Ngoại truyện 01: Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên là Chu Minh Khải, tôi yêu Hứa Gia Dương.

Nhắc đến Hứa Gia Dương thì nhất định phải bắt đầu từ thành phố mang tên Liễu Thành.

Lần đầu tiên đến Liễu Thành, tôi rất ghét thành phố này. Đã quen với sự phồn hoa đô hội của Đế Đô, quen với những chiếc xe sang trọng và những tòa nhà cao tầng, nên khi nhìn thấy những chiếc xe đạp khắp ngõ nhỏ phố lớn ở Liễu Thành, tôi cảm thấy thật tồi tàn. Nhưng tuy không thích Liễu Thành, một tờ quyết định điều chuyển công tác vẫn đưa tôi và gia đình đến đó.

Ngày thứ ba sau khi đến Liễu Thành, cha đã mua cho tôi một chiếc xe đạp. Mặc dù nhà mới không xa trường học mới lắm, nhưng cha tôi vẫn mua. Chính nhờ hành động dưa thừa đó của ông, tôi đã gặp được cậu thiếu niên kiêu ngạo và bướng bỉnh ấy.

Hứa Gia Dương mười sáu tuổi khoa trương tùy hứng, ngang ngược kiêu căng, thật sự đấy. Không phải tôi nói xấu cậu ấy, cậu ấy lúc đó đúng là như vậy, kiểu như chỉ cần đưa cho cậu ấy một chiếc máy bay giấy, cậu ấy cũng có thể bay lên trời.

Tôi coi Hứa Gia Dương là bạn bè, vì cậu rất có nghĩa khí, đầu óc cũng khá nhanh nhạy, có lẽ là người tôi thấy hợp mắt nhất ở Dân Dục. Cùng Hứa Gia Dương vào quán net chơi game, cùng trượt patin, cùng đi ăn lẩu ở Thời Gian Xưa, những năm tháng đó sau này khi nhớ lại, tôi phải thừa nhận rằng chúng thật tầm thường và tẻ nhạt, nhưng lại trở thành hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời tôi vào rất nhiều năm về sau.

Cả đời này của tôi, rốt cuộc không còn có thể cùng ai lăn lộn trên đất tuyết nữa.

Sự lỡ làng giữa tôi và Hứa Gia Dương có lẽ không thể tránh khỏi liên quan đến thầy Lâm.

Tôi yêu thầy Lâm ư? Không phải, về sau tôi đã thấy rõ.

Khi đó tôi và Hứa Gia Dương đã khiêu khích vài người trong quán net. Hai chúng tôi đều độc miệng và xấu tính, chọc những tên kia giận đỏ mặt tía tai, nên lúc tạm biệt nhau về nhà thì bị người khác theo đuôi. Tôi không sợ bị đánh, không sợ đau, nhưng tôi sợ bóng tối. Lúc ấy trước mắt tôi chỉ toàn màu đen, không có điểm dừng, cả người như bèo trôi trên nước.

Nhưng giọng nói kia khiến tôi hết sợ hãi, khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.

Tình cảm của thiếu niên không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Mở mắt ra, tôi nhìn thấy thầy Lâm ngồi bên giường bệnh của tôi, nói: "Chu Minh Khải đừng sợ, thầy ở đây." Vài từ ngắn ngủi đó khiến trái tim tôi loạn nhịp, trong đầu toàn là hình ảnh người đã bảo vệ tôi và giọng nói khiến tôi cảm thấy an tâm lúc bấy giờ.

Là một loại thích và quyến luyến, chắc vậy.

Rõ ràng tôi không biết gì về thầy Lâm, rõ ràng không có nhiều giao tiếp trong cuộc sống, rõ ràng sau lần đó không còn cảm xúc rung động nữa, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ giọng nói ấy, cảm giác chỉ cần giọng nói ấy cũng đủ để tôi nhớ mãi.

Năm lớp Mười Hai, tôi lặng lẽ đặt thầy Lâm trong lòng, nỗi lòng thầm kín xưa nay không ai biết đến.

Hứa Gia Dương cũng thay đổi vào lúc đó, như biến thành một người khác, đầy gai góc, nhạy cảm và dễ nổi nóng. Cậu ấy luôn nhắm vào thầy Lâm, quậy phá trong lớp mà không bận tâm bất kỳ ai. Lúc đó tôi thực sự càng ngày càng coi thường cậu ấy, luôn cảm thấy cậu ấy nghĩ rằng mình không còn hy vọng trong kỳ thi đại học, nên bắt đầu tự buông thả và trút giận lên người khác.

Khi cãi nhau với Hứa Gia Dương, tôi rất buồn bực. Người vẫn luôn ở bên lại có một ngày đột nhiên xa cách, cảm giác chỗ nào cũng lạ thường khiến tôi rất khó chịu.

Khi đó tôi nghĩ, chờ kỳ thi đại học kết thúc, Hứa Gia Dương đã đồng ý sẽ đến thủ đô học đại học cùng tôi, tuy cậu ấy không thi nổi đại học thủ đô nhưng vào một trường dạy nghề nào đó chắc chắn không thành vấn đề. Tôi nghĩ chúng tôi chỉ đang cãi nhau, rồi sẽ làm lành, nhưng không ngờ rằng, chúng tôi mãi mãi không có cơ hội làm lành nữa.

Tôi thích thầy Lâm, song chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì với thầy ấy, vì thầy là giáo viên của tôi. Song tôi không ngờ, sau khi kỳ thi đại học kết thúc lại xảy ra sự việc kia.

Tôi biết chuyện đó qua nhóm chat của lớp. Thi đại học xong, tôi vẫn ở nhà không ra ngoài, hầu như ngày nào cũng chơi game. Trong nhóm chat có người kể, bây giờ khắp bộ Liễu Thành đều biết, báo chí và truyền thông đều đưa tin rầm rộ, thậm chí còn có chương trình TV theo dõi sát sao.

Tôi vẫn không tin thầy Lâm là loại người đó.

Nhưng nạn nhân lại là Hứa Gia Dương.

Vào thời điểm ấy, thành tích thi vào đại học đã được công bố, tôi đứng đầu lớp, thứ mười toàn khối, nhưng tôi không vui nổi. Đầu óc tôi toàn là vụ án của thầy Lâm và Hứa Gia Dương. Tôi không biết mình nên tin ai, nên làm gì, có thể làm gì. Song tôi rất lo lắng thầy Lâm và Hứa Gia Dương sau này sẽ ra sao.

Lưỡng lự rất lâu, tôi quyết định đến nhà Hứa Gia Dương, lúc đó tôi không còn quan tâm đến việc chúng tôi đã làm lành hay chưa, chỉ muốn xem tình hình của Hứa Gia Dương.

Chỉ không ngờ rằng tôi đứng ở cửa nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Gia Dương và cha cậu ấy.

"Đúng vậy, hạ thuốc thầy giáo của mình, hãm hại thầy ta cưỡng hiếp, làm thầy ta mất hết danh dự, làm thầy ta trở thành súc sinh người người phỉ báng chửi rủa... Bởi vì con hận tên đó. Tên đó không xứng làm thầy, từ chưa bao giờ xứng đáng. Vừa nghĩ tới việc ba năm cấp ba có loại giáo viên chủ nhiệm như thế là con đã thấy buồn nôn. Hiện tại tốt quá rồi, thanh tịnh. Cha nói đúng, có cái gì mà con không làm được chứ?"

Tôi không bao giờ quên được những lời Hứa Gia Dương nói.

Tôi không nhớ lảo đảo rời khỏi nhà họ Hứa bằng cách nào, chỉ biết rằng khi đã xuống đến tầng dưới, tôi vẫn không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Điện thoại lại reo, tôi nghe máy, là Phùng Đào, cậu ấy nói với tôi rằng thầy Lâm đã tự sát.

Hứa Gia Dương hãm hại, thầy Lâm tự sát.

Vài ngày sau tôi lại tới nhà họ Hứa lần nữa, biết được tin cậu ấy đã rời khỏi Liễu Thành.

Đó là một mạng người, sao cậu ấy có thể đi thản nhiên như vậy? Lúc đó tôi đã nghĩ thế, cảm thấy Hứa Gia Dương chưa trả giá tương xứng cho hành động của bản thân. Mãi đến nhiều năm sau, khi Hứa Gia Dương đã không còn nữa, tôi mới biết chân tướng của những năm tháng ấy, nhưng lúc đó đã quá muộn.

Thư thông báo trúng tuyển gửi đến nhà, cha mẹ tôi rất vui vẻ, vì tôi đã đỗ vào trường đại học tốt nhất thủ đô. Trong lớp còn có một người nữa cũng đỗ vào đại học thủ đô là Phùng Đào, nghe nói Lục Tư Nặc cũng đỗ vào học viện thương mại thủ đô.

Tôi một thân một mình trở lại thủ đô lên đại học, gặp Phùng Đào vào ngày nhập học, chúng tôi học cùng chuyên ngành, cùng phòng ký túc xá. Thời trung học, bạn thân nhất của tôi là Hứa Gia Dương, tôi không quen thân với Phùng Đào lắm, nhưng lên đại học vì là bạn học cũ, chúng tôi lại chơi thân với nhau.

Trong đám bạn học cấp ba, vô số người tin thầy Lâm sợ tội tự sát. Ban đầu Phùng Đào cũng vậy, sau đó tôi kể cho cậu những lời mình nghe được trước cửa nhà họ Hứa.

Nhờ tôi, Phùng Đào rất khinh thường Hứa Gia Dương.

Mấy năm đại học trôi qua rất êm đềm, tôi không hề có hứng thú gì với nam nữ xung quanh, luôn chỉ có một mình. Tôi vẫn không có cách nào quên được những lời thầy Lâm thì thầm vào tai tôi khi tôi bất tỉnh, không thể quên cảm giác rung động lúc đó.

Đồng thời, không có cách nào quên được âm mưu của Hứa Gia Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro