Chương 16: Nhật ký thương thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm nay phía Bắc có gió lớn, sương mù bị thổi tan, chiều tối còn xuống một trận mưa, mở cửa sổ cho gió lùa vào ngửi được bầu không khí thơm tho khiến cả người khoan khoái. Thư Yểu đứng bên cửa sổ xoa bóp phần gáy nhức mỏi, một hạng mục buộc phải tăng ca nhanh cho kịp cuối cùng cũng kết thúc mai có thể tan tầm đúng giờ rồi.

Mười giờ đêm, cô trở lại trước bàn làm việc bỏ hồ sơ vào túi văn kiện, gửi email báo cáo cho phía đối tác đồng thời chiếu theo quy trình sao chép ra một bản gửi cho tổng giám đốc tập đoàn.

Gửi mail xong cô đứng dậy lấy túi xách, vắt áo khoác lông cừu lên khuỷu tay xong đi qua tắt máy tính.

Vừa kích chuột thì thông báo hiện lên một email mới:

Mr.Wei: Lên đây.

Thư Yểu đi thang máy lên tầng trên cùng với tâm trạng ngổn ngang. Giờ này rồi mà Ngụy Thiệu Nguyên hãy còn ở công ty. Hồi chiều lúc họp có nghe thư ký Từ Tranh của anh ta nói buổi tối có bữa cơm với lãnh đạo Bộ Công Thương. Tác phong trong tiệc xã giao của Ngụy Thiệu Nguyên khá là ngang tàng, ai mời rượu cũng uống mặc kệ đối phương là Phật hay là quỷ đều có thể uống tới mức người ta đổ gục. Mọi người đều nói anh ta có sở trường đánh thái cực trên bàn rượu, hồi xưa có tửu lượng cao, có điều mấy năm nay biết quý trọng sức khỏe cộng thêm quyền cao chức trọng nên bản tính ngang tàng đó cũng bớt đi rất nhiều.

Thư Yểu bình thản không hề cảm thấy sợ hãi Ngụy Thiệu Nguyên.

Cô gõ cửa, bên trong lên tiếng: "Mời vào."

Đèn bên ngoài phòng làm việc tắt hết, Thư Yểu đứng ở cửa chỉ nhìn thấy được đường nét mờ mờ. Đôi chân dài thẳng tắp đầy đặn, áo sơ mi lụa màu trắng đóng trong váy, ưỡn thẳng ngực, mái tóc xoăn dài thẳng ngang vai, còn chưa tới gần nhưng Ngụy Thiệu Nguyên cảm thấy cả căn phòng làm việc ngập đầy mùi hương phụ nữ.

Anh ta ngồi sau chiếc bàn gỗ rộng rãi, ghế da bao lấy cơ thể cao lớn, ánh mắt sáng quắc.

Thư Yểu hỏi: "Ngụy tổng, anh tìm tôi có việc gì?"

Ngụy Thiệu Nguyên: "Số liệu chỗ này có sai sót gì rồi phải không?"

Thư Yểu nhíu mày, vì liên quan tới công việc khiến cô bất giác trở nên căng thẳng, đi thẳng tới mà không suy nghĩ gì, "Chỗ nào ạ?"

Ngụy Thiệu Nguyên không định chuyển máy tính mà giơ tay chỉ đại một chỗ: "Chỗ này."

Thư Yểu buộc phải đi vòng qua bàn tới trước mặt anh ta, chống nạnh đi tìm kiếm.

Mùi hương thơm ngát trên người cô tỏa ra khiến Ngụy Thiệu Nguyên mê đắm.

Mà Thư Yểu cũng nhìn thấy rõ rồi, trên trang hiển thị trong máy tính không hề có số liệu nào hết. Cô quay đầu, trùng hợp đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

Ngụy Thiệu Nguyên có cặp mắt phượng phong lưu. Anh ta im lặng không nói, Thư Yểu cũng không sợ không tránh. Cô chỉ chớp mắt một cái đã khởi động cơ quan động tình của đối phương. Ngụy Thiệu Nguyên hết nhịn nổi bỗng duỗi tay ôm lấy cô kéo cô vào lòng.

Thư Yểu không biết lấy sức từ đâu, nhanh nhẹn tránh ra hệt như một con cá.

Ngụy Thiệu Nguyên cướp hương không thành, cảm thấy lồng ngực trống rỗng, vô thức muốn nắm lấy tay cô. Nhưng Thư Yểu lùi về sau một bước, nghiêng đầu nhếch môi cười với anh ta.

Ngụy Thiệu Nguyên là chủ quản phiên dịch của chi nhánh công ty phía Nam thuộc tập đoàn, vì biểu hiện vượt trội nên đầu năm nay được điều về làm ở bộ phận hành chính của tổng bộ tập đoàn. Lần đầu tiên cô gặp Ngụy Thiệu Nguyên là trong tiệc cuối năm của công ty vào năm ngoái, vì công ty đạt thành tích xuất sắc nên tổng giám đốc đích thân tới phát biểu chúc mừng.

Lúc mời rượu, anh ta đứng ngay bên cạnh Thư Yểu.

Đồng nghiệp nữ luôn miệng khen tổng giám đốc đẹp trai quá mức quy định nhưng Thư Yểu thì chẳng có cảm nhận gì.

Sau khi điều về tập đoàn, cô có thể cảm nhận được sự chú ý của Ngụy Thiệu Nguyên dành cho cô một cách rõ ràng. Người đàn ông này làm gì biết cái gọi là kiêng kỵ và uyển chuyển, trong mắt toàn là dục vọng trắng trợn.

Ngụy Thiệu Nguyên bị nụ cười của cô làm điên đảo thần hồn, anh ta đứng dậy nửa lôi nửa kéo ôm người vào lòng.

Thư Yểu cực kỳ bình tĩnh, không chào đón cũng chẳng chống đối.

Trong tiệc xã giao, Ngụy Thiệu Nguyên uống rượu trắng, trên người nồng nặc mùi nước hoa trộn lẫn với mùi rượu. Cô cảm thấy khá là dễ ngửi bèn cọ mũi ngang hõm cổ anh ta. Rõ ràng đây chỉ là động tác nhỏ nhưng đủ khiến Ngụy Thiệu Nguyên run rẩy theo.

Thư Yểu có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh ta, sau khi thưởng thức đủ rồi thầm nghĩ người đàn ông ngoài ba mươi có thể duy trì vóc dáng tốt như vậy nhất định anh ta rất chăm rèn luyện cơ thể.

Thử ôm tổng giám đốc hai mươi giây, Thư Yểu phát hiện bản thân không nghiện cho lắm. Thế là cô chống tay lên vai anh ta, lui ra một cách vô tình.

Anh ta ôm cô trở lại, cúi đầu xuống hôn.

Thư Yểu lười biếng hệt như một con mèo, giơ ngón trỏ ngăn môi Ngụy Thiệu Nguyên, cô cong môi cười ngọt ngào mà quyến rũ: "Ngụy tổng, tôi có chồng sắp cưới rồi."

*

Từ công ty lái xe về nhà không quá nửa tiếng đồng hồ, Thư Yểu lái tới cổng tiểu khu rồi xong đổi ý gọi điện thoại cho Úy Viên, hẹn cô nàng ra uống rượu.

Thật ra Thư Yểu không muốn uống rượu chút nào, chẳng qua cô buồn chán quá thôi.

Tối nay Úy Viên ăn một bụng tức từ chỗ cấp trên, sau khi nốc hết hai ly rượu vẫn chưa hả giận còn thề thốt muốn từ chức.

Thư Yểu hừ cười, "Con cọp giấy."

Úy Viên uống ly rượu vào rồi biểu thị quyết tâm hỏi: "Công ty các cậu còn tuyển người không?"

Thư Yểu gật đầu, "Còn thiếu một nhân viên quét dọn vệ sinh."

Úy Viên hít mũi nói bằng giọng tủi thân: "Đến cậu cũng ăn hiếp mình."

Thư Yểu không hiểu cái đầu gỗ của cô nàng nghĩ gì, "Đi làm ở công ty của nhà không tốt hơn sao, cậu thật là."

Úy Viên là phú nhị đại hàng thật giá thật, là cô gái yếu ớt lăn lộn bên ngoài không nổi thì về nhà kế thừa gia nghiệp điển hình. Cô nàng nghiến răng nói: "Nhân viên quét dọn đúng không? Được, mình làm."

Thư Yểu hết nói nổi, không biết cô nàng bị chập dây thần kinh nào nữa.

Phát tiết xong, tâm trạng của Úy Viên đỡ hơn chút ít, hất mày hỏi cô: "Bá đạo tổng tài còn theo đuổi cậu không?"

Hai người chơi chung từ nhỏ tới lớn, biết gốc biết rễ lẫn nhau, tình cảm sâu đậm khắng khít hệt như keo dán.

Thư Yểu cười cười không nói.

Úy Viên bụm miệng, "Không phải chứ."

Thư Yểu biết rõ suy nghĩ bỉ ổi của cô nàng, cô lắc đầu, "Không có hứng thú."

Úy Viên vỗ ngực, "Còn may, còn may."

Thư Yểu liếc cô nàng, "Sao thế, cậu thích Ngụy Thiệu Nguyên à?"

Vẻ mặt cô nàng như ăn phải khổ qua, "Làm ơn, con người anh ta biến thái lắm biết không."

Nhà họ Úy làm ăn kinh doanh lớn, thường hợp tác qua lại với Ngụy Thiệu Nguyên. Ngụy Thiệu Nguyên còn là con trai duy nhất của nhà họ Ngụy ở thành Đông, chưa đến ba mươi tuổi đã gánh vác cả gia tộc, bản thân đúng là có bản lĩnh thật. Nhưng tên Ngụy thiếu gia này có tính kiêu ngạo, mắt cao hơn cả đầu, tác phong làm việc rất thành thục.

Úy Viên ví loại người này là quái vật.

Cô nàng ngoắc ngón tay với Thư Yểu thì thầm nói nhỏ bên tai cô: "Mình nghe bạn mình nói tên Ngụy Thiệu Nguyên này quái gở lắm."

Thư Yểu vuốt ve thành ly, nghe xong hờ hững ờ một tiếng.

Trên sân khấu DJ xoay đĩa biểu diễn một show vũ đạo đường phố.

Úy Viên thích mấy thứ này nên lập tức huơ tay theo điệu nhạc. Thư Yểu búng tay với bartender gọi thêm một ly Bloody Mary. Sau đó nổi hứng bị Úy Viên kéo ra sàn nhảy.

Nhảy tới 12 giờ đêm, Thư Yểu bắt đầu thấy hơi say rồi.

Cô tựa lên bàn nghỉ ngơi để Úy Viên đi gọi người lái xe chỉ định.

Úy Viên cười hì hì nói: "Gọi người lái xe chỉ định làm gì, anh Lẫm của cậu tới ngay bây giờ."

Thư Yểu rất nhạy cảm với cái tên này, cô nhíu mày, "Cậu nói với Nhiếp Lẫm à?"

"Anh ta gọi điện cậu không bắt máy nên gọi cho mình, mình bèn nói đang uống rượu nhảy disco với cậu đây." Úy Viên nói bằng giọng khó hiểu: "Anh ta mới chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài về tới Bắc Thành, cậu làm gì sợ anh ta dữ vậy?"

Mày Thư Yểu nhíu chặt hơn, thầm mắng một câu đồng đội heo thiệt mà.

Cô không sợ Nhiếp Lẫm mà là cảm thấy không nên gặp mặt vào lúc này.

Tính ra từ sau mùa xuân Nhiếp Lẫm đi chấp hành nhiệm vụ ở Trung Đông tới nay đã mất liên hệ được nửa năm rồi. Quan hệ của Thư Yểu và Nhiếp Lẫm hơi phức tạp, hai nhà Thư-Nhiếp là bạn tri kỷ, hai người coi như là thanh mai trúc mã về mặt ý nghĩa tiêu chuẩn.

Bốn từ thanh mai trúc mã đồng thời được người lớn hai bên hẹn ước một kết cục hoàn mỹ từ lâu - - ngày Thư Yểu chào đời đã được đính hôn ngay từ bé.

Tuy chỉ là lời nói đùa nhưng với quan hệ sâu sắc của hai nhà chuyện này ngầm được mặc nhận từ lâu rồi.

Người lớn công nhận hay không cô không để ý. Nhưng Nhiếp Lẫm cũng góp vui vào là điều khiến cô đau đầu nhất. Nhiếp Lẫm lớn hơn cô năm tuổi, từ nhỏ đối xử với cô hệt như vợ mình vậy. Năm lớp mười một có người tỏ tình với Thư Yểu, Nhiếp Lẫm nghỉ học lôi người đó ra tẩn cho một trận. Hồi đại học có con trai theo đuổi cô, Nhiếp Lẫm biết được chạy từ tỉnh lân cận về tới Bắc Thành, làm cậu con trai đó sợ tới cong mông bỏ chạy.

Nhiếp Lẫm cũng không phải là gã ăn chơi cợt nhả, vào lễ trưởng thành của Thư Yểu anh đã tỏ tình với cô rồi, chẳng qua cô chưa đồng ý mà thôi.

Người đàn ông thô lỗ bộc trực này cũng không bị ảnh hưởng, tự gắn cái mác 'chồng sắp cưới' này lên người mình, mấy năm nay cưng chiều cô để đâu không hết.

Có lúc Thư Yểu cảm thấy anh rất phiền.

Bởi vì anh mà bản thân chưa từng yêu đương một lần cho ra hồn.

Có lúc Thư Yểu cũng rất tán thưởng anh.

Dáng vẻ mặc đồ rằn ri của Nhiếp Lẫm đẹp trai nhất nhất, thỉnh thoảng có lần nhìn thấy anh cởi áo ngoài khoe cơ bắp rắn rỏi cùng hooc-môn nam tính bắn tung tóe trước mặt cô. Khi đó cô bao nhiêu tuổi? Mười tám, mười chín tuổi chứ mấy, mặt đỏ tim đập nhanh sau đó tới tối còn bị sốt cao.

Trong lúc mơ màng nhớ lại chuyện cũ, Thư Yểu đã muốn gục tới mức Nhiếp Lẫm đứng trước mặt cô mà cô cũng nhìn không rõ, lẩm bẩm nói: "Không hẹn."

Làm Nhiếp Lẫm tức muốn nổ phổi.

Nhiếp Lẫm cao mét tám lăm, cơ thể rắn rỏi, chắc khỏe. Tóc cắt kiểu húi cua mát mẻ gọn gàng, phô ra gương mặt sáng sủa. Anh rất man, đường nét gương mặt cứng rắn toát ra vẻ chín chắn cương trực.

Nhìn Thư Yểu say tí bỉ, Nhiếp Lẫm không nói nhiều mà khom lưng bồng cô lên.

Thư Yểu cảm thấy trời đất xoay vòng vòng, cô vô thức ôm cổ người đàn ông.

Người đẹp nằm trong lòng khiến cánh tay Nhiếp Lẫm căng cứng.

Anh sải bước ôm cô vào trong xe, chiếc Mercedes-Benz G tách biệt hẳn so với những chiếc xe bên cạnh. Đặt người vào ghế phụ xong mà Thư Yểu không chịu buông tay, cô vung chân đá bay một chiếc giày cao gót.

Nhiếp Lẫm nắm cẳng chân của cô, trắng nõn mịn màng, xúc cảm trơn nhẵn.

Thư Yểu nhíu mày kêu lạnh.

Nhiếp Lẫm bỗng buông tay ra.

Sau đó anh thấy cô cười cong cả mắt, ngốc nghếch ngọt ngào gọi anh một tiếng, "Anh trai Lẫm."

Tim Nhiếp Lẫm đập điên cuồng, đến đầu ngón tay cũng run lên theo.

Thư Yểu vừa say vừa buồn ngủ, trêu ngươi xong nghẹo đầu sang bên trái bất tỉnh nhân sự.

Nhiếp Lẫm hỏi hai lần, "Tối nay em về đâu?"

Hỏi một lần giọng khàn đi một chút.

Thư Yểu ngủ mất rồi.

Nhiếp Lẫm bèn mặc định lái xe đưa cô về nhà mình.

Nhà họ Nhiếp làm chính trị mấy đời, có bối cảnh vững chắc, con cháu người nào người nấy có tiền đồ rạng rỡ. Nhiếp Lẫm được ông cụ Nhiếp yêu thương nhất, tài sản đủ đầy, khủng tới mức khiến người ta giật mình. Bình thường Nhiếp Lẫm ở thành phố Bắc ngay khu chung cư Nam Loan.

Anh bồng Thư Yểu vào phòng ngủ, cánh tay không dám ôm quá lỏng cũng không dám ôm quá chặt chỉ sợ làm đau cô, đối xử với cô như châu báu.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhưng cô thì tỉnh rồi.

Nhiếp Lẫm bị ánh mắt tĩnh lặng như nước của cô nhìn chằm chằm mà tim đập như sấm.

Thư Yểu say rồi.

Hoặc do tình cảm chân thành tha thiết lâu ngày không gặp, hoặc do gặp sắc nổi lòng tham. Cô chớp chớp mắt, giơ ngón tay sờ lên chân mày của người đàn ông.

Nơi đầu ngón tay chạm vào như bị trúng chiêu hóa cốt miên chưởng, cánh tay anh chống bên giường nổi đầy gân xanh.

"Tiểu Thư." Nhiếp Lẫm khàn giọng gọi.

Thư Yểu nhíu mày, thay đổi sắc mặt như tiết trời tháng ba, giây tiếp theo lại không vui nữa rồi. Cô rụt người ra sau, giơ chân đá lên vai Nhiếp Lẫm.

Nhiếp Lẫm không nhúc nhích.

Mũi chân cô đá nhẹ lên cằm anh, cô cười tươi như hoa.

Trong cơn say ván vất sẽ có người kiềm lòng không đặng.

Thư Yểu ngồi dậy.

Tay là thứ không thành thật nhất, cởi thắt lưng cởi được nửa chừng thì chê lạnh dứt khoát duỗi thẳng lên bên eo. Nhiếp Lẫm thường xuyên luyện tập trong bộ đội, phần eo rắn chắc không có chút thịt thừa nào.

Nhiếp Lẫm ấn chặt cô lại.

Khựng lại một lúc, anh dẫn dắt cô đi ngược trở lại con đường cũ từ cơ bụng tới rốn. Thư Yểu tỉnh táo hơn một chút, vẻ mặt trở nên ôn hòa tự giác làm theo.

Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên.

Ba chữ Ngụy Thiệu Nguyên nghênh ngang chiếm đóng màn hình điện thoại của cô.

Sắc đen dày đặc không thấy mây trời.

Ngoài tiểu khu, trong chiếc xe Bentley bám theo cô suốt cả dọc đường, Ngụy Thiệu Nguyên cầm điện thoại nghe tiếng tút tút kéo dài ở đầu bên kia mà không có chút cảm xúc nào.

Thư Yểu không nghe máy.

Ngụy Thiệu Nguyên đổi chân trái vắt lên chân phải, gương mặt hiện vẻ không vui. Trong xe ấm áp, áo khoác cởi ra đặt sang một bên, anh ta chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen. Chỗ tay áo là một đôi măng sét tráng men khiêm tốn, phản chiếu ánh sáng màn hình điện thoại.

Gọi nhiều lần nhưng không ai bắt máy.

Ngụy Thiệu Nguyên siết chặt tay, sau đó ném điện thoại đập mạnh lên kính chắn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro