Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Minh vẫn không chịu tỉnh dậy. Bây giờ đã là quá nửa đêm. Điện thoại của cô rung lên lần thứ ba, và lần này Trần Hải Minh quyết định nhận cuộc gọi.

"Chị đang ở đâu mà bây giờ vẫn chưa về?"

Cậu chưa kịp nói gì thì bên kia đã xối xả như vậy. Là Triệu Dương. Cô gái này sống với em trai mình ư? Tóc Đỏ hắng giọng, lúng túng trả lời.

"Chào cậu. Triệu Minh đang ở cùng tôi. Cô ấy hơi say..."

"Anh là ai?" Giọng nam kia đột nhiên gay gắt hơn. "Chị tôi đang ở đâu? Anh đã làm gì chị tôi?"

"Bình tĩnh nào... Chị của cậu vẫn ổn..."

"Đưa đây!"

Triệu Minh đột ngột giật lấy điện thoại khiến Trần Hải Minh sững sờ vì bất ngờ. Cô có vẻ vẫn còn rất say, mặt đỏ lựng, vẫn nằm vạ vật trên ghế khi giật điện thoại từ tay cậu. Giọng nói lè nhè của cô đủ để khẳng định cô chưa hề tỉnh rượu tí nào.

"Gì thế? Sao chưa ngủ?" Cô cằn nhằn. Rồi sau đó lại phẩy tay như thể cậu em trai sẽ nhìn thấy vậy. "Không về đâu! Ngủ đi, phiền quá!"

"Chị đang ở với thằng khốn nào vậy? Có phải thằng giám đốc gì đấy..."

Triệu Minh bĩu môi, nói át lên cả cơn tức giận của em trai.

"Tôi khỏe... Ngủ đi nhé, cẩn thận ma trong tủ! Chúc mừng!"

Và Triệu Minh thẳng tay tắt máy. Cô lia điện thoại xuống đất, Tóc Đỏ giật mình vươn người bắt lấy chiếc điện thoại. Thay vì ngoan ngoãn ngủ tiếp, cô lại ngồi bật dậy, nhưng đôi mắt vẫn mờ đục và má vẫn đỏ lên vì rượu. Hai cô gái đã chia nhau uống hết chai rượu của cậu mà.

"Cô... có muốn về nhà không?"

Trần Hải Minh bối rối hỏi cô nàng say rượu đang ngồi trên ghế của mình. Cô nghiêng đầu nhìn cậu, đứng bật dậy, lảo đảo suýt thì ngã.

"Anh về đi! Tôi cần đi ngủ!"

Trần Hải Minh tròn mắt sững sờ. Cô có còn nhớ đây là nhà của cậu không vậy?

"Phòng ngủ phía trong..."

Trần Hải Minh đành nhượng bộ, chỉ tay vào đường rẽ dẫn đến phòng ngủ. Tuy nhiên khi Triệu Minh lảo đảo xoay tận hai vòng tại chỗ, cậu lại thở dài khoác vai cô dẫn đến tận nơi.

**********

Triệu Minh tỉnh dậy, xung quanh tối và lạ lẫm. Đầu cô nhức buốt, để ngồi dậy thôi cũng rất khó khăn. Căn phòng này hoàn toàn không phải phòng cô, bởi chăn và đệm ở đây êm ái và phảng phất một loại mùi rất dễ chịu mà cô không hề nhớ. Triệu Minh nhắm mắt lại, mường tượng cả buổi tối của mình dù đầu vẫn còn đau nhức và choáng váng. Phải rồi, cô cùng Vũ Lục Hàn tan ca, gặp Trần Hải Minh, đi theo cậu về nhà nấu bữa tối, và cô đã uống rất nhiều rượu. Cô nhớ đến cả cú điện thoại của em trai mình, vội vàng xoay người tìm điện thoại nhưng không thấy.

Triệu Minh hoảng hốt nhào ra cửa, choáng nhẹ, nhưng rồi vẫn mở được cửa và chậm chạp ngó ra ngoài. Có một tia sáng rất nhẹ từ bên ngoài, từ phòng khách. Triệu Minh men theo hành lang, nghiêng đầu nhìn về phía tia sáng ấy.

Đó là Trần Hải Minh, đang ngồi trên ghế, quay lưng với cô. Ánh sáng duy nhất phát ra là ánh sáng xanh của màn hình laptop đang đặt trên bàn kính. Bên cạnh chiếc laptop là một cốc cà phê còn bốc khói. Hương cà phê phần nào khiến cô cảm thấy tỉnh táo.

"Xin... xin lỗi..."

Triệu Minh lập cập lên tiếng. Chàng trai đang ngồi làm việc trên ghế liền quay đầu lại, nụ cười in rõ lên trong bóng tối nhập nhằng.

"Cô không ngủ được à?"

Trần Hải Minh ân cần hỏi, giọng điệu ấy khiến Triệu Minh nửa ngại ngùng, nửa áy náy.

"Anh... anh không đi ngủ à? Có phải vì em... chiếm mất..."

"Không phải, tôi quen làm việc khuya."

Trần Hải Minh bật cười nói ngay khi thấy cô gái tỏ vẻ hối lỗi. Cậu xoay hẳn người lại, rồi đứng dậy nhìn cô.

"Sao không về ngủ tiếp đi? Đừng ngại, nếu cô sợ tôi làm gì thì có thể khóa cửa..."

"Không, không phải thế!" Triệu Minh xua tay. "Em... em bị tỉnh... Em đang ở nhà anh mà..."

Mấy từ cuối bị nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Trần Hải Minh phì cười, đi lại bật công tắc điện. Những bóng đèn vàng ấm áp làm sáng cả phòng khách. Cậu xoay người đi vào bếp, hỏi với lại.

"Cô có bị khó chịu trong người không? Uống trà gừng nhé, giải rượu và dễ ngủ."

"Vâng, em..."

Triệu Minh ngập ngừng, định từ chối nhưng lại thôi khi thấy cậu đã cho nước nóng vào một cốc thủy tinh. Cô lại gần ghế phòng khách, rụt rè ngồi xuống, ngồi cách xa nơi Trần Hải Minh vừa ngồi.

"Anh làm việc gì mà muộn như vậy?"

"Tôi viết cuốn sách thứ tư. Bình thường để hoàn thiện một cuốn sách, tôi mất khoảng sáu tháng. Nếu còn chỉnh sửa hoặc vấn đề xuất bản thì khoảng tám tháng mới hoàn thành một quyển. Cứ sau mỗi quyển sách ra mắt, tôi viết luôn cuốn tiếp theo."

"Công phu quá..." Triệu Minh lẩm bẩm. "Nhưng mà... anh cũng đâu cần thức khuya để viết?"

"Có đấy." Tóc Đỏ lấy mật ong ra khỏi hũ và cho vào cốc. "Đôi khi cảm hứng không đến vào buổi sáng. Ban đêm, khi mọi thứ chìm xuống cho một giấc ngủ lấy sức, cái yên lặng và vẻ đẹp lúc này mới đủ sức mang đến cảm hứng cho tôi. Thỉnh thoảng cần phải thử nghiệm bằng đồ ăn thì tôi sẽ viết vào tầm buổi trưa. Chỉ có hai cuốn sách đầu tiên mới viết về các món ăn. Đến cuốn sách thứ ba này đã không còn về đồ ăn nữa rồi."

"Em... chưa đọc..."

Triệu Minh đỏ mặt thú nhận. Mới được tặng cuốn sách mấy ngày trước, cô chỉ mang về nhà trưng lên giá sách chứ chưa có thời gian để đọc. Trần Hải Minh trở ra với cốc trà gừng mật ong đặt trước mặt cô, cậu mỉm cười và ngồi xuống ghế.

"Sách của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ về ẩm thực mà thôi." Cậu nhẹ nhàng nói. "Nếu tôi đủ hiểu biết để thành một nhà văn thì tôi sẽ viết truyện trinh thám."

"Em không có ý đó..." Triệu Minh xua tay. "Em rất thích văn phong của anh, dù chỉ hướng dẫn nấu ăn thôi đọc cũng rất cuốn hút..."

"Cảm ơn." Cậu gác tay lên thành ghế, nhìn cô cười. "Tôi có thể coi như đang gặp mặt fan của mình không?"

"Có... có thể..."

Triệu Minh cúi đầu lí nhí. Không rõ do cô còn đang say hay vì lí do gì mà trước mặt cậu trở nên vô cùng ngượng ngịu. Có vẻ bởi cô đang vô duyên ở lại nhà một chàng trai lạ, nên vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ. Triệu Minh nổi tiếng nghiêm túc, nếu có ngày người ta phát hiện ra cô say rượu ở nhà người lạ, chắc cô phải đội "túi xấu hổ" lên đầu mất!

"Được rồi, uống hết cốc này và quay lại giường ngủ đi. Hãy nhớ cô vẫn còn là một sinh viên, không nên thức quá khuya thế này." Trần Hải Minh đẩy cốc trà gừng về phía cô, rồi uống cà phê của mình. "Trà gừng có thể giải rượu rất tốt. Ít nhất nó hữu hiệu với tôi. Mỗi khi say tôi thường tự pha một cốc để uống, cảm thấy dễ chịu và dễ ngủ hơn."

"Em... em cũng không mấy khi say..."

Chưa-bao-giờ-say thì đúng hơn! Triệu Minh lúng túng uống một ngụm trà nhỏ, rất nóng. Nhưng cảm thấy ấm người và nhẹ đầu hơn hẳn.

"Anh thường tự chăm sóc mình như thế à?"

Triệu Minh gạn hỏi khi thấy cậu không quá chú tâm vào công việc. Tóc Đỏ liếc nhìn cô rồi cười.

"Tôi đã sống một mình khi còn học ở nước ngoài. Bố mẹ tôi đều là người làm kinh doanh, rất ít khi ở nhà mà thường đi khắp nơi vì công việc. Hồi nhỏ có một người quản gia chuyên chăm lo cho tôi, và tôi ra ở riêng khi bắt đầu lên cấp ba. Tôi chủ yếu nhờ người quản gia ấy mới biết tự chăm sóc mình."

"Bố mẹ anh... hiện giờ cũng không ở đây à?"

Triệu Minh đột nhiên tò mò. Trần Hải Minh là người đầu tiên viết sách mà cô chịu đi sưu tầm đủ hết. Cô chưa từng nghĩ có ngày mình lại được ngồi nói chuyện cùng tác giả những cuốn sách ấy như lúc này.

"Bố mẹ tôi đang ở Tây Ban Nha, tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Bây giờ tôi có thể tự nuôi sống bản thân rồi, theo rất nhiều nghĩa. Tôi chưa từng phụ thuộc vào bố mẹ hay tiền của họ; họ ở đâu, làm gì cũng chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi hàng ngày."

"Anh thật giỏi!" Triệu Minh tỏ rõ sự ngưỡng mộ. Tóc Đỏ lắc đầu cười, nhìn cô một hồi lâu.

"Còn cô, tôi thấy em trai cô khá quan tâm đến cô đấy. Cậu ta đã gọi cho cô suốt từ lúc chín giờ tối."

"À vâng..." Triệu Minh nhã nhặn cười, nhìn vào cốc trà gừng trên tay mình. "Hai chị em em ở một mình với nhau từ khi em trai em mười lăm tuổi. Vì thế em trai em có lẽ đã tự giác coi mình là người quản lý của em, haha..."

"Ở một mình với em trai? Cô cũng không ở cùng gia đình?"

Trần Hải Minh có vẻ sửng sốt. Triệu Minh ngẩng lên nhìn cậu, mặt đỏ ửng, cười gượng gạo để che giấu sự ngại ngùng của mình.

"Bố mẹ em đã ly hôn từ khi bọn em học tiểu học. Trước hai bọn em đều ở với bố nhưng bố lấy người khác. Triệu Dương nhất định không ở cùng mẹ kế nên bố đành cho bọn em ở riêng, ở trong ngôi nhà đối diện với bố và dì. Hiện tại bọn em chuyển sang ở trong khu nhà gần trường rồi..."

"Một mình cô và em trai cô?" Tóc Đỏ ngửa người ra sau vì ngạc nhiên. "Làm sao một cô gái như cô có thể tự chăm sóc bản thân và em trai mình khi mới chỉ mười mấy tuổi như vậy?"

"Không, hồi trước dù chuyển ra ở riêng, bố và dì vẫn chu cấp cho bọn em đầy đủ. Em và Dương Dương mới chỉ chuyển đi vào đầu năm ngoái thôi... Triệu Dương đi làm thêm, em cũng thế, nên bọn em chuyển đi..."

"Em là một cô gái bản lĩnh đấy."

Trần Hải Minh mỉm cười khen ngợi cô. Triệu Minh thấy cậu bất ngờ thay đổi cách xưng hô, tự dưng thấy trong lòng rạo rực.

"Anh cũng vậy!"

Triệu Minh chỉ nói được như thế. Cô thấy nôn nao, tay cầm cốc trà gừng cũng phải ngọ nguậy. Bỗng nhiên, sự ngại ngùng tràn ngập không khí xung quanh họ.

"Em nên uống nhanh và đi ngủ đi." Trần Hải Minh phá vỡ sự ngập ngừng ấy bằng một nụ cười nửa miệng. "Ngày mai em trai em sẽ giết tôi mất..."

"Em trai em hiền lắm!" Triệu Minh cười xuề xòa. "Đôi khi hơi bốc đồng nhưng thật ra rất tâm lý... Dương Dương chỉ kém em một tuổi mà thôi..."

"Dù sao tôi cũng là người ở cùng chị gái cậu ta suốt cả đêm..."

Tóc Đỏ không nhìn nàng chủ tịch, ánh sáng xanh từ chiếc laptop hắt lên gương mặt cậu khiến nụ cười của cậu trở nên mờ ảo hơn. Triệu Minh đỏ mặt trước cách dùng từ ấy, uống một ngụm trà lớn để tự trấn tĩnh trái tim đang đập nhanh của mình.

"Thật ra..."

Cô ngập ngừng. Nhắc về Triệu Dương làm cô nhớ lại câu chuyện mà em cô đã nói với mình. Cậu định theo đuổi Vũ Lục Hàn, một cách nghiêm túc. Trong khi Vũ Lục Hàn đã có bạn trai. Hoàng Lâm chẳng hề quan tâm đến điều đó. Nhưng nếu nói chuyện này với Trần Hải Minh, liệu chàng trai này có quan tâm?

"Thật ra cái gì?"

Tóc Đỏ đã lướt tay trên bàn phím, liếc mắt nhìn cô. Triệu Minh ngẩn ngơ ngồi nhìn cậu, bỗng dưng chẳng biết phải nói gì.

"Không có gì đâu..."

Cô bỗng nhiên cười lấy lệ, lắc đầu liên tục và quay đi chỗ khác. Trần Hải Minh khẽ chau mày nhưng lại nhún vai.

"Ba rưỡi sáng rồi đấy nhé..." Cậu nhắc nhở. Triệu Minh gật đầu, uống một hơi hết cốc trà và đứng dậy.

Hoàng Lâm nói phải. Dù cô có muốn can thiệp, với ý định tốt, thì cô cũng không thể thay đổi được điều gì. Vả lại, Hàm Vũ Phong không phải kẻ dễ dàng để người yêu mình rơi vào tay người khác. Nếu muốn theo đuổi, e là chỉ có em trai cô chịu nhiều thiệt thòi. Cô sẽ về khuyên bảo em trai mình, còn hơn cứ mang chuyện này kể đi kể lại cho người khác.

"Cứ để cốc ở đấy và đi ngủ đi."

Tóc Đỏ nhắc nhở khi Triệu Minh đi vào bếp. Cô vẫn rửa cốc cho thật sáng rồi mới quyết định đi ngủ.

"Anh cũng nên đi ngủ sớm."

Cô tần ngần đứng sau lưng cậu, thấy e ngại khi bản thân là khách, lại ngủ trên giường đệm ấm của cậu. Trong khi cậu ở ngoài phòng khách, với công việc và một cốc cà phê đã nguội tanh.

"Tôi biết thời gian biểu của mình." Trần Hải Minh không quay lại nhưng Triệu Minh vẫn biết cậu vừa mỉm cười. "Chúc em ngủ ngon."

"Cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon!"

Triệu Minh trở về phòng ngủ của cậu, đóng cửa lại. Bàn tay cô vẫn còn đặt trên khóa cửa, cô đứng lặng yên một lúc lâu.

Triệu Minh đã lên giường đi ngủ mà không khóa cửa phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro