40: Không ngờ rằng còn hơn thế nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường về nhà của tôi rất rộng, bình thường thì đông người, nhưng không nghĩ tới tối nay chúng tôi chơi game ở quán net quá muộn, lúc này đã hơn mười hai giờ, trên đường hầu như không có ai.

Tôi bị ai đó trùm một cái túi rác màu đen lên đầu, rồi một cú đá làm tôi ngã nhào, chưa kịp bảo vệ cơ thể thì những cú đấm đã rơi xuống người tôi như mưa.

Giữa chừng, tôi liều mạng vùng dậy phản kháng, đấm một cú thật mạnh vào mặt tên cầm đầu mắc bệnh động kinh kia, song tôi nhanh chóng bị trói tay, chỉ có thể để gã đạp vào bụng mấy cú.

Mặt tôi gần như không bị đụng đến, nhưng không biết gã đá trúng chỗ nào, một ngụm máu tươi đột nhiên trào lên, nghẹn lại trong cổ họng.

Những kẻ kia bắt đầu rút lui và chạy về hướng tôi vừa đi tới. Ban đầu tôi chỉ lo cơn đau, nằm im trên đất không nhúc nhích, sau đó nhận ra rằng, họ đã đánh tôi, làm sao có thể bỏ qua Chu Minh Khải được?

Tôi càng nghĩ càng lo lắng, cố gắng đứng dậy. Ngũ tạng lục phủ rát bỏng, cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, nhưng tâm trí tôi chỉ nghĩ đến Chu Minh Khải. Đây chính là người mà tôi đặt trên đầu quả tim, tôi không thể để hắn gặp nguy hiểm.

Tôi chạy trở lại, nửa đường khó ló cái khôn lấy điện thoại gọi Lâm Thanh Dật. Quả nhiên vẫn còn là trẻ con, gặp chuyện thì nghĩ đến giáo viên đầu tiên.

Tôi đã bị thương, từ ngã tư chạy về hướng nhà Chu Minh Khải chậm hơn nhiều so với bình thường. Cuối cùng khi đuổi kịp, tôi thấy một nhóm người đang đấm đá Chu Minh Khải, đầu hắn cũng bị trùm một túi nilon đen, không thể chống cự.

Tôi vừa nôn nóng vừa sợ hãi, xông lên không nghĩ ngợi gì. Hiển nhiên đám người kia cũng không ngờ rằng tôi sẽ đuổi theo, nhìn thấy tôi thì rõ ràng có hơi giật mình, nhưng rất nhanh chóng lao vào đánh tôi.

Không biết kẻ nào đã đánh một gậy lên lưng tôi, tôi ngã thẳng xuống người Chu Minh Khải.

Như vậy cũng tốt, đến chết tôi cũng sẽ bảo vệ hắn.

Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội trên cơ thể, không quan tâm mình đã bị bao nhiêu cú đá vào lưng và dùng chút sức lực cuối cùng để kéo chiếc túi nilon trên đầu Chu Minh Khải ra, phát hiện thấy hắn đã hôn mê.

Tôi lo lắng đến phát khóc, che chắn toàn bộ cơ thể hắn dưới thân mình, liên tục nói: "Chu Minh Khải, đừng sợ, đừng sợ, tôi sẽ không bỏ cậu đâu, dù cả thế giới bỏ cậu tôi cũng sẽ không, dù chết cũng không bỏ lại cậu... Cậu đừng sợ, đừng sợ... Không đau, không đau đâu... Tôi ở đây... Tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu... Chu Minh Khải, hãy tin tôi... Đừng sợ..."

Cuối cùng, khi tôi cảm thấy ý thức mình mờ dần, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, đám người xung quanh bắt đầu bỏ chạy. Tôi thấy có cảnh sát đuổi theo, và Lâm Thanh Dật đang chạy về phía chúng tôi.

"Gia Dương! Gia Dương!"

Tốt rồi, Chu Minh Khải đã an toàn, tôi có gục ngã cũng không sao cả.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi phát hiện mình đang ở bệnh viện, cha mẹ tôi đều ở bên giường bệnh. Mẹ tôi khóc đến mức mắt đỏ hoe, thấy tôi tỉnh dậy, bà vừa mừng vừa lo, nhanh chóng ra ngoài gọi bác sĩ đến kiểm tra.

"Chu Minh Khải đâu?" Tôi vội vàng hỏi.

"Nó bị đánh vào đầu ngay từ đầu, não bị chấn động nhẹ, không có vấn đề gì nghiêm trọng khác, bố mẹ nó đều đã đến thủ đô, bây giờ thầy Lâm đang trông nom..." Cha tôi nói bằng giọng đầy thương xót, "Còn con, toàn thân đều bị thương, hầu như không có chỗ nào lành lặn, không biết có di chứng gì không."

"Gia Dương, sau này con đừng làm mẹ sợ nữa." Mắt mẹ tôi đỏ lên, "Nếu không phải thầy Lâm báo cảnh sát kịp thời, không biết con sẽ ra sao nữa!"

"Mẹ, con xin lỗi." Tôi chân thành nhận lỗi, "Đã làm hai người lo lắng rồi. Con không sao, thật đó, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi. Con muốn đến thăm Chu Minh Khải."

"Nó cũng mới tỉnh không lâu, cần phải nghỉ ngơi tốt." Mẹ tôi nói, "Con ấy à, trước hết nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy đi thăm nó, được không?"

Mẹ tôi hiếm khi dùng giọng dịu dàng và có thể thương lượng như vậy với tôi, tôi không nỡ nói không, đành đồng ý ngày mai mới đi thăm Chu Minh Khải.

Nhưng chiều hôm đó, sau khi cha tôi đi xử lý một số vấn đề tiếp theo ở đồn cảnh sát, mẹ tôi về nhà nấu canh cho tôi, nhân lúc y tá không có mặt, tôi đã lén lút lẻn sang phòng bệnh của Chu Minh Khải.

Hai phòng bệnh cách nhau không xa, song mỗi bước đi của tôi đều rất khó khăn, bụng đau nhức, từng bước từng bước chậm chạp tiến đến cửa phòng bệnh của Chu Minh Khải.

Cửa khép hờ. Tôi đứng bên ngoài, xuyên qua ô cửa vừa vặn chứng kiến Chu Minh Khải đang xúc từng muỗng cháo nhỏ. Lâm Thanh Dật ngồi cạnh, thấy hắn ăn xong liền đứng dậy cầm bát của hắn để lên bàn, rồi gọt táo cho hắn.

Lúc Lâm Thanh Dật nghiêng người để đặt dao gọt hoa quả xuống, tôi thấy rõ gương mặt của Chu Minh Khải, hơi tái nhợt, ánh mắt tối tăm sâu lắng rơi trên người Lâm Thanh Dật. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Chu Minh Khải lộ ra ánh mắt như thế, sâu tựa biển khơi, tôi càng nhìn càng không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.

Tôi ôm bụng, bước từng bước khó khăn. Hành lang bệnh viện rất dài, ánh đèn rất sáng. Tôi đi mãi đi mãi, cảm thấy phòng bệnh của mình cực kỳ xa xôi, xa tới mức tôi cho rằng mình không bao giờ có thể quay trở lại được.

Cuối cùng, tôi ngã thẳng xuống nền hành lang, trước khi mất ý thức chỉ nhớ được bóng dáng y tá ở bên.

Không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Tia nắng mặt trời đầu tiên hắt vào qua cửa sổ, chiếu sáng xương rồng trên ban công. Đây là ánh nắng đầu tiên của mùa đông, sáng ngời như vậy, nhưng cũng lạnh giá đến vậy.

Nên tỉnh mộng rồi.

Tối qua Chu Minh Khải đặt vé bay đi thành phố C, chuyến bay khởi hành vào lúc chín giờ sáng hôm nay, vì vậy hắn đã dậy từ hơn bảy giờ, chạy bộ một vòng ở công viên gần đó rồi quay về thay một chiếc áo gió màu be, quần đen bó sát ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.

Một mạch theo Chu Minh Khải tới sân bay, tôi mới nhận ra ngày mai là đám cưới của Triệu Nhị Hầu... À không, là Triệu Tuấn. Khi ấy Chu Minh Khải nhận thiệp mời, nhưng tôi không ngờ rằng hắn thật sự sẽ đi.

Khi lên máy bay, tôi vẫn không thể tin được, cả đời này tôi chưa từng có cơ hội ngồi máy bay lần nào, giờ trở thành ma rồi đi theo Chu Minh Khải, thậm chí không cần vé máy bay, cũng không phải qua kiểm tra an ninh.

Tôi ngồi trên lối đi của khoang hạng nhất. Tiếp viên hàng không tới tới lui lui xuyên qua cơ thể tôi, đứng cạnh chỗ ngồi của Chu Minh Khải, cười dịu dàng hỏi hắn có muốn dùng gì không.

"Không cần, cảm ơn." Chu Minh Khải không buồn ngẩng đầu lên đã từ chối luôn. Nỗi mất mát hiện rõ trên gương mặt của tiếp viên hàng không, có thể thấy cô ấy rất có hứng thú với Chu Minh Khải.

Chu Minh Khải có bề ngoài tốt và gia thế tốt, đi kèm với tài hoa của bản thân, xung quanh luôn có những phụ nữ chủ động theo đuổi hắn, kể cả khi đi ra ngoài, hắn cũng có không ít người muốn làm quen, tôi đã thấy nhiều đến mức không còn ngạc nhiên nữa.

Sau khi bị từ chối, khoảng tầm mười phút sau nữ tiếp viên hàng không lại đến hỏi lần nữa, nụ cười đó khiến tôi thấy nếu tiếp tục phớt lờ thì thật không phải, nhưng Chu Minh Khải vẫn không có ý gì khác.

Máy bay hạ cánh, Chu Minh Khải sải bước đi xuống, tôi vội vã theo sau. Chu Minh Khải không mang theo hành lý gì, tay đút vào túi áo khoác, đi thẳng ra khỏi sân bay. Có vẻ như hắn đã đặt sẵn khách sạn, vừa ra khỏi sân bay liền bắt taxi đến khách sạn, sau đó làm thủ tục nhận phòng, cầm thẻ phòng lên tầng ba rồi vào phòng.

Phòng khách sạn đa phần giống nhau, Chu Minh Khải vừa vào phòng là đi thẳng vào phòng tắm, tắm xong thay áo choàng tắm rồi ra ngoài, tóc vẫn ẩm ướt.

Dường như hắn rất mệt mỏi, thậm chí còn không sấy khô tóc mà kéo chăn lên giường luôn, không quan tâm liệu tóc ướt có làm ướt gối hay không, cứ thế nằm xuống.

Hắn nhắm chặt mắt, nhưng đôi lông mày nhíu chặt lại cho thấy hắn chưa ngủ. Không có thuốc, Chu Minh Khải không thể chìm vào giấc ngủ.

Tôi vẫn ngồi trước giường Chu Minh Khải, nghĩ tới đám cưới của Triệu Tuấn ngày mai, chỉ lo lắng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết, trong đám cưới ngày mai, sẽ có những người xưa nào xuất hiện.

Gần mười năm rồi, Triệu Nhị Hầu đã trở thành Triệu Tuấn, sắp bước vào thánh đường hôn nhân với một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ với tôi, đây đều là những điều mà năm ấy tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Nhưng điều mà tôi không ngờ tới vào năm ấy, đâu chỉ có thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro