Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khoảng lặng khá dài giữa cuộc trò chuyện của cậu và người bạn tên Từ Thiên. Rồi mắt cậu mở to, Trần Hải Minh bật dậy, thốt lên thành tiếng.

"Thật ư? Vợ cậu... hủy hôn ước và bỏ đi ư?"

Câu nói ấy của Trần Hải Minh khiến mọi con mắt còn lại đổ dồn vào cậu.

"Cậu chắc chứ? Thật tệ!"

"Tất nhiên tôi phải chắc. Cô ấy đi đâu không ai biết, bố mẹ cô ấy vẫn chưa liên lạc được và đang rất lo lắng..." Giọng nói bên kia điện thoại bỗng dưng tỏ ra hoài nghi. "Nhưng sao bỗng nhiên..."

"OK, tôi biết điều này rất điên rồ và có thể cậu cho rằng tôi say, nhưng tôi vẫn muốn cậu kiểm chứng..." Trần Hải Minh chúi người về phía trước, cẩn thận lựa chọn từ ngữ. "Tôi đang ở trong bar, và tôi vừa thấy một cô gái rất giống hôn thê của cậu. Cô ấy uống rượu say mềm, bị người ta gây sự đánh, nhưng bây giờ thì vi vu tận nơi nào cùng bạn thân của tôi rồi!" 

Trần Hải Minh nói ra điều đó vô cùng dễ dàng dù đã cân nhắc thật kĩ. Cậu không nghĩ người nghe đã đứng hình và trong chốc lát cảm thấy đau khổ. Chàng trai tóc đỏ nheo mắt. 

"Tôi nghĩ đó là hôn thê của cậu. Không biết hai người gặp chuyện gì, cũng xin chia buồn với cậu. Nhưng tôi nói thật, bỏ quách con nhỏ đó đi! Mang hôn nhân ra làm trò đùa thì không đáng để cậu luyến tiếc đâu. Trừ khi cậu đã làm nó có thai..."

"Cậu không hiểu đâu!" Giọng nói ấy bối rối, buồn bã. "Dù sao cũng cảm ơn cậu. Có thể cho tôi biết bạn cậu cùng cô gái kia đi đâu không?"

"Chịu thôi, chắc là khách sạn nào đấy..." Trần Hải Minh tỏ ra đăm chiêu. Hàm Vũ Phong không phải loại đàn ông hay dắt gái vào khách sạn. Hắn chưa từng có kiểu tùy hứng thế này. "Nhưng khả năng là khách sạn Hoàng Gia, cậu ta có căn penthouse tại đó..."

"Cảm ơn cậu." Giọng nói bên kia điện thoại đầy não nề, và cuộc nói chuyện kết thúc. Trần Hải Minh ngắt máy, thở dài.

"Không hiểu anh bạn nào của tôi mới đang là nạn nhân!"

"Chắc chắn là anh Vũ Phong rồi!" Chu Bạch Thảo lớn tiếng. Nàng đã tức giận đến cùng cực khi lắng nghe cuộc trò chuyện của Trần Hải Minh. Đôi mắt nàng sắc lại, cáu kỉnh. Nàng những muốn bóp chết cô gái kia, nếu có thể đuổi theo họ ngay lúc này. "Anh ấy chưa bao giờ muốn lên giường với bất cứ ai cả, anh ấy đã bị con bé đó dụ dỗ! Loại đàn bà có chồng rồi mà còn như vậy!"

"Thôi nào bé!" Hoàng Lâm cười xuề xòa. "Cô gái kia đâu phải đã kết hôn, còn tên đó cũng là trai độc thân. Chẳng thể ngăn cản họ hấp dẫn nhau, không có điều nào cấm cản nó cả. Cậu ta sớm muộn cũng phải thoát ra khỏi vỏ bọc, nếm mùi đàn bà thôi..."

"Không phải thế này!" Chu Bạch Thảo gắt gỏng, nhìn Hoàng Lâm thù hận. "Không phải là con bé lẳng lơ đó! Không phải lúc này!"

"Sao vậy Tiểu Bạch Thảo?" Trần Hải Minh nhướn mày, nheo mắt nhìn Chu Bạch Thảo. Nàng trợn mắt thách thức nhìn lại, không giấu nổi một sự ghen tuông. Cơn giận của nàng lấn át không khí giữa họ, hai chàng trai chỉ có thể nhìn nhau lắc đầu.

"Em... Chà, không lẽ em thích thằng máu lạnh ấy?" Hoàng Lâm tỏ rõ vẻ thích thú, nhìn Chu Bạch Thảo nhoẻn một nụ cười tươi. Nàng đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ vẻ cau có, hậm hực khoanh tay trước ngực.

"Không phải việc của các anh đâu!" Nàng quay mặt đi, gắt lên giận dữ nhưng ngữ điệu đã bớt vài phần cay nghiệt. "Em chẳng qua... sợ rằng anh ấy đang say nên hành động không suy nghĩ. Nếu chúng ta không ngăn cản kịp thời, chẳng may có chuyện không hay xảy ra; hoặc cô kia muốn lợi dụng đào mỏ, làm lớn chuyện thì công việc của anh ấy sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào chứ?"

"Đúng là một nguy cơ." Trần Hải Minh nhấp một ngụm rượu, thay vì lo lắng lại cực kì thong thả. "Nhưng cậu ta đã hai mươi lăm rồi, đã là đàn ông trưởng thành chứ không phải cậu nhóc mười lăm tuổi bốc đồng nữa. Hàng ngày cậu ta còn phải đối mặt với nhiều kẻ lắm mưu mẹo hơn là một cô gái say rượu trong quán bar. Dù có tỉnh táo hay không, anh tin rằng cậu ta vẫn sẽ giải quyết được hậu quả. Người có tiền, có quyền lực như ngài Adam không cần phải bận tâm đến những thứ rủi ro em nói. Em không cần lo xa."

"Mấy tên máu mặt trên thương trường còn phải tránh né tên đó nữa là..." Hoàng Lâm cười khúc khích. Cậu dường như lúc nào cũng rất vui vẻ. Cậu quay sang cô tiếp viên ngồi cạnh, nở nụ cười chết chóc lẳng lơ trước khi hôn nhẹ vào môi cô ta trêu chọc.

Không được hai người anh ủng hộ, Chu Bạch Thảo nhăn nhó bất lực, hậm hực uống cạn ly rượu trên bàn. Nàng không có khả năng một mình ngăn cản Hàm Vũ Phong, chỉ hi vọng thuyết phục được hai anh chàng này đuổi theo ngăn cản tên say rượu ấy mà bất thành. Không những không thèm lo lắng hay hoài nghi, họ còn điềm nhiên cho rằng chuyện này không có gì đáng nói. Sao lại có thể? Khi một người có bạn mới mất vợ vào tay một người bạn khác lại nói không cần bận tâm đến, còn một người thấy bạn bị quyến rũ lại bênh vực cô ả say rượu kia? Thế giới này thật loạn, loạn hết rồi!

"Các anh đừng có chủ quan như vậy!"

Chu Bạch Thảo nhăn mặt không hài lòng. Rõ ràng đây là một mối đe dọa rất lớn, đối với nàng.

**********

Chu Bạch Thảo quen Hàm Vũ Phong năm nàng mười lăm tuổi, khi lần đầu tiên cùng bố mẹ tham gia một bữa tiệc lớn của giới kinh doanh. Hàm Vũ Phong khi ấy mười bảy, vừa từ Anh trở về, đang học một trường đại học có tiếng về kinh tế để tương lai làm chủ cơ nghiệp của bố. Nàng ngay lập tức bị choáng ngợp bởi chàng trai ấy chỉ bằng cái nhìn đầu tiên.

Mẹ ruột của Hàm Vũ Phong là một người Anh, bố mẹ hắn li hôn từ khi hắn lên năm. Bố hắn để lại con trai cùng vợ cũ ở Anh, về nước và hai năm sau kết hôn với một quý bà kém mình hai tuổi. Hàm Vũ Phong không liên lạc với bố và mẹ kế của mình, chỉ đến năm mười lăm tuổi mới lần đầu gặp lại bố, khi ấy đã là một ông chủ lớn. Ông đề nghị cho Hàm Vũ Phong về nước cùng ông, học đại học sớm để kế thừa sự nghiệp của mình. 

Hắn trở thành người thừa kế duy nhất, mẹ kế của hắn đã quá tuổi không thể sinh con. Hàm Vũ Phong không đáp một lời, còn mẹ ruột của hắn phản đối kịch liệt. Bà cho rằng con trai mình còn quá trẻ để có khả năng tiếp quản công việc nặng nhọc của chồng cũ. Nhưng vì quyền lợi của hắn, cuối cùng Hàm Vũ Phong cũng tạm biệt mẹ, về nước hai năm sau đó, và ngay lập tức được nhận vào một trường đại học hàng đầu về kinh tế tài chính dưới sự dàn xếp của bố. Từ đầu đến cuối, hắn không hề lên tiếng, dù chỉ là một chút. Ngay cả mẹ hắn cũng chẳng biết con trai mình nghĩ gì.

Hàm Vũ Phong có bộ óc vô cùng thông minh và sắc bén. Dù học đại học trước hai năm, hắn vẫn chứng tỏ mình không hề bị thụt lùi bằng việc luôn giành được học bổng và chưa bao giờ dính vào bất cứ vụ bê bối nào. Hắn là hình mẫu đàn ông vô cùng hoàn hảo, có nhan sắc, có đầu óc, có của cải và có một tương lai vô cùng sáng lạn. Mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng với một nửa dòng máu Anh, Hàm Vũ Phong cao lớn ngang hàng với những đàn anh ở trường đại học, khuôn mặt góc cạnh bình lặng, trầm tĩnh. Ở hắn luôn toát ra vẻ nam tính, trưởng thành không thua kém một chàng trai đôi mươi. Không chỉ hấp dẫn phái nữ cùng trường, ngay cả những nữ giảng viên trẻ tuổi cũng vô cùng ưu ái hắn. Với vẻ ngoài hào nhoáng, mọi nơi Hàm Vũ Phong xuất hiện, hắn đều làm lu mờ tất cả.

Cũng bởi thế, ngay lần đầu nhìn thấy Hàm Vũ Phong ở bữa tiệc, trái tim non nớt của cô nàng Chu Bạch Thảo đã rung lên liên hồi. Nàng tìm mọi cách tiếp cận hắn, tự tin rằng bản thân rất xinh đẹp, học vấn không kém cỏi, gia thế cũng không tầm thường. Mình chỉ cần liếc mắt cũng làm chục người quỳ rạp dưới chân, mình không có lý gì lại không thể thu hút anh ấy. Nhưng nàng đã nhầm.

Càng tiếp xúc với Hàm Vũ Phong, nàng càng thấy hắn có trái tim vô cùng sắt đá. Hắn có tính cách lạnh lùng và vô cùng cứng nhắc, y hệt khuôn mặt của hắn vậy. Dù nàng có quan tâm thế nào đi nữa, hắn cũng không hề đáp trả. Hàm Vũ Phong vô cùng kiệm lời, cần thiết mới mở miệng. Trong những năm học đại học, hắn chẳng hề động lòng khi nàng bỏ dở chương trình học ở trường năng khiếu của mình và chuyển sang cùng trường với hắn chỉ để được nhìn thấy hắn. Hắn cho rằng nàng thật ngu ngốc và thiển cận khi làm vậy, hắn khiến nàng ôm nỗi đau khổ suốt một thời gian dài. Rốt cuộc, nàng lại phải quay về trường cũ, nhưng sự phũ phàng của hắn vẫn không thể dập tắt tình cảm mãnh liệt nàng vẫn nuôi lớn từng ngày. Nàng thường xuyên đến trường gặp hắn mỗi khi rảnh rỗi, quen thuộc đến mức một số giáo viên đứng lớp hắn chỉ nghe giọng đã biết là nàng. Trong khi các sinh viên trường hắn đồn thổi hai người là một cặp, ngưỡng mộ tới mức lập cả fan club, nàng sướng rơn nhưng hắn dường như chẳng thèm bận tâm đến. Nàng vẫn kiên trì ở bên cạnh hắn.

Lần đầu tiên Chu Bạch Thảo thấy trái tim mình tràn ngập hạnh phúc là năm nàng tròn hai mươi tuổi. Vào bữa tiệc sinh nhật hoành tráng của nàng, Hàm Vũ Phong đã tặng nàng một chiếc bánh gato hình vũ công ballet thật lớn và một bức vẽ của Ine Veen với hình ảnh "cái chết của con thiên nga". Đó là điệu múa vô cùng nổi tiếng được thực hiện bởi vũ công ballet Anna Pavlovna Pavlova, và bức tranh này cực kì đắt. Nàng sung sướng đến phát điên, không chỉ bởi bức tranh gốc quá hiếm và đắt tiền mà Hàm Vũ Phong đã mua tặng nàng, mà còn vì hắn đã để ý và biết rõ niềm đam mê lẫn sở thích của nàng. Hắn nói rằng nàng đã lớn.

Từ sau đó Hàm Vũ Phong đáp lại những câu nói của nàng nhiều hơn; mặc dù vẫn kiệm lời nhưng không còn im lặng quá nhiều nữa. Hắn thỉnh thoảng nuông chiều, mua cho nàng những thứ mà nàng thích, khi rảnh thường hay đưa đón nàng đến những nơi cả hai cùng đi chung. Tuy nhiên, hắn vẫn không mảy may tỏ ra bận tâm khi mọi người bàn tán rằng họ là một cặp. Điều đó làm Chu Bạch Thảo có chút phiền muộn, nhưng không nhiều. Đối với nàng, được hắn đối xử như bây giờ đã là một thành công rất lớn. Nó chứng tỏ hắn cũng biết quan tâm, cũng biết xiêu lòng, vì thế cũng có thể biết yêu.

**********

Chu Bạch Thảo đã ở bên hắn kiên trì suốt tám năm, và nàng thừa đủ kiên nhẫn để ở bên cạnh hắn cho đến khi trái tim của hắn bị "hạ gục". Nàng tự tin rằng không cô gái nào có thể vượt mặt mình. Nàng từng nghĩ vậy, cho đến lúc này.

Cô gái say rượu khó hiểu kia đột nhiên xuất hiện, và sẽ chẳng có gì xảy ra nếu Hàm Vũ Phong không cư xử lạ lùng như thế. Suốt bao nhiêu năm bên cạnh hắn, Chu Bạch Thảo chưa từng thấy hắn ngồi gần bất cứ người con gái nào, ngoại trừ nàng, đừng nói đến việc nắm tay. Nàng cũng chưa từng thấy hắn nhìn ai, ngay cả nàng cũng chưa được hắn nhìn lâu đến vậy. Và chắc chắn là hắn chưa từng ra mặt giúp đỡ ai, bất cứ ai, vậy mà hôm nay hắn lại cứu giúp một cô gái lạ hoắc khỏi bị bắt nạt. Chu Bạch Thảo vô cùng bất an, trong lòng rực lửa, đầu óc dường như đảo lộn hết.

"Tiểu Bạch Thảo, em phải hiểu rõ tính cách của Vũ Phong nhất chứ. Cậu ấy biết rõ mình đang làm gì mà." Hoàng Lâm nhoẻn miệng cười. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn nàng với vẻ thích thú.

Hoàng Lâm là bạn học chung đại học với Hàm Vũ Phong, vì đi học sớm từ nhỏ nên cậu cũng là một trong số những sinh viên vào đại học khi còn trẻ tuổi. Cậu quen biết hắn khi tham gia đội bóng đá trường. Hắn là một tiền đạo xuất sắc, được mang chức đội trưởng và thành người chỉ đạo có tiếng nói hơn cả huấn luyện viên. Tuy nhiên hắn lại rất biết điều, chưa bao giờ tỏ vẻ hống hách coi thường huấn luyện viên đội bóng hay lên mặt với đồng đội. Hoàng Lâm vốn đã vô cùng ấn tượng với cách đi bóng và những cú sút rất căng của hắn, một lần cậu đề nghị được tập đá penalty với Hàm Vũ Phong. Và Hoàng Lâm, với vị trí thủ môn, đã bắt được ba trên năm cú sút. Như vậy quá đủ để gây ấn tượng với hắn. Ngay sau hôm đó, họ trở thành bạn, và đã thân thiết đến tận bây giờ.

Hơn ai hết, Hoàng Lâm hiểu rất rõ tính cách của Hàm Vũ Phong. Hắn chưa bao giờ làm gì mà không suy nghĩ, cũng như sẽ không hành động tùy tiện mà không có lí do. Cậu không biết hắn đã nghĩ gì, nhưng chắc hẳn cô gái kia cũng tác động đến hắn rất nhiều. Cậu càng hiểu hắn nhiều, lại càng thấy bình thản. Đàn ông hai mươi lăm tuổi, chẳng cần ai phải quản lý bản thân.

***

"Đi đâu vậy?"

Vũ Lục Hàn giở giọng lè nhè, giờ cô nửa tỉnh nửa mê. Sau hai cái tát như trời giáng từ gã say rượu, trí óc cô tỉnh lại vài giây rồi lại u mê đi gấp mấy lần trước đó. Cô đang cùng một chàng trai lạ đi dọc hành lang với ánh đèn vàng lờ mờ, và cô cảm thấy mình vừa bước vào một căn phòng tối om. Vũ Lục Hàn muốn nhớ lại mình đang ở đâu, và đây là ai, nhưng nó dường như vô nghĩa vì đầu cô đang đau kinh khủng. Chàng trai lạ thả tay, cô bất ngờ bị mất chỗ dựa, lảo đảo giữa phòng rồi ngã dúi xuống đất. Cô thấy đầu mình nặng trĩu trở lại và đôi mắt muốn nhắm tịt. 

Cảm giác buông xuôi xuất hiện, Vũ Lục Hàn từ từ nằm trượt xuống sàn, mong đợi tìm kiếm một giấc ngủ. Bỗng nhiên cơ thể cô nhẹ bẫng. Vũ Lục Hàn đang bay bổng trên không trung. Tim cô nhảy dựng lên, hơi rượu khiến adrenaline của cô tăng vọt. Cô nhăn nhó mở hé đôi mắt, nhìn thẳng vào kẻ đang nhấc bổng mình trên tay.

"Làm gì đấy... Tôi muốn ngủ..." Vũ Lục Hàn lè nhè, ngoảnh mặt đi và đôi tay yếu ớt đẩy kẻ lạ mặt ra xa khỏi mình.

"Em sẽ được ngủ..."

Giọng nói nhẹ nhàng của người ấy thì thầm với cô. Cô chẳng buồn đáp, chẳng buồn phản kháng. Ngay sau đó, Vũ Lục Hàn cảm nhận sự mềm mại bao trùm lấy cơ thể mình. Cô đã được nằm trên giường. Và rồi, ngay khi Vũ Lục Hàn hoàn toàn thả lỏng cơ thể và cảm thấy mãn nguyện với sự thoải mái vừa ập đến, một sức nặng bỗng đè lên cơ thể cô. Ngoài sức tưởng tượng, đôi môi cô đang bị cưỡng bức bởi một làn môi khác. Vũ Lục Hàn như sực tỉnh, dùng sức yếu ớt đẩy ra, lắc đầu nguầy nguậy.

"Làm gì thế... Không thích!"

Không đáp lại, Hàm Vũ Phong chỉ bình tĩnh nở nụ cười. Không gian này thật quen thuộc, hơi thở này trở nên mờ ảo khó cưỡng. Hắn như trở lại thời trung học, trong căn hộ gần trường, với cô bạn gái nhỏ nhắn. Cô ấy nói nhiều tới độ hắn thường xuyên phải chấm dứt bằng cách gặm nhấm đôi môi dễ thương, và cô gái của hắn sẽ nhoẻn cười phụng phịu, Em không thích. Hắn biết thừa cô ấy đang làm nũng, hắn đương nhiên chẳng bao giờ dừng lại. Hắn sẽ nhấc bổng cô ấy lên, giữ cô ấy trong vòng tay rắn chắc và nhẹ nhàng tặng cô ấy một nụ hôn tràn ngập đam mê kéo dài. Cô ấy rồi sẽ vòng tay quanh cổ hắn, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc hắn, tựa cơ thể mình vào hắn, phó mặc cho sự dẫn dắt cuồng nhiệt. Rốt cuộc, họ sẽ ở bên cạnh nhau, trong vòng tay nhau, trên chiếc giường đôi mềm mại đặt cạnh cửa sổ. Họ sẽ nép vào nhau, cùng nhìn ngắm ánh mặt trời xuyên qua tán cây trước nhà, rọi vào chân họ ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro