Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Dao đem tất cả bông hoa mà Quạ đen tặng cho nàng vào một chiếc bình, và mấy chiếc hắc lông vũ của nó bị nàng xem như thẻ kẹp sách sử dụng.

Nàng đột nhiên cảm thấy chình mình cũng không phải như vậy cô đơn.

Nhưng nàng vẫn là muốn chết.

Điều duy nhất nàng không buông xuống được chính là chỉ Quạ đen kia. Nó xuất hiện ở nàng sinh mệnh kết cục, Quạ đen mang đến ấm áp cho nàng cuối đời.

Nàng để lại cho Quạ đen rất nhiều rất nhiều bánh mì, nghĩ hẳn là nó sẽ đủ cho Quạ đen ăn trong một thời gian dài.

Bình Dao lấy thuốc ngủ giấu trong ngăn kéo ra, nàng đối với ánh trăng mỉm cười.

Hôm nay là Tết Trung Thu, trăng trên trời vừa to vừa tròn.

Chính là cha mẹ nàng, một cú gọi điện cũng không có đánh.

Bình Dao cười, không quan hệ, lập tức liền có thể giải thoát rồi.

Nàng cho chính mình rót rất nhiều thuốc ngủ, giả vờ như đó là kẹo ngọt.

Giây phút cuối cùng nàng nhắm mắt nuốt trọn, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng.

Cúi chào rồi, thế giới chán ghét này.


Thực xin lỗi a, tiểu mực, ta không thể lại cùng ngươi nói chuyện nữa.

Cảm ơn vì những chiếc lông vũ, cảm ơn vì những bông hoa, ta thực thích.

...

Bình Dao vĩnh viễn mà ngủ rồi, mang theo nụ cười ngọt ngào, không bao giờ tỉnh lại.

Sau khi cha mẹ biết tin nàng chết, đem nàng chôn ở nông thôn, lễ tang cũng không có vài người tham gia.

Phỏng chừng qua mấy cái năm, bọn họ đều sẽ quên có Bình Dao người này tồn tại trên thế giới.

Quạ đen sững sờ nhìn chằm chằm Bình Dao để lại bánh mì.

Tất cả những gì nó có thể nghĩ đến là, này nhân loại thật là một cái đại ngu ngốc.

Nó nào coi trọng nơi đó bánh mì của nàng, rõ ràng chính là nàng.

Nó đều đem trên người cái kia đẹp nhất lông chim nhổ xuống đưa cho nàng, nàng như thế nào vẫn là ngây ngốc cái gì không biết gì?

Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!

Thật là đáng giận nhân loại, lưu nó một con quạ mà lẻ loi tại đây thế giới.

Quạ đen khổ sở mà kêu to,

Có người đẩy ra cửa sổ, cầm lấy thứ gì đó liền ném vào nó.

Vừa mới có người chết, con quạ này còn kêu gào. Thật đen đủi!


Quạ đen bay đi.

Nó bay đến bia mộ của Bình Dao.

Nó nghiêng đầu nhìn về phía di ảnh đen trắng của nàng, nó suy nghĩ, 

Ngu ngốc nhân loại, bức ảnh cuối cùng còn sót lại trên cõi đời này, vẫn là không cười.

Bất quá không quan hệ, nó nhớ rõ cách mà cái này đại ngốc cười rộ lên.

Thật xinh đẹp.

Chúng nó là quạ , tuy rằng không bị người thích, nhưng là a, cả đời chúng nó chỉ biết có một cái bạn lữ.

Ngu ngốc nhân loại, ta coi trọng ngươi, chính là cả đời đều như vậy.

Quạ đen dùng mỏ mổ một chút Bình Dao ảnh chụp, cái này ở thế giới được tính là nụ hôn với nhau, phải không?


Nó mỗi ngày đều sẽ đem một bông hoa từ sườn núi của cánh đồng, đặt nó trước bia mộ Bình Dao, sau đó dùng mỏ mổ một chút ảnh nàng.

Đây là nụ hôn chào buổi sáng, ngu ngốc nhân loại.

Hôm nay ánh mặt trời lại rất đẹp a, ngu ngốc nhân loại.

Tuổi thọ của một con quạ dài nhất có thể đến mười ba năm, nó không ngừng kiên trì gửi hoa cho Bình Dao, mãi cho đến tử vong.

Ngoại trừ Quạ đen, lại không có bất luận một người nào tới trước một Bình Dao thắp nhang.

Trên thế giới không có người nhớ tới Bình Dao, như vậy cũng tốt, chỉ có nó nhớ rõ cái này ngu ngốc.

Kẻ ngu ngốc này hoàn toàn mà thuộc về nó.


Quạ đen là ở một buổi chiều ánh mặt trời xán lạn mà rời đi nhân thế.

Cái này buổi chiều ánh mặt trời thật ấm áp, giống như lần đầu tiên nó và Bình Dao gặp nhau.

Nó dựa vào mộ bia nàng,  lại không cảm thấy cục đá lạnh như băng này không thoải mái.

Nó làm bộ như đây là của cái kia kẻ ngốc ôm.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro