13: Những khoảnh khắc nhỏ bé của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong những năm tháng chúng ta chưa từng để tâm tới, luôn cảm thấy ngày qua ngày nhàm chán, cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo, trách thời gian trôi qua quá chậm. Rất nhiều năm sau, bạn quay đầu nhìn lại mới phát hiện, đó là những năm tháng tươi đẹp nhất của chúng ta, là sự ấm áp mà chúng ta không nỡ buông bỏ trong suốt quãng đời còn lại.

Trong vòng một tháng, Lâm Thanh Dật tới nhà tôi dạy kèm ba buổi. Giờ phút này tôi mới nhận ra lúc y nói câu thoát khỏi mười vị trí cuối là thoát khỏi y, không phải là y đang nói đùa.

Cha mẹ tôi hết sức hoan nghênh, nhất là mẹ tôi, nhiều lần đề cập việc người thầy này có trách nhiệm ra sao. Tôi nghe đến mức cảm thấy chột dạ khó giải thích mỗi khi gặp Lâm Thanh Dật.

Hôm nay là thứ Tư, Lâm Thanh Dật đến nhà Vương Triều Tình.

Vương Triều Tình, cán sự bộ môn Văn, điểm Văn đứng thứ ba trong lớp, điểm tiếng Anh đứng thứ hai đếm ngược của lớp, học lệch môn lệch qua biên giới, tất nhiên Lâm Thanh Dật cũng sẽ không bỏ qua cô.

Tôi vừa tan học liền đến sân patin cùng Chu Minh Khải. Lần này không gọi bọn Triệu Nhị Hầu Lý Kỷ theo, chỉ có hai người chúng tôi, là do mấy ngày trước tôi nhận lời Chu Minh Khải là sẽ dạy hắn trượt patin.

Giờ cao điểm của sân patin là sau mười giờ tối, bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ, chưa đông người, rất thích hợp cho người mới luyện tập.

Chu Minh Khải xỏ xong giày, sau đó bám lên tay vịn bên cạnh đi chậm rãi, nói, "Lần này cậu không cần dẫn tôi, để tôi tự tìm tòi, hẳn là không khác đi xe đạp mấy, ngã vài lần là giỏi lên thôi."

Tôi cũng thay giày đi theo hắn, bảo đảm rằng khi hắn ngã xuống thì không ngã đến mức chân chổng lên trời là được.

Chu Minh Khải làm chuyện gì đều rất nghiêm túc, cũng rất tập trung, hết sức chuyên chú nhìn dưới chân, "Hình như cũng không khó lắm."

"Cậu thử thả tay ra xem." Tôi thấy hắn cầm tay vịn không rời.

Chu Minh Khải thử buông tay vịn, trượt ra khu giữa một chút, dường như có thể giữ được thăng bằng, hắn vui vẻ vô cùng và cũng bạo gan hơn, hơi tăng tốc lên.

Tôi không thể không thừa nhận, Chu Minh Khải học cái gì cũng nhanh hơn người bình thường.

Tôi cười, "Cậu được đó!"

Chu Minh Khải bắt đầu trượt dọc bờ tường, nhưng chỉ có thể trượt thẳng, vẫn chưa thể chuyển hướng. Lúc đến khúc cua, tôi lấy tay kéo hắn, trợ giúp hắn xoay người.

Mỗi lần chạm đến da của Chu Minh Khải, tôi đều thấy hơi nóng tay, mặc dù thân nhiệt hắn rõ ràng không cao.

Tôi đổ lỗi tất cả cho việc mình đã bị hắn thu hút ngay lần đầu gặp mặt.

Tôi và Chu Minh Khải luyện tập suôn sẻ hơn một tiếng đồng hồ. Thời gian sắp hết, tôi nói, "Hôm nay đến đây thôi. Chờ buổi nào đó chúng ta cùng nhau luyện tập thêm, là có thể để cậu đấu với bọn Nhị Hầu một lần."

Chu Minh Khải đáp một tiếng, lúc hắn đang chuẩn bị trượt đến lan can, có một cậu bé từ phía sau bất ngờ trượt tới. Nếu là một cao thủ trượt patin có kinh nghiệm phong phú thì đã có thể tránh ra, song đáng tiếc Chu Minh Khải là người mới.

Hắn cố tránh nhưng lại bị ngã thẳng xuống.

Tôi nhanh tay lẹ mắt kéo hắn, lại đánh giá thấp sức mạnh của Chu Minh Khải. Hắn dùng sức kéo tôi cùng ngã xuống đất. Tư thế có độ khó rất cao, cả người tôi bổ nhào lên người hắn, hôn lên cằm hắn.

Suýt nữa mẻ răng.

Tôi ngẩng đầu lên, không biết cậu bé kia đã chuồn đi nơi nào.

"Mẹ kiếp —— "

Chu Minh Khải chửi nhỏ một tiếng.

Tôi đứng lên trước, kéo Chu Minh Khải dậy rồi nói, "Ngã nhiều là sẽ giỏi, cậu đã nói rồi mà."

Tâm trạng của Chu Minh Khải rất không tốt, "Ông đây ngã đau cả mộng!"

Tôi bật cười, vì đúng là cái mông của Chu Minh Khải chạm đất đầu tiên, hơn nữa nghe tiếng vang khi té ngã là biết ngã không nhẹ.

Tôi cười đùa đặt "móng heo" lên mông Chu Minh Khải, xoa xoa, "Không đau không đau!"

Chu Minh Khải đẩy tay tôi ra, câu chữ rõ ràng, "Cút!"

Tôi cười nghiêng ngả, nhanh chóng thay giày. Vì sân patin ở tầng hai nên tôi xuống tầng rất thoải mái, nhưng Chu Minh Khải bước đi rất khó nhọc.

Tạm biệt Chu Minh Khải ở ngã tư, một mình tôi khoác cặp sách đi về nhà. Không hiểu sao tôi đưa tay ra, nhìn tay mình rồi nghĩ đến việc sờ soạng mông Chu Minh Khải, tôi tức khắc vui như hoa nở.

Rất mềm...

Tôi vỗ gáy một cái, nghĩ linh tinh gì thế!

Càng nghĩ càng lệch lạc!

Cuối tuần này, thời tiết hơi lạnh, tôi lôi áo len cashmere từ tầng trong cùng của tủ quần áo ra mặc, còn mặc thêm một cái áo sơ mi bên trong áo len, cực kỳ giống đồng phục trong phim thần tượng Hàn Quốc mà mẹ tôi thường xem, ngoan vô cùng.

Tôi ngoan vô cùng, nhân lúc mẹ tôi không chú ý là chạy khỏi nhà. Khi mẹ tôi nhận ra, tôi cũng đã vào thang máy.

Nghe đâu hôm nay có một ngôi sao nữ hạng ba đến đài truyền hình Liễu Thành, đây là do Lý Kỷ kể cho tôi biết. Gã còn bảo từ hôm qua đã có rất nhiều người tụ tập trước đài truyền hình, chờ ngắm nhan sắc nữ thần.

Lý Kỷ nói gã có cách giúp chúng tôi vào đài truyền hình, là di chuyển đạo cụ gì đó ở hậu trường, nếu may mắn thì có thể nói chuyện với nữ thần.

Gã bảo gã có một người anh họ là phóng viên thực tập, hiện tại đang thực tập ở đài truyền hình Liễu Thành.

Vì vậy gã trao cơ hội này cho tôi và Triệu Nhị Hầu.

Hình như Liễu Thành không có nghệ sĩ nổi tiếng nào. Nữ minh tinh mà Lý Kỷ nhắc đến có tên là An Nhã, từng tham gia diễn xuất trong một số bộ phim truyền hình, có thể coi là nữ nghệ sĩ đường hoàng ra dáng.

Tôi và Triệu Nhị Hầu vẫn rất hứng thú, không hứng thú gì với An Nhã, song nếu thật sự có thể xin được chữ ký của An Nhã thì cũng đủ để khoe khoang trong lớp một phen.

Khi ba người chúng tôi đi đến đài truyền hình, quả thwucj trước cửa đài truyền hình có một số người hâm mộ, đều trạc tuổi chúng tôi, thậm chí có học sinh còn mặc đồng phục Thất Trung. Những người đó túm năm tụm ba ngồi dưới đất, hình như đã chờ đợi rất lâu, banner tiếp ứng đã được bỏ sang một bên.

Lý Kỷ cười, "Bọn họ chờ như thế, nhưng đến cọng tóc cũng không thấy."

"Còn chúng ta thì sao?" Triệu Nhị Hầu hỏi.

Lý Kỷ đáp, "Anh họ tao bảo, An Nhã đến quay show. Anh ấy đã sắp xếp cho chúng ta chuyển đạo cụ ở hậu trường, để tao gọi điện thoại cho anh ấy trước đã."

Tôi cũng không biết liệu Lý Kỷ có đáng tin cậy và có thể cho chúng tôi vào một cách suôn sẻ hay không.

Lý Kỷ gọi cú điện thoại, nói đơn giản vài câu rồi dẫn chúng tôi đến quảng trường nhỏ vắng vẻ cạnh đài truyền hình để chờ người. Chốc lát sau, có một thanh niên mặc hoodie xám đi về phía chúng tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lý Kinh Niên.

Khi ấy Lý Kinh Niên học đại học năm thứ tư, ban đầu anh học đại học ở thành phố N, lúc thực tập lựa chọn về quê hương Liễu Thành, làm phóng viên thực tập trong đài truyền hình Liễu Thành. Anh lớn tuổi hơn chúng tôi, giống một đàn anh khóa trên, một người anh cả trong quá trình tiếp xúc với chúng tôi.

Lý Kinh Niên khá cao, chúng tôi đều chỉ ngang cằm anh.

Tôi ngước mắt nhìn Lý Kinh Niên. Làn da của anh rất trắng, hơi gầy, tóc dài vừa qua lông mày, rất mềm mượt. Lúc cười lên anh còn có lúm đồng tiền mờ nhạt, tạo nên một loại khí chất ốm yếu.

Về sau chính Lý Kinh Niên kể rằng thuở bé anh thường xuyên đau ốm, ngâm mình trong bình thuốc mà lớn lên, thậm chí cơ thể còn thoang thoảng mùi thuốc Bắc.

Trông thấy Lý Kinh Niên, Lý Kỷ cười nói, "Anh này, em đã đưa bạn học đến rồi. Đều là nam sinh cao lớn cường tráng, tuyệt đối làm được việc nặng nhọc!"

Lời này, sao có vẻ không đúng lắm nhỉ?

Việc chúng tôi đến xin chữ ký có liên quan gì đến việc chúng tôi có thể làm việc nặng nhọc?

Lý Kinh Niên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của chúng tôi, cười cười, "Đài bọn anh có một chương trình tạp kỹ không nổi tiếng lắm, chắc các em chưa từng nghe tới. Trong đó sẽ có một số phân đoạn trò chơi, cần di chuyển vài đạo cụ cỡ lớn, hôm nay đài bọn anh lại có ba người bên bộ phận đạo cụ xin nghỉ..."

Triệu Nhị Hầu cắt ngang, "Được rồi, thật ra chúng em tới đây làm cu li!"

Lý Kinh Niên cười nói, "Là chính anh nói muốn tự giải quyết vấn đề này, Lý Kỷ bèn bảo nó có hai người bạn tốt làm được việc, anh nghĩ cứ thế cũng được. Yên tâm, sẽ không thiếu chữ ký cho các em đâu, anh cũng quen biết An Nhã."

Lý Kỷ nói, "Đúng vậy!"

Trên thực tế, bản chất của sự việc vẫn không hề thay đổi, chẳng qua Lý Kỷ đảo ngược thứ tự chính yếu mà thôi.

Lý Kinh Niên cần người đến vận chuyển đạo cụ, sau đó anh có thể hỗ trợ xin chữ ký. Còn Lý Kỷ thì nói, giúp chúng tôi xin chữ ký, chúng tôi tiện thể giúp khuân vác đạo cụ.

"Anh họ Lý, vậy chúng ta vào thôi." Tôi nói.

Lý Kinh Niên bật cười, "Gọi anh là "anh" giống Lý Kỷ đi, "anh họ" Lý nghe lạ lạ."

Hình như nghe hơi lạ thật.

Lý Kinh Niên nói, "Ngày khác sẽ đãi ba người các em ăn cơm."

Câu nói này ngay lập tức làm gia tăng không ít thiện cảm. Tôi và Triệu Nhị Hầu nhất thời đều tràn đầy ấn tượng tốt với người anh họ phóng viên thực tập của Lý Kỷ.

Lý Kinh Niên dẫn chúng tôi vào đài truyền hình, giao chúng tôi cho tổ đạo cụ, "Đây là em trai tôi cùng bạn học của nó, nếu cần giúp đỡ thì có thể gọi tụi nó, nhưng đừng để tụi nó vận chuyển đạo cụ nặng một mình."

Tổ trưởng tổ đạo cụ là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, có vẻ rất thân thiết với Lý Kinh Niên, "Được đó cậu Tiểu Niên, bắt học sinh cấp ba đến làm công."

Dường như Lý Kinh Niên cũng hơi xấu hổ, "Dẫn bọn họ đến chơi ấy mà."

Tính tôi khá hướng ngoại, tôi chủ động nói, "Có việc cứ gọi bọn em!"

"Tốt." Tổ trưởng cười nói, "Anh thích mấy thằng nhóc này rồi đấy."

Lý Kinh Niên thấy chúng tôi không ngần ngại cũng không gò bó, bèn dặn dò đơn giản vài câu rồi rời đi làm chuyện của mình. Trước khi đi anh nói, "Lát nữa anh sẽ dẫn An Nhã đến gặp các em."

Lý Kinh Niên vừa đi thì Triệu Nhị Hầu hỏi, "Anh mày rất thân với An Nhã à?"

Lý Kỷ còn chưa nói gì, tổ trưởng đã trả lời thay, "Nó và An Nhã học cùng trường, một người học truyền thông, một người học diễn xuất. Nếu không phải có nó liên hệ, An Nhã mà có thể tới chỗ đài truyền hình không có rating gì của bọn anh chắc?"

"Hóa ra là thế." Giọng nói Triệu Nhị Hầu không che giấu được lòng hâm mộ và sùng bái đối với Lý Kinh Niên.

Ba người chúng tôi rất tò mò về đài truyền hình, tiến vào đài là nhìn ngó khắp nơi giống như kẻ nhà quê mới lên thành phố. Tính cách tổ trưởng cũng rất tốt, cơ bản là không để chúng tôi làm việc gì, còn dẫn chúng tôi đi tham quan xung quanh. Đợi đến khi chương trình tạp kỹ nọ bắt đầu, ba chúng tôi cùng bốn người ở bộ phận đạo cụ canh giữ cạnh sân khấu. MC vừa ra hiệu, mọi người đồng thời nâng cái bàn sắt rất cao rất nặng lên sân.

Khâu này kết thúc, chúng tôi lại đồng loạt đi lên chuyển nó xuống dưới.

Sau khi khiêng bàn sắt trở về, tổ trưởng cười ha hả nói, "Cảm ơn mấy anh bạn nhỏ nhé!"

Lý Kỷ cũng cười, "Không khách khí, không khách khí ạ!"

Ba người chúng tôi vừa làm xong việc thì Lý Kinh Niên lại tới, bên cạnh còn dẫn theo An Nhã. Cô đi bên cạnh Lý Kinh Niên, trông cực kỳ xứng đôi.

Triệu Nhị Hầu lặng lẽ thì thầm vào tai Lý Kỷ, "Sẽ không phải là chị dâu mày đấy chứ?"

Lý Kỷ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

Lý Kinh Niên cười nói, "Nữ thần của bọn em đến rồi này, muốn ký tên thì mau lên!"

Thực ra vào lúc ấy, con gái xinh đẹp đều là nữ thần của chúng tôi. Tôi không thích An Nhã đến thế, nhưng nếu có thể xin chữ ký của cô để tặng cho mẹ tôi, bà sẽ rất vui vẻ.

Tôi lấy giấy bút chuẩn bị kỹ càng từ trong túi ra, đưa cho An Nhã và nói, "Đã làm phiền chị rồi, chị An Nhã, không ít học sinh lớp chúng em rất yêu thích chị ạ."

An Nhã cười rất đúng mực, mà nhìn ra được là nụ cười đã được luyện tập, đẹp đẽ lại không chân thực.

An Nhã đồng loạt ký vài tấm, sau đó đưa cho chúng tôi rồi cười nói, "Cảm ơn, nếu có dịp hãy ủng hộ bộ phim mới của chị nhé!"

Triệu Nhị Hầu tỏ ra vừa mừng rỡ vừa hoảng hốt, liên tục nói vài tiếng "dạ".

Đã đạt được mục đích, Lý Kinh Niên cười nói với An Nhã, "Hình như cậu còn có việc nhỉ, mình sẽ không giữ cậu nữa. Khi nào có cơ hội chúng ta lại cùng nhau ăn tối sau."

An Nhã đáp lời, "Được, bye bye."

An Nhã rời đi, Lý Kinh Niên liếc đồng hồ, "Cũng xem như xong xuôi, đến giờ tan tầm của anh rồi. Để anh đưa các em về nhà."

"Không cần đưa đâu ạ, dù sao cũng không phải con gái." Tôi nói.

Lý Kỷ trêu ghẹo, "Vẫn nên đưa đi. Không phải vì lo lắng cho mày, mà lo cho các cô gái khác đi cùng con đường này ấy".

"Cút." Tôi liếc xéo gã.

Có vẻ Lý Kinh Niên bị chọc cười bởi cách chúng tôi đối xử lẫn nhau, anh nói, "Anh có xe, để anh lái xe đưa các em trở về, cũng tiết kiệm tiền taxi."

Triệu Nhị Hầu vừa nghe thấy có xe là hai mắt sáng lên, "Được được được!"

"Đi thôi." Lý Kinh Niên lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro