32: Muốn giữ mà không thể giữ mới là cô tịch nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, lần đầu tiên trong đời, tôi tới quán bar.

Tôi bị Triệu Nhị Hầu cưỡng ép kéo đi, nghe cậu ta nói đây là quán bar do anh họ của Kim Húc mở, cho nên dù ba người chúng tôi chưa đủ tuổi cũng có thể va chạm xã hội.

Trước đây tôi từng nghe Kim Húc nhắc đến anh họ nhà cậu ta, tên Từ Chí Văn.

Cái tên khá ôn hòa giống thanh niên trí thức, song thực ra anh từng là bộ đội xuất ngũ. Mà đương nhiên anh còn hơn thế nữa, nghe đâu anh xuất ngũ rồi vào cục công an thành phố làm công an hậu cần, xem như là một công việc rất vẻ vang. Tuy nhiêm về sau, trong một chiến dịch phòng chống ma túy quy mô lớn, cục công an cũng bắt luôn anh, bởi vậy anh còn ngồi tù mấy năm với tội danh buôn bán và sử dụng ma túy.

Tiếp đó, không biết làm sao mà anh ra tù rồi khai trương quán bar. Do có vài bạn bè trong giới, bản thân cũng khá khôn ngoan tài cán, nên công việc kinh doanh của anh rất tốt.

Tôi thực sự khá tò mò khi nghe về quá khứ truyền kỳ của Từ Chí Văn, nhưng việc đến quán bar của anh thì có điểm không thích hợp lắm. Song dưới sự nhõng nhẽo ăn vạ của Triệu Nhị Hầu và Kim Húc, tôi vẫn phải tới.

Quán bar tên là Dạ Sắc.

Lần đầu tiên bước vào quán bar, chứng kiến nam nam nữ nữ nhảy múa lộ liễu khiêu khích dưới ánh đèn mờ ảo, tôi cảm thấy mình cực kỳ giống kẻ nhà quê vừa lên thành phố.

Mức độ hiếu kỳ của Triệu Nhị Hầu và Kim Húc thậm chí còn cao hơn tôi, niềm khao khát đến quán bar của họ mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều. Ngay từ lúc bước vào, họ đã bắt đầu nhìn sàn nhảy chằm chằm không rời mắt.

"Chú ý nước miếng." Tôi tốt bụng nhắc nhở, chỉ lo hai người kia không khống chế được mình mà duỗi "móng heo".

Kim Húc vẫn có mấy phần lý trí nên không nhìn lâu, dẫn chúng tôi đến phòng quản lý phía sau quán bar để gặp anh họ cậu, cũng chính là chủ quán bar Từ Chí Văn.

Phòng quản lý có khả năng cách âm rất tốt, đóng cửa xong về cơ bản không thể nghe được thanh âm bên ngoài. Đèn cũng sáng hơn hẳn, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong một văn phòng bình thường.

Ngày trước, Từ Chí Văn từng đi lính cũng từng buôn bán ma túy, trên người mang một cảm giác hung thần ác sát khó giải thích được. Tôi không dám tới gần, dường như chính Kim Húc cũng rất giả vờ giả vịt với anh.

"Anh, bọn em tới rồi." Kim Húc cũng không dám ngồi xuống, "Đây là Nhị Hầu, đây là Gia Dương."

"Chào anh Chí Văn." Tôi và Triệu Nhị Hầu đều thành thật chào hỏi, suýt không khống chế được mà cúi đầu khom lưng.

Có lẽ là bị bộ dáng thận trọng của ba đứa chúng tôi chọc cười, Từ Chí Văn chợt mỉm cười, đưa mỗi người chúng tôi một điếu thuốc, nói: "Lần đầu tiên đến hả? Không sao, bọn này không ăn thịt người đâu. Bình thường không ai quản, nếu xui xẻo có cảnh sát đến kiểm tra, các em cứ nói các em thành niên rồi, quên mang chứng minh thư, sẽ không ai làm khó."

Chúng tôi hơi bình tĩnh lại, anh nói thêm: "Trong cục cảnh sát cũng có anh em trước đây của anh, sẽ không có vấn đề gì."

Anh nói vậy, ai không biết chuyện còn tưởng rằng chúng tôi tới làm cái gì không thể lộ ra ánh sáng ấy chứ.

"Cảm ơn anh." Trước mặt anh họ, Kim Húc ngoan ngoãn không nhận ra nổi.

"Được rồi, đã nghe nói em muốn tới chơi từ lâu." Từ Chí Văn lên tiếng, "Uống gì thì coi như anh bao, nhưng chỉ có thể uống nước trái cây hoặc bia trái cây, dù sao các em vẫn còn nhỏ."

"Dạ biết." Kim Húc trả lời.

Từ Chí Văn lại bổ sung: "Điều quan trọng nhất, không được đắc tội người khác, không được gây rối!"

Ba đứa chúng tôi liên tục bảo đảm tuyệt đối sẽ không gây rối.

"Hôm nay anh có bạn, không chơi với các em được." Từ Chí Văn nói xong liền ra ngoài.

Anh đi rồi, chúng tôi đến sảnh chính đằng trước, vừa bước vào đã thấy DJ đang hí hoáy gì đó, nhìn không rõ. Âm nhạc vang rất lớn, sôi động xập xình, ba người chúng tôi nghe phải thì đều vô thức che tai lại.

"Phong cách Tây, phong cách Tây!" Triệu Nhị Hầu kích động nói.

"Đừng nói ra." Tôi nói, "Bằng không sẽ có vẻ như chúng ta thật sự chưa bao giờ trải đời đấy."

Nhưng dù không nói ra thì cả ba chúng tôi vẫn cảm thấy vô cùng mới lạ trong quán bar sặc sỡ kỳ ảo này, nhưng không giải phóng bản thân nên chỉ tìm một góc để ngồi. Chúng tôi gọi ba chai bia hoa quả, sau đó xem người khác nhảy.

Khi mở chai, Kim Húc dùng sức gõ mạnh lên góc bàn, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi đám đông, nói: "Thế giới của người lớn thật rực rỡ..."

"Không thì bọn mày ra nhảy đi?" Tôi đề nghị.

Triệu Nhị Hầu trừng tôi, "Nhảy cái con khỉ! Tay chân không phối hợp thì nhảy cái quái gì được? Lén ngắm một chút còn được, đi góp vui thì tám chín phần là làm trò cười cho thiên hạ."

Tôi cũng khui một chai bia, cầm bằng hai tay, bộ dáng muốn bao nhiên ngoan thì có bấy nhiêu ngoan, thậm chí lúc khẽ nhấp một ngụm cũng giữ bằng cả hai tay, thiếu chút nữa là đổ ra ngoài.

Trong quán bar đột nhiên có người đi lên sân khấu nhảy nhót rồi cởi áo khoác ném xuống sàn, nhận được tiếng hét chói tai từ một người đàn ông, rất nhiều người nhốn nháo rối loạn.

Triệu Nhị Hầu và Kim Húc đã sớm không chịu nổi việc ngồi yên một chỗ, cũng cố chen vào cùng tham gia trò vui. Người khác rít gào thì rít gào theo, người khác vỗ tay thì vỗ tay theo.

Tôi không muốn chen lấn, chỉ an vị tại chỗ và đàng hoàng uống bia hoa quả. Tôi ngước mắt nhìn hướng đoàn người, thấy một người đàn ông đi ngược ánh đèn về phía tôi.

Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, vì ngược sáng nên ban đầu không thấy rõ mặt, mãi đến khi hắn ngồi xuống cạnh tôi, tôi mới nhìn rõ gương mặt hắn. Không đẹp trai lắm, nét mặt ôn hòa lại toát ra một chút lưu manh, không hiểu sao có cảm giác khá nham hiểm.

Tôi vô cùng không thích ánh mắt hắn nhìn tôi, như thể đang nhìn một con mồi.

"Bạn nhỏ nhà ai đây?" Hắn cười khẽ, ngữ khí có phần ngả ngớn, "Người lớn nhà em đâu?"

Tôi không muốn nói chuyện với hắn, quay đầu sang chỗ khác và tiếp tục uống bia.

"Bạn nhỏ hình như không vui, sao thế?" Hắn hỏi.

Tôi nhìn hắn, lạnh mặt đáp: "Đầu tiên, tôi không quen biết anh. Thứ hai, tôi không phải là bạn nhỏ!"

Dường như hắn phớt lờ biểu hiện lạnh lùng của tôi, nói tiếp: "Bạn nhỏ tức giận rồi hả? Vậy... Tôi mời em uống rượu, thế nào? Uống bia hoa quả trong quán bar cũng không thích hợp lắm. Bạn nhỏ muốn làm bạn lớn, bắt đầu từ việc uống rượu nhé, được không? Rượu whisky hay cocktail?"

Lời chế giễu hắn còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng tôi thì Từ Chí Văn đã đi tới từ phía bên kia, trong tay còn bưng một ly whisky. Sau khi thấy tôi và người đàn ông này, anh bèn nói với hắn: "Đừng có ý đồ gì với người ta, bạn cùng lớp của em họ tao đấy, học sinh cấp ba."

"Hóa ra thật sự là bạn nhỏ à!" Hình như hắn rất vui vẻ.

Từ Chí Văn giới thiệu: "Đây là bạn học của em họ tao, tên là Hứa Gia Dương. Gia Dương, đây là bạn anh, em có thể gọi cậu ta là anh Lực."

"Anh Ly(1)?" Tôi cố ý hỏi, "Muốn giữ mà không thể giữ mới là cô tịch nhất?"

(1) Chữ "lực" 力 của "sức lực, khí lực" và "ly" 离 của "biệt ly, xa rời" có chung pinyin là /li/. Ở đây, Hứa Gia Dương cố tình nghe nhầm sang chữ "ly" trong cụm "Ly ca", một bài hát do Tín Nhạc Đoàn thể hiện.

Từ Chí Văn và anh Lực đều bật cười, nhất là anh Lực. Hắn cười nghiêng ngả, dựa vào thành sofa và bảo Từ Chí Văn: "Tìm được nhóc dở hơi này ở đâu ra thế?"

Anh mới là kẻ dở hơi, cả nhà anh đều dở hơi!

Từ Chí Văn nghiêm túc sửa: "Là lực trong "sức lực"."

Chung quy hắn lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, hơn nữa tôi vẫn luôn có lòng kính nể khó giải thích được với Từ Chí Văn, đành phải thành thật gọi một tiếng, "Anh Lực."

"Xin chào." Anh Lực nói, "Bạn nhỏ Hứa Gia Dương."

"Em không phải bạn nhỏ." Tôi phản bác thêm lần nữa, "Anh đừng gọi em là bạn nhỏ!".

Anh Lực gật đầu, nhưng lại giơ tay vuốt nhẹ lọn tóc mỏng trên trán tôi, cười nói: "Ừ, bạn nhỏ."

Tôi nhích sang bên cạnh, trong lòng rất khó chịu, song đã từ bỏ việc nói rõ ràng với hắn.

Từ Chí Văn nhìn hành động qua lại giữa anh Lực và tôi, vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào. Cuối cùng khi anh Lực lại muốn vươn tay vò tóc tôi, anh lên tiếng ngăn lại, gọi anh Lực ra phòng quản lý phía sau.

Anh Lực đứng dậy trước, không biết đã mò được điện thoại của tôi từ lúc nào. Hắn nhập số mình rồi nói: "Về sau sẽ dẫn bạn nhỏ đi ăn ngon, nhé?"

Không đợi tôi nói gì, anh Lực đã đi theo Từ Chí Văn. Tôi nhìn số điện thoại vô duyên vô cớ xuất hiện trong danh bạ của mình, không coi trọng mà ném vào túi.

Sau khi Kim Húc và Triệu Nhị Hầu chơi đủ rồi, chúng tôi mới rời khỏi Dạ Sắc.


https://youtu.be/h2c_arc3tMo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro