12: Bạn từng thi đạt hạng nhất mấy lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tôi ý thức được hiệu suất làm việc của Trung học Dân Dục. Chỉ trong vòng cuối tuần, kết quả thi giữa kỳ của hơn năm nghìn học sinh toàn trường đã được công bố.

Vừa đặt cặp sách xuống, tôi đã nghe thấy có người đang thảo luận về kết quả kỳ thi giữa kỳ.

Khi thi tôi rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lúc thành tích được công bố thì lại chẳng hiểu sao thấy hơi hồi hộp, hẳn là sợ mình xui tận mạng vừa khéo xếp ở top ba đội sổ đây.

Kết quả từng môn được giáo viên bộ môn thông báo. Tiết thứ nhất là lớp tiếng Anh của Lâm Thanh Dật. Y nghiêm mặt bước vào phòng học, cái dáng vẻ kia trông không giống một giáo viên trẻ tuổi chút nào, thần thái rất giống thầy giáo hói.

Lâm Thanh Dật đặt bài thi lên bàn giáo viên. Trong đầu tôi toàn, y đã làm cách nào để tìm ra bài thi lớp chúng tôi từ trong mấy nghìn bài thi nhỉ?

Đương nhiên việc giáo viên làm sao chấm điểm làm sao phân loại không cần tôi lo. Điều tôi lo là, liệu Lâm Thanh Dật có thể để tôi toàn thây không.

Lâm Thanh Dật vốn đang nghiêm mặt nhưng lại đột nhiên nở nụ cười giống tảng băng tan, làm mọi người đoán không ra. Chỉ thấy y cười giơ bài thi và nói, "Môn tiếng Anh này, tổng điểm của cả lớp đứng thứ ba, còn có... Đứng đầu cả khối là Chu Minh Khải lớp chúng ta, vỗ tay lên nào!!!!"

Tôi ra sức vỗ tay, cứ như thể mình đã đứng đầu trong kỳ thi.

Lâm Thanh Dật tiếp tục, "Giáo viên bộ môn khác có tha cho các em không, thì tự cầu phúc đi!"

Môn tiếng Anh khởi đầu tốt đẹp, dường như mọi người đều có sự tự tin và kỳ vọng mù quáng vào các môn học khác. Nghe thấy Lâm Thanh Dật nói vậy, có người cười bảo, "Dù thế nào những môn khác cũng là tiếng Trung nha!"

Đúng đấy, là tiếng Trung. Thí dụ như toán học, tách ra xem, chữ kia không phải tiếng Trung sao? Ghép lại cùng nhau thì có mấy ai có thể đọc hiểu đề bài?

Tôi đang thầm nghĩ ngợi thì Lâm Thanh Dật bất chợt nhắc đến tên tôi, "Chúc mừng bạn học Hứa Gia Dương giành vị trí số một môn Anh lớp ta, đếm ngược."

Người thứ nhất cùng người thứ nhất từ dưới đếm lên ngồi chung bàn, tôi không hề cảm thấy áp lực chút nào.

Quả nhiên Lâm Thanh Dật sẽ không dễ dàng buông tha tôi, nói tiếp, "Đợt thi tiếng Anh này, thầy sẽ lần lượt đi dạy gia sư cho mười người xếp hạng cuối của lớp, không tính phí, dù sao thì khối Mười khối Mười Một đều không có giờ tự học buổi tối. Mỗi ngày hai tiếng."

Gia sư...

Đậu má, sao Lâm Thanh Dật này lại công bằng vô tư như vậy?

Trong lòng tôi yên lặng tính toán, lần lượt dạy kèm tại nhà cho mười người... Tức là về sau Lâm Thanh Dật sẽ đích thân đến nhà dạy kèm... Một lần hai tiếng... Khối Mười khối Mười Một... Khi nào sẽ kết thúc?

Hiển nhiên Lâm Thanh Dật cũng suy xét đến, y nói, "Lúc nào thoát khỏi mười vị trí cuối là lúc ấy thoát khỏi thầy."

Tôi cười, thầy Lâm, em đã chuẩn bị xong tâm lý có thầy làm bạn suốt thời gian hai năm này rồi đấy.

Hết lớp tiếng Anh, tôi nằm úp sấp trên bàn với tư thế thương hiệu của mình. Chu Minh Khải ngồi bên trong, muốn rời khỏi chỗ ngồi thì cần tôi tránh ra trước. Hình như hắn muốn đi vệ sinh, bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi đang có tâm trạng tồi tệ, "Nhịn!"

Chu Minh Khải ấn tay lên bàn, nhẹ nhàng nhảy một cái rồi vòng đi ra từ bàn sau.

Được lắm, cánh cửa tự động tôi đây xem như là bị hắn vứt bỏ.

Tiếp theo là môn Ngữ Văn, môn Toán và môn Lý, đã có hết kết quả thi của các môn này. Trong đó thầy Toán hói chưa bước vào phòng học đã bắt đầu nhắc mãi, còn những môn khác cũng không tính là quá kém.

Kết thúc ngày hôm nay, ngoài điểm số của môn Hóa còn thiếu, thành tích của tất cả các môn khác đều đã được công bố. Tính tới thời điểm hiện tại, vị trí thứ nhất chắc chắn là Chu Minh Khải, người thứ hai là Lâm Tuyết, mà xếp hạng của Lục Tư Nặc rớt xuống thứ sáu.

Buổi gia sư đầu tiên cũng tới, đứng mũi chịu sào chính là tôi, người thứ nhất, khụ khụ, đếm ngược.

Lâm Thanh Dật cất công đứng ở cửa lớp chờ tôi tan học. Vì vậy quy trình thường ngày cùng nhau về nhà của tôi và Chu Minh Khải cứ như vậy bị giáo viên chủ nhiệm gián đoạn.

Hai người tôi và Chu Minh Khải vừa ra khỏi cổng trường liền vô thức sờ túi kiếm thuốc lá. Chợt giật mình phát hiện anh bạn bên cạnh này là giáo viên chủ nhiệm, chúng tôi đẩy điếu thuốc đang lôi ra một nửa vào trong túi.

Tôi ngượng ngùng sờ mũi mình, hỏi, "Thầy ơi, bình thường thầy có hút thuốc không?"

Lâm Thanh Dật ngược lại nằm ngoài dự đoán của tôi, y trả lời, "Không hút."

Tôi và Chu Minh Khải rất ngạc nhiên, vì chúng tôi đều đã hút thuốc từ khi còn học cấp hai, trong mắt chúng tôi, không có người đàn ông nào là không hút thuốc lá. Thế nhưng Lâm Thanh Dật nhã nhặn thanh tú mang chút khí chất lạnh lùng này nói không hút thuốc lá, nghe có vẻ rất có sức thuyết phục.

Lâm Thanh Dật nhìn Chu Minh Khải rồi nhìn tôi, "Hai người các em không thể bổ sung cho nhau được sao? Minh Khải, bình thường em có thể dạy phụ đạo Gia Dương nhiều hơn về chuyện bài tập."

Chu Minh Khải rất không nể mặt tôi, "Bổ sung? Hứa Gia Dương bổ sung cho em cái gì?"

Tại góc độ Lâm Thanh Dật không nhìn thấy, tôi dùng chân đá mông Chu Minh Khải một cái.

Rõ ràng ông đây trượt patin giỏi hơn anh!

Tới ngã tư, dẫu mong muốn Lâm Thanh Dật theo Chu Minh Khải đến nhà hắn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có thể tuân theo hiện thực, dẫn Lâm Thanh Dật về hướng nhà tôi.

Tiến vào khu chung cư, đến dưới tầng tòa nhà tôi ở, tôi liếc nhìn căn nhà cao tầng này, gan phồng lớn, nói, "Thầy Lâm này, thang máy nhà em hỏng rồi. Chúng ta đi thang bộ nhé."

Lâm Thanh Dật không nghi ngờ tôi, hỏi, "Nhà em ở tầng mấy?"

Tôi: "Tầng hai mươi ba ạ."

Tôi rõ ràng trông thấy lông mày Lâm Thanh Dật giật giật.

Tôi là tiểu bá vương làm xằng làm bậy nhiều năm, từ nhỏ đã có thể leo cây trộm trứng chim, cảm thấy hai mươi ba tầng không thành vấn đề, tuy rằng tôi cũng chưa đi bao giờ, vì thang máy nhà tôi chưa từng bị hỏng.

Tôi và Lâm Thanh Dật đi đến cầu thang. Hai người trước tiên hít sâu rồi bắt đầu bước lên trên. Mới hết mười tầng đầu tiên, tôi và Lâm Thanh Dật còn có thể mở miệng trò chuyện. Nhưng khi lên cao hơn, giọng nói hai người cũng thay đổi, liên tục thở hổn hển, dần dà thậm chí không thể nói thành lời.

Đến tầng mười tám, chân tôi bắt đầu run rẩy.

Nhìn sang Lâm Thanh Dật, có lẽ vì nguyên nhân thể chất nên y không toát mồ hôi, song cũng không ngừng thở dốc.

Tôi hối hận rồi, đang yên đang lành tự dưng lừa gạt Lâm Thanh Dật leo hai mươi ba tầng làm gì, khiến bản thân cũng phải leo cùng.

Tôi muốn đi thang máy, nhưng không rõ nếu nói ra liệu Lâm Thanh Dật có đánh chết tôi hay không. Hơn nữa vậy thì chính mình cũng quá không bản lĩnh, nên tôi đành cắn răng kiên trì bò tiếp.

Hôm nay, sở dĩ tôi thản nhiên dẫn Lâm Thanh Dật đến, là vì mẹ tôi đi tham gia lễ cưới của một người bà con xa, còn cha tôi thường không ở nhà. Nói cách khác, trong nhà cũng chỉ có hai người tôi và Lâm Thanh Dật, vậy có nghe y giảng hay không còn chẳng phải là tùy theo ý tôi sao?

Cuối cùng đã tới tầng hai mươi ba, lần đầu tiên tôi muốn khóc khi nhìn thấy cửa nhà mình.

Tôi thở hổn hển hai cái trước, sau đó nói với Lâm Thanh Dật, "Tới rồi tới rồi, thầy Lâm, nhìn không ra nha, tế bào vận động vẫn còn rất nhiều!"

Lâm Thanh Dật dựa vào tường, rõ ràng mệt mỏi, nhưng y nở nụ cười rất đẹp và nói, "Để em xem thực lực của thầy. Sau này nếu em lại nghịch ngợm nữa, thầy nhất định có thể chém em!"

Tôi xua tay, "Sợ rồi."

Tôi bắt đầu tìm chìa khóa trong cặp sách, mới tra chìa vào ổ khóa liền nghe đến tiếng người mở cửa từ bên trong.

Trong lòng tôi nghĩ, không ổn, có người ở nhà!

Người tính không bằng trời tính!

Cửa mở ra, là cha tôi, trên tay còn xách một túi rác. Ông dính không ít thuốc màu, hình như đang chuẩn bị xuống tầng đổ rác.

"Về rồi à?" Thấy Lâm Thanh Dật đằng sau, cha tôi hơi giật mình, hỏi, "Vị này là..."

Tôi còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, Lâm Thanh Dật đã rất tự nhiên giơ tay ra, "Xin chào, anh Hứa. Tôi là Lâm Thanh Dật, giáo viên của Hứa Gia Dương."

Cha tôi nhìn bàn tay dính không ít thuốc màu của mình, mỉm cười áy náy, "Ngại quá, trên tay còn dính màu vẽ. Thầy Lâm mau vào trong ngồi đi."

Lâm Thanh Dật không cử động, có vẻ rất hứng thú, "Anh Hứa là họa sĩ à?"

Cha tôi gật đầu, xách theo một túi rác và bắt đầu nói chuyện với người khác, "Đúng thế. Họa sĩ, tìm cách kiếm sống thôi."

Tìm cách kiếm sống?

Khi đó cha tôi hẳn là hoạ sĩ thanh niên đại biểu kiệt xuất nhất Liễu Thành.

Cha ruột tôi đang khiêm tốn!

Dường như Lâm Thanh Dật rất có hứng thú, nói, "Kiếm không sống phần lớn đều đổi nghề. Như tôi, tôi vốn là học sinh Học viện Mỹ thuật thủ đô. Có thể kiếm sống, nhất định là cực kỳ xuất sắc."

Nghe Lâm Thanh Dật xuất thân từ Học viện Mỹ thuật thủ đô, cha tôi đầu tiên giật mình, sau đó là than thở, nói, "Thật đáng tiếc."

Tôi thiếu kiên nhẫn, "Cha à, rác này của cha có đổ nữa không?"

Cha tôi trừng tôi như thể muốn nói, trẻ con không được phép ngắt lời khi người lớn đang nói, "Thầy Lâm vào ngồi trước đi. Gia Dương, rót nước cho thầy."

Nói đoạn, ông cười nhạt với Lâm Thanh Dật rồi quay người.

Tiến vào thang máy...

Tiến vào thang máy...

Thang máy...

Thang máy...

Thang...

Lâm Thanh Dật khoác tay lên vai tôi, dáng vẻ thân thiết, giọng điệu đáng để cân nhắc kỹ lưỡng, "Thang máy hỏng... Tòa nhà cao tầng như vậy, thang máy này nói hỏng là hỏng à?"

Tôi tiến lên trước một bước, tránh né bàn tay trên vai, "Cha em cũng thật là, thang máy sửa xong rồi mà không báo cho em một tiếng. Sáng hôm nay em đã đi thang bộ đấy."

Lâm Thanh Dật vỗ gáy tôi một cái, cười khẽ thành tiếng, "Thầy còn không biết thằng nhóc nhà em chắc? Chẳng qua là luyện tập với em chút thôi."

Tôi chiếm ưu thế cũng không muốn nói nhiều nữa, dẫn Lâm Thanh Dật vào cửa. Y quan sát phòng khách một lúc rồi hỏi, "Phòng em ở đâu?"

"Ở bên trong ạ." Phòng tôi nằm ở góc trong cùng, cách phòng khách khá xa. Chéo hướng đối diện là thư phòng cha tôi, bên cạnh là phòng đựng quần áo của mẹ tôi, tiếp đó là phòng ngủ của họ, chéo hướng đối diện phòng ngủ của họ là phòng vẽ tranh của cha.

Lâm Thanh Dật vào phòng tôi, nhìn thoáng qua Transformers đầy giá, rồi chuyển mắt sang tủ giày của tôi.

Nếu bày ra toàn bộ giày của tôi, diện tích đất nhà tôi có thể bị chiếm hết. Vì thế tôi đặc biệt mua loại tủ giày chia ra tầng trong và tầng ngoài. Tầng trong đựng một ít giày cũ, mà vì tôi còn yêu thích hoặc giá hơi đắt nên chưa vứt đi. Tầng ngoài là những đôi tôi thường thích đi.

"Toàn là mẫu mới." Lâm Thanh Dật chỉ tầng giày ngoài.

Tôi rất tự hào, "Đúng vậy."

Lâm Thanh Dật kéo thẳng một cái ghế đến trước bàn học của tôi, sau đó lấy ra một cái thước dài nhỏ từ túi đựng tài liệu, quơ quơ trước mặt tôi và nói, "Nhanh lên, lấy bài thi ra. Thầy sẽ giảng lại cho em một lần về ngữ pháp trong đó. Nếu em thật sự không nghe lời, thầy sẽ trực tiếp sử dụng hình phạt thể xác trong nhà em, để xem cha em có giúp em hay không!"

Cái thước dài nhỏ này gọi là dùng cách xử phạt về thể xác?

E rằng Lâm Thanh Dật chưa từng nhìn thấy vũ khí của giáo viên Toán cấp hai của tôi —— chổi.

Tôi không dám biểu hiện sự khinh thường ra ngoài, trước tiên lôi bài thi từ trong cặp ra, vô cùng phối hợp.

Rõ ràng trong giờ học Lâm Thanh Dật đã giảng về bài thi, nhưng đại khái chắc biết rõ tôi vốn không nghe, nên y gần như giảng lại từ đầu cho tôi thêm một lần.

Tôi vừa hiểu vừa không hiểu mấy vấn đề ngữ pháp y nói, song tốt hơn nhiều so với lúc trước hoàn toàn không hiểu chút nào.

Quả thực Lâm Thanh Dật nói tiếng Anh dễ nghe, không nặng khẩu âm Trung Quốc. Vì giúp tôi, y đọc từng chữ rất rõ ràng, cũng rất chậm rãi. Dù vẫn không muốn học tiếng Anh, tôi cũng nghe được một số câu hỏi.

Học được khoảng chừng một tiếng, Lâm Thanh Dật mới tỏ vẻ đến đây là kết thúc. Tôi duỗi người, cất bài thi vào cặp sách.

Lâm Thanh Dật nói, "Em cũng không phải là hoàn toàn nghe không hiểu mà."

Tôi rất thông thạo nịnh hót, "Đó là do thầy dạy giỏi đó!"

Tôi và Lâm Thanh Dật cất hết đồ đạc, quay đầu lại mới phát hiện cha tôi đứng ở cửa phòng tôi, hình như đã quan sát được một lúc. Thấy chúng tôi đã học xong, ông mới mở miệng nói, "Đã làm phiền thầy Lâm rồi."

Lâm Thanh Dật đáp, "Không phiền đâu, về sau cách một quãng thời gian tôi sẽ tới đích thân dạy kèm cho Gia Dương. Đây là nghĩa vụ, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy. Hứa Gia Dương rất thông minh."

Câu cuối tôi nghe rất vui vẻ.

Cha tôi cười, "Lúc mới vừa nhìn thấy thầy Lâm, tôi còn tưởng rằng Tiểu Dương nhà tôi lại gây chuyện, còn đang định liên lạc mẹ nó đây. Tôi vẫn luôn không trừng trị được nó."

Tim tôi đập thình thịch, rõ ràng tôi chỉ sợ mỗi cha tôi thôi mà!

Lâm Thanh Dật cũng không phải kẻ tiểu nhân, "Em ấy gần đây khá ngoan ngoãn, chẳng qua thành tích không được cải thiện, thế mới phải dạy kèm."

"Đã làm phiền rồi." Cha tôi nói, "Thầy Lâm ăn cơm chưa?"

Trước đó Lâm Thanh Dật đã nói là sẽ không ăn cơm ở nhà học sinh, "Không được không được, trong trường còn có một số việc, cáo từ trước."

Lâm Thanh Dật phải rời đi, tôi và cha tôi tiễn đến cửa thang máy.

"Đi thong thả." Cha tôi lịch sự chu đáo.

Lâm Thanh Dật vào thang máy, mỉm cười rồi mới ấn nút thang máy.

Lâm Thanh Dật vừa đi thì cha tôi nhìn về phía tôi, "Đến đây, mặt trời nhỏ nhà họ Hứa, tâm sự về kết quả học của con nào."

Tôi thầm nghĩ, không tốt rồi, quả nhiên cha tôi biết chuyện thầy giáo đến dạy kèm khẳng định có nguyên nhân. Ban nãy ông giữ mặt mũi cho tôi trước mặt giáo viên chủ nhiệm, hiện tại mới bắt đầu tính sổ.

Tôi vội vàng chạy vào gian phòng mình, vừa chạy vừa nói, "Tâm sự về kết quả gì chứ, nông cạn!"

Nhưng cha tôi không đuổi theo, mà chỉ đứng ở phòng khách khẽ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro