Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười hai giờ trưa. Bảy tiếng đã trôi qua.

Những người đang chờ đợi trước phòng phẫu thuật vô cùng căng thẳng. Hàm Vũ Phong mua đồ ăn về cho cả hai bố con Vũ Lục Hàn nhưng chỉ thuyết phục được ông Vũ ăn một chút. Vũ Lục Hàn quá mệt mỏi và sợ hãi, tựa vào Triệu Minh và lắc đầu trước mọi thứ. Triệu Dương cũng loanh quanh ở đó, lòng sôi như lửa đốt, dằn vặt, không dám lên tiếng, và cũng chẳng muốn rời đi. Chị gái cậu đã không nói với cậu thêm một lời từ lúc họ gặp nhau. Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo cũng thay nhau ngồi bên cạnh ông Vũ, trấn an tinh thần ông và trò chuyện để ông vơi bớt tuyệt vọng. Trần Hải Minh thỉnh thoảng lại đưa Triệu Minh một lon trà gừng, cô nàng cũng lặng lẽ nhận lấy. Tất cả đều dẹp công việc của mình sang một bên, và dồn hết tâm trí vào phòng phẫu thuật đang sáng đèn.

"Một ca phẫu thuật ghép tim bình thường sẽ kéo dài từ bốn đến mười tiếng." Hàm Vũ Phong nói. "Khi ghép tim hoàn thành, còn phải quan sát xem cơ thể có phế bỏ quả tim mới hay không."

"Sao cậu lại biết những điều ấy?" Hoàng Lâm hỏi.

Hắn nhìn Vũ Lục Hàn, im lặng một hồi, vẫn quyết định nói. "Ông tôi đã mất vì cơ thể phế bỏ trái tim mới. Ông không tìm được tim thích hợp để ghép nữa."

Không khí im lặng đôi chút. Vũ Lục Hàn âm thầm chạy đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đứng tựa vào tường và luồn những ngón tay mình vào bàn tay to lạnh lẽo của hắn. Hàm Vũ Phong vòng tay qua ôm lấy vai cô, để cô tựa đầu vào vai mình.

Vào giây phút đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, những người đang chờ đợi dường như thấy tim mình ngừng lại. Cánh cửa mở ra. Từ Thiên bước ra đầu tiên, anh chậm rãi tháo khẩu trang phẫu thuật. Anh nhìn tất cả với ánh mắt không lời, cuối cùng dừng lại ở Vũ Lục Hàn. Ông Vũ là người đầu tiên lao về phía anh. Rồi Vũ Lục Hàn cũng chạy đến.

"Thế nào rồi cháu? Vợ tôi đâu?"

Ông Vũ run lẩy bẩy gặng hỏi, cố gắng đoán tâm trạng của Từ Thiên qua ánh mắt nhưng không thể đọc được. Vũ Lục Hàn bắt đầu lo lắng, Từ Thiên sẽ không im lặng như vậy để dọa mọi người.

"Mẹ em đâu rồi?"

Vũ Lục Hàn linh cảm không lành, mếu máo túm lấy tay Từ Thiên. Đến lúc này, đôi mắt anh se lại. Một nỗi tuyệt vọng ngập tràn trong giọng nói của chàng bác sĩ trẻ, anh nắm chặt lấy tay ông Vũ, chực ôm ông vào lòng.

"Cháu xin lỗi..."

Giây phút ấy, tưởng chừng tất cả đã sụp đổ với Vũ Lục Hàn. Hàm Vũ Phong ngay lập tức chạy đến bên cạnh cô, nhìn thẳng vào mắt Từ Thiên.

"Tại sao?"

"Trái tim mới không thể điều hòa nhịp đập..." Từ Thiên đau khổ giải thích. "Sau khi ghép tim được mười lăm phút, tim ngừng đập hoàn toàn. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể lấy lại nhịp tim được nữa..."

Vũ Lục Hàn òa lên khóc nức nở. Bên cạnh cô, bố cô cũng như người mất hồn, đôi mắt hoe đỏ rỉ ra hai hàng nước mắt. Triệu Minh và Chu Bạch Thảo liền chạy đến đỡ lấy bố cô. Không khí nặng nề bao trùm lên tất cả. Hàm Vũ Phong ôm chặt Vũ Lục Hàn, lắng nghe tiếng khóc của cô mà trong lòng sôi sục.

Mới một tuần trước, hắn còn được thấy đôi mắt lấp lánh hạnh phúc của mẹ cô, nhìn con gái bà ở bên cạnh hắn. Mới một tuần trước, mẹ cô còn nắm chặt tay hắn, vui vẻ nói "vậy là bác yên tâm giao con gái lại cho cháu rồi". Hắn không thể tin người phụ nữ ấy chưa nhìn thấy con gái yên bề gia thất đã vội ra đi. Hắn đột nhiên thấy trong lòng não nề. Chưa khi nào trong đời, Hàm Vũ Phong thấy đau xót nhiều đến vậy.

Triệu Dương bàng hoàng nhìn các y tá đẩy chiếc cáng chở mẹ Vũ Lục Hàn ra khỏi phòng mổ. Người phụ nữ cậu chưa một lần gặp trong đời, nay nằm im lìm như đang ngủ, gương mặt thanh thản trái ngược hoàn toàn với khung cảnh tang thương lúc này. Vũ Lục Hàn và bố cô chỉ biết ôm lấy người phụ nữ của họ và khóc. Chu Bạch Thảo và Triệu Minh cũng không thể kiểm soát, run lên để kìm nén những cơn nấc của họ. Hoàng Lâm, hay Trần Hải Minh cũng chỉ có thể xoa dịu cho các cô gái bằng những cái vỗ về an ủi; nhưng chính họ lại để cảm xúc bị lôi cuốn. Các chàng trai cũng rơi nước mắt.

Từ Thiên, chàng bác sĩ có tay nghề tốt nhất, đã thất bại. Đây không phải ca phẫu thuật đầu tiên anh thất bại, nhưng đây là lần đầu tiên anh bật khóc trước thất bại của mình. Vốn trước khi phẫu thuật, Từ Thiên đã có thể đưa ra dự đoán về mức độ thành công, và anh gần như chưa bao giờ sai. Những ca phẫu thuật thất bại ngày trước khiến anh rất buồn, lần đầu chứng kiến mình thất bại, anh đã giam mình cả ngày trong phòng nghiên cứu chỉ để tìm ra bằng được cái sai của mình – dù không phải do lỗi của anh.

Từ Thiên luôn luôn chia buồn với người nhà bệnh nhân chỉ bằng những cái ôm chân thành nhất. Anh không mấy khi thất bại, người ta cũng chẳng bao giờ trách móc hay đổ lỗi cho anh. Thế mà lúc này, khi không cứu được bà Vũ, Từ Thiên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, không thể nào thoát khỏi suy nghĩ chính mình vô dụng. Anh khóc không chỉ vì thất bại của bản thân, mà anh khóc vì anh không thể ngăn cản cơn tuyệt vọng của những người đã đặt hết hi vọng của họ lên mình.

Người duy nhất không khóc là Hàm Vũ Phong. Hắn đau khổ, hắn đau khổ ra mặt. Hắn thương xót, hắn thương xót qua ánh mắt. Hắn thấy lòng mình như bị cứa bởi hàng ngàn mảnh thủy tinh, day dứt từng nhát một sắc nhọn. Nhưng hắn không thể khóc vào lúc này. Tất cả, tất cả thảm kịch lúc này, có lẽ đều xuất phát từ hắn.

Hàm Vũ Phong không thể tự bào chữa cho chính mình. Bởi vì hắn đột nhiên bước vào cuộc sống của Vũ Lục Hàn. Bởi vì Vũ Lục Hàn trở thành nạn nhân gián tiếp của hắn. Thật tồi tệ. Trần Hải Minh đã luôn luôn cảnh báo rồi, đây là điều vô cùng tồi tệ.

Triệu Dương khuỵu gối xuống sàn, đôi mắt mở to kinh hãi. Tất cả là tại mày, cậu lẩm bẩm, tại mày. Nếu như cậu không gặp Vũ Lam, mẹ của Vũ Lục Hàn sẽ không chết. Nếu như cậu không tiếp tay cho Vũ Lam, mẹ của Vũ Lục Hàn sẽ không chết. Cái ngày cậu lấy trộm chìa khóa nhà của Vũ Lục Hàn khi cô đến học cùng chị gái cậu, cậu đã tự hỏi đi hỏi lại bản thân nhiều lần: Mày làm thế này là đúng hay sai? Cậu biết, ngay từ đầu, cậu đã không hề làm đúng.

Tại sao, tại sao lại đòi theo đuổi Vũ Lục Hàn trong khi trước đó rất yên phận? Tại sao, tại sao lại nghĩ rằng cướp đi người yêu của người khác là đấu tranh giành lấy hạnh phúc? Triệu Minh chưa bao giờ dạy cậu như vậy, Triệu Minh cũng chưa bao giờ làm như vậy. Cậu đã rất ghét mẹ kế của mình, bởi cậu luôn luôn cho rằng chỉ vì mẹ kế xuất hiện mà bố mẹ cô phải li hôn. Vậy mà cậu lại đồng tình cùng một kẻ điên bắt tay phá hoại hạnh phúc của người khác, rốt cuộc chẳng thể phá vỡ được tình cảm của họ, mà lại vô tình lấy đi một mạng người. Tội lỗi này, dù không phải một mình cậu gây ra, nhưng làm sao cậu có thể vượt qua nỗi ám ảnh ấy cho đến hết phần đời còn lại?

**********

Buổi chiều, trời đột ngột đổ mưa rào

Đã sang tháng mười hai, tháng lạnh lẽo nhất năm, trời không mấy khi mưa. Cái lạnh buốt kèm theo cơn mưa vô tình trải lên quang cảnh một vẻ u buồn tang tóc. Mẹ của Vũ Lục Hàn được đưa về nhà để chuẩn bị tang lễ. Hàm Vũ Phong một tay thu xếp hoàn toàn cho đám tang của mẹ cô. Vũ Lục Hàn trông tiều tụy hẳn đi chỉ sau một đêm. Hắn tột cùng đau xót, lúc nào cũng muốn ôm cô vào lòng, muốn chịu thay nỗi đau mất đi người thân yêu nhất mà cô đang phải gánh nhận. Chỉ tiếc Hàm Vũ Phong không thể nào thay đổi hiện tại.

"Mạnh mẽ lên, bé yêu..." Hắn thì thầm, nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên mái tóc cô. Vũ Lục Hàn nắm chặt tay hắn, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.

"Nếu có thể đánh đổi những năm sống của anh cho mẹ em, anh sẵn sàng đổi, hai mươi năm, ba mươi năm cũng được..." Hắn xót xa. "Anh muốn..."

Vũ Lục Hàn hoảng hốt quay sang nhìn hắn. Cô thậm chí còn khóc nhiều hơn.

"Anh cũng muốn bỏ em đi trước à?"

"Đừng hiểu nhầm ý của anh..." Hàm Vũ Phong vội vã lau nước mắt cho cô. "Anh cần em hạnh phúc. Anh không muốn nhìn thấy em như thế này. Mẹ em cũng vậy..."

Vũ Lục Hàn gật đầu sụt sịt, tự mình lau nước mắt. Mẹ cô có bệnh, cô luôn tự nhủ như vậy. Mẹ có bệnh. Mẹ có bệnh. Cô đang tự lừa dối mình.

"Anh..." Vũ Lục Hàn bất ngờ quay sang, cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay hắn. "Em... em phải làm sao..? Đêm qua... đêm qua..."

"Đêm qua?" Hàm Vũ Phong cảm thấy có chuyện lạ, ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn thẳng vào mắt Vũ Lục Hàn, dùng ngón cái ôm lấy hai má cô và lau đi nước mắt. "Đêm qua đã có chuyện gì xảy ra?"

"Đêm qua..." Vũ Lục Hàn xúc động, nấc lên nhưng vẫn cố không khóc. "Đêm qua... hình như... có gì đó... trong nhà em... Em nghe... nghe thấy..."

"Được rồi..." Hàm Vũ Phong ôm trọn lấy cô gái nhỏ, vỗ về. "Anh ở đây. Kể cho anh nghe... Anh sẽ giúp em..."

"Em nghe thấy... tiếng động..."

"Tiếng động?" Hắn xoa lưng cô, đan những ngón tay cô vào tay mình. "Tiếng động như thế nào?"

"Tiếng... Đầu tiên giống như... người đi lại..." Vũ Lục Hàn rùng mình sợ hãi. "Em nghĩ... do em tưởng tượng... Vì đêm qua trước khi ngủ... em có đọc truyện..."

"Em đã hoảng sợ." Hắn gật đầu, hôn nhẹ lên tóc cô để an ủi. "Em đã làm gì?"

"Em không làm gì..." Vũ Lục Hàn vòng tay ôm hắn, vẫn chưa thể chấm dứt nỗi xúc động. "Em nằm im..."

"Được rồi... Và chuyện gì xảy ra?"

"Sau đó... Có tiếng động nữa... như là tiếng bật công tắc... Nhưng không có ánh sáng đèn... Nên em sợ, em chạy ra khóa cửa phòng... lấy ghế chặn cửa.."

"Rất tốt, em phải tự bảo vệ bản thân như thế." Hàm Vũ Phong khen ngợi để cô thêm bình tĩnh. "Sau đó em trở về giường hay đứng yên nghe ngóng?"

"Em về giường... Vì em nghĩ em bị ám ảnh bởi cuốn sách em vừa đọc." Vũ Lục Hàn thút thít, dường như đã lấy lại sự bình tĩnh và tỉnh táo. "Em không dám gọi cho anh, vì em sợ làm phiền anh.."

Hàm Vũ Phong mỉm cười, siết chặt hơn vòng tay của mình. Cô gái ngốc ngếch, có người yêu chính là để được làm phiền mà!

"Và rồi bỗng dưng có tiếng động rất mạnh. Sau đó là tiếng... tiếng..."

Vũ Lục Hàn rùng mình một cái. Hắn ôm cô vỗ về.

"Tiếng... tiếng hấp hối... của mẹ em..."

Vũ Lục Hàn cảm thấy nỗi xúc động lại dâng lên một lần nữa. Hàm Vũ Phong liền ngay lập tức cúi xuống lau những giọt nước mắt vừa trào ra từ khóe mắt Vũ Lục Hàn, rồi hôn cô một cái thật sâu.

"Không có tiếng động nào khác?" Hắn hỏi tiếp sau nụ hôn. Xem ra Vũ Lục Hàn đã cảm thấy khá hơn.

"Không ạ... Ngay lúc sau là bố em... Khi nghe bố hô lên, em vội vàng mở cửa... nhìn thấy mẹ..."

"Được rồi, được rồi..."

Hắn hôn cô một lần nữa, vuốt tóc và liên tục xoa nhẹ lưng cô. Trong đầu hắn, một vài sự việc đã bắt đầu trở nên rõ nét.

"Anh đã hiểu những gì em vừa kể. Bây giờ anh muốn em hãy thật bình tĩnh, hít thở thật sâu... Phải rồi, đúng như vậy. Để mọi thứ lại cho anh. Em cần phải đi ngủ, em đã thức trắng cả một đêm rồi. Bình tĩnh và đi ngủ. Em làm được, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro