Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc aventador dừng lại trước ngõ nhà Vũ Lục Hàn. Cô không ngạc nhiên khi thấy Hàm Vũ Phong biết nhà mình, hắn vừa mò tới chỗ làm thêm cực-kì-xa-nhà của cô mà! Đã gần mười một giờ đêm, con ngõ vắng vẻ và tối tăm. Ánh đèn hắt ra từ cửa sổ các ngôi nhà cũng chưa đủ làm sáng con ngõ. Trong thứ bóng tối mờ ảo này, từng đường nét điển trai của Hàm Vũ Phong hiện lên thật rõ ràng.

Về tới nhà đã được một lúc, không hiểu sao cô vẫn ngồi yên vị trong xe.

"Không định vào nhà hả?"

Hàm vũ Phong cất tiếng hỏi. Vũ Lục Hàn bừng tỉnh, vội vàng tháo dây an toàn, bối rối chui ra khỏi xe. Không hiểu vì lí do gì, Hàm Vũ Phong cũng cùng lúc bước ra khỏi xe với cô.

"Cảm ơn anh."

Cô không thể xã giao hơn, hai má đỏ ửng may mắn bị che giấu trong bóng tối. Vũ Lục Hàn toan lui về nhà để tránh cảm giác ngại ngùng, vậy mà hắn lại giữ lấy tay cô.

"Khoan đã." Hàm Vũ Phong kéo cô lại gần, rồi thả tay khi giữa họ có khoảng cách. "Tôi chưa trả lương cho cô."

Vũ Lục Hàn ngẩn người, nhận ra hôm nay là ngày cuối tháng. Cô mới chỉ "đi làm" được chưa đầy một tháng, Hàm Vũ Phong vẫn còn muốn trả lương ư?

"À... cái này thì... để sau cũng được...."

Cô quá ngại tới mức giọng nói trở nên khó nghe. Thêm việc họ đang đứng đối mặt, khá gần, cô cảm thấy hơi thở của hắn đang nhảy múa xung quanh mình.

"Không, tôi đã mang theo rồi."

Hàm Vũ Phong phát ra một tiếng cười nho nhỏ, Vũ Lục Hàn ngu ngốc lại ngẩng đầu lên nhìn. Tim cô ngừng đập khi nụ cười trên môi hắn được vẽ ra thật hoàn hảo trong bóng tối ma mị này, mọi thứ như đang thử thách lòng kiên nhẫn của cô. Vũ Lục Hàn nuốt khan, thở hắt ra, tự trách móc mình trong đầu để quên đi hình ảnh vừa rồi.

Hắn rút trong túi áo một bọc giấy gói cẩn thận, đưa cho Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng nhận lấy, vặn vẹo bọc giấy trên tay. Thật kì lạ khi người như hắn lại thích trả lương theo kiểu thủ công thế này, cô cứ nghĩ hắn sẽ đòi tài khoản ngân hàng (thứ mà cô không có) rồi vặn vẹo làm khó để chuyển tiền cho cô chứ! Vũ Lục Hàn lí nhí cảm ơn, từ đầu đến cuối không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn. Cô sợ rằng mình sẽ không thể rời mắt, hoặc tệ hơn, không thể chào tạm biệt hắn mất.

Hàm Vũ Phong cũng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, nhìn Vũ Lục Hàn với ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn bỗng nhẹ nhàng với tay vuốt những lọn tóc lòa xòa phía trước ra phía sau tai cô. Hành động ấy khiến Vũ Lục Hàn rùng mình, trái tim cô đập mạnh tới mức cô sợ rằng hắn sẽ nghe thấy. Ôi bố mẹ ơi, người này đang làm gì thế? Hàm Vũ Phong cười nhẹ, khẽ khàng nâng khuôn mặt cô lên cho đến khi mắt họ chạm vào nhau. Trong mắt cô có sự ngượng ngùng quen thuộc, một sự chờ đợi không tên, và một ánh nhìn... giống với ánh nhìn của Chu Bạch Thảo?

Hàm Vũ Phong lặng đi một hồi, tệ thật. Hắn có thể điều khiển được điều này sao? Không, tất nhiên là không, Hàm Vũ Phong cũng chỉ là một con người mà thôi.

Vũ Lục Hàn nín thở, khẽ cắn môi để ngăn cản nhịp đập trái tim mình. Đầu óc cô hỗn loạn, hơi ấm từ bàn tay hắn đang sưởi ấm cơ thể cô. Nếu bây giờ cô để yên, liệu có còn đường quay đầu lại nữa không? Nếu mọi chuyện đi xa quá, thì sao?

Không chần chừ, một lần nữa, đôi môi hắn lần tìm tới môi cô. Vũ Lục Hàn run lên, nhưng không hề kháng cự. Cô chưa bao giờ chủ động hôn ai. Cô đã từng bị hắn cưỡng hôn, khi đó say mềm, mùi vị của nụ hôn ấy cô còn chẳng nhớ. Nhưng cô nhớ nó rất mềm mại. Hắn đã từng chạm môi với cô, trong xe ô tô, vào một buổi trưa đầy ngượng ngùng; nhưng nó qua đi rất nhanh để có thể cảm nhận rõ. Sự tê rần nơi đầu môi, không thấy vị ngọt ngào, không thấy yêu thương. Bây giờ, Vũ Lục Hàn đã nếm được vị ngọt. Chúng đang truyền sang cô, tê tái, chúng chạy dọc khắp cơ thể. Hàm Vũ Phong đã hôn cô một lần nữa, chậm rãi nhưng vô cùng say đắm. Cô cảm thấy cả thế giới xung quanh đang bùng nổ, ghì chặt lấy hắn, hai tay từ lúc nào đã ôm chặt quanh cổ hắn.

Hàm Vũ Phong trở nên tham lam. Dường như lúc này, chính hắn đã không còn nghĩ gì nữa. Lý trí của hắn từng rất mạnh, cho đến khi cô gái này khiến nó bị lu mờ. Mười năm trước, nụ hôn đầu tiên của hắn cũng không có gì ngoài sự ham muố.n. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, nụ hôn này khiến cơ thể hắn tê dại. Cô như tiếp thêm ngọn lửa bùng phát trong từng mạch máu của hắn, nóng rực. Trái tim hắn đập mãnh liệt mà không hề mệt mỏi. Hàm Vũ Phong vòng tay qua eo cô, ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ, ham muố.n hòa làm một với cô gái nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn chỉ muốn hòa tan vào với cô.

Vũ Lục Hàn há miệng, chào đón hương vị hoang dã của Hàm Vũ Phong. Cô quấn chặt lấy hắn như thể muốn dâng hiến cả tâm hồn này cho hắn. Vũ Lục Hàn, cô đã lỡ đi quá xa mất rồi.

Bước vào phòng mình, Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết run, tim vẫn đập rất mạnh và mặt đỏ hồng lên khi nghĩ lại cảnh tượng vừa xảy ra. Hàm Vũ Phong vừa hôn mình! Nụ hôn thật sự đầu tiên cô được nếm thử, lần đầu tiên của cô dành hết cho một người lạ mặt như Hàm Vũ Phong.

Vũ Lục Hàn thở phì phò, đấm tay lên ngực mong trái tim mình đập chậm lại. Cô vẫn cầm trên tay bọc tiền được gói ghém rất cẩn thận, bồi hồi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi với hai má đỏ ửng. Hàm Vũ Phong đi cả một chặng đường như vậy, tốn cả buổi tối đợi cô đi làm về chỉ để trả lương cho cô thôi ư? Tần ngần vuốt dọc mép giấy, Vũ Lục Hàn đi về phía bàn học và lôi ra hộp tiền tiết kiệm của mình. Phải mở tài khoản ngân hàng thôi, cô nghĩ, số tiền này để dành chữa bệnh cho mẹ. Không biết nửa tháng làm việc của cô thì "ông chủ" Hàm Vũ Phong sẽ trả công thế nào, cô không nghĩ hắn hào phóng tới mức trả tiền ngay tháng đầu làm việc không trọn vẹn này.

Vũ Lục Hàn mở bọc giấy. Những tờ tiền mới nằm ngay ngắn, phẳng phiu, y như tiền mới rút từ ngân hàng vậy. Nhấc cọc tiền lên, Vũ Lục Hàn nhìn thấy một dòng chữ viết trên tờ giấy bọc, vốn bị che lấp bởi những tờ tiền. Chữ viết tay của Hàm Vũ Phong.

Tôi nhớ em.

Trái tim Vũ Lục Hàn như ngừng đập ngay lúc ấy, một cảm giác đê mê ngọt ngào lan toả khắp cơ thể cô. Cô chẳng là ai quan trọng để Hàm Vũ Phong để lại một tin nhắn như vậy. Đây có phải một sự vô tình không? Có phải là, Hàm Vũ Phong có tình cảm với mình rồi không?

Ngay lúc đó, điện thoại của Vũ Lục Hàn vang lên một tin nhắn.

"Hi vọng chiều mai cô rảnh để cùng tôi tham dự một bữa tiệc nhẹ."

Vũ Lục Hàn bất giác mỉm cười, ngay lập tức nhắn lại.

"Tôi rảnh, hãy báo cho tôi trước khi anh đến."

Trong Vũ Lục Hàn xuất hiện niềm háo hức vô cùng lớn khi chờ đợi một tín hiệu đáp lại từ hắn. Cô đi qua đi lại, điện thoại cầm mãi trên tay. Bất kể đang làm việc gì, Vũ Lục Hàn cũng dừng lại vài giây để nhìn màn hình điện thoại. Cô không rời mắt khỏi điện thoại, chờ đợi nhưng chẳng hề có một lời phản hồi. Cho đến khi đôi mắt dần trĩu nặng, Vũ Lục Hàn vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn vào màn hình. Cô thở dài, có lẽ Hàm Vũ Phong sẽ không nhắn lại. Một tin nhắn "được thôi" đáp lại cũng khó nhắn vậy sao? Hay là máy điện thoại hết tiền vậy? Cô nhận ra chưa bao giờ cô chờ đợi tin nhắn từ bất cứ ai như lúc này. Cô chưa từng hẹn hò, cũng không hề có bạn bè thân thiết tán gẫu vào mỗi đêm. Và giờ cô chỉ mong mỏi một lời phản hồi từ Hàm Vũ Phong.

Vũ Lục Hàn từ chối sự thật rằng trong cô đang bắt đầu xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Cảm giác hai má đỏ ửng khi tiếp nhận hơi thở của một chàng trai, cảm giác thoải mái vui vẻ khi ở bên cạnh hắn, cảm giác tê rần sung sướng khi nghĩ về hắn. Vũ Lục Hàn trước giờ chẳng thấy ai đẹp, ngay cả diễn viên trên tivi cũng chẳng đẹp. Vậy mà, ngày hôm nay cô đã ngẩn ngơ trước những nụ cười phớt nhẹ và đôi mắt nâu sâu thẳm của hắn. Cô yêu thích những đường cong mạnh mẽ trên khuôn mặt hắn, cô muốn luồn những ngón tay vào mái tóc hoe vàng mềm mại. Khẽ thở dài, Vũ Lục Hàn co tròn người trong chăn. Cô từng rất thích Từ Thiên, thích sự quan tâm ần cần nhẹ nhàng của anh. Cô đã từng thấy lâng lâng trong lòng khi được anh hỏi han, nhưng cảm xúc của cô chưa bao giờ mãnh liệt. Giống như một chút cảm nắng đầu đời, một cú rung rinh nhẹ nhàng khi được một người khác ngoài bố mẹ quan tâm đến mình vậy.

Thế mà sao, mỗi khi Hàm Vũ Phong xuất hiện, mọi thứ trên cơ thể cô như muốn thuộc về hắn.

Vũ Lục Hàn dụi dầu vào gối, nhắm nghiền mắt, hi vọng đến ngày mai cô sẽ không còn nghĩ về hắn. Cô thiếp đi cùng với hình ảnh một chàng trai lai tây lịch lãm, mái tóc vàng hoe vuốt rối, cùng nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, và ánh mắt nâu khói sâu thẳm.

Hàm Vũ Phong thức dậy lúc ba giờ bốn mươi phút sáng. Hắn với tay mở đèn, chạm vào điện thoại. Hắn nhăn mặt đưa tay vuốt mắt, xoa xoa phần gáy mỏi nhừ. Đêm qua hắn phải tham gia một cuộc họp trực tuyến, ngay khi kết thúc cảm thấy đã kiệt sức, ra giường nằm nhắm mắt một lát mà không ngờ ngủ quên đến tận giờ này. Hàm Vũ Phong hít vào một hơi thật sâu, dạo này hắn đã sinh hoạt có giờ giấc, khoa học hơn trước một chút. Ít nhất là trở về nhà ăn đầy đủ ba bữa một ngày, đến đêm ngoan ngoãn đi ngủ chứ không còn bỏ bữa và thâu đêm trong những quán bar.

Hàm Vũ Phong bề ngoài có vẻ khỏe mạnh, chú trọng sức khỏe, nhưng trên thực tế thì ngược lại. Hắn không thường xuyên về nhà, chỉ ăn những bữa nhất định khi gặp đối tác hoặc tham gia tiệc tùng chứ không hề có bữa ăn cố định. Hắn không ăn sáng, uống rất nhiều cà phê để giữ cho bản thân tỉnh táo, hoặc thả mình theo những ly rượu đắt tiền trong bar. Hắn mua thực phẩm chức năng dành cho người tập gym để giữ cho mình có năng lượng, đi tập gym để cơ thể không kiệt quệ vì những thói quen xấu. Hàm Vũ Phong đã duy trì nếp sinh hoạt ấy trong một thời gian dài, đôi khi quá mệt mỏi, nhiều lần ngủ gục tại nơi làm việc. Hắn không hề cảm nhận được tác hại của kiểu sinh hoạt ấy cho đến khi phải sống chung nhà với Vũ Lục Hàn. Cô thường xuyên dậy sớm và làm sẵn đồ ăn sáng, Hàm Vũ Phong buộc phải ăn vì nếu không Vũ Lục Hàn sẽ không chịu ăn. Phải đưa đón cô mỗi buổi trưa khiến Hàm Vũ Phong cũng phải ăn cơm trưa ở nhà, vì Vũ Lục Hàn sẽ bỏ ăn nốt nếu hắn không chịu dùng bữa. Vũ Lục Hàn luôn hỏi mấy giờ hắn về và luôn tự giác chuẩn bị đồ ăn tối, cũng nhất quyết ngồi đợi cho đến khi hắn trở về mới ăn. Cô hành động như một người-giúp-việc thật sự, chỉ ăn sau chủ nhà. Đôi khi hắn thấy phiền, bởi giữ cô ở lại làm việc chỉ là cái cớ. Hắn không muốn cô cư xử như bề dưới.

Tuy vậy, dần dần Hàm Vũ Phong cũng làm quen được với chuyện ăn uống. Bụng hắn biểu tình vào mỗi sáng, đòi hỏi được ăn. Hắn chờ đợi những bữa ăn trưa và luôn xếp lịch hẹn đối tác tránh giờ ăn tối. Hắn không dùng rượu hay cà phê để tiếp đón đối tác mà hẹn họ uống trà như một người Anh thực thụ. Hắn phải điều chỉnh công việc để đi ngủ sớm nhất có thể vào buổi tối, vì nếu hắn thức quá khuya, Vũ Lục Hàn sẽ không ngủ được. Việc ngủ đều đặn khiến hắn tỉnh táo hơn, làm việc có thêm hiệu quả và tất nhiên, thừa nhiều thời gian rảnh rỗi bởi công việc thường được giải quyết nhanh gọn. Giờ hắn mới nhận ra, một giấc ngủ đầy đủ cũng góp phần đánh bóng bộ não sắc sảo của hắn, khai thác mọi khả năng tiềm ẩn và tăng năng suất làm việc lên gấp bội. Hàm Vũ Phong luôn thầm cảm ơn sự phiền phức của Vũ Lục Hàn, dù bản thân cô nàng chẳng hề biết mình đã vô tình xáo trộn lịch sinh hoạt của Hàm Vũ Phong.

Hàm Vũ Phong check điện thoại. Có vài cuộc gọi nhỡ không quan trọng, một tin nhắn của Vũ Lục Hàn gửi đến ngay sau tin nhắn của hắn. Tin nhắn tới đã từ bốn tiếng trước, Hàm Vũ Phong chần chừ rồi quyết định không trả lời tin nhắn. Vũ Lục Hàn đang ngủ, có lẽ cũng chẳng quan trọng việc trả lời. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn còn chút lấn cấn khi không trả lời tin nhắn của cô. Hắn chợt nghĩ không biết Vũ Lục Hàn cảm thấy gì khi được ngủ thoải mái ở nhà. Hẳn cô sẽ hạnh phúc lắm khi không phải chung phòng với một người lạ, không phải chùm chăn kín đầu để ngăn ánh sáng từ đèn làm việc của hắn xuyên qua tấm rèm dày cộp giữa hai người. Hắn liếc mắt về chiếc giường trống bên cửa sổ, đêm nay hắn chẳng thể vén rèm lên kiểm tra bởi chẳng có ai ở đó. Hắn bỗng thấy thật ghen tị, giá như Vũ Lục Hàn cũng thấy thoải mái khi ngủ ở đây như ngủ ở nhà cô. Giá như cô có thể nằm thẳng người thư giãn thay vì co quắp như một con tôm với chiếc chăn chùm kín người. Giá như hắn không nhìn thấy phần vỏ gối đổi màu lốm đốm vệt nước mắt khô. Hàm Vũ Phong sẽ không còn thấy ghen tị như thế.

Hắn thở dài, nhoài người với lấy ly cà phê nguội ngắt trên bàn làm việc. Cà phê đã đọng lại thành vệt trên thành cốc, đắng hơn khi không còn nóng. Hắn quệt một giọt cà phê dính trên vành môi, bất giác nhớ lại lúc hôn Vũ Lục Hàn trước ngõ nhà cô gái nhỏ. Hắn khẽ rùng mình, đó là hành động thiếu tự chủ nhất hắn từng làm gần đây – là một trong những lần hành động mà không hề suy nghĩ. Hắn đã chủ quan, quá tin tưởng bản thân có thể tỉnh táo trước mọi tình huống. Hắn chỉ muốn níu giữ lấy những cảm xúc "con người" nhất của mình, khi hắn còn thấy trái tim mình ấm áp. Hắn đã nhiều lần tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, rằng dẫu cho cô gái này có giống người hắn từng yêu thì ngàn lần cũng chẳng phải người ấy. Cho đến lúc này, hắn cũng chẳng biết liệu bản thân đang muốn gì, đang làm đúng hay sai.

Vũ Lục Hàn... liệu có nảy sinh tình cảm với hắn không? Nếu có, đó chính là điều tồi tệ nhất.

**********

Vũ Lục Hàn tỉnh dậy do ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ. Như mọi ngày chủ nhật khác, cô thường thức dậy sớm để đi chợ mua đồ cho bữa sáng và bữa trưa, sau khi ăn sáng sẽ đến thư viện. Căn nhà thật im ắng, bố mẹ cô chắc hẳn vẫn còn đang ngủ. Vũ Lục Hàn vươn vai, nhìn vào điện thoại, đôi mắt ánh lên một tia vui vẻ khi nhận được một tin nhắn từ Hàm Vũ Phong.

"Làm bữa sáng đầy đủ. Tôi sẽ đón lúc ba giờ chiều."

Vũ Lục Hàn bật dậy khỏi giường, tinh thần đột nhiên sảng khoái vô cùng. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chọn bộ đồ đơn giản, thoải mái, rất phấn khởi đi ra khỏi nhà. Cô sẽ làm bánh. Không có món gì phù hợp hơn một miếng bánh kem ngon lành cho bữa sáng.

Vũ Lục Hàn bước vào nhà với những chiếc túi to khệ nệ. Căn nhà vẫn im ắng, đã gần chín giờ sáng mà bố mẹ vẫn chưa dậy. Không sao, cô chép miệng, người già cần ngủ thoải mái. Cô cất đồ để nấu bữa trưa vào tủ lạnh, rồi lấy trong tủ gỗ bộ đồ cân bánh. Cô nhận thấy mình nấu ăn khá được mà không biết làm bánh sẽ là một thiếu sót. Bởi thế, cô đã chịu khó dành tiền mua ngay một bộ đồ đong bột bằng nhựa. Vũ Lục Hàn còn tìm hiểu rất nhiều thông qua những cuốn sách dạy làm bánh. Cô đã thử một lần với công thức làm bánh bông lan đơn giản, lần đó bị cháy xém đế bánh và hơi mặn nhưng bố mẹ cô lại thích. Cô đã tự rút được kinh nghiệm, có lẽ lần này sẽ tốt hơn.

Vũ Lục Hàn cẩn thận đong bột, nhẩm tính từng gam và bắt đầu rây bột. Ngay khi cô vừa rây xong đám bột đầu tiên, một cánh tay to khỏe ôm choàng lấy eo cô từ phía sau. Vũ Lục Hàn hoảng hồn quay lại, khuôn mặt trắng bệch. Mùi hương quen thuộc ngay lập tức bủa vây lấy cô.

Và cô thấy nụ cười nửa miệng thích thú của Hàm Vũ Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro