39: Cuộc đời trôi dần về sự tan vỡ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào cuối tháng Chín, nhiệt độ ở Liễu Thành đã dịu đi khá nhiều, mùa này không cần bật điều hòa trong nhà, mặc áo dài tay mỏng là vừa đủ.

Chiều hôm đó tan học về nhà, tôi ném cặp sách vào phòng rồi ra ngoài thì phát hiện hình như trong nhà không có ai. Tôi vào phòng cha mẹ nhìn một cái trước, sau đó lại đi đến phòng vẽ của cha.

Về cơ bản tôi không bao giờ đến phòng vẽ của cha tôi, đây là thói quen hình thành từ khi còn nhỏ. Thuở nhỏ, mẹ tôi thậm chí còn không cho tôi đến gần phòng vẽ để tránh làm ảnh hưởng đến cha tôi vẽ tranh.

Theo thời gian, khi lớn lên, tôi cũng không đến phòng vẽ của ông, không có hứng thú với những bức tranh trong đó.

Cha tôi hiện không có trong phòng, bảng màu đặt trên bàn trà, nền nhà còn vương vết tích của thuốc màu. Tôi đang chuẩn bị quay đầu ra ngoài, chợt nhìn thấy một bức tranh sơn dầu đang vẽ dang dở một nửa.

Đó là một bức tranh vẽ người đàn ông, chưa hoàn thành nên không rõ mặt. Tôi chỉ nhìn ra được người đàn ông trong tranh đang mặc một chiếc áo gió xanh lam, thân hình gầy gò, khí chất rất tốt. Dưới góc phải bức tranh có hai chữ màu đen, viết hai chữ cái, là TD.

Tôi rất thích bức tranh này, luôn cảm thấy những người trong tranh rất quen thuộc, nhưng tôi không thể giải thích được tại sao. Vì vậy tôi chỉ ngắm nó thêm mấy lần rồi rời khỏi phòng vẽ, hoàn toàn chưa ngẫm nghĩ hai chữ cái kia.

Trong suốt quãng thời gian này, mối quan hệ của cha mẹ tôi vẫn không tốt, tôi luôn cảm thấy như có điều gì đó cố tình làm xấu đi tình cảm giữa họ, hệt một vòng luẩn quẩn.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng vẽ tranh thì thấy mẹ tôi trở về, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt bà làm tôi đau lòng. Bà gọi tôi vào phòng ngủ của bà, nói là có chuyện muốn bảo tôi.

Sắc mặt mẹ không tốt, bà nắm lấy tay tôi: "Gia Dương, mẹ nghi ngờ cha con ở ngoài có người khác."

"Cái gì chứ? Không thể nào." Tôi nói, "Có lẽ là trong khoảng thời gian này, áp lực sáng tác quá lớn nên cha mới không quan tâm tới mẹ. Không có việc gì đâu, cha là người thế nào mẹ còn không rõ sao? Chẳng mấy khi nói truyện với các cô các dì tầng trên tầng dưới, càng không có hứng thú với các cô gái trẻ. Mẹ vẫn giận việc ông ấy không về nhà hai tháng trước à?"

Mẹ tôi dường như đã đoán trước được phản ứng của tôi, nghe thấy tôi nhắc đến sự kiện kia bèn nói: "Chúng ta kết hôn gần hai mươi năm, ngày trước ông ấy thế nào, bây giờ lại ra sao? Mẹ luôn cảm thấy ông ấy đang sử dụng bạo lực lạnh đối với mẹ. Chắc chắn là ông ấy có người khác bên ngoài, nếu không thì sao lại đột nhiên đối xử với mẹ như vậy?"

"Mẹ có chứng cứ gì không?" Tôi động viên bà, "Nếu mẹ có chứng cứ, con sẽ giúp mẹ đá ông ấy rời nhà tay trắng!"

Mẹ tôi thở dài, giọng đượm lo âu: "Mẹ không có chứng cứ, nhưng giác quan thứ sáu của mẹ sẽ không sai đâu. Nhất định mẹ sẽ tìm được chứng cứ!"

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi, "Ly hôn à?"

"Ly cái rắm ấy!" Cảm xúc của mẹ tôi chợt bùng lên, nói: "Tại sao mẹ phải ly hôn để tác thành cho ông ấy? Ông ấy đối xử với mẹ như thế có lẽ là đang tính đến chuyện này, không có cửa đâu! Muốn mẹ ly hôn hả, trừ khi ông ấy ra đi tay trắng!"

"Mẹ nói đi đâu thế." Tôi nắm chặt tay mẹ, hy vọng có thể đem lại cho bà cảm giác an toàn, đừng suy nghĩ lung tung nữa, "Mẹ yên tâm, cha con sẽ không như vậy, con đảm bảo! Con đảm bảo với mẹ!"

Mẹ tôi đã chịu đựng nhiều ấm ức trong thời gian này, nghe tôi nói vậy liền ôm tôi vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi dính đầy áo tôi: "Đảm bảo cái gì chứ, con lấy gì đảm bảo thay ông ấy hả?"

Tôi ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng bà, nhỏ giọng dỗ dành: "Con là con của cha, đương nhiên con có thể đảm bảo. Nếu cha thật sự có người khác, vậy hãy để đời này hai cha con con mỗi người một ngả, đến chết cũng không gặp nhau!"

Mẹ tôi cuống lên, "Xùy xùy xùy! Trẻ con không hiểu chuyện, đừng nói vớ vẩn!"

Tôi cười cười, lau nước mắt cho bà và nói: "Thật đấy, trên thế gian này con yêu mẹ nhất, mãi mãi đứng về phía mẹ."

Mẹ tôi nín khóc mỉm cười, "Thế này còn tạm được!"

Tôi không để tâm lắm đến những gì mẹ nói, vì tôi cho rằng, khoảng thời gian này bà tủi thân nên nghĩ bậy nghĩ bạ, và vì tôi cũng rất tin tưởng cha tôi.

Thành tích thi giữa kỳ được công bố, lần đầu tiên tôi thoát khỏi nhóm mười người đứng đầu đếm ngược môn tiếng Anh.

Trước đây lần nào thi tháng cũng tạm ổn, nhưng đến đợt thi giữa kỳ cuối kỳ, tôi đều trốn không thoát lời nguyền rủa này, bây giờ cuối cùng đã có thể thoát khỏi lớp gia sư rồi.

Kể từ khi Lâm Thanh Dật đặt ra chương trình phụ đạo cho mười người có điểm thấp nhất, tên tôi chưa bao giờ thoát khỏi danh sách đó, Lâm Thanh Dật cũng trở thành giáo viên đến nhà tôi nhiều nhất từ hồi nhỏ đến lúc lớn.

Tôi luôn khó chịu với những buổi học phụ đạo của y, nhưng phải thừa nhận rằng y quả thực là một giáo viên giỏi có trách nhiệm.

Lâm Thanh Dật đến nhà tôi nhiều lần nên rất quen thân với bố mẹ tôi. Mẹ tôi thường nói, gặp được một giáo viên như vậy là một điều may mắn của học sinh. Hiện nay, y đã thực sự giúp tôi cải thiện điểm tiếng Anh rất nhiều, ít nhất không còn nằm trong nhóm mười người đếm ngược.

Kỳ thi lần này, tôi đứng thứ bốn mươi trong lớp, không phải là một kết quả tốt, nhưng đối với tôi đó là một bước nhảy vọt về chất, ngay cả Lâm Thanh Dật cũng biểu dương tôi trên lớp.

Cuối tháng Mười, có một sự kiện lớn xảy ra với tôi và Chu Minh Khải.

Đó là khi chúng tôi đang chơi game ở quán net. Chu Minh Khải rất nổi tiếng ở quán net đó với tư cách là "kẻ hủy diệt", hầu hết những người đã từng đấu với hắn đều thua rất thảm hại. Tuy nhiên, có người thua nổi, cũng có người không chấp nhận được.

Đối phương là mấy tên thanh niên lông bông ngoài xã hội, có vẻ trạc tuổi chúng tôi, thế nhưng lời trong tiếng ngoài cho thấy bọn họ đã bỏ học. Không biết là nghe ai ở quán net nói Chu Minh Khải chơi game siêu như thần, nên muốn đến đòi quyết đấu.

Lúc mở miệng rất không khách khí, nói: "Ê thằng học sinh, đánh một ván đi. Nghe nói mày trâu bò lắm, tao cũng rất muốn tìm đối thủ, để xem mày có tư cách đó hay không!"

Tôi đang định chửi gã, vừa ngẩng đầu lại phát hiện người bên đối phương hơi đông, bốn năm người, hơn nữa trông không hiền lành gì cho cam. Thành ra, tôi nhịn xuống nỗi kích động muốn chửi bậy.

Trái lại, Chu Minh Khải bình tĩnh hơn tôi, nói: "Được, có thể."

Người thanh niên mở lời đó ngồi xuống trước máy tính đối diện với Chu Minh Khải, hai người bắt đầu đấu đơn. Tài khoản của đối phương có cấp độ cao hơn Chu Minh Khải, chứng tỏ họ đã chơi game này rất lâu, nhưng kỹ thuật thì chắc chắn chẳng ra sao, vì Chu Minh Khải chỉ mất ba phút để hạ gục gã.

Tên đó hùng hùng hổ hổ đứng dậy, đổi một người khác ngồi xuống. Chu Minh Khải lại nhẫn nại chơi thêm một trận nữa, lần này kéo dài khoảng bốn phút.

Có người thứ hai thì sẽ có thứ ba, lại có thứ tư, thứ năm... Mãi cho đến khi cả năm người đều thua hết sức mất mặt. Tên cuối cùng đứng dậy còn đạp ghế một cái, tiếng vang rất lớn, khiến nhiều người trong quán net giật mình.

Mặc dù họ đông người nhưng tôi không nhịn được mà chửi: "Mày bị động kinh à?"

Tên kia phát hỏa xông tới muốn gây sự. Ông chủ quán net thấy vậy liền chạy đến can ngăn, có lẽ sợ xảy ra chuyện trong quán của mình, nên phải đứng ra hòa giải: "Đừng đừng đừng, chỉ là game thôi mà. Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, mọi người có gì thì từ từ nói!"

"Nếu không phải nhìn hai đứa học sinh bọn mày chưa đủ lông đủ cánh, thì hôm nay ông đây đã đánh chết mày rồi!" Người đàn ông dẫn đầu kia hung dữ nói, tư thế như thể không có ông chủ quán net ngăn lại thì đã lao vào chúng tôi.

"Tao có quen với bệnh viện Nhân Dân đấy." Chỗ hồi xưa mẹ tôi từng làm, "Nơi đó điều trị bệnh động kinh rất tốt. Mày có cần tao chỉ đường cho mày không?"

"Cho mày thể diện mày lại không muốn hả?" Tên kia lườm tôi một cái.

Bấy giờ Chu Minh Khải mới tháo tai nghe xuống, móc ra mười đồng tiền từ trong góc nào đó rồi ném qua, tiếp lời tôi: "Nếu thực sự không có tiền bắt xe đi thì để tao trả cho, chứng động kinh thì nên tìm cách điều trị càng sớm càng tốt."

Mấy tên thanh niên tức giận nổ phổ, giơ ngón giữa về phía chúng tôi, lúc rời đi thì uy hiếp một câu, "Đợi đấy, tao sẽ thay mẹ bọn mày dạy dỗ bọn mày."

Tưởng tôi sợ hù dọa chắc?

Tôi đứng dậy nhìn theo bọn họ đi ra ngoài, nói: "Nhanh lên đi, trễ là không tốt cho bệnh đâu. Chữa xong động kinh thì qua bệnh viện tâm thần khám luôn, tao thấy đầu óc các người cũng có vấn đề không nhỏ đâu."

Chu Minh Khải ngồi trên ghế cười ngả nghiêng, lấy túi khoai chiên bên cạnh đập tôi: "Sao cậu độc mồm độc miệng vậy hả!"

Lúc ấy tôi không để tâm, không nghĩ rằng nhóm người đó thực sự sẽ chặn đường chúng tôi. Có vẻ như họ đã lén lút theo dõi chúng tôi một quãng đường dài, chực chờ tôi và Chu Minh Khải tách ra ở ngã tư thì họ mới hành động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro