giơ tay tát Chu Minh Khải một cái. Tiếng bộp cực kỳ chói tai giữa đêm.

"Anh có từng mơ thấy Hứa Gia Dương không?" Lục Tư Nặc hỏi, "Cậu ấy đã chết, như loại người như anh lại tiếp tục sống tốt! Dựa vào đâu?"

Chu Minh Khải bị cái bạt tai này làm choáng váng vài giây, khi nghe đến ba chữ Hứa Gia Dương mới hơi hoàn hồn. Hắn nhìn Lục Tư Nặc, hồi tưởng một lúc lâu mới mở miệng, "Lục... Tư Nặc..."

Lục Tư Nặc lại giơ tay tát cái nữa. Tôi thấy Chu Minh Khải rõ ràng có cơ hội chặn tay cô, nhưng hắn không cử động, mà nhận cái tát của Lục Tư Nặc.

Móng tay của Lục Tư Nặc dài, cào ra một vết mảnh trên mặt Chu Minh Khải. Tôi xem rất vui vẻ, quả nhiên là Lục Tư Nặc, cô tuyệt đối là người đầu tiên đánh Chu Minh Khải thành thế này. Phải biết rằng, trước kia tôi chưa bao giờ chiếm được lợi thế khi động thủ với Chu Minh Khải.

Chu Minh Khải không đánh trả, song hắn cũng không phải là không nóng nảy, "Cô là ai? Lấy tư cách gì mà bất bình thay Hứa Gia Dương? Muốn tôi chịu trách nhiệm về cái chết của cậu ta hả? Vậy hẳn cũng chỉ là thiên đạo luân hồi thôi, chẳng phải năm ấy thầy Lâm bị cậu ta ép chết sao?"

Nghe Chu Minh Khải nói thế, tôi rất nhức đầu. Xem ra đến chết tôi cũng chỉ có thể gánh tội bức tử Lâm Thanh Dật.

Lục Tư Nặc hừ lạnh, "Tên súc sinh Lâm Thanh Dật kia vốn dĩ đáng chết!"

Trong mắt Chu Minh Khải lập tức dấy lên lửa giận. Tôi thấy tình trạng không ổn, đây là dấu hiệu cho thấy Chu Minh Khải nổi giận.

Bạn nhìn người này đi, tát hắn hai cái hắn có thể nhẫn nhịn, nhưng nhắc tới ánh trăng sáng trong lòng là hắn không nhịn được.

Lục Tư Nặc không sợ hắn, "Làm sao, nói không đúng à? Lâm Thanh Dật mà lại không đáng chết? Loại người làm gương sáng cho người khác lại hại học sinh như vậy, chết là đáng đời. Chu Minh Khải, anh cần nhìn cho rõ, trong sự kiện năm đó, Hứa Gia Dương mới là người bị hại! Vì tên súc sinh ấy, anh cứ thế điên đảo trắng đen vậy sao?"

Rốt cuộc đây vẫn là Lục Tư Nặc, điều cô nói chính là điều tôi muốn nói. Tôi đã bức tử Lâm Thanh Dật và tôi chưa bao giờ hối hận. Nếu thời gian chảy ngược, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Giống như Lục Tư Nặc đã nói, Lâm Thanh Dật vốn đáng chết!

Chu Minh Khải, anh tự che mắt mình vì cái gọi là yêu của anh, không nhìn thấy toàn bộ chân tướng câu chuyện. Những năm nay, tên Lâm Thanh Dật sống trong lòng anh có mấy phần là thật mấy phần là giả, anh có thể phân biệt rõ sao?

Lục Tư Nặc vẫn muốn tiếp tục làm loạn, nhưng Chu Minh Khải không kiên nhẫn nữa. Hắn đẩy cô ra sau và đóng cửa lại. Lục Tư Nặc ở ngoài tức giận đến mức trực tiếp lấy chân đạp cửa.

Tôi dõi theo Vương mập dẫn Lục Tư Nặc rời khỏi rồi nhìn cánh cửa kia, không tiếp tục đi cùng Vương mập mà lựa chọn vào trong, xem Chu Minh Khải sẽ làm gì.

Tôi vừa tiến vào liền nghe đến tiếng đập vỡ cốc, có thể thấy Lục Tư Nặc chọc Chu Minh Khải tức giận vô cùng.

Nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên đất, tôi nghĩ bụng, tôi ra đi rồi, đến người giúp anh quét nhà cũng không có.

Tôi thực sự rất muốn nói với Chu Minh Khải rằng, người bên anh ba năm là tôi, là Hứa Gia Dương tôi, không phải "rung động khó quên" Lâm Thanh Dật của anh!

Đáng tiếc, tôi không còn cơ hội nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro