(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Dao là người đến từ thành phố, cha mẹ đưa nàng về quê là để dưỡng bệnh.

Bác sĩ nói trầm cảm là gì mà cha mẹ không hiểu, không lo mặc, không thiếu ăn, có gì mà trầm cảm?

Bọn họ chỉ đơn giản là đưa nàng về nông thôn, có lẽ Bình Dao có thể tự chữa lành vết thương.

Bình Dao trong lòng rõ ràng, cha mẹ chính là không muốn quản nàng, trong nhà còn có một cái em trai đâu, hai vợ chồng trọng tâm trước nay liền không ở trên người nàng.

Nàng cảm thấy chính mình một người ở tại nông thôn cũng khá tốt, ít nhất sinh hoạt là an tĩnh, không có người quấy rầy, không có cãi vã mắng mỏ vô cớ.

Nàng nghĩ chính mình một người cô độc mà chết đi, lặng lẽ, lén lút, dù sao không có người để ý đến nàng.

Bình Dao đột niên không phàn nàn nữa, thời tiết như vậy đẹp, nàng muốn tắm nắng lần cuối.

Nàng một bên phơi nắng, một bên ăn bánh mì, nghĩ chết cũng không làm quỷ đói.

Bỗng một con quạ đen bay xuống sân đang phơi lúa, hàng xóm bắt gặp, mắng to một tiếng: "Biến đi, không may mắn đồ vật."

Quạ đen như nghe hiểu liền hướng tới người hàng xóm kêu lên, như một loại khiêu khích.

Hàng xóm nhặt cục đá trên mặt đất ném vào Quạ đen, Quạ đen hoảng loạn mà bay đi, và đáp xuống cây sơn trà trước nhà Bình Dao.

Bình Dao ngừng ăn bánh mì, nàng ngơ ngác mà nhìn con quạ trên cây tựa hồ mặt nó đầy oán hận.

Nàng cùng nó đối diện, giống như thấy được chính mình.

Vì thế Bình Dao mỉm cười, nàng vẫy tay với Quạ đen: "Này, lại đây ta cho ngươi ăn bánh mì."

Hàng xóm kinh ngạc nhìn nàng, cảm thấy nàng quả thực là cái bệnh tâm thần.

Nghe tiếng gọi của nàng, Quạ đen do dự một lúc, nhưng vẫn bay đến trước chỗ nàng.

Rốt cuộc, Bình Dao là người duy nhất trên thế giới chào đón nó.

Bình Dao bẻ vụn bánh mì ném cho Quạ đen trên mặt đất, nàng hỏi nó: "Bọn họ đều không thích ngươi hay sao?"

Quạ đen kêu một tiếng tựa hồ trả lời, "Đúng vậy."

Bình Dao gật đầu: "Ồ, không sao, cũng không ai thích ta."

Quạ đen nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn nàng, nó không hiểu, tại sao nhân loại này đối với nó thân thiện.

Nhưng nó là một con quạ hiểu lễ phép, nó nhổ xuống trên mình một cộng lông vũ, đưa đến nàng trong tay.

Bình Dao nhận lấy, hỏi nó: "Tặng cho ta?"

Quạ đen tự hào ưỡn ngực, dù sao chính mình trên người lông chim nhiều, lần sau lại đưa một cây đen nhất, chất lượng nhất cho nàng.

Bình Dao cầm hắc lông vũ, đột nhiên rơi nước mắt.

Quạ đen không hiểu nàng vì cái gì mà khóc, nó đoán không ra tâm tư nhân loại, nó bay đến bên tay nàng, lấy đầu cọ cọ tay nàng, như đang nói, "Đừng khóc, ngu ngốc nhân loại."

....

Từ ngày đó bắt đầu, Bình Dao mỗi buổi sáng đều sẽ nhìn thấy Quạ đen, nàng cho nó vụn bánh mì ăn, nó đưa nàng một cộng lông vũ.

Bọn họ trở thành bạn tốt.

Nàng cùng Quạ đen nói lên chính mình chuyện xưa, chính mình khổ sở.

Cha mẹ đều không thích nàng,

Trong trường học giáo viên và bạn học cũng cô lập nàng.

Quạ đen bay đến nàng lòng bàn tay, nghiêm túc lắng nghe.

Bình Dao cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, nhưng nàng liền nghĩ cứ như thế tin tưởng mà nói nó nghe.

Quạ đen đương nhiên nghe hiểu những gì nàng nói, nó chính là một con thông minh quạ đen. Nó không chỉ lấy đầu cọ vào tay nàng, an ủi nàng, nó còn tự nhổ lông mình làm quà cho nàng.

Bất quá Quạ đen cũng có phiền não, nó sợ một ngày nào đó, chính nó lông chim sẽ bị nhổ sạch.

Lấy kền kền là một ví dụ. Một con trọc quạ không có gì đáng nhìn.

Cho nên, nó đang nghĩ, lần sau nếu gặp và nghe nàng trò chuyện, nó liền đi ngặm một bông hoa nhỏ ở đầu rẫy đưa cho nàng.

Màu hồng phấn hoa, cái này ngu ngốc nhân loại khẳng định thích.


"Ta cho ngươi đặt cái tên đi!" Ngu ngốc nhân loại đột nhiên sờ lên đầu nó.

"Cạc cạc" Quạ đen nhìn nàng, nói chính là "Không cần!"

Bình Dao cười vô tri: "Ta nghe hiểu, ngươi nói chính là đồng ý rồi."

Quạ đen: "......"

"Gọi ngươi là gì đây?" Bình Dao bắt đầu suy nghĩ, "Ngươi lớn lên như vậy đen lại nhỏ, gọi ngươi là tiểu mực đi?"

Quạ đen quay đầu đi, một bộ "Ngươi vui vẻ liền tốt" bộ dáng.

Ngu ngốc nhân loại chính là ngu ngốc nhân loại, ngay cả cái tên cũng như vậy khó nghe.

Nếu để những con quạ đen khác, biết nó được đặt cái tên như vậy, nó liền mặt mũi cũng không dám ra ngoài xã giao nữa.

Mặc kệ, quạ đen bất kể kẻ ngốc, ngày mai nó vẫn tiếp tục gửi hoa cho nàng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro