Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Minh nghe thấy tiếng cửa mở từ trong phòng. Cô và em trai mình vẫn còn căng thẳng. Hai chị em họ không nói chuyện với nhau mấy ngày nay rồi, có lẽ đã đến lúc phải chấm dứt điều đó.

Cô đi ra khỏi phòng, nhìn em trai đang uống cạn chai nước lạnh. Triệu Dương vừa đi chạy bộ về, tai nghe và điện thoại vứt trên bàn, bộ quần áo thể thao vẫn còn đọng mồ hôi.

"Chị nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Triệu Dương liếc mắt nhìn cô. Cậu không hồi đáp ngay, ngồi xuống chiếc ghế gần bàn ăn.

"Em biết chị sẽ nói gì."

"Còn chị biết em đã làm những gì, và chị cần em hiểu rằng em đang khiến chị khó xử, Dương Dương ạ."

Triệu Minh đến gần, kéo chiếc ghế cạnh cậu và ngồi xuống.

"Tiểu Hàn là bạn thân của chị. Cô ấy đang rất hạnh phúc bên người yêu, người đó còn là mối tình đầu của cô ấy. Còn em là em trai chị. Chị cũng muốn em hạnh phúc, nhưng không muốn thấy em phá vỡ hạnh phúc của người khác. Chị không hề dạy em như thế! Và chị biết chắc chắn dù em có tán tỉnh được Tiểu Hàn, em cũng sẽ không thể nào có được tình cảm thật sự của Tiểu Hàn. Chị không muốn nhìn em phải đau khổ vì yêu đơn phương."

"Em biết... Em biết em đang làm gì." Triệu Dương không dám nhìn thẳng vào mắt chị gái, nắm chặt chai nước trong tay. "Em chỉ không hiểu... Vì sao em không có quyền theo đuổi Tiểu Lục? Trong khi cô ấy đã theo đuổi bạn trai của người khác?"

"Em đừng nói vớ vẩn nữa, Vũ Lục Hàn không hề tranh giành bạn trai của ai hết! Em bảo em thích cô ấy mà lại còn không biết tính cách của cô ấy à? Em đã nghe ai nói những điều phi lý như vậy chứ, sao em không dám cho chị biết?"

Triệu Minh bừng bừng tức giận. Hai mươi năm qua gắn bó cùng em trai, cô tin tưởng rằng em trai dù không được mẹ dạy dỗ, cũng đã có cô thay mẹ dạy em những điều đúng đắn rồi. Tại sao em cô chỉ mới nghe một kẻ khác thêu dệt những điều vô căn cứ đã vội tin và coi thường lời nói của cô? Kẻ kia là ai mà lại tác động đến em trai cô như vậy?

"Em đã nói với chị nhiều lần rồi, em không biết! Em thật sự không biết! Ngay cả Vũ Lục Hàn cũng không bắt em nói ra, vì sao chị lại muốn biết bằng được như vậy?"

"Bởi vì chị không thể chấp nhận việc có một người tiêm nhiễm cho em cái suy nghĩ có thể xen vào giữa hạnh phúc của người khác!"

Triệu Minh đập bàn. Con chó German Shepherd giật mình, ngóc đầu dậy.

"Chẳng có ai tiêm nhiễm được cái gì vào đầu em cả!" Triệu Dương bướng bỉnh cãi lại. "Hơn nữa, em thật lòng không biết người đó là ai, em thề! Em chỉ có thể nói rằng đó là một người con gái giống Vũ Lục Hàn y hệt! Em nói chuyện với cô ta cũng chỉ vì em tưởng đó là Tiểu Lục thôi!"

"Hả? Em nhắc lại câu cuối..."

"Người em gặp rất giống Vũ Lục Hàn. Em nhầm cô ta thành Vũ Lục Hàn nên mới bắt chuyện. Cô ta đã nói với em rằng Vũ Lục Hàn cướp người yêu của mình, được chưa! Em xin thề, em chẳng biết đó là ai hết!"

Triệu Minh sững sờ nhìn em trai, đột nhiên kí ức về cái ngày được cùng Hoàng Lâm đến buổi ra mắt sách của Trần Hải Minh hiện ra rõ ràng như mới hôm qua vậy. Trong bữa tiệc hôm ấy có một cô gái y chang Vũ Lục Hàn xuất hiện. Tóc Đỏ nói rằng đó chỉ là một người theo đuổi hắn, phẫu thuật thẩm mỹ cho giống bạn gái hắn chỉ để quyến rũ hắn. Có lẽ nào người mà Triệu Dương gặp lại chính là cô ta? Nếu người ấy giống Vũ Lục Hàn đến mức Triệu Dương còn nhầm lẫn, liệu Vũ Lục Hàn có biết điều đó không?

"Em... em có nói cho..."

"Tiểu Lục biết hết rồi." Triệu Dương quay đi, vuốt ve con chó German Shepherd. "Hôm qua cô ấy đã hẹn gặp để nói chuyện với em. Có vẻ như cô ấy đã biết từ trước khi em nói."

"Biết cái gì?"

"Biết em đã gặp ai. Chị có biết Vũ Lục Hàn đã hỏi em cái gì không?"

Triệu Minh lắc đầu. Cô bỗng cảm thấy bất an.

"Vũ Lục Hàn yêu cầu em chỉ trả lời đúng hoặc sai. Và rồi cô ấy hỏi một câu: Có phải người đó rất giống tôi không? Em nói đúng, rồi Tiểu Lục liền cứ thế bỏ về..."

Triệu Minh bất giác rùng mình. Vũ Lục Hàn biết về cô gái đó. Một người giống y hệt mình và quanh quẩn bên cạnh những người mình quen biết. Chỉ cần tưởng tượng đến vậy thôi, Triệu Minh không thể ngăn cản bản thân khỏi cảm giác ghê rợn đang dần lan tỏa khắp cơ thể mình.

***********

"Vì sao anh không nói với bố mẹ em chuyện đi Anh?"

Hàm Vũ Phong đang trên đường đưa cô đến trường vào sáng hôm sau. Cả hai người bọn họ đã ở lại qua đêm trong bệnh viện, thật may tình hình của mẹ cô cũng đã khả quan hơn nhiều.

"Vì em chưa quyết định. Anh không muốn gây áp lực cho em khi cứ nhắc mãi về chuyện ấy, nhất là nhắc trước mặt bố mẹ em."

"Em... đâu có áp lực!"

Vũ Lục Hàn lí nhí. Thực chất, cô đang hoang mang giữa việc đi hay ở. Khi cô đã quyết định sẽ đi, mẹ cô lại bất ngờ bị bệnh. Bây giờ mẹ đang nằm viện, nhà chỉ có hai bố con mà cô lại còn đi mãi tận nửa kia của thế giới. Liệu như vậy có phải phép không?

"Anh biết em đang lo lắng điều gì mà, bé yêu." Hắn nhẹ nhàng xoa dịu. "Chuyện gì anh cũng có thể sắp xếp được. Vậy nên dù là trước ngày đi một ngày hay một đêm, em đưa ra quyết định, anh cũng sẽ lắng nghe hết."

"Vậy... vậy bay sang Anh mất bao lâu?"

"Nếu bay thẳng thì mất khoảng gần một ngày." Hắn lại nhìn cô. "Nhưng nếu em muốn, chúng ta có thể di chuyển bằng máy bay riêng của anh. Như vậy chỉ cần nửa ngày là tới nơi rồi."

Vũ Lục Hàn không hỏi thêm gì nữa. Cô cần phải suy nghĩ thật kĩ và quyết định nhanh chóng để hắn tiện thu xếp mọi thứ. Một chuyến bay mất hơn nửa ngày, nghĩa là nếu cô lưỡng lự thêm một giờ, hắn sẽ bị chậm trễ cả một buổi.

**********

Triệu Minh và Triệu Dương dần trở lại bình thường. Tuy nhiên, Triệu Dương vẫn không hề nghe lời chị gái mà tiếp tục thể hiện sự theo đuổi của mình một cách kín đáo hơn. Triệu Minh tuy biết em trai mình làm vậy cũng chỉ thủ thỉ xin Vũ Lục Hàn lờ đi và đừng đánh giá em trai cô qua những động thái ngông cuồng ấy. Vũ Lục Hàn đương nhiên hiểu chuyện, dỗ dành cô bạn gái của mình đồng thời tế nhị che giấu đi mấy hộp quà của cậu em trai.

Cô không hiểu cậu ta lấy tiền ở đâu mà có thể mua quà liên tục như vậy. Những thứ mọi đứa con gái đều thích, Triệu Dương mua tất, đựng trong những chiếc hộp nhỏ gắn nơ rất đẹp, để ở những nơi Vũ Lục Hàn thường xuyên đến gần. Cô không biết nên hoàn trả lại cậu ta thế nào để Triệu Minh không biết, đành đi tìm tủ đồ của cậu ta và xếp ngay ngắn các gói quà thành một chồng ngay dưới chân tủ nhân những lúc Triệu Minh bận rộn – mà không được đụng mặt Triệu Dương. Vũ Lục Hàn thấy rằng cô như đang tham gia một trò chơi vậy – một trò chơi trí tuệ phải vận dụng tối đa khả năng tư duy của não bộ!

Triệu Dương trốn một tiết học, mang máy tính cá nhân ngồi lì trên thư viện. Cậu dù sao vẫn nhất quyết không chịu thua; và bởi cả Vũ Lục Hàn lẫn chị gái Triệu Minh đều tỏ ra quen biết người mà cậu đã gặp, Triệu Dương bỗng nhiên cũng muốn biết cô gái y hệt Vũ Lục Hàn đó là ai. Người đang tán tỉnh Hàm Vũ Phong, rất có thể, vì nếu không cô ta sẽ không dám nói Vũ Lục Hàn cướp người yêu của mình. Như vậy, để tìm ra cô ta chỉ có một cách duy nhất: điều tra Hàm Vũ Phong.

Hắn được biết đến nhiều hơn trong giới kinh doanh với cái tên James Adam. Tập đoàn ACorp dưới thời của hắn được coi là doanh nghiệp tư nhân có người nước ngoài lớn mạnh nhất cả nước. Cái tên Hàm Vũ Phong không mang lại kết quả gì nhiều, báo chí trong nước chỉ sử dụng tên ấy trong những bài báo về lĩnh vực kinh tế. Ngược lại, James Adam lại thường xuyên được sử dụng trong các bài báo tập trung vào đời tư. Triệu Dương đã đọc qua nhiều bài báo lá cải ngắn ngủi về đời tư của hắn, tuy nhiên nó lại thường nhắm đến gia đình hắn gồm bà mẹ người Anh và ông bố giàu có. Các thành tích từ nhỏ tới giờ của hắn cũng được xào lại rất nhiều, nhưng chuyện tình cảm lại bặt vô âm tín.

Dường như Hàm Vũ Phong là một kẻ sống lặng lẽ, khép kín, không hở ra nhiều khoảng trống để người ngoài có thể nhìn vào được bên trong cuộc sống của mình. Một kẻ có phép tắc, biết xây dựng một bức tường thành nửa kiên cố, nửa phóng túng. Hắn tưởng như có thể nhìn thấu vào bên trong, nhưng không bao giờ biết bên trong có gì.

Thu hoạch lớn nhất của Triệu Dương là bài báo nhỏ viết về bữa tiệc ra mắt sách của Trần Hải Minh vài tuần trước. Bài báo không có thông tin gì nhiều, nhưng những bức ảnh của Trần Hải Minh giúp Triệu Dương nhận ra người gần đây thường đi chơi cùng chị gái mình. Đồng thời, trong một bức ảnh minh họa khác, dù không rõ, cậu vẫn có thể thấy một cô nàng bị khuất nửa người ở phía sau Hàm Vũ Phong – có gương mặt y hệt Vũ Lục Hàn. Cô gái trong ảnh tuy mái tóc dài hơn, màu tóc không nâu như thế, nhưng cậu dám chắc đó là người mình đã gặp vào buổi tối chạy bộ ấy. Cô gái giống Vũ Lục Hàn không được đề cập đến, có vẻ không có ai quan tâm đến cô ta. Thật là một phát hiện thú vị!

Triệu Dương cũng không ngờ mình có thể tìm ra được sâu đến vậy. Hiện tượng Doppelganger – người song trùng. Không cùng huyết thống vẫn giống nhau y hệt. Cậu đã xem một vài bộ phim về hiện tượng này, tuy nhiên lại không bao giờ nghĩ có thể tận mắt bắt gặp trường hợp ấy trong đời thực.

Lần vô tình đụng mặt cô nàng giống y hệt Vũ Lục Hàn ấy, nếu không nhờ hình xăm cô ta vô tình để lộ ra, kèm đôi hoa tai sáng lấp lánh, thì cậu cũng khó lòng phát hiện mình đang nói chuyện với người khác. Nhưng... tìm ra là một chuyện. Làm thế nào để cậu gặp lại cô ta? Triệu Dương tựa người vào ghế, đầu lông mày nhíu lại. Cô gái này có vẻ rất say đắm Hàm Vũ Phong. Ngày hôm ấy cô ta ngồi trên chiếc ghế gỗ ở vị trí nhìn thẳng vào cửa chính ACorp Building.

Triệu Dương chỉ có thói quen chạy bộ vào buổi tối, khoảng tám giờ. Khi gặp cô ta, cậu đã chạy được quãng đường cách nhà khá xa, khoảng bốn mươi phút chạy bộ. Gần chín giờ tối, một cô gái vẫn ngồi đợi một chàng trai ở một nơi đã ngừng làm việc từ lúc tám rưỡi – hẳn là cô ta phải có một lí do, hoặc đó là thói quen mà cô ta đã tự hình thành cho mình. Dù có là theo dõi người tình đi nữa thì khả năng lớn nếu hôm nay cậu đứng đợi ở nơi cô ta thường xuất hiện, cậu có thể gặp người song trùng với Vũ Lục Hàn một lần nữa.

Như vậy là quá đủ, Triệu Dương nghĩ. Cậu đã mất hơn một tiết học để tìm hiểu và ngẫm nghĩ về những điều này. Cậu đã bị thôi thúc. Chỉ còn hi vọng vào buổi chạy bộ tối nay.

"Hi vọng cô đừng từ bỏ sớm quá."

Triệu Dương nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, mong đợi, như thể đang đối thoại với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro