Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu năm nay là năm thứ ba Lệ Chiêu thất bại trong việc "gả" cho người nào đó.

Công nghiệp Trừng Lan tham gia đấu thầu một dự án cầu đường trọng điểm của tỉnh.

Nghê Y tập hợp toàn bộ tinh anh của công ty, dã tâm và khí thế này là không thể khinh thường. Ban đầu, có một số nhân viên chủ động rút lui, thứ nhất là công ty đối với loại hạng mục này không có kinh nghiệm gì đáng khen.

Thứ hai, đối thủ cạnh tranh quá mạnh.

Cầm danh sách trong tay, nhìn thấy Lệ thị xếp hạng đầu tiên liền không muốn tiếp tục xem xuống phía dưới. Tài lực, thanh danh, mạng lưới quan hệ, các mặt của Lệ thị đều nghiền ép Công nghiệp Trừng Lan.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghê Y không lùi bước, đón khó mà lên, dùng mọi biện pháp để khơi thông các loại quan hệ, chạy tới hiện trường, lập kế hoạch, toàn bộ đều tự tay làm lấy. Hai tháng này, cô ngâm mình trong tiệc tùng, dũng cảm hiên ngang, tựa như một nữ chiến sĩ.

Dưới tình huống mọi người đều không xem trọng, Công nghiệp Trừng Lan thực sự chen chân vào vòng đấu thầu thứ ba.

Trong bữa tiệc liên hoan ngày hôm đó, Nghê Y mượn rượu lên mặt. Gương mặt kiều diễm, đôi mắt đỏ hoe, cô vỗ bàn, "Lệ thị có gì đặc biệt hơn người, không đúng, nó rất vĩ đại. Nhưng, cho dù vĩ đại, chúng ta cũng không cần sợ hãi!"

Có người nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là Lệ tổng khiến người ta sợ hãi."

Nghê Y hừ hừ, "Anh ấy có thêm một con mắt hay là mọc thêm một cái đuôi? Cho dù thật sự có mọc thêm một cái đuôi, tôi cũng có thể coi anh ấy như ngựa mà cưỡi!"

Bầu không khí lập tức nhẹ nhàng, trên bàn đầy ắp tiếng cười.

Bên ngoài cánh cửa khép hờ, đôi giày da màu nâu bỗng chốc dừng lại, sau đó cánh cửa không bị đẩy ra mà được đóng lại một cách lặng lẽ.

Nghê Y say thật rồi.

Thời điểm rời khỏi hội sở, ngay cả đường cũng đi không xong. Nữ cấp dưới phải cố hết sức đỡ trái đỡ phải. Xe của cô được một người nam sinh trẻ tuổi lái lại đây, nam sinh này họ Trần, sinh viên mới tốt nghiệp, mới gia nhập vào bộ phận tài chính vào tháng trước. Gương mặt trắng nõn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nho nhã lễ độ, phong độ trí thức cực kỳ đáng chú ý.

Nam sinh này không giấu được tâm tư, mỗi lần nhìn về phía Nghê Y, ánh mắt luôn mang theo một chút ngượng ngùng nhút nhát. Phù dung không bì kịp mỹ nhân, diện mạo của Nghê Y lại hấp dẫn như vậy, dễ dàng thu hút những người xung quanh là chuyện bình thường.

Người trẻ tuổi chạy tới, "Nghê tổng, tôi đưa cô trở về."

Đầu óc Nghê Y có chút choáng váng, người bên cạnh đỡ không ổn, khiến cô vô thức ngã về phía người nọ.

Nam sinh nhanh chóng duỗi tay tới, thời điểm sắp chạm phải eo cô, khoảng cách bỗng nhiên trống rỗng -- eo Nghê Y bị một đôi tay chiếm lấy, kéo cô vào trong ngực.

Sắc mặt Lệ Chiêu rất bình tĩnh, nhưng lực tay kia rõ ràng đang tuyên cáo chủ quyền.

Những người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, rồi lại không dám thể hiện rõ ràng. Tuy rặng bọn họ có nghe nói về tin đồn giữa Lệ Chiêu và Nghê Y, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lệ Chiêu ngay cả nửa ánh mắt cũng không dành cho nam sinh nọ, anh cúi đầu nhìn Nghê Y, từ mặt mày cho tới thần thái đều không giống bộ dáng của những người yêu nhau, ngược lại là cảm giác không kiên nhẫn và ghét bỏ, "Đã bao lâu em không về nhà rồi?"

Nghê Y theo bản năng ôm lấy cổ anh, mơ hồ nói: "Em có nhà sao?"

Sắc mặt Lệ tổng hạ xuống âm độ, thô bạo bế người lên xe.

Nghê Y không buông tay, ôm cổ anh kéo xuống. Lệ Chiêu trọng tâm không vững, theo động tác của cô mà đè lên hàng ghế sau.

Anh thật sự tức giận, "Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu thế?"

Nghê Y háo hức nhìn anh: "Anh nhường nhịn em một chút đi."

Lệ Chiêu hừ lạnh, nhét người vào, sau đó cũng chui vào hàng ghế sau.

Nghê Y không thành thật, xoa bóp bàn tay anh, "Anh có tiền như vậy, hạng mục này để em khởi công, được không?"

Lệ Chiêu nhất thời không phân biệt được, người này say thật hay đang giả vờ.

Anh vững như Thái sơn, muốn nhìn xem cô còn có thể sử thủ đoạn gì nữa.

Gương mặt Nghê Y ửng đỏ, cô móc tay với ngón út của anh, "Quyết định như vậy đi, ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không thay đổi, ai thay đổi chính là heo mập."

Lệ Chiêu ghét bỏ rút tay về.

Nghê Y ừm một tiếng, dùng tay làm súng, chỉ vào anh "biu~~biu!!"

Mặc dù Lệ Chiêu rất phản cảm với việc cô say rượu, nhưng lại không chịu nổi tâm tư hạ lưu. Rốt cuộc Nghê Y xinh đẹp hấp dẫn như vậy, cô tựa như một miếng phô mai ngọt mà không ngấy, khiến người ta nảy sinh xúc động muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Lệ Chiêu thấp giọng: "Nghê tổng cũng chơi quy tắc ngầm à?"

Ánh mắt Nghê Y trong veo, cô duỗi tay nâng cằm anh, "Là đút lót."

Lệ Chiêu nới lỏng cà vạt, chậm rãi vòng từng vòng một quấn quanh cổ tay cô, sau đó dùng sức lôi kéo. Anh mở rộng đùi, tư thế phong lưu không chút kiềm chế, rồi lại thản nhiên hôn lên sườn cổ cô: "Đút lót, phải có bộ dáng của đút lót."

Nghê Y say sưa nhìn anh.

"Vừa rồi không phải nói coi anh như ngựa mà cưỡi sao?" Giọng nói người đàn ông chìm vào trong đêm tối vô biên, "Tới đây, để anh chiêm ngưỡng bản lĩnh của Nghê tổng."

Năm phút sau, tài xế tự giác dừng xe bên đường, xuống xe, đi bộ cách 50 mét, hút thuốc.

Nghê Y xong việc hồi tưởng lại, một đêm này quá con mẹ nó ảo mộng hoang đường.

Hơn nữa, cô quyết định chính thức cai rượu, không bao giờ cho tên khốn kiếp kia cơ hội làm chuyện xấu nữa.

Kết quả đấu thầu không chút bất ngờ, Lệ thị lấy tư thái nghiền áp mọi đối thủ dành được dự án cầu đường của chính phủ.

Tại địa điểm diễn ra buổi đấu thầu, Lệ Chiêu đi tới trước mặt Nghê Y, phong độ mười phần nói: "Nghê tổng, đa tạ."

Người đàn ông này quá loá mắt.

Dáng người đỉnh cao, tư thái cũng tuyệt hảo.

Chỉ trong nháy mắt, Nghê Y bỗng nhiên cảm thấy, một bó vinh quang như vậy, không chiếm cho riêng mình thì quá đáng tiếc.

Sau buổi đấu thầu còn có tiệc rượu, các nhân vật lớn nhỏ đều xuất hiện, tất nhiên Lệ Chiêu cũng không thể thoát thân. Qua một vòng uống rượu xã giao, anh nhận được tin nhắn của Nghê Y. Vốn chỉ vô tình nhìn qua, Lệ Chiêu lại thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Năm chữ:

【Ra ngoài, đi lãnh chứng.】

Lệ Chiêu có chút đau đầu, tựa như gió lạnh ùa vào trong não. Người phụ nữ này, không bao giờ khiến anh được thoải mái. Dừng một chút, anh lại muốn bật cười. Dễ dàng để anh thoải mái, cô lại không phải Nghê Y nữa rồi.

Cả đời Lệ Chiêu khinh thường việc thuận buồm xuôi gió, rút đinh, trèo đèo lội suối,đây mới là bản lĩnh của anh.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp.

Thời điểm rời khỏi bữa tiệc, Lệ Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh như mặt hồ, cực kỳ phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Thậm chí anh còn rất bình tĩnh, không có sự vui mừng dư thừa, cũng không có sự mãnh liệt quá mức đối với chuyện sắp xảy ra.

Quanh thân được bao trùm bởi một sức mạnh an tâm.

Đó là hành trình người đàn ông bắt đầu bằng một thân phận, một cuộc sống mới.

Ngoài cửa, Nghê Y đeo kính râm, vừa xinh đẹp lại khí chất, cách cửa sổ xe, cô mỉm cười nói: "Lệ tổng, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Lệ Chiêu cũng khó nén ý cười.

Đây là nhịp tim khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, là giấc mộng năm xưa khiến anh điên cuồng, là vô số đêm mất ngủ, cũng là điểm kết thúc cho một tương lai vô tận.

Lệ Chiêu cất bước đi về phía Nghê Y.

Anh gấp không chờ nổi, muốn nghênh đón tình yêu chân thành của đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro