Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, tên khốn, dạo này cậu tránh mặt tôi nhiều quá rồi đấy!"

Trần Hải Minh đu người lên chiếc ghế cao của quầy bar, yêu cầu một ly Richard Hennessy Cognac. Bên cạnh cậu, Hoàng Lâm cười khẩy, vừa nốc cạn một shot vodka.

"Cậu không nghĩ tôi có nhiều công việc hơn một tên chỉ nằm nhà viết sách như cậu ư?"

"Tôi đâu chỉ có nằm nhà viết sách." Tóc Đỏ thở ra. "Tuần vừa rồi tôi phát ốm lên với tên ngoại quốc chết tiệt kia. Cậu có tin được một kẻ không có một điểm D nào môn kinh tế lại phải đi giải quyết công việc không-liên-quan-đến-đồ-ăn không? Cứ như thể đang ở thời đại học vậy, tôi phải học lại toàn bộ từ đầu môn kinh tế mà tôi vô cùng căm ghét!"

"James nhờ cậu giải quyết hộ công việc sao? Đã bao giờ cậu ta bận đến mức không tự sắp xếp được công việc đâu?" Hoàng Lâm điềm đạm nhấp từng ly rượu mới rót. Cậu không nhìn Tóc Đỏ một chút nào.

"Lần này là tôi, tự tôi rước họa vào thân..." Tóc Đỏ thở dài, ra vẻ não nề. "Tôi đã xúi giục bọn họ đến với nhau, bây giờ hắn ta muốn có thêm nhiều thời gian với Tiểu Hàn, ngày nào cũng nhờ tôi làm việc đến tận mười giờ mới chịu mò đến. Có tin nổi không? Cậu ta đưa Tiểu Hàn đi học xong lại còn vào siêu thị đi chợ! Cậu ta đã đến muộn còn về rõ sớm, để nấu cơm cho Vũ Lục Hàn! Thật không thể tin nổi, có ngày cậu ta chỉ ghé qua văn phòng của-mình, để hỏi-tôi về công-thức-nấu-ăn rồi biến-thẳng! Tại sao tôi lại ngu ngốc thế cơ chứ..."

Hoàng Lâm cười khẩy trước vẻ rầu rĩ của người bạn. Tóc Đỏ nhận ra phản ứng khác lạ ấy, không ngừng thắc mắc.

"Cậu mà không chế nhạo tôi nghĩa là vừa bị bạn gái đá rồi." Tóc Đỏ dí sát người vào, nhìn Thư Sinh bằng ánh mắt nghi hoặc. "Nào, khai đi. Trong lúc tôi đang khốn đốn vượt cạn, cô gái nào lại vừa đá cậu?"

"Không có cô gái nào cả." Thư Sinh lạnh lùng đáp. Chà, hoàn toàn không phải Hoàng Lâm mọi ngày. Trần Hải Minh huých nhẹ vào tay cậu, cười hỏi:

"Tôi biết cậu gần chục năm rồi. Còn cái gì ở cậu mà tôi chưa biết nữa! Nào, cô gái nào thế?"

Hoàng Lâm đẩy lại ly rượu rỗng, và người bartender rót thêm một ít Vodka.

"Cô gái mà tôi không được quyền nảy sinh tình cảm. Nhưng tôi lại không kìm nén được."

Một vài giây im lặng trôi qua, Trần Hải Minh đột nhiên thấy rất rõ chuyện gì đang diễn ra trước mắt.

"Mọi thứ vẫn còn thay đổi được." Tóc Đỏ không còn vẻ giễu cợt lúc trước, thái độ ngay lập tức trở thành nghiêm túc. "Đôi khi chúng ta gặp những người tưởng là dành cho mình, rốt cuộc lại không thể chạm đến."

"Dù sao tôi cũng đã biết thế nào là thất tình." Hoàng Lâm khúc khích cười. "Tôi chưa bao giờ nếm mùi thất bại cả. Thật đáng thương cho những cô gái đã từng thích tôi một cách mù quáng..."

"Anh hùng nào cũng phải thất bại trên chiến trường ít nhất một lần." Tóc Đỏ nhún vai, tự cụng ly rượu của mình vào ly rượu của cậu. "Chúc mừng, đồ thất tình!"

"Đồ khó ưa!" Hoàng Lâm phì cười, đưa ly rượu lên uống cạn. Cùng lúc đó, điện thoại của cậu reo vang.

"Cậu không định nghe à? Một cô nàng theo đuôi khác?"

Trần Hải Minh tò mò hỏi. Hoàng Lâm luôn luôn nghe điện thoại. Một khi cậu lờ đi chỉ có thể là người cậu không muốn nói chuyện, hoặc là những cô nàng tán tỉnh bám đuôi.

"Không phải. Là Chu Bạch Thảo đấy."

"Tiểu Bạch Thảo gọi sao lại không nghe máy?"

Tóc Đỏ ngạc nhiên, không ngại chỗ đông người thò ngay tay mình vào túi quần Thư Sinh lục lọi, rút ra chiếc điện thoại.

"Đưa đây, thằng biến thái này!"

Thư Sinh nhìn quanh, đứng lên giật lại điện thoại nhưng không được. Trần Hải Minh đã kịp ấn nút nghe và nghe máy ngay lập tức.

"Anh đang ở chỗ nào?"

Quả nhiên là Chu Bạch Thảo, với ngữ điệu sốt ruột, lo lắng. Cậu ta sẽ không khai ra đâu!

"Anh đang ở The Bass!" Tóc Đỏ hô lên, dùng một tay đỡ lại hết mọi chiêu đòi điện thoại của anh bạn. "Không, không, anh đâu có tránh mặt em! Ừ, đến đây!"

"Cậu rất khó chịu đấy!"

Hoàng Lâm nhận lại điện thoại, chẳng thèm kiểm tra mà uống hết ngay ly rượu vừa được rót đầy.

"Sao thế? Không lẽ cậu tránh mặt con bé thật?"

"Đúng vậy."

Hoàng Lâm đập tay xuống bàn, toan nói điều gì đó nhưng rồi lại lắc đầu bỏ qua.

"Tôi về trước đây. Cậu gọi cô ấy đến, cậu ngồi đây mà tiếp."

"Nào, dừng lại đã, anh bạn!"

Trần Hải Minh tóm lấy cánh tay cậu bạn, khiến Hoàng Lâm suýt thì ngã dúi. Cậu có vẻ đã uống kha khá.

"Chu Bạch Thảo đã làm gì mà cậu lại có biểu hiện ấy? Hai người không phải đang cãi nhau đấy chứ?"

"Không, cậu... Tôi không thể tin tưởng cái miệng của cậu được!"

Hoàng Lâm nhăn nhó ngồi lại lên ghế. Cậu chống hai tay lên đầu, thở dài trong bất lực.

"Có gì mà không thể kể? Cậu không coi tôi là bạn sao?" Trần Hải Minh tỏ ra uất ức, đập bàn bôm bốp. "Nếu cậu không kể cho tôi, từ mai khỏi bạn bè gì hết!"

Hoàng Lâm lưỡng lự giây lát, đứng dậy bỏ vào bên trong.

"Đi vào đã, rồi kể."

Hoàng Lâm thấy Tóc Đỏ gần như giận dỗi, ra hiệu cho cậu đi vào cùng mình. Trần Hải Minh, kẻ đang cười thầm sung sướng dưới vẻ mặt tội lỗi, lầm lì đi vào chỗ ngồi quen thuộc.

"Thật ra tôi và Chu Bạch Thảo..."

Hoàng Lâm ngừng lại, lại tiếp tục thở dài. Chuyện lớn gì đây? Trần Hải Minh chau mày, cậu không tài nào nghĩ được. Nhìn biểu hiện lưỡng lự này của Hoàng Lâm, xem ra lại là chuyện tày trời.

"Nào đừng ngập ngừng nữa, nói một lần rồi xong thôi mà." Cậu giục giã, Hoàng Lâm liền vuốt mặt với bàn tay run rẩy.

"Bọn tôi lên giường với nhau rồi."

Thời gian cứ như đã ngừng lại ngay lúc đó. Trần Hải Minh không làm gì ngoài việc trợn mắt nhìn Hoàng Lâm như nhìn một sinh vật lạ ngoài vũ trụ.

"Ông đùa tôi à?"

Tóc Đỏ phũ phàng hô lên, không thấy chai rượu nào trong tầm tay, liền hô ầm lên đòi một chai rượu.

"Tôi không có thời gian mang Chu Bạch Thảo ra đùa với cậu đâu..."

Hoàng Lâm tỏ ra cực kì nghiêm túc khiến Trần Hải Minh cũng nhìn sự việc bằng thái độ cực kì nghiêm trọng. Bọn họ đúng là đã ngủ với nhau rồi.

"Bác Chu sẽ giết cậu mất!"

"Tôi biết, và tôi chuẩn bị tinh thần rồi."

"Từ... bao giờ? Mấy lần rồi?"

"Cách đây mấy hôm, mới một lần đấy thôi. Tôi cho rằng đó là vì cả tôi và Tiểu Bạch Thảo đều say, bởi tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm chuyện đó với cô ấy..."

"Ý cậu là cô ấy tự nguyện?"

"Cậu đã thấy tôi ép buộc cô gái nào lên giường với mình chưa?"

"Nhưng... đó có phải... lần đầu tiên của..."

Gật đầu. Trần Hải Minh thả người xuống ghế, thở gấp như thể vừa trở về sau một cuộc thi chạy marathon.

"Cậu khá thật, đồ khốn!" Trần Hải Minh lầm bầm. "Vậy là bây giờ cậu tránh mặt cô ấy?"

"Không hẳn. Tôi cảm thấy... khác lạ!"

"Cái gì khác lạ?"

Trần Hải Minh với lấy chai rượu nhân viên vừa mang ra, ngay lập tức tu một ngụm rất lớn.

"Tôi, tôi khác lạ. Sau hôm đó chúng tôi đều thống nhất sẽ không để diễn ra lần sau nữa, và cả hai vẫn sẽ tiếp tục là bạn bình thường. Nhưng cô ấy lại bắt đầu quan tâm đến tôi, như kiểu hay rủ đi ăn và hay giục đi ngủ sớm vậy. Tôi cảm thấy... khác lạ..."

"Lạ là lạ kiểu gì chứ?" Tóc Đỏ đột nhiên ngồi co chân lại trên ghế, quay sang nhìn cậu với thái độ nghiêm túc nhất. "Lạ kiểu... lâng lâng, bay bổng, rung động; hay lạ kiểu... sợ hãi, muốn tránh xa?"

"Kiểu... rung động..."

"Thôi xong rồi, vậy là xong rồi..."

Trần Hải Minh ỉu xìu trượt xuống ghế, uống thêm một ngụm, thở dài ảo não.

"Nhưng sẽ không có điều gì thay đổi cả. Chúng tôi đã thống nhất sẽ là bạn bè bình thường rồi."

Hoàng Lâm như thể đang bị kẹt giữa một cuộc chiến, loay hoay không biết làm gì.

"Không phải, đồ khốn này!" Trần Hải Minh ủ rũ thở ra. "Có nghĩa là rốt cuộc chỉ mình tôi là chưa tìm thấy đối tượng để yêu..."

"Tôi đã nói rồi, tôi không yêu Chu Bạch Thảo!"

Ngay khi Hoàng Lâm hoàn thành câu nói, Chu Bạch Thảo bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cả hai.

"Chào hai anh."

Nàng từ tốn cất lời, dường như không nghe thấy hai chàng trai vừa nói gì. Nàng quả là đã trở lại phong thái của mình ngày trước: kín đáo, nhưng vẫn vô cùng quyến rũ. Khó có thể tin nàng đã từng say ngất ngưởng chính tại nơi này.

"Tôi... Có việc..." Trần Hải Minh uể oải ngồi dậy. "Tôi đi đây..."

"Này!"

Hoàng Lâm nhổm dậy nhìn bạn, nhưng lại không nỡ bỏ đi khi Chu Bạch Thảo còn đang ngồi ngay cạnh bên, đành bất lực nhìn Tóc Đỏ rời đi. Cậu cũng không thể trốn tránh nàng mãi được, như vậy thì đâu còn là bạn nữa!

"Anh đúng là đang lảng tránh em."

Chu Bạch Thảo buồn rầu nói. Hoàng Lâm bỗng nhiên thấy lúng túng, không đâu chỉ muốn thanh minh.

"Anh.. sợ rằng anh làm em khó xử..."

"Chẳng bao giờ khó xử!" Nàng tỏ ra giận dỗi. "Em không nghĩ chúng ta lại khó làm bạn bình thường đến thế!"

"Không, ý anh không phải vậy..." Hoàng Lâm vội vàng nhìn vào mắt nàng, cầu mong nàng nhìn thấy vẻ thành thật nhất mình đang có. "Anh không cố tình tránh mặt em, anh chỉ..."

"Anh có thể nói ra nếu anh không thích em!" Chu Bạch Thảo giận dữ đứng phắt dậy. "Anh không cần phải tránh mặt, cũng không cần phải thanh minh với em hay giải thích với ai cả. Em đâu có đòi anh chịu trách nhiệm hay làm khó anh điều gì? Em chỉ muốn chúng ta không... không trở nên giống như chính lúc này này..."

"Anh xin lỗi..."

"Thôi quên đi! Em đã thành loại người khác trong mắt anh rồi." Nàng buồn rầu quay lưng lại với cậu. "Em đúng là cũng có quan tâm đến anh, em cũng không hiểu tại sao nữa. Nhưng em sẽ cố gắng để chúng ta có thể trở lại như xưa. Hi vọng anh cũng hợp tác."

Nói rồi nàng bỏ đi thẳng. Hoàng Lâm bối rối nhìn theo nàng len vào giữa đám người đang nhảy nhót, đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng hẳn. Rõ ràng ý cậu không phải vậy! Cậu nhìn quanh, rút tiền đặt trên bàn rồi lao thẳng vào đám đông để tìm cô nàng với mái tóc đen dài óng ả. Nàng đã ra khỏi vũ trường này rồi.

Hoàng Lâm mau chóng chạy thẳng ra ngoài, cuối cùng chỉ biết nhìn theo chiếc xe của nàng chạy đi trên con phố vắng tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro